Giải Mộng

Chương 107

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


2024-0308.gif

Mộng yểm vào mộng của Nguyên Dĩ, cầu xin Nguyên Dĩ vào đèn kéo quân cứu người.

“Đèn kéo quân không phải mộng, Thầy Giải Mộng không thể vào đèn kéo quân.”

Nguyên Dĩ trả lời mộng yểm. Mộng yểm ngẩng đầu, nhìn Nguyên Dĩ biến thành một người khác, nó hoảng hốt cảm thấy quen mặt.

Ở Thái Ngân Quan, đứa bé Lâu Lệ đi theo Lâm Tùy Ý thắp ba nén hương, Lâm Tùy Ý nói với Tổ sư gia rằng, mong ngài muôn đời xanh tươi, nói ngày thịnh vượng.

Lâu Lệ nói với Tổ sư gia: Hy vọng mong muốn của Lâm Tùy Ý trở thành sự thật.

Là Tổ sư gia.

Núi cao vạn bậc thềm đá, Tổ sư gia trên đỉnh núi cao nhìn xuống mộng yểm dưới chân núi.

Mộng yểm đi một bước dập đầu ba cái, lạy vạn bậc thềm đá đến trước mặt Tổ sư gia

Tổ sư gia nói: “Mộng yểm chi mộng khó hiểu, rơi xuống hồ một lần sẽ có lần thứ hai.”

Mộng yểm bảo đảm: “Tôi sẽ giúp anh ấy.”

Tổ sư gia lại nói: “Một khi mộng yểm chi mộng giải, ngươi vô tồn, ngươi cũng cam nguyện?”

Không chút do dự, mộng yểm đáp: “Cam nguyện.”

Tất nhiên cam nguyện, Lâm Tùy Ý cho nó sính lễ, một phong hôn thư viết lời thề Lâm Tùy Ý.

Giấy hôn thư, trình trên Thiên Đình dưới Địa Phủ, Tổ sư gia chứng kiến, nếu phụ a yểm, là tội tày trời. Phạm tội tày trời, ngũ lôi oanh đỉnh nghiền xương thành tro, tam giới xoá tên, không vào luân hồi. Lâm Tùy Ý xin thề!

Mộng yểm vào đèn kéo quân Lâm Tùy Ý.

Nó mang đứa trẻ Lâm Tùy Ý đi trước khi Nguyên Dĩ tới, trên trán còn vết thương khi dập đầu Tổ sư gia. Nó tới căn hộ số 1 tầng 2 tòa nhà 3 khu 7 hẻm Kim Liễu. Trả tiền cho Lâu Hải Phương Toa Toa, sở hữu căn hộ này.

Muốn đánh thức Lâm Tùy Ý trong đèn kéo quân, khiến Lâm Tùy Ý tự nhận thấy thế giới mâu thuẫn.

Vạn bất đắc dĩ, nó đưa Lâm Tùy Ý đến viện phúc lợi.

Lúc sau nó liên tục thay đổi hướng đi nhân sinh đã định của Lâm Tùy Ý, không cho Lâu Hải và Phương Toa Toa nhận nuôi Lâu Lệ. Khi biết Lâu Hải và Phương Toa Toa muốn đi viện phúc lợi nhận nuôi Lâm Tùy Ý, nó thiếu chút nữa gi ết chết hai người.

Nhịn.

Nó vẫn luôn dõi theo Lâm Tùy Ý, dõi theo Lâm Tùy Ý đèn kéo quân suốt 22 năm. Tóc nó từ khi vào mộng bắt đầu dài ra, sau 22 năm, tóc nó dài tới bên hông.

Khi đèn kéo quân sắp kết thúc, nó không thể không xuất hiện trước mặt Lâm Tùy Ý.

Ngày đó trời đổ tuyết như cũ, tuyết rơi 22 năm. Nó nhìn chằm chằm bông tuyết to như lông ngỗng, biết Lâm Tùy Ý vẫn không thể nguôi ngoai cái chết của Lâu Lệ. Ngày Lâu Lệ chết có tuyết rơi.

Nó nặn người giấy đặt tên Lâu Lê, trước đây Lâm Tùy Ý có hỏi nó muốn lấy tên này hay không, nhưng nó từ chối.

Nhưng nó không thể kêu ‘A Yểm’, nó chỉ có thể tiếp tục dùng cái tên Lâu Lệ.

Cuối đường Kim Hoa có một cửa hàng số 108 cho thuê, Lâu Lệ ký hợp đồng thuê nhiều năm. Nó bắt đầu dọn dẹp bài trí trong tiệm, khoảng thời gian sống hạnh phúc cùng Lâm Tùy Ý trong mộng, cửa hàng số 108 không có quá nhiều ánh đèn. Nó còn làm một cái bình phong chuyên dùng để chắn bớt ánh sáng tự nhiên.

