Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 65



Thượng Xuyên, Thương phủ.
Thương Tự Dung gọi cả Nguyên Thừa và Tần Nghĩa đến đây.
Thương Tự Dung ngồi phía trên, Nguyên Thừa và Tần Nghĩa chia ra ngồi ở hai bên.

Nguyên Thừa dẫn theo Lạc Hà, đương nhiên anh em sinh ba cũng có mặt, đi theo phụ thân Tần Nghĩa, đang đứng sau ông ấy.
Râu tóc Thương Tự Dung bạc trắng, vẻ ngoài như đã qua sáu mươi.

Tuổi tác lão lớn rồi, dưới gối không con, trải qua giày vò khó chịu thế này, cũng thấy nhọc lòng.
Anh em sinh ba trói gô Nguyên Thạch lại, khiêng vào Thương phủ, vạch ra bao nhiêu tội trạng, còn khen Tần Thải Thải thành thần y tế thế cứu người.

Ý tứ rất rõ ràng, đạo đức Nguyên Thạch suy đồi, thô bỉ không chịu được, không xứng với Tần Thải Thải, từ hôn.
Nhưng Nguyên Thừa không đồng ý, bất kể Tần gia ép buộc thế nào, ông ta cũng cắn chặt không thả, không phải Tần Thải Thải thì không cưới.
Bàn bạc hồi lâu mà không có kết quả.

Anh em sinh ba lại lắm mồm, làm cho đầu óc người ta ong ong.

Lạc Hà cũng mặc kệ việc dở hơi này, trừ đánh nhau, hắn ta không nói nhiều thêm nửa câu nào cả.

Nếu không phải lo lắng bị trừ tiền lương, hắn ta cũng chẳng thèm đến.
Thương Tự Dung chỉ đành vung tay áo lên, “Thôi đi! Ngày mai Bắc Cung Giới chủ sẽ đến, tới lúc đó, để cho Giới chủ phân xử cho mấy người đi! Ta không quản được!” Lão nói xong thì đứng dậy, lại bảo anh em sinh ba: “Tốt nhất là gọi cả Thải Thải đến, mọi người đối chất tại chỗ.”
Người làm ở bên cạnh vội đỡ Thương Tự Dung rời đi, lão đi hai bước lại dừng, “Ta nói trước lời khó nghe, nếu Giới chủ đến, sẽ không đến lượt các người tranh luận gả hay không gả, đến lúc đó thì đừng có mà hối hận.”
Anh em sinh ba nâng cằm lên, đồng thanh nói: “Đó là đương nhiên, lão nhân gia ngài về nghỉ đi thôi.”
Thương Tự Dung liếc Tần Nghĩa một cái – Thằng cha này sinh đẻ giỏi thật.


Con trai đồng lòng, con gái hiếu thuận, hơi hâm mộ đấy!
Tam Xuyên giới… chỉ sợ về sau sẽ là thiên hạ của Tần gia rồi.

Lão ta thống trị Tam Xuyên hơn bảy trăm năm, cuối cùng vẫn phải già đi, có hơi lực bất tòng tâm rồi.

Tần Nghĩa có dáng vẻ trung niên, dưới cằm có một bộ râu đẹp, mắt như sao lạnh, vẻ mặt tỏa sáng.

Ông ta nhìn Nguyên Thừa đang ngồi đối diện một cái, hừ lạnh, nói với anh em sinh ba: “Đi mời Thải Thải và Lý Do Hỉ đến, ngày mai chúng ta sẽ đối chất tại chỗ!”
Thân hình Nguyên Thừa hơi gầy nhỏ, ông ta hơi gù lưng, mang khuôn mặt tươi cười, dẫn Lạc Hà rời đi.
Lúc ra ngoài phòng, Nguyên Thừa liếc nhìn Lạc Hà ở sau lưng một cái, cuối cùng cũng chẳng nói gì cả.
Nếu không phải vì hắn ta xin nghỉ phép, Nguyên Thạch cũng sẽ không bị anh em sinh ba bắt đi.
Nhưng tên Lạc Hà này vừa ích kỷ, vừa keo kiệt, lại còn hay thù dai.

Ông ta không dám mắng y, nhỡ đâu ngày nào đó y không làm nữa, lại quen thuộc với bố trí phòng vệ của Nguyên gia, buổi tối lén quay lại giết ông ta cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Nhìn anh em sinh ba nhà Tần Nghĩa, lại nhớ đến bao cỏ nhà mình, Nguyên Thừa không nhịn được thở dài.
Đương nhiên là ông ta có thể nhìn ra được, Tần Nghĩa có bản lĩnh.

