Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 20



Thập Dương ăn hết bánh bao, ngồi ở bên đường nhớ lại trước đây Lý Do Hỉ đối xử với hắn thế nào, đủ loại tốt và không tốt, tỉ mỉ cẩn thận đếm trên đầu ngón tay thì phát hiện tốt vẫn nhiều hơn không tốt.
Nữ nhân này vừa hung vừa ác, mặc dù luôn mắng hắn, đánh hắn, nhưng những lúc mấu chốt vẫn quan tâm hắn.
Tuy có chút không thể tin nổi nhưng lại là sự thật.

Thập Dương thở dài, cuối cùng vẫn đi vào Lĩnh Tiên quán, tìm được Huyền Linh, cùng đứng chờ ngoài cửa với nàng ta.
Lý Do Hỉ vừa đẩy cửa, thò một bàn tay ra, đám nha hoàn, nô bộc bên cạnh Huyền Linh đồng loạt tiến lên kéo nàng ra, cánh cửa lớn bị đóng thật chặt ngay lập tức.

Tất cả tiếng chửi rủa nhơ bẩn đều bị ngăn cách phía sau cửa, Lý Do Hỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đã yên tĩnh lại.
Trận pháp màu vàng kim trên cánh cửa không phải dùng để ngăn ngừa hắn chạy trốn, mà là dùng để cách âm, Lệ Vô Tịch chưa bao giờ chủ động rời khỏi căn phòng.

Nhưng xung quanh căn phòng mà hắn đang ở này đều phủ kín trận pháp cách âm, đảm bảo dù có dán lỗ tai ở trên cửa cũng không nghe thấy tiếng hắn mắng người.
Đến những người đưa đồ ăn phục vụ hắn hàng ngày khi ra vào cũng đeo nút tai cách âm, nếu không thì khó cam đoan rằng họ không bị hắn làm tức chết.
Huyền Linh vội vàng tiến lên đỡ nàng, lệnh cho người hầu hòa tan đan dược thanh tâm giải nhiệt, bổ khí tán sầu vào nước.

Thập Dương vỗ lưng nàng, giúp nàng thở bình thường.
Lý Do Hỉ túm tay áo Huyền Linh, cả người nhếch nhác, ánh mắt tràn ngập bi thương bi thống của người vô tội: “Có phải tôi lớn lên rất xấu…..”
Huyền Linh trở tay nắm lấy tay nàng, nhíu mày: “À, xấu thì không xấu.

Nhưng bây dáng vẻ của cô bây giờ, hơi sai sai.” Nàng ta tự tay nhận bát thuốc bón cho nàng uống, tiếp tục nói: “Cô đến tìm hắn, không biết hắn là chim Kề Dư sao, ta còn tưởng cô đã đề phòng từ trước.”

Kê Vô Trần tranh thủ cơ hội giải thích cho nàng: “Mặc dù Kề Dư là thụy điểu, có thể phù hộ phồn hoa cho cả một phương.

Nhưng thiên đạo công bằng, loài chim này từ khi sinh ra đã thích mắng mỏ, cười nhạo người khác…..

Chỉ sợ hắn đã là con Kề Dư cuối cùng trên thế gian.”
Về phần tại sao là một con cuối cùng, nguyên nhân đã rất rõ ràng, rất dễ hiểu.
“Sơ ý rồi.” Lý Do Hỉ dựa vào người Thập Dương, nhận lấy cái bát, uống một hơi hết sạch.

Bây giờ nói gì cũng muộn, oán giận ai cũng oán giận không nổi, “Muốn trách chỉ có thể trách ta không giỏi giang bằng người, xem ra hôm nay Lý Do Hỉ ta đây đã gặp được đối thủ rồi, nhưng ta cũng không thể bị đánh gục một cách tùy tiện như thế được.

Hôm nay ta về bảo dưỡng trước đã, ngày mai lại chiến tiếp.”
Huyền Linh rất lo lắng: “Nhưng mà hắn có tận ba cái miệng, sao một cái miệng của cô mắng thắng hắn được?” Bỗng nhiên nàng ta nhớ đến gì đó, lấy một đôi nút tai gỗ tròn tròn từ trong tay áo ra đưa cho nàng: “Cái nút tai này có trận pháp cách âm, đeo cái này lên sẽ không nghe thấy hắn mắng cô nữa.”
Lý Do Hỉ tiện tay nhận lấy cất vào trong người, “Cảm ơn nhiều, ngày mai tôi lại đến.”
Thập Dương đỡ nàng đứng dậy, Huyền Linh nhìn theo nàng rời đi, Lý Do Hỉ khập khà khập khiễng biến mất ở cuối hành lang.
Uống thuốc của Huyền Linh, quả nhiên là tâm trạng đã bình phục rất nhiều.

