Giải Mã Mê Cung

Chương 56

Thomas túm tay Minho.

- Bằng cách nào tớ phải vượt qua chỗ kia! - Nó hất đầu về phía đám Nhím sầu đang chuyển động chắn giữa bọn trẻ và Vực. Trông chúng như một đống ốc sên gai đang kêu ùng ục, loang loáng ánh thép. Trong ánh sáng mờ xám nom bọn chúng càng đáng sợ hơn.

Thomas đợi một câu trả lời trong khi Minho và Newt nhìn nhau một lúc. Sự chờ đợi một cuộc chiến đôi khi còn tệ hơn là nỗi sợ hãi chiến đấu.

- Chúng đang đến! - Teresa hét lên. - Chúng ta phải làm gì đó chứ!

- Cậu dẫn đầu. - Cuối cùng Newt nói với Minho bằng giọng nói chỉ to hơn tiếng thì thào một chút. - Hãy mở đường máu cho Tommy và Teresa. Làm thôi.

Minho gật đầu một cái, nét quyết tâm làm gương mặt thằng bé cứng rắn hẳn lên. Rồi nó quay về phía các Trảng viên.

- Chúng ta hãy tiến thẳng tới Vực! Hãy đánh xuyên qua trung tâm, dồn mấy con quái vật kia sang hai vách tường. Quan trọng nhất là đưa được Thomas và Teresa đến Lỗ sầu!

Thomas quay lại nhìn thấy bầy quái vật đang tiến gần lại, chỉ còn cách bọn trẻ tầm một hay hai mét. Nó siết chặt lấy cái thứ tội nghiệp được gọi là cây thương của mình.

Chúng ta phải đi cùng nhau, Thomas nói với Teresa. Hãy để những đứa kia chiến đấu. Việc chúng ta cần phải làm là chui qua cái lỗ đó. Nó thấy mình giống như một thằng hèn, nhưng nó hiểu rằng mỗi một cú đánh, mỗi sự hy sinh đều trở nên vô nghĩa nếu như chúng không thể nạp được mật mã để mở cửa.

Tớ biết rồi, Teresa đáp. Luôn sát cánh bên nhau.

- Sẵn sàng! - Minho hét lên, một tay giương cao cái chùy gai, tay kia vung vẩy con dao dài. Thằng bé chĩa dao về phía đám Nhím sầu, làm một tia sáng lóe lên trên lưỡi thép. - Tấn công!

Minho chạy tới trước không cần đợi hồi đáp. Newt theo sát thằng bé, rồi đến lượt các trảng viên còn lại. Đám trẻ gào thét lao tới, sẵn sàng tử chiến, vũ khí lăm lăm trong tay. Thomas nắm lấy tan Teresa, để cho mọi người vượt qua hai đứa, đón nhận những cú hích, ngửi đầy mùi mồ hôi, cảm nhận nỗi sợ hãi của bọn trẻ, và chờ đợi một cơ hội tốt để xông lên.

Ngay khi tiếng thằng bé lao vào bầy Nhím sầu vang vọng trong không khí - sự hòa trộn của tiếng thét, tiếng máy, tiếng gỗ chạm vào kim loại - Chuck chạy băng qua Thomas. Nó nhanh chóng vươn tay ra túm tay thằng nhóc.

- Chuck, cậu đi cùng tớ và Teresa. - Nó nói một cách cương quyết, không hề đắn đo.

Chuck nhìn thẳng phía trước, nơi trận đánh đang diễn ra.

- Nhưng… - Chuck bỏ lửng câu nói, và Thomas hiểu là thằng nhóc mừng rơn khi nghe thấy câu nói của nó, mặc dù không dám công nhận điều đó.

Thomas lập tức tìm cách giữ danh dự cho Chuck.

- Chúng tớ cần đến sự giúp đỡ của cậu trong cái Lỗ sầu, phòng khi có một con Nhím sầu chực sẵn ở đó.

Chuck nhanh chóng gật đầu. Rất nhanh chóng. Một lần nữa, Thomas cảm thấy nỗi buồn nhói lên trong tim và ý định đưa Chuck trở về nhà an toàn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

- Được rồi. - Thomas nói. - Cậu hãy nắm lấy tay kia của Teresa. Chúng ta đi nào.

Chuck làm theo lời nó, cố tỏ ra can đảm. Thomas nhận thấy rằng đây có lẽ là lần đầu tiên thằng nhóc giữ yên cái miệng.

