Ngày hôm sau trên triều đình, Hoắc Nhiên cố ý ra tay với Thẩm gia, giáng chức mấy vị huynh trưởng, lại tùy ý chỉ hôn cho tứ tỷ, đối phương là một người thọt.
Ta biết, hắn đang công khai nói cho trưởng tỷ biết, vận mệnh của cả tộc Thẩm gia bây giờ đều nằm trên người nàng, nếu nàng còn không nghe lời, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào của Thẩm gia.
Mấy tháng sau, Hoắc Nhiên chưa từng đặt chân vào Trữ Tú cung.
Trưởng tỷ cả ngày sầu não uất ức, mặc cho cung nhân an ủi như thế nào đều không muốn ôm tiểu công chúa một chút.
Nàng bọc áo choàng, sợi tóc lộn xộn, thân hình tiều tụy, giống như đồ sứ dễ nát, cứ thế ngồi trên đu dây hứng gió lạnh.
Ta ôm tiểu công chúa đứng ở một bên, không biết nên nói cái gì, ta luôn ăn nói vụng về, cũng không có mặt mũi bảo nàng quên đi tất cả, đi theo Hoắc Nhiên sống yên ổn.
Thật ra ta vốn là thứ nữ, được gửi nuôi dưới danh nghĩa mẹ cả, nên mới có cơ hội đi học trên học đường cùng với trưởng tỷ, Hoắc Nhiên, ta luôn cẩn thận dè chừng, trông coi vùng đất nhỏ của mình, trưởng tỷ biết rõ tính nết của ta, cũng mặc ta.
Những ngày qua, nàng vẫn luôn thì thào: “Không nên đồng ý với hắn, sao ta lại đồng ý với hắn rồi.”
6
Ta hơi sững sờ, ta biết nàng đang nghĩ đến chuyện gì.
Hồi nhỏ, các trưởng bối thường xuyên nói với Hoắc Nhiên: “Sau này nha đầu lớn của Thẩm gia chính là thê tử của ngươi, sau này lớn lên ngươi phải đối xử với người ta thật tốt.”
Hắn đuổi theo sau lưng trưởng tỷ, cắn đầu ngón tay, ngày nào cũng hỏi: “Bích Vân tỷ tỷ, sau này tỷ thật sự sẽ luôn ở cạnh ta?“
Đáp lại hắn luôn là tiếng cười thanh thúy của trưởng tỷ: “Đúng vậy, Nhiên nhi ngoan như vậy, a tỷ đương nhiên không muốn rời khỏi đệ.”
Nhưng trưởng tỷ cũng muốn luôn ở cạnh chúng ta, ở cùng Thẩm gia.
Một câu nói thành chấp niệm, Hoắc Nhiên cứ thế ngày ngày ghi tạc trong lòng.