Trên đường quay về, Lý Do Hỉ nhớ lại thật cẩn thận, tỉ mỉ trong đầu mọi chuyện vừa xảy ra một lần nữa.

Phân tích từng câu từng chữ một, tìm đúng nơi sơ hở của đối phương, phá từng điểm một.
“Nếu lúc ấy nói thế này thì tốt rồi…..”
“Lúc đó rõ ràng có thể nói thế kia, nhưng mà có thể quá căng thẳng, quên sạch rồi…..”
“Câu kia của hắn chẳng có lý gì cả, có thể phản bác thế này…..”
Thập Dương thấy dáng vẻ bình tĩnh (2) của nàng, một mình lầm bầm lầu bầu không biết đang nói gì, tiến gần nghe cũng không hiểu.

Vì chột dạ, hắn cẩn thận gọi một tiếng: “Này bà chị? Không sao chứ?”
Lý Do Hỉ làm động tác “Suỵt!”, thấp giọng nói: “Đừng ồn, cậu không hiểu, tôi đang tổng kết sau trận chiến…..”
Thập Dương vỗ tay một cái, xong, lại thêm một người điên.

Nghìn năm trước, lúc hắn vẫn còn đang đánh nhau với Ma Vương kia ở Xích Huyết giới, hắn đã được chứng kiến sự lợi hại của Lệ Vô Tịch rồi.

Thậm chí còn có thể nói danh hiệu ma tôn của Kê Vô Trần có một nửa là của hắn ta, cũng có một nửa là của Lệ Vô Tịch.
Lúc Kê Vô Trần mới nhặt được, con chim này vẫn chỉ là một tiểu ma đầu chẳng có danh tiếng gì, nhiều nhất thì cũng chỉ được xem là một tên có thể đánh nhau trên phố mà thôi.

Nhưng mà từ khi con chim đi theo bên cạnh hắn, không đến ba trăm năm mà Kê Vô Trần đã ngồi lên được vị trí ma tôn của Xích Huyết giới rồi.
Cũng không phải bởi vì tên kia là thụy điểu.

Dù chim Kề Dư có thể phù hộ phồn hoa cho cả một phương, nhưng điều kiện tiên quyết phải xem ngươi thế nào nữa.

Xích Huyết giới không thấy mặt trời, cọng cỏ cũng không mọc nổi, xác chết khắp nơi, có chở nguyên một xe đầy chim Kề Dư đến thì cũng không thay đổi được.
Nhưng đã là người trong ma giới, cả xã hội đó đều có tính cách bạo lực, đừng nói là chỉ hai câu, đến một ánh mắt không đúng cũng có thể đánh nhau ngay trên đường.

Những năm đầu Lệ Vô Trần ở Dực Vọng sơn mắng mỏ người qua đường, thường xuyên bị đánh nửa chết nửa sống.

Kết quả khi đi theo Kê Vô Trần đến Xích Huyết giới thì không cần nghĩ cũng biết rồi.

Lệ Vô Tịch mắng người xong bèn chạy, còn vỗ cánh phành phạch đến trên đầu người ta thả rắm, làm nhục đối phương.

Dường như mỗi ngày Kê Vô Trền đều bận đánh nhau với những người tìm đến cửa trả thù.
Đều nói có kinh nghiệm thực tế mới là có hiểu biết.

Sau ba trăm năm ngày tháng cần cù chiến đấu, với sự phò tá của pháo mồm Lệ Vô Tịch, Kê Vô Trần đã trở thành Ma Vương đầu lĩnh quan trọng mà tất cả nhân sĩ chính phái trong thế giới tu chân đều quan sát.
Có lẽ là do ơn cứu mạng năm đó, có lẽ là do hơi thở bá vương trời sinh của Kê Vô Trần, Lệ Vô Tịch mắng người trong cả thiên hạ, chỉ không mắng duy nhất là hắn.
Kê Vô Trần cũng hơi áy náy, còn tưởng rằng đồ ngu xuẩn kia có thể nhận ra hơi thở của hắn, cũng chẳng nhắc nhở gì nhiều.