Họ đang mở lối kìa! Teresa hét lên trong đầu Thomas, làm cơn đau xuyên thấu qua hộp sọ của nó. Con bé chỉ tay về phía trước, Thomas đã nhìn thấy khoảng trống hẹp đã hình thành ở chính giữa hành lang, trong khi các trảng viên chiến đấu ngoan cường để dồn bầy Nhím sầu sát vào tường.

- Tiến lên! - Thomas hét to.

Nó chạy tới trước, kéo Teresa đằng sau, đến phiên con bé lại lôi theo Chuck. Chúng lao hết tốc lực, vũ khí giương sẵn sàng chiến đấu, thẳng tiến trên hành lang lát đá ngập tràn những tiếng thét xung trận. Về phía Vực.

Trận chiến diễn ra ác liệt. Các trảng viên chiến đấu với tinh thần quyết tử. Những tiếng ồn vang dội trên các bức tường thật dễ sợ - tiếng người gào thét, tiếng kim khí chạm nhau, tiếng máy gầm ghè, tiếng rú thê lương của những con Nhím sầu, tiếng cưa máy và càng kẹp, giọng những thằng bé kêu cứu. Tất cả chìm trong một màu xám nhờ, màu máu đỏ thẫm và những ánh thép loang loáng. Thomas cố không nhìn sang hai bên mà chỉ hướng tới trước, xuyên qua khoảng không hẹp được tạo ra bởi các trảng viên.

Trong khi chạy, nó nhẩm tới nhẩm lui mật mã ở trong đầu.

TRUNG, KHUYA, HUYẾT, TUYỆT, PHANH, NHẤN. Chúng còn vài mét nữa.

Có gì đó vừa cứa vào tay tớ! Teresa hét lên. Ngay lúc đó Thomas cảm thấy một cú chọc sắc lẻm vào chân. Nó không quay nhìn lại, thậm chí cũng chẳng buồn trả lời con bé. Tình thế cam go của chúng giống như một dòng nước lũ bao vây lấy Thomas, kéo nó xuống, buộc nó đầu hàng. Thomas cố chống cự, đẩy mình tiến lên phía trước.

Kia đã là Vực. Nó mở ra một bầu trời xám xịt, cách chúng khoảng sáu mét. Thomas cắm đầu cắm cổ lao tới, kéo theo hai đứa bạn.

Giao tranh diễn ra khốc liệt ở hai bên đường, nhưng Thomas không muốn nhìn, không muốn tham gia. Một con Nhím sầu lao thẳng vào đường chạy của Thomas, một thằng bé không rõ mặt mũi, kẹp trong những gọng kìm của con quái vật, ra sức đâm vào lớp da dày, lầy nhầy của con Nhím để thoát ra. Thomas né sang trái, tiếp tục chạy tới trước. Nó nghe thấy một tiếng thét khi chạy ngang qua đó, tiếng kêu xé ruột báo hiệu thằng bé kia đã thua cuộc và nhận lấy một kết thúc bi thảm. Tiếng thét cứ kéo dài mãi, làm chấn động không trung, át cả những tiếng ồn của trận đánh, cho đến khi tắt ngấm. Thomas cảm thấy tim mình run rẩy, thầm mong đó không phải là một thằng bé mà nó biết.

Cứ tiếp tục chạy đi! Teresa nói.

- Biết rồi! - Thomas quát lại thành tiếng.

Có ai đó lao vụt qua Thomas, chạm người vào nó. Một con Nhím sầu từ phía bên phải lao lên, vung vẩy mấy lưỡi thép. Một trảng viên chặn con quái vật lại, tấn công nó bằng hai thanh gươm dài làm tiếng kim loại vang lên loảng xoảng. Thomas nghe thấy một tiếng thét vang lên đâu đó, cứ lặp đi lặp lại vài từ, nói điều gì đó về nó. Về việc phải bảo vệ nó trong lúc chạy. Đó là Minh. Sự tuyệt vọng và kiệt sức bộc lộ rõ trong tiếng la của thằng bé.

Thomas tiếp tục chạy.

Một con suýt nữa thì chộp được Chuck! Teresa hét lên, làm váng óc Thomas.