Một bàn trà nước chảy, một ghế dựa, đối diện có ba ghế gập, là cách bày biện khi Lâm Tùy Ý ở Nguyên Thanh Quan.

Nó ngồi sau bàn nước thác chảy, lấy điện thoại bấm số điện thoại quán ăn Tùy Ý.

“Alo, xin chào, đây là quán ăn Tùy Ý.” Giọng Lâm Tùy Ý thoát ra từ ống nghe, Lâu Lệ tức khắc mất tiếng. Lâu Lê thấy thế mới tiếp nhận điện thoại, nói với Lâm Tùy Ý: “Cho một phần thịt băm xào ớt xanh không thịt băm, một phần canh trứng không trứng.”

Gọi món kỳ lạ quá.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Lâm Tùy Ý dừng một chút: “À, vâng, xin hỏi địa chỉ.”

Lâu Lê nhìn Lâu Lệ một cái, nói: “Đường Kim Hoa, số 108.”

Cúp điện thoại, Lâu Lê lo lắng hỏi: “Tiên sinh, ngài ổn không?”

Lâu Lệ không đáp, chỉ hỏi: “Người ấy không tới sao?”

Lâu Lê: “Đang trên đường.”

Rất nhanh, mặt chữ điền nằm mơ thấy hoa cúc vội vàng tới cửa, nói cái gì đó, Lâu Lệ một chữ cũng không nghe lọt. Nó thường xuyên nhìn ra phía ngoài, lại ngại mặt chữ điền nói nhiều, làm nhiễu bước chân của Lâm Tùy Ý.

Không biết qua bao lâu… bộp bộp bộp bộp, tiếng bước chân truyền đến.

Lâm Tùy Ý tới.

Lâu Lệ điều chỉnh trái tim thoáng chốc bị treo lên cao, nhìn chằm chằm bình phong. Trên bình phong xuất hiện bóng Lâm Tùy Ý, Lâm Tùy Ý ngừng chân sau bình phong.

Đã 22 năm, trừ lần đến công viên giải trí, 22 năm qua Lâu Lệ không nói chuyện cùng Lâm Tùy Ý.

Không được nghe Lâm Tùy Ý khen mình, không được nghe Lâm Tùy Ý nói yêu mình.

Lâu Lê nhỏ giọng bảo Lâm Tùy Ý đi vào. Lâu Lệ nghe thấy, lòng bàn tay chảy mồ hôi, vì thế nâng chung trà lên.

Lúc uống trà, nó xuyên qua sương khói ít ỏi trộm liếc Lâm Tùy Ý.

Là người nó thương nhớ ngày đêm…

Chung quy nhịn không được, Lâu Lệ bật thốt: “Tùy Ý.”

Lâm Tùy Ý đáp lại: “Vâng?”



Lâu Lệ kìm không được, đã 22 năm nó không giao lưu cùng Lâm Tùy Ý.

Sau lần gặp mặt này, nó vào trong mộng Lâm Tùy Ý.

“Chỉ gặp qua một lần ban ngày.” Lâm Tùy Ý nói Lâu Lệ: “Gặp mặt người xa lạ có một lần, như vậy không tốt.”

Sau 22 năm khổ sở bất tương kiến nghe Lâm Tùy Ý nói thế, Lâu Lệ rơi nước mắt.

Về sau mọi thứ tiến triển dựa theo an bài của Lâu Lệ. Thật ra giải mộng có rất nhiều quy củ, tuy nhiên mộng không có gì khó, Lâu Lệ vốn cũng không phải Thầy Giải Mộng chính thống.

Nhưng Lâu Lệ không thể để Lâm Tùy Ý kiểm tra hơi thở mình. Lâm Tùy Ý đụng vào giấc mộng liền kết thúc.

Mộng kết thúc, Lâu Lệ sẽ không còn được gặp Lâm Tùy Ý.

Ngày đó trên xe, Lâu Lệ mang Lâm Tùy Ý đi bệnh viện, Lâu Lệ nghe được Lâm Tùy Ý kể về mình trong quá khứ. Lâm Tùy Ý nói mình có một người chú, cậu rất kính trọng chú, Lâu Lệ lắng nghe không bình luận gì. Mãi đến khi Lâm Tùy Ý nói năm ấy 16 tuổi, không hiểu bản thân nghĩ thế nào mà thôi học đi đến đường Kim Hoa.

Lâu Lệ biết.

