Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 10



Lý Do Hỉ vừa muốn mở cửa thăm dò tình huống, nhưng nghĩ lại, động tác trên tay cũng ngừng luôn -- Thập Dương là kiếm linh nghìn năm, nếu muốn đánh nhau thật thì chẳng có lý do nào mà không đánh thắng được nhỉ? Hơn nữa, Vạn Nương có vẻ cũng chẳng phải là phụ nữ nhà lành gì đâu.
Thế là nàng đổi thành hé một khe cửa nhỏ, quan sát tình trạng bên ngoài qua khe cửa đó.
Chỉ thấy sợi bông trắng đầy đầu, đầy người Thập Dương.

Quần áo hắn lộn xộn, thắt lưng lỏng lẻo, tay cầm bảo kiếm, trong mắt lấp lánh ánh sáng của chính nghĩa, dáng vẻ thà chết cũng không chịu nhục của thiếu nam nhà lành rất nghiêm túc: “Cái loại yêu ma tinh quái ở miền núi nhà ngươi mà cũng dám với cao đến tiểu gia ta! Cũng không nhìn lại bản thân xem mình là cái bộ dáng gì!”
Có vẻ Vạn Nương cũng không tốt lắm, cả người cứ như bị pháo nổ qua, kiểu tóc, trâm cài đều loạn hết cả lên, trên mặt còn có một vết thâm đen.

Nàng chỉ mặc một cái yếm màu đỏ hoa hồng mát rượi, phía dưới là váy dài chấm đất.
Gian đó vốn là phòng của Vạn Nương, bây giờ hai cánh cửa đều bị đánh sập, bên trong chỉ là một vùng đen tối rét lạnh, tỏa ra một làn khói xanh.

Vạn Nương chống nạnh, nhảy giẫm lên cánh cửa, chất vấn: “Cậu uống Vạn Tiên tửu của nô gia mà sao không hề có một chút phản ứng! Chẳng lẽ là không lên được hả?”
Không đúng! Vạn Nương nghĩ theo hướng khác, Vạn Tiên tửu này chuyên dùng để trị bệnh không lên được, (cậu Dương) không nên như thế.

Lẽ nào -- trong lòng nàng hoài nghi, lại hỏi ra miệng, “Không phải cậu là hoạn quan đấy chứ?”
Vạn Nương vừa nói xong lại cảm thấy không đúng.

Nếu là hoạn quan thì sao dương khí lại hừng hực như thế được.

Nàng duyệt qua vô số nam nhân, bất luận là người hay là yêu, là đạo sĩ hay hòa thượng, chỉ cần lừa được đối phương uống Vạn Tiên tửu, sẽ không hề không vâng lời, rốt cuộc hắn có thân phận gì đây?
“Quả nhiên là thôn phụ hương dã, chưa được nhìn ra thế giới bao giờ.” Thập Dương nhún vai giễu cợt: “Tiểu gia chính là kiếm linh Thập Dương kiếm, xếp hạng một trong thập đại bảo kiếm của thế giới tu chân, linh thể chí dương, bách độc bất xâm, ăn cái gì cũng đều vào ruột rồi đi ra, thứ gì cũng không có tác dụng với ta! Kể cả độc vật độc nhất thế gian, tiểu gia cũng chẳng sợ tí nào!”
  
Vạn Nương chỉ nghe vào bốn chữ trong lời Thập Dương nói: linh thể chí dương!
  
Nàng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là Thập Dương kiếm, không cần nói cũng biết, chỉ nghe cái tên thôi là hiểu lợi hại biết bao nhiêu rồi.
  

Nghe nói Ô Thiệu Tùng, Ô chưởng môn của Đồ Lục đảo, không gần nữ sắc hơn hai nghìn năm, cho đến tận lúc phi thăng cũng chưa từng chạm qua nguyên âm, công pháp tu luyện cũng là Lục bộ vô cực công, công pháp chí dương.
  
Nghe đồn Ô Thiệu Tùng là một nhân vật vùi hoa dập liễu (1) rất hung ác, không thể nào đếm được hết số nữ yêu, nữ quỷ nguyên âm bị chém dưới kiếm của lão khi lão đi du lịch lúc còn trẻ.
Nên chẳng cần phải nói đến kiếm linh do bảo kiếm của lão luyện chế tu thành, yêu ma quỷ quái bình thường vốn không thể xâm nhập hắn.
  