Sau khi Thương Tự Dung thoái vị, nói không chừng, Giới chủ sẽ để Tần Nghĩa tiếp quản Thượng Xuyên.

Đến lúc đó, hai Xuyên Thượng - Trung đều là của nhà họ Tần rồi.

Ông ta thủ ở Hạ Xuyên là ở thế yếu.

Vì vậy nên mới cắn chặt lấy Tần Thải Thải không nhả ra.

Tranh thủ bám chặt lấy Tần gia, sau này Tần Nghĩa mới không làm khó ông ta được.
Ài, muốn trách thì chỉ có thể trách ông ta chẳng có cách nào dạy con, dạy ra được một phế vật.

Khó trách người ta nhìn không vừa mắt.
Thương Tự Dung sắp xếp cho Nguyên Thạch ở phòng khách.

Nguyên Thừa vào phòng, tiến đến cho một cái tát, đánh Nguyên Thạch quay tại chỗ ba vòng.

Nguyên Thạch ôm mặt, “Cha! Sao cha lại đánh con! Con đã nói là không muốn cười bà dạ xoa kia rồi! Còn không phải là lỗi của cha hết à!” Hắn ta nhìn Lạc Hà ở đằng sau, nói: “Còn anh nữa, anh, anh, anh…..” Mấy chữ phía sau thì hắn ta không nói ra được.
Ánh mắt Lạc Hà rất đáng sợ, nếu bắt hắn ta chọn giữa bị cha đánh và bị Lạc Hà đánh, khẳng định sẽ chọn cha.

Cha là cha ruột, Lạc Hà là tổ tông, phải cung phụng!
Nguyên Thừa tức giận đến phát run, “Đồ khốn này! Đến chết cũng không nên thân! Đồ phế vật! Có phải ngươi muốn làm ta tức chết không!”
Nguyên Thạch ngồi bệt xuống đất, khóc lóc om sòm.

Mặc dù hắn ta không nên thân, lại nhìn được rất rõ ràng, “Kể cả Thương Tự Dung thoái vị, Tần Nghĩa tiếp quản Thương Xuyên, Giới chủ cũng sẽ không để cho một mình Tần Nghĩa phát triển lớn như vậy.

Có Giới chủ làm chỗ dựa, thêm cả căn cơ bao năm của Nguyên gia chúng ta, cũng có thể tiếp tục duy trì ở Hạ Xuyên.

Nói không chừng, sau này sẽ có người khác tiếp quản Trung Xuyên, vẫn là cái đỉnh ba chân.

Chẳng hiểu sao mà cha lại cứ phải mắng con thế!”
Nguyên Thức tức giận, “Ngươi không có trí tiến thủ, không học vấn, không nghề ngỗng, cả ngày ăn chơi đàng điếm! Nạp đến bảy, tám phòng tiểu thiếp rồi, sao vẫn ham chơi như thế, chưa chịu hồi tâm chuyển ý hả! Ngươi nhìn ba đứa con trai nhà Tần Nghĩa mà xem… khụ khụ khụ…..”

Ông ta chống tay lên bàn, ho khan kịch liệt.

Lạc Hà đứng khoanh tay ở phía sau, không hề có ý định muốn đến dìu ông ta tí nào cả.

Nguyên Thạch cũng là đứa trì độn, còn đang nói: “Thế thì dứt khoát đi, con sinh một đứa cháu cho cha, cha để cho nó kế thừa vị trí của cha là được.

Hoặc là cha lại đi tìm bà mẹ nhỏ cho con đi, tự cha sinh một đứa? Cha, cha có thể được không?”
Suýt nữa thì Nguyên Thừa tức đến hộc máu, chỉ vào hắn ta, “Con cái bất hiếu, con cái bất hiếu! Sao Nguyên Thừa ta đây có thể đối diện với liệt tổ liệt tông…..”
Cuối cùng thì lương tâm của Nguyên Thạch cũng nổi lên, đỡ ông ta ngồi xuống giường, “Cha của con ơi, cha cứ để con làm một phá gia chi tử, không lo, không nghĩ đi thì có sao đâu! Con xin cha đấy! Ngày khác con sẽ về sinh cho cha một đứa cháu, có được không?”
Nguyên Thừa túm chặt tay hắn ta, “Thật sao?”
Nguyên Thạch cạn lời, hóa ra lão nhân gia ngài diễn kịch tình cảm cả buổi là muốn đợi con ở chỗ này à!
Nguyên Thừa ngồi thẳng lưng dậy trong nháy mắt, vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc: “Hôn nhân đại sự, không thể đùa bỡn! Kể cả không cưới Tần Thải Thải thì cũng phải tìm một cô gái nhà lành! Đợi chuyện này xong xuôi thì đuổi hết đám oanh oanh yến yến của con đi! Nhất định cha sẽ tìm được một mối hôn sự tốt.”
Sương Lâm giới, Bắc Cung thị tộc.
Đỉnh Tuyết sơn bị tuyết trắng bao phủ quanh năm, cung điện được xây dựa theo thế núi, tòa lầu trùng điệp, gác cao nguy nga, khí thế phi phàm.
Dù cung điện được xây trên Tuyết sơn, lại có pháp trận bảo vệ khỏi gió tuyết quấy nhiễu.
Trong đại điện không có lò than, nhiệt độ lại cũng không thấp.