Bởi vì năm Lâm Tùy Ý 16 tuổi, cậu từ Nguyên Thanh Quan tới đường Kim Hoa, gặp Lâu Lệ.

Mọi thứ đều là đèn kéo quân, cho dù Lâu Lệ cố gắng thay đổi và chế tạo mâu thuẫn, một số thứ ảnh hưởng Lâm Tùy Ý vẫn tồn tại.

Lâu Lệ lo lắng Lâm Tùy Ý vẫn còn khúc mắc.

Nó rất sợ, sợ đèn kéo quân kết thúc, Lâm Tùy Ý vẫn bị mắc kẹt.

Nhưng ngày này sớm hay muộn cũng tới, rồi Lâm Tùy Ý sẽ phát hiện mọi thứ là hư ảo. Lâu Lệ ăn chay cầu Tổ sư gia phù hộ, phù hộ Lâm Tùy Ý sau khi đèn kéo quân kết thúc, có thể thanh tỉnh, đồng ý tỉnh lại không làm điều ngu ngốc nào nữa…



Tõm…

Sau khi xem một lượt tất cả hình ảnh, Lâm Tùy Ý cũng theo những hình ảnh đó chìm xuống hồ nước.

Lâu Lệ cũng chìm xuống nước, truy đuổi phía sau cậu.

“Tùy Ý, người sắp chết sẽ thấy đèn kéo quân, nhìn lại cả đời. Đèn kéo quân dừng, hết đời.”

Lâu Lệ dùng sức quơ tay: “Tùy Ý…”

“Tỉnh lại đi…”

Lâm Tùy Ý trong hồ bỗng mở mắt. Cậu nhìn mộng yểm đuổi theo, khựng một giây, nhẹ giọng kêu: “Lâu tiên sinh…”

Lâu Lệ vẫn luôn đuổi theo cứu cậu, chưa từng nghĩ tới việc từ bỏ: “Tùy Ý, cậu là người cột chuông. Làm ơn, tỉnh lại đi.”

Ngày ấy, Tuyền Chi đạo nhân từng nói Lâm Tùy Ý.

Thời gian đến, tất sẽ có người nói cho cậu biết, ai mới là người cột chuông.

Lúc này, thời gian đã đến.

Nghĩ thông hết thảy, Lâm Tùy Ý nhắm mắt.

Lại mở mắt, Lâu Lệ vẫn đuổi theo cậu, cố gắng duỗi tay nắm lấy Lâm Tùy Ý, nhưng trước sau không chạm tới được.

Tựa như đèn kéo quân, Lâu Lệ vẫn luôn không thể chạm vào Lâm Tùy Ý.

Cứ như vậy, nỗ lực không từ bỏ suốt 22 năm.

Thật ra làm Lâm Tùy Ý tỉnh lại từ đèn kéo quân không phải việc khó, khó được cởi bỏ khúc mắc thay đổi quyết định muốn kết thúc sinh mệnh của Lâm Tùy Ý. Nếu không dù cậu tỉnh lại từ một đợt đèn kéo quân, cũng sẽ có đợt đèn kéo quân tiếp theo…

Không cần Lâm Tùy Ý hỏi, Lâm Tùy Ý chắc chắn, đèn kéo quân tiếp theo, Lâu Lệ sẽ tiếp tục canh giữ 22 năm.

Nếu có đợt tiếp theo, đợt tiếp theo nữa, Lâu Lệ cũng sẽ vào.

22 năm…

Theo thời gian trong mơ trôi đi, tóc ngắn dần dài cập eo.

Bỗng nhiên, Lâm Tùy Ý hiểu vì sao Lâu Lệ không chịu cắt tóc. Để tóc 22 năm, chắc chắn là muốn cậu đau lòng, muốn cậu đau lòng mình, sau đó tỉnh lại, không làm việc ngốc nữa.

Đương nhiên đau lòng rồi. Trái tim Lâm Tùy Ý như bị kim đâm, mở miệng, hầu kết nghẹn ngào: “A… A yểm…”

22 năm nay, mỗi một ngày trôi qua Lâu Lệ đã có tâm tình như thế nào. Nó tạo một người giấy, đặt tên ‘Lâu Lê’, lê là bình minh là hy vọng, mộng yểm của Lâm Tùy Ý hy vọng cậu cũng có bình minh.

16 tuổi năm ấy, Nguyên Dĩ nói mệnh cậu có tình kiếp, tình kiếp một đường nhấp nhô vạn kiếp bất phục.

Tuyền Chi đạo nhân nói tình kiếp của cậu tra tấn lẫn nhau.

Đúng là thế. Cậu mắc kẹt trong ác mộng, mộng yểm cũng mắc kẹt bởi cậu.