Nhưng đây là linh thể chí dương, đối với những nữ yêu dùng ánh trăng tu luyện mà nói, đó là đại bổ! Nếu có thể bắt hắn lại, mỗi ngày đại chiến ba trăm hiệp, thì chẳng cần đến trăm năm đã có thể phi thăng rồi.
  
Vạn Nương vẫn đang mưu đồ dùng tình yêu cảm hóa Thập Dương.
  
Nàng dùng một pháp thuật chỉnh đốn lại ngoại hình, lộ ra một khoảng da trắng nõn nà dưới ánh trăng, phong tình vạn chủng, lúc nhăn mày, lúc cười tươi: “Lẽ nào nô gia không đẹp à? Cậu không thích sao?”
  
Thập Dương không thèm đếm xỉa: “Ta phi! Ta thấy ngươi rõ là đang ngấp nghé sắc đẹp của tiểu gia, thèm muốn thân thể của tiểu gia, đồ đê tiện!” Hắn đi theo Ô Thiệu Tùng tu hành nhiều năm, còn loại nữ nhân gì chưa gặp nữa.
Ô Thiệu Tùng có hơi thở thuần dương đầy mình, dung mạo lại là kiểu cấm dục mà các nữ nhân yêu thích nhất, là người cương trực, công chính, nghiêm túc, chặt chẽ, tự giữ mình.

Những nữ yêu, nữ quỷ âm mưu tiếp cận lão bị Thập Dương giết không đến một nghìn thì cũng phải có tám trăm -- Nhưng mà vì để ăn trực được một bữa cơm, cậu cũng thật sự dâng mình lên làm món ăn rồi!
  
Vạn Nương lắc mông, bước chậm tiến tới, mùi hương hoa trong viện càng thêm nồng nàn, một đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng như chứa đựng cả biển xanh bao la (2): “Đúng thế, người ta rất thèm, người ta thích cậu mà, ở lại đây đi mà, được không? Mỗi ngày đều nấu đồ ăn ngon cho cậu mà…..”
Thập Dương đứng dựa vào kiếm, vẻ mặt kiêu ngạo.

Hắn chẳng bị ảnh hưởng bởi mị thuật của nàng một tí tẹo nào, giơ tay ngăn cản nàng đến gần: “Thế thì không cần, tiểu gia không thiếu bà giúp việc nấu cơm!”
  
Lý Do Hỉ đang trốn ở trong phòng xem kịch vui, nghe được lời hắn nói thì lập tức nổi giận – Thằng nhóc thối tha này thật sự xem nàng là bà giúp việc!
  
Vạn Nương âm thầm ngạc nhiên trong lòng, đúng là những bông hoa kiều diễm đều có gai, những cây nấm tiên diễm đều có độc.

Tên tiểu tử này có chút bản lĩnh đấy, đến cả mị thuật cũng không có tác dụng, nhưng mà càng thế này thì lại càng có thể khơi gợi lên mong muốn chinh phục trong lòng nàng -- Chẳng có nam nhân nào mà lão nương không cưỡi được cả!
  
Nàng cũng không giả vờ làm dáng gì nữa, nhẹ nhàng nhảy ra xa mấy trượng, hai tay kết ấn làm phép.

(1 trượng = 3,33m)
Ngay lúc đó, từng trận âm phong nổi lên, hoa lăng tiêu biến thành đỏ như máu, cành hoa lay động dưới ánh trăng y hệt quỷ quái.
  
Chỉ thấy những dây leo kia bắt đầu lớn lên nhanh chóng, cành hoa vốn nhỏ yếu mà chỉ qua vài hơi thở đã to cỡ cánh tay của trẻ sơ sinh, đang trườn như rắn trong khắp cả viện.
  
Thấy dây leo sắp quấn lên mắt cá chân, Thập Dương vung kiếm chém xuống, lưỡi kiếm sắc bén đã cắt đứt cành hoa chỉ trong nháy mắt.

Dây leo lại càng cấp tốc lớn lên, từ bốn phương tám hướng bao vây lại.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tay múa trường kiếm uy lực mạnh mẽ (3), chặt cho dây leo tả tơi rơi rụng (4).

Mấy vết chém trên dây leo lại còn chảy máu màu đỏ, đang ngọ nguậy, vùng vẫy, cứ như có sinh mạng.
  
Dây leo chính là bản thể của Vạn Nương, nàng đang đau đớn đến nỗi mặt tái mét.

Vốn nàng cũng không muốn làm bị hắn bị thương, chỉ hy vọng khắc chế được hắn rồi ngày ngày thưởng thức, ai mà biết tên tiểu tử lại không biết thương hương tiếc ngọc đến mức độ này cơ chứ!
  