Tuyệt đối không ngờ tới, sau nghìn năm vẫn ngu như vậy.
Lý Do Hỉ quay về phủ thành chủ, tắm nước nóng thư giãn thông máu, dựa vào bồn tắm đang bốc đầy hơi nước, bắt đầu suy ngẫm đối sách.

Cái con chim đê tiện này đã khơi dậy ý chí chiến đấu của nàng, cả một đêm nàng đều trầm ngâm suy nghĩ xem ngày mai nên đối phó hắn như thế nào.
Ngày hôm sau, Lý Do Hỉ đặc biệt dậy từ rất sớm.

Lục tung đồ đạc tìm được một đống quần áo trải đầy trên giường.

Nàng thử cả buổi, cuối cùng chọn ra một bộ váy hoa văn mây bay màu ánh trăng, đeo khuyên tai thủy tinh, bởi vì không biết chải tóc kiểu cách nên chỉ buộc tùy ý thành hoa kế.
Cái váy này đi đường rất không tiện, Lý Do Hỉ quen thô lỗ rồi, nên mỗi bước đều phải thật cẩn thận, tránh giẫm phải váy mà ngã.
Bên ngoài trời còn chưa sáng rõ, trong thức hải Kê Vô Trần chống tay nằm nghiêng trên thảm cỏ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lý Do Hỉ im lặng không một tiếng động đến gần hắn, thò mặt đến trước mặt hắn, hét to: “Dậy!”
Ma tôn đại nhân bị dọa giật mình, mở mắt ra thì thấy khuôn mặt phóng đại của nàng, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, theo bản năng liền đặt tay lên ngực nàng đẩy ra.
Nhưng mà hắn đã quên mất bản thân không còn là Đại Ma Vương gây họa cho thế giới tu chân, làm vô số danh môn chính phái đau đầu nghìn năm trước nữa rồi.
Lý Do Hỉ không động đậy, thời gian như đã ngừng lại ở chớp mắt này, nàng cúi đầu nhìn bàn tay đang áp sát lên mềm mại của nàng kia, rồi lại nâng mắt nhìn hắn: “Cảm giác thế nào?”
Kê Vô Trần vội vã rút tay về, quay đầu đi, không thở nổi nữa: “Bản, bản tọa…..”
Lý Do Hỉ xua tay biểu thị không để ý, ngồi quỳ bên cạnh hắn, xoay vai hắn lại, đôi mắt linh động sáng ngời: “Anh cảm thấy tôi thế nào? Phải nói thật đấy!”
Kê Vô Trần ngẩn người, lại trốn cũng không được, chỉ có thể theo lời nhìn thẳng vào nàng.
Mái tóc đen dài đến eo của nàng chỉ dùng trâm gỗ giản dị cài lại, lỏng lỏng lẻo lẻo, thêm vài phần nhàn nhã và tùy ý, còn mấy sợi không nghe lời uốn lượn từ cổ ra đến trước ngực.

Không đeo thêm vòng cổ hay trang sức dư thừa nào, dưới áo ngoài mỏng manh trong mờ có thể nhìn thấy hai vai mượt mà và khoảng da thịt lớn, trắng ngần như ngọc.
Mấy sợi tóc lộn xộn nghịch ngợm kia chui vào bên trong váy quây ngực, tầm mắt hắn đi xuống theo sợi tóc, lại rất nhanh bị bỏng đến mức phải rời đi khẩn cấp.

Tay phải giấu trong tay áo, hơi căng thẳng nắm chặt rồi thả ra, lòng bàn tay nóng lên, lại không tìm thấy mềm mại ban nãy.
Hai tay Lý Do Hỉ lại quay đầu hắn về một lần nữa, “Anh trốn gì thế, là đẹp hay là xấu?”
Lòng bàn tay nàng mềm mại, ấm nóng, nơi nó chạm qua còn mang theo hơi tê dại, ngứa ngáy.


Trái tim của Kê Vô Trần đập như đánh trống, thân thể cứng ngắc như đá nham thạch, lại không dám thở mạnh, cố gắng đè nén để chỉ phập phồng trong khoang ngực.