Bắc Cung Từ mặc áo trong mỏng manh, ngồi sau án, phê duyệt công văn.

Hắn ta mới trở lại từ Tiều Vân sơn không lâu.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa đại điện mở ra rồi, một gã đàn ông trung niên tiến lên.

Ông ta là gia thần của nhà họ Bắc Cung, phụ trách hết các sự vụ lớn nhỏ trong tộc, tên là Đàm Li.
Đàm Li dừng ở khoảng cách năm bước, hơi khom người hành lễ, “Giới chủ, đã chuẩn bị xong hết cho Mãnh Đông đại điển, chỉ đợi tuyết đầu mùa năm nay nữa thôi.

Tính thời điểm cũng không không sai biệt mấy, cũng nên đi qua đó rồi.”
Bắc Cung Từ khẽ ừ một tiếng, Đàm Li lại nói: “Còn nữa, việc liên hôn giữa Nguyên gia Hạ Xuyên và Tần gia Trung Xuyên, dường như Tần Nghĩa không nguyện ý mấy…..”
Bắc Cung Từ ngẩng đầu, xoa mi tâm, “Ngọc Yên không ở đây, ngày mai ông đi theo ta một chuyết đi.”
Đàm Li không nhiều lời nữa, đáp ứng rồi lui ra.
Trên phố ở Hạ Xuyên.
Lý Do Hỉ đã uống thuốc Tần Thải Thải sắc cho nàng, cộng thêm đã bôi thuốc ngoài da, cảm thấy có tinh thần hơn nhiều, khoác tay Hữu Trần đi dạo phố.
Thập Dương ôm kiếm đi theo phía sau, hận không thể chém Hữu Trần thành tám khúc, ném cho chó ăn!
Đồ họa thủy này, đồ lưu manh này! Chỉ biết quyến rũ chị gái cậu ấy thôi! Trước đây, vị trí bên cạnh chị gái vẫn luôn là của cậu ấy đấy!
Thập Dương càng nghĩ càng tức, dứt khoát tiến lên hai bước, ôm chặt lấy cánh tay kia của Lý Do Hỉ, kẹp nàng ở giữa.
Thật ra Hữu Trần chẳng thèm để ý, còn cười, chào hỏi với cậu ấy, “Gần đây em vợ vẫn khỏe chứ?”
Thập Dương hừ lạnh, “Ai cần ngươi lo!”
Lý Do Hỉ dở khóc dở cười, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy ở một tiểu lầu ở trong góc.

Bảng hiệu có chữ: Lĩnh Tiên quán - Phân quán số năm mươi sáu.
Nàng nắm tay hai người kéo vào một chỗ, ấn chặt lại, dặn dò: “Phải đoàn kết, phải hữu nghị, phải ngoan đấy.

Tuôi đi một lúc rồi về.” Nói xong thì lách người ra, đi vào cửa lớn của Lĩnh Tiên quán.
Thập Dương và Hữu Trần đợi nàng ở bên ngoài, Thập Dương ra sức giãy giụa, Hữu Trần nắm chặt không buông.
Thập Dương nói: “Buông ra!”
Hữu Trần cười, “Không buông!”
“Đồ khốn!” Thập Dương tức tối, “Đến cả ta mà ngươi cũng muốn sàm sỡ à! Ngươi đói bụng ăn quàng à!”
Hữu Trần càng cười sáng lạn hơn, tiện thể xoa khuôn mặt cậu ấy, “Tiểu công tử, bộ dáng không tồi nhỉ, da mịn thịt mềm đấy.”
“Á, á, á!” Thập Dương rống lên giận dữ, đời này chưa bao giờ gặp người nào da mặt dày, vô liêm sỉ đến thế!