Vạn Nương không nương tay nữa, cắn đầu ngón tay, lấy máu làm vật tế, vẽ trận trên không.

Đương nhiên là nàng có thể nhìn ra thân phận Thập Dương bất phàm, nhưng lại thèm muốn dương khí của hắn.

Nàng dám mang hắn về nhà, tất phải có chút bản lĩnh.
  

Phàm là yêu cây cỏ, đều phải cắm rễ sâu xuống đất, chẳng sợ có đi xa đến đâu thì cũng không thể rời khỏi đất là nơi sinh trưởng được.

Nàng sống ở viện này đã mấy trăm năm, bộ rễ mọc khắp dưới đất.

Mấy hộ trong cái ngõ này đã bị hoang phế không biết bao nhiêu năm, là do nàng sớm đã ăn sạch.

Dưới đất cũng vậy, không biết đã chôn bao nhiêu bộ xương cốt nữa.
  
Lý Do Hỉ tự cảm thấy mình đi ra cũng chỉ thêm phiền mà thôi, nên trốn kỹ để bảo vệ bản thân thật tốt, không mang lại rắc rối gì cho người khác mới là đúng đắn.

Nàng thu nhẹ hơi thở, trốn sau cánh cửa, giả vờ không tồn tại.
  
Vạn Nương biết nàng ở đó, chỉ là không rảnh để ý nàng.

Thập Dương xoay hai cánh tay, hoạt động gân cốt, giọng nói không giấu được sự hưng phấn: “Đây là do ngươi tự tìm đấy nhé, lâu lắm rồi tiểu gia không đánh nhau, lát nữa đừng có khóc đấy! Kể cả ngươi có kêu vỡ cổ họng, ta cũng sẽ không nương tay đâu!”
Vạn Nương không nói gì nhưng trong lòng đã bắt đầu mắng chửi -- Đợi lão nương thu phục cậu, nhất định mỗi ngày phải ép cậu tám trăm lần, hẳn tám trăm lần đấy!
  
Trong lúc Thập Dương đấu với mấy dây leo ở một bên, Vạn Nương đã hoàn thành huyết trận.

Trong viện từ từ trở nên ồn ào, trong tiếng rì rào khi dây leo mọc lớn lên, xen lẫn với tiếng cười của nam nhân, và tiếng thở gấp của nữ nhân.

Những tiếng động vốn nhỏ nhoi bắt đầu to hơn, vang vọng trong tai, hệt như vô số nam nam nữ nữ đang làm chuyện ô uế trong bóng tối không nhìn thấy được.
  
Lý Do Hỉ kinh ngạc trong lòng, đại khái hiểu được Vạn Nương đã dùng thủ đoạn gì đó, nhưng khi bịt tai vẫn bị chậm một nhịp.
  
Nàng cảm thấy bản thân như đang bay lên, giống ở trên mây, lại hệt như trong nước.
  
Nàng nhẹ nhàng chạm đất, mở mắt nhìn xung quanh -- Ánh sáng của đom đóm bập bềnh linh động trong màn đêm, dưới chân là thảm cỏ mềm mại.

Ơ? Đây không phải là thức hải của nàng à.
  
Trên ngọn đồi ở phía xa có một người đang nằm, Lý Do Hỉ nhấc chân, thong thả lại gần.

Mái tóc Kê Vô Trần trải xuống nền đất như thác nước, hai mắt khép hờ, dáng vẻ hắn ngủ thanh thản.
  
Lý Do Hỉ ngồi quỳ bên cạnh hắn, thần sai quỷ khiến thế nào mà nàng lại giơ tay ra, cẩn thận chạm qua lông mày hắn, mắt hắn, nhất thời quên mất là không được động vào Ma Vương “xui xẻo” này.
  
Đầu ngón tay mang theo hơi lạnh lướt qua cái má mịn màng của hắn, đảo qua cần cổ…..

Hơi thở của Lý Do Hỉ càng lúc càng dồn dập, lý trí đang hết sức đấu tranh trong một mảnh hỗn độn, nhưng hình như bên tai vẫn nghe thấy một giọng nói đang thúc giục nàng rất khẩn thiết: “Đến đây, đến vui sướng đi….”
  
Ánh mắt nóng rực đốt cháy từng tấc, từng tấc trên mặt hắn, rồi dừng lại ở đôi môi mỏng nhợt nhạt.