Như một sợi tàn hồn không thể giải thoát, bị cậu cột vào giấc mộng, hai người bọn họ tra tấn lẫn nhau.

Lâm Tùy Ý lại lần nữa nhắm mắt, chuyện cũ lưu chuyển trong đầu.

Lâu Lệ chết cậu thấy có lỗi cũng không đành lòng, ngoài ra, cậu cảm thấy cuộc đời mình quá thất bại. Giống như phú ông một đêm phá sản, chịu không nổi cú sốc núi lở, tâm thái sụp đổ.

Không có dũng khí làm lại từ đầu và ý chí chiến đấu, lại không muốn thật sự suy sụp tinh thần sống tạm bợ cả đời, cho nên Lâm Tùy Ý muốn ra đi.

Cậu thừa nhận, cậu nhút nhát, là một tên phế vật.

Đại loại là cảm thấy mộng yểm vô tội, cậu không muốn vì mình ra đi mà làm mộng yểm biến mất theo. Cậu làm chuyện đại nghịch bất đạo, cũng mặc kệ ý kiến mộng yểm, mạnh mẽ kéo mộng yểm tới nhân gian.

Nhưng cậu xem nhẹ một điều, mộng yểm sinh ra từ cậu. Nếu không có cậu, tâm tình mộng yểm sẽ như thế nào.

Có lẽ còn khổ sở hơn 22 năm này.

“Tùy Ý…”

Thấy Lâm Tùy Ý nhắm mắt, Lâu Lệ luống cuống, trên mặt hiện thần sắc đau đớn. Nó càng dùng sức bơi theo, cuối cùng cũng sượt qua ngón tay Lâm Tùy Ý.

Cảm nhận được đầu ngón tay bị đụng vào, Lâm Tùy Ý mở mắt.

“Tùy Ý, nghe tôi nói.” Lâu Lệ vội vàng nói: “Cậu rất tốt, cậu không hề sai. Cậu từng nói đạo cần lòng từ bi, cậu giúp Lâu Lệ là tuần hoàn. Cậu chưa bao giờ phản bội thiên đạo. Lâu Lệ cũng không trách cậu, cậu là Bồ Tát của em ấy, cậu là ánh sáng đời em ấy. Nếu cậu không tin, cậu có thể câu thông cùng em ấy, cậu có năng lực này mà, cậu hỏi em ấy có trách cậu không…”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Anh thì sao.”

Trách cậu không? Trách lòng cậu âm u mê mang, do đó nảy sinh ra mộng yểm, làm nó ra đời bắt nguồn sự tra tấn.

“Tại sao tôi phải trách cậu.” Lâu Lệ chộp lấy ngón tay Lâm Tùy Ý: “Ở bên cậu là hạnh phúc nhất.”

Lâm Tùy Ý nói: “Một khi mộng yểm chi mộng giải, anh không còn tồn tại.”

“Đúng vậy.” Lâu Lệ không muốn lừa cậu, nói: “Nhưng còn cậu, cậu dốc sức làm lại, tương lai quang minh lỗi lạc. Tùy Ý, cậu nói người sống cần có giá trị, nếu cậu chịu tỉnh lại, đồng ý trở lại đỉnh cao, đó chính là giá trị chuyến này tôi tới nhân gian.”

Lâm Tùy Ý lẳng lặng nhìn Lâu Lệ, nước mắt bất giác lăn xuống.

“Cậu là người cột chuông.” Lâu Lệ túm Lâm Tùy Ý vào trong lồ ng ngực. Rốt cuộc cũng có thể ôm nhau, nó nói: “Tổ sư gia chứng kiến, nếu phụ Tùy Ý, đó là tội tày trời. Phạm tội tày trời, ngũ lôi oanh đỉnh nghiền xương thành tro, tam giới xoá tên, không vào luân hồi. Tôi, mộng yểm của Lâm Tùy Ý, xin thề!”

Lâm Tùy Ý là người cột chuông cho chính bản thân cậu. Trong lòng cậu bị đầy ngập cảm xúc quấn quanh.

Sợ mình chết làm mộng yểm biến mất, sợ mình giải mộng yểm làm mộng yểm biến mất, lại không cam nguyện sống như phế vật.

Lâu Lệ nói: “Tùy Ý, tỉnh lại đi.”

“Nếu cậu yêu tôi, hãy mở rộng nội tâm, chấn chỉnh lòng tin.”

“Tôi không phụ cậu, hai ta không cô phụ lẫn nhau.”

Cuối cùng, Lâm Tùy Ý mở miệng: “Được.”


Bình Luận (0)
Comment