Lý Do Hỉ vẫn đang thúc giục hắn, ôm hai vai hắn ra sức lắc lấy lắc để.
Kê Vô Trần hoảng hốt đến chẳng có cách nào, giơ tay ôm lấy vai nàng, ngăn nàng lại.

Một lần nữa đối diện với nàng, mắt hắn không hề sáng trong mà như gặp thần ma gì đó vậy.
Lông mi dài của nàng hơi cong, cái mũi khéo léo, môi đỏ chu lên hơi mất hứng, giống như quả anh đào chín mọng vào cuối xuân, làm cho người ta không nhịn được muốn thưởng thức hương vị của nó, là chua hay là ngọt? Lúc tưởng tượng cắn một miếng thì vị ngọt và mọng nước từ bốn phía tràn về.
Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú cứ như thời gian đã ngưng lại.
Mười đầu ngón tay của hắn dần dần dùng sức, hô hấp dần dần khó khăn nặng nhọc.

Hắn muốn gắng hết sức kéo nàng vào lồng ngực mình, dung nhập vào máu, trở thành một bộ phận của thân thể hắn.

Nơi đốt ngón tay vì khắc chế nên hơi trắng bệch ra, đôi đồng tử vốn đỏ sậm lại giống như được ngâm trong máu tươi, đôi môi tái nhợt hơi run rẩy…..
Đúng vào lúc hắn sắp không khống chế được chính mình nữa, Lý Do Hỉ bỗng buông hắn ra, lấy một cái Lang nha bổng từ trong túi giới tử.
Kê Vô Trần nhanh chóng hoàn hồn, rút tay lại, hơi ngửa ra sau để giữ một khoảng cách.
Lý Do Hỉ đứng dậy, vung Lang nha bổng hai lần, phát ra tiếng gió vù vù, tự nói cho chính mình: “Không, đây không phải là vấn đề xấu hay đẹp!
Đồ khốn dám mắng ta! Ta thấy ta không đáng phải chịu nỗi tủi thân như thế, nhưng càng không nên chửi nhau tay đôi với tên kia.

Vì sao à? Ngươi nghĩ xem, gã có ba cái đầu, pha trò tấu hài còn có khán giả cùng xem! Chắc chắn là ta không mắng thắng gã được! Biện pháp tốt nhất chính là lấy bạo chế bạo, đánh cho gã quỳ xuống rồi hát “Chinh phục” (3) cho ta.”
Kê Vô Trần nghiêng người không nhìn nàng, cố gắng bình phục tâm trạng, trong lòng không yên, gật đầu: “Kế này thật tuyệt diệu.”
Lý Do Hỉ đến gần hắn một lần nữa: “Tên kia là huynh đệ của anh, nếu tôi đánh gã, anh sẽ không vui sao?”
Nàng giống một cơn gió mềm mại, lại giống một trận mưa phùn, mỗi lần đến gần đều cuốn theo hương hoa thơm trong thức hải đến mũi hắn, thấm vào tận trái tim hắn.
Ngửi thấy hương thơm kỳ lạ không lời nào có thể diễn tả trên người nàng, giống như thuốc lại giống như hương hoa, Kê Vô Trần không nhịn được quay đầu nhìn nàng.

Vành tai mượt mà tinh xảo kia có đeo một viên thủy tinh nho nhỏ, nhẹ nhàng lay động, lay cả trái tim hắn.

Hắn thấy hơi chói mắt, suy nghĩ trong lòng có chút khó bình tĩnh lại được, chỉ thuận miệng nói: “Sẽ không.”
Câu này quả thật là xuất phát từ trong lòng hắn, không chỉ sẽ không, thậm chí hắn còn rất thích thú nhìn một màn này.
Lý Do Hỉ nhận được đáp án, trong lòng yên tâm hơn, lại tiếp tục thăm dò: “Thế, tôi so sánh với tên kia thì tu vi của ai cao hơn? Nếu mà không đánh được cũng phải tìm giúp đỡ trước đã.”
Kê Vô Trần cụp mắt, nói: “Tám lạng nửa cân.”
Lý Do Hỉ gật đầu hài lòng: “Thế thì tốt, đến lúc đó tôi sẽ thế này trước, rồi lại thế kia, sau đó thế này, cuối cùng lại thế kia, chắc chắn sẽ làm tên kia tâm phục khẩu phục, hối hận về hành vi lúc đầu của gã!”.


Bình Luận (0)
Comment