Thêm nhiều con Nhím sầu lao vào chúng, nhiều trảng viên xông tới hỗ trợ. Winston đã nhặt lấy cung tên của Alby, bắn những mũi tên đầu bọc thép vào bất cứ thứ gì không phải là người đang chuyển động, dù trượt nhiều hơn là trúng. Những thằng bé mà Thomas không biết tên chạy bên cạnh nó, gạt phăng những cánh tay của Nhím sầu bằng những vũ khí tự chế của mình, rồi nhảy lên đầu chúng tấn công. Những tiếng loảng xoảng, la hét, rên rỉ, tiếng máy kêu, tiếng lưỡi cưa máy, những lưỡi thép đập vào nhau, tiếng ken két của những gai kim loại đang miết trên đá, tiếng van vỉ rợn tóc gáy, tất cả tăng dần lên đến đỉnh điểm, tới mức không thể chịu đựng nổi.

Thomas thét lên, nhưng vẫn tiếp tục chạy cho tới khi đến chỗ Vực. Nó thắng kít lại ngay trên mép vực. Teresa và Chuck đâm bổ vào người Thomas, suýt chút nữa thì cả ba đứa đã ngã nhào xuống dưới. Trong chưa đầy một giây, Thomas kiểm tra cái Lỗ sầu. Những sợi dây thường xuân đang treo lơ lửng ngay giữa không trung.

Trước đó, Minho và một vài tầm đạo sinh đã giật mấy sợi dây thường xuân xuống từ tường đá, nối chúng vào những sợi còn bám ở trên tường. Sau đó chúng thòng dây qua Vách đá tới chỗ cái Lỗ sầu. Bây giờ trước mắt Thomas là năm sáu sợi dây leo chạy từ bờ đá xuống khu vực hình vuông nằm giữa trời, nơi mà chúng biến mất vào hư không.

Đã đến lúc nhảy. Thomas chần chừ, cảm thấy một nỗi sợ hãi cuối cùng. Tai nó nghe thấy những âm thanh kinh khủng ở phía sau lưng, mắt nó nhìn thấy ảo giác ngay trước mặt. Rồi nó xua tất cả ra khỏi đầu.

- Cậu trước, Teresa. - Thomas muốn nhảy sau cùng, để bảo đảm không có con Nhím sầu nào bắt được Teresa hay Chuck.

Nó ngạc nhiên thấy Teresa không hề đắn đo. Sau khi siết tay Thomas, rồi nắm lấy vai Chuck, con bé nhảy ra khỏi bờ đá, rồi lập tức duỗi thẳng chân và duỗi hai tay xuôi theo thân mình. Thomas nín thở nhìn theo cho tới khi con bé rơi vào khoảng trống giữa các sợi dây và biến mất. Trông như thể nó đã bị xóa khỏi thế gian chỉ bằng một cú gạt tay.

- Ôi trời! - Chuck ré lên, để lộ một chút bản tính của mình.

- Chữ đó đúng đấy. - Thomas nói. - Tiếp theo là cậu.

Trước khi thằng nhóc kịp cự nự, Thomas đã vòng hai tay siết chặt quanh ngực nó.

- Cậu cứ nhảy. Tớ sẽ nhấc bổng cậu lên một chút. Sẵn sàng chưa? Một, hai, ba! - Thomas gầm lên vì gắng sức trong khi nó hất Chuck về phía cái lỗ.

Chuck hét toáng trong lúc rơi xuống và suýt nữa thì trật mục tiêu, nhưng hai chân của nó đã vào Lỗ. Bụng và cánh tay của thằng nhóc đập mạnh vào thành của cái lỗ vô hình trước khi thân hình nó biến mất. Sự can đảm của Chuck càng củng cố thêm một điều gì đó trong tim Thomas. Nó thấy quý mến thằng nhóc này. Nó coi Chuck như một đứa em ruột vậy.

Thomas siết chặt dây đeo của cái ba lô, tay phải nắm chặt ngọn thương tự chế. Những tiếng động sau lưng nó vang lên khủng khiếp.Nó thấy tội lỗi vì đã không giúp đỡ gì trong trận đánh. Cứ làm phận sự của mình đi, nó tự nhủ.

Thu hết can đảm, Thomas chống cây thương xuống nền đá và đạp chân trái vào mép vực, lăng người vào khoảng không màu xám. Nó ép sát cây thương vào ngực, hướng hai mũi chân xuống dưới, gồng cứng người.

Và nó rơi vào cái lỗ.
Bình Luận (0)
Comment