Cậu ấy nổi trận lôi đình, thế mà giãy mãi không ra, chỉ đành hóa thân thành kiếm, rơi xoảng một cái trên đất.
Hữu Trần nhặt trường kiếm lên, cười đến nghiêng nghiêng ngửa ngửa.
Lý Do Hỉ là ngựa quen đường cũ, điền tờ đơn trong Lĩnh Tiên quán, vẽ chân dung Lý Viên Viên, gửi kèm một viên Tinh lam thạch, nộp tiền, còn để lại trận pháp truyền âm.
Nàng đã hỏi thăm về Tinh lam thạch từ lâu, xung quanh đều không bán, chỉ có thể đặt hy vọng vào Lĩnh Tiên quán vậy.
Sáo huân đã không có động tĩnh gì rất lâu rồi, Lý Do Hỉ nhớ đến Bách Lý Lộ Lộ.
Không phải lần trước nói đến tìm nàng à, sao mãi chưa thấy đâu nhỉ, dứt khoát gọi hỏi nàng ấy đi.
Sáo huân kết nối rất nhanh, giọng nói của Bách Lý Lộ Lộ còn mang theo tiếng nức nở, “Hu hu, a Hỉ…..”
Lý Do Hỉ đứng ở cửa Lĩnh Tiên quán, Hữu Trần đi đến, nắm tay nàng.

Lý Do Hỉ nói với cái huân: “Cô sao thế? Khóc gì thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi à?”
Bách Lý Lộ Lộ vừa khóc vừa nói: “Tướng công chưa qua cửa của tôi đã chết rồi! Tôi đang đốt vàng mã cho chàng đây!”
Cái gì!
Lý Do Hỉ vội hỏi: “Trầm Nghiên chết rồi? Hay là Bách Lý Minh Minh chết rồi?”
Bách Lý Minh Minh nhanh chóng nhảy ra, “Đều không phải.

Trầm Nghiên chết chưa thì tôi không biết.

Nhưng Minh Minh tôi đây còn đang sống rất tốt đấy! Là một vị thư sinh mà tiểu thư mới quen chưa quá ba ngày đâu.

Còn chưa kịp triển khai cái gì mà thư sinh kia đã ho lao, chết toi rồi!”
“Hả?” Lý Do Hỉ xoa đầu, “Không phải cô muốn đi tìm tôi à, sao lại quen một thư sinh thế?”
Bách Lý Lộ Lộ khóc không thành tiếng, Bách Lý Minh Minh nhận lấy cái huân, nói: “Chính là trên đường tiểu thư đi tìm cô thì gặp được thư sinh.

Tiểu thư nói giống nhị phụ thân, biết ngâm thơ, làm câu đối, có nhiều mực nước (học thức) hơn cả Trầm Nghiên (nghiên mực).

Chỉ đáng tiếc, bệnh tình đã nguy kịch từ lâu, không kịp cứu, vừa mới chết xong, vẫn còn tươi đấy, mới hạ táng nửa canh giờ trước.”
Lý Do Hỉ nghe mà khó chịu -- Đây là hình dung cái gì thế? Cái gì mới gọi là tươi chứ? Lẽ nào cậu còn muốn lấy người đi nhúng lẩu?
Lý Do Hỉ chỉ có thể thở dài, đường tình của đại tiểu thư thật là nhấp nhô, trên đường toàn là hố to! Hết cái này lại có tiếp cái khác!
Bách Lý Lộ Lộ ngồi trên phần mộ của thư sinh khóc, đau lòng muốn chết.

Lý Do Hỉ nói: “Nhanh nín đi, tôi chết thì cô có khóc thành thế này không? Có thể tôi sắp chết thật đấy, trước lúc chết còn muốn gặp cô một lần, lúc nào thì cô có thể đến đây?”
Hữu Trần lắc đầu, nắm chặt tay nàng, khẽ nói: “Tôi sẽ không để nàng chết đâu.”
Bách Lý Minh Minh chỉ xem như là nàng đang đùa, nói: “Sao cô có thể chết được? Đợi tiểu thư đỡ rồi thì tôi sẽ nói với tiểu thư, chúng tôi sẽ đến.”
Lý Do Hỉ ờ một tiếng, “Được rồi, có sáo huân mà, chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào.” Nói xong thì tắt đi.
Hữu Trần nói: “Cái tên Trầm Nghiên này… hình như tôi đã từng nghe được ở đâu đó, rất quen tai.”
Lý Do Hỉ cười mà không nói, đâu chỉ có quen tai thôi, Trầm Nghiên và Lạc Hà còn là tay trái tay phải của chàng đấy.
Nàng cố ý chuyển chủ đề, tránh đi không nói.

Kiễng chân lên hôn cằm của chàng, nói: “Đi thôi, đi mua cho chàng hai bộ quần áo.”.


Bình Luận (0)
Comment