Nàng cảm thấy hô hấp đình trệ, đầu ngón tay vô thức mơn trớn thật tỉ mỉ trên môi hắn.

Miệng nàng khô cạn, dường như chỉ có cội nguồn nơi đó mới có thể giải cơn khát của nàng.
  
Tiếng nói kia vẫn đang thúc giục, tiếng sau lại khẩn thiết hơn tiếng trước, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, cúi người xuống, in môi lên.
  
Là cái lạnh trong dự tính, lại hơi giống que kem ngày hè, kèm theo sự cọ sát tùy tiện nhỏ nhặt là một chút an ủi cho trái tim nôn nóng khó nhịn.

Hắn không hề phản ứng làm cho nàng càng thêm đòi hỏi vô độ.

  
Rất lâu sau, nàng mới lưu luyến không nỡ mà tách khỏi hắn, rời ra chỉ trong chớp mắt mà cái loại nôn nóng không rõ đó lại một lần nữa bám víu lấy trái tim nàng.
  
Giọng nói kia vẫn đang tiếp tục thúc giục nàng khẩn thiết: “Không đủ, không đủ…..”
  
Nàng thở dốc, lôi kéo y phục của hắn một cách hỗn loạn (5), thắt lưng lại khá phức tạp, nàng ngồi cởi cả buổi cũng không ra.

Đang lúc vội vàng, lại không cảnh giác, thì cổ tay trắng ngần bị giữ lại.
  
Lý Do Hỉ ngớ ra, ngẩng đầu thì liền đối diện với một đôi con ngươi đỏ thẫm như máu.

Trong chớp mắt, nàng cảm thấy eo bị ôm chặt một cái, hai người đã thay đổi vị trí cho nhau rồi.

Tóc đen của hắn quét qua má nàng, hơi ngứa ngáy, Lý Do Hỉ không nhịn được mà hơi hoảng loạn lắc nhẹ đầu.
  
Nàng tỉnh ra một chút, ánh mắt trong sạch lại chỉ sau một lát.

Đợi đến lúc nhìn rõ người trước mặt, trái tim bỗng đập nhanh hẳn lên, lại càng thêm hoảng loạn mà tránh cái nhìn của hắn, giống hệt một con mèo đang ăn vụng bị phát hiện.

Nàng lẩm bẩm: “Anh, sao anh lại đột nhiên tỉnh lại…..”
  
“Nếu còn không tỉnh, chỉ sợ sẽ không bảo vệ được sự trong sạch của bản tọa rồi.” Giọng nói của Kê Vô Trần mang theo chút khàn khàn khi vừa ngủ dậy, cách nói lại tràn đầy sự hài hước.
  
Lý Do Hỉ nghiêng đầu, muốn trốn cũng không trốn được nữa.

Một tay hắn chống ở bên tai nàng, một tay còn đang nắm chặt cổ tay nàng, toàn bộ hơi thở của hắn đều đang bao phủ quanh nàng, làm nàng không hề có không gian để chạy trốn.
  
Tai nàng đỏ lên như bị sốt, nhiễm hồng đôi má, đôi mắt hạnh tràn ngập hơi nước mịt mù, như một quả đào phấn nộn nho nhỏ trong sương sớm đầu hạ, đợi người đến hái.
  
“Nếu mà ngươi thích…..” hắn nâng cao âm cuối tận hai bậc, thở ra nặng nhọc, nghiêng người tiến gần nàng hơn một chút.
  
Lý Do Hỉ hoảng loạn nhắm mắt, tim đập như trống trận, lo lắng không yên.

Hai tay nàng nắm chặt đám cỏ xanh tươi ở dưới thân không rời, chờ đợi một dấu ấn mềm mại in xuống.
Khóe môi Kê Vô Trần nhếch lên thành một nụ cười, thả cổ tay nàng ra, vén lại mấy sợi tóc hỗn loạn trên đầu nàng, cong ngón tay… búng trán nàng một cái thật kêu.
  
Thần thức của Lý Do Hỉ trở lại, nàng cảm thấy một trận đau nhức truyền đến từ trên mặt.
  
Nàng mở mắt ra, chỉ thấy con hổ trắng Lý Viên Viên đang nằm bên cạnh, mở to đôi mắt màu lam trong suốt, cuộn móng vuốt lại, nhanh chóng dùng Phật Sơn vô ảnh trảo chào hỏi với khuôn mặt nàng!
  
Lý Do Hỉ ôm đầu xin tha: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta sai rồi…..” Ta không nên thèm muốn thân thể hắn!.


Bình Luận (0)
Comment