Giải Mộng

Chương 18

Cô bé không đáp ứng, bọn họ bất lực trở về nhà ông già.

Ông già không có ở nhà. Chó đen thấy họ lười sủa.

Nhà ở trong thôn ẩm ướt, Lâm Tùy Ý nhìn mặt trời buổi chiều, lấy hai cái ghế dựa đặt ngoài sân. Một cái là của cậu, một cái là lấy hộ Lâu Lệ.

Chờ Lâu Lệ ngồi xuống ghế, Lâm Tùy Ý mới ngồi xuống.

Nơi này chỉ có cậu và Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý không hạ giọng nói: “Lâu tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lâm Tùy Ý vẫn cảm thấy không thể đưa Ước Định Thanh Tỉnh cho áo sơ mi bông, dù việc thành cũng phải đưa cho cô bé, không tới phiên áo sơ mi bông.

Nhưng tình hình không phải việc Ước Định Thanh Tỉnh. Cô bé không muốn đi, cần có người đi theo Ứng Triều Hà, bằng không mộng này khó có thể giải tiếp.

Lâm Tùy Ý cân nhắc tính khả thi nếu mình đi. Lâu Lệ nói cậu bị hung thần theo dõi, nhưng hiện tại có mặt trời, trong thôn hòa bình yên lặng. Nếu biết quỳ miếu là phương thức chọc hung thần, cậu chỉ cần chú ý không chọc hung thần là được.

Ý tưởng của cậu rơi vào mắt Lâu Lệ. Lâu Lệ liếc cậu rồi nhìn về phía chân trời rải nắng mặt trời: “Nghĩ xem vì sao tượng đá biến thành tôi.”

“Dạ?” Lâm Tùy Ý quay đầu, Lâu Lệ ngồi dưới mái hiên, ánh mặt trời xuyên qua mái hiên, làm Lâu Lệ một nửa phủ bóng đen một nửa tắm nắng ấm, sườn mặt góc cạnh rõ ràng.

Hôm nay khi mặt trời ló rạng, tượng đá biến thành Lâu Lệ cũng đứng dưới bóng cây giao thoa cùng ánh mặt trời.

Tượng đá biến thành Lâu Lệ để lừa cậu chọc hung thần.

Nhưng vì sao biến thành Lâu Lệ?

Đây là một câu hỏi không khó trả lời. Lâm Tùy Ý không do dự, đáp đến thản nhiên chắc cú: “Bởi vì tôi cực kỳ tin tưởng Lâu tiên sinh.”

Cậu theo Lâu Lệ vào mộng, ở trong mộng Lâu Lệ là người cậu tin tưởng nhất.

Phương Kiền và Trịnh Tích cùng nhau vào mộng. Trong giấc mơ hung hiểm, Phương Kiền cũng tin Trịnh Tích nhất.

“Ý Lâu tiên sinh là!” Lâm Tùy Ý nghe hiểu, phấn khởi nói: “Ứng Triều Hà sẽ không vô duyên vô cớ đến thôn Lân Hà, dù không phải vì cầu con, cũng sẽ có mục đích khác. Cô ấy đi vào núi, không chừng tượng đá cũng sẽ biến thành người Ứng Triều Hà tin tưởng để lừa cô chọc hung thần, nhưng cô chưa mắc mưu.”

Lâm Tùy Ý nhanh trí, nói: “Có hai loại nguyên nhân khiến Ứng Triều Hà không mắc mưu. Thứ nhất là phát hiện thân phận tượng đá. Nhưng nếu cô phát hiện, trốn còn còn không kịp, hà tất mỗi buổi sáng đều vào núi. Khi cô ấy tới cửa hàng số 108 kể cảnh trong mơ, rõ ràng đã rất sợ hãi, chứng tỏ cô ấy không biết thân phận tượng đá.”

“Nguyên nhân thứ hai, có lẽ giữa Ứng Triều Hà và người tượng đá biến thành đã xảy ra chuyện gì, nên Ứng Triều Hà cùng người này sinh ra ngăn cách hoặc thù hận? Dẫn tới việc nội tâm Ứng Triều Hà muốn tin, rồi lại không dám tin.”

Lâm Tùy Ý một hơi nói rất nhiều, cuối cùng tổng kết: “Ứng Triều Hà lên núi mỗi ngày chính là vì người này.”

Nhưng người vừa thân mật vừa xa cách Ứng Triều Hà là ai?

Đối tượng của Ứng Triều Hà?

Bạn bè Ứng Triều Hà?

Người nhà Ứng Triều Hà?


Minh tinh đối với dân chúng mà nói quá xa xôi. Hiểu biết phần lớn thông qua internet, nhưng tin tức internet thật giả lẫn lộn, thậm chí một số thông tin là cố tình rải ra, một cách để thiết lập hình tượng Ứng Triều Hà, xào CP đẩy độ hot hoặc bôi đen Ứng Triều Hà.

Thông tin từ internet khó có thể phân biệt thật giả, huống hồ Lâm Tùy Ý không đu idol.

Lâm Tùy Ý cho rằng Lâu Lệ cũng không đu idol.

Bọn họ không biết Ứng Triều Hà thân cận với những ai. Chỉ dựa vào suy đoán, muốn biết tượng đá biến thành ai trong mắt Ứng Triều Hà quả thực là mò đường trong tối.

Suy nghĩ đụng trở ngại, Lâm Tùy Ý không thể không xin Lâu Lệ giúp đỡ.

Ngay khi cậu ngừng nói, Lâu Lệ liền mở miệng, dường như sớm biết Lâm Tùy Ý sẽ bị kẹt: “Trước từng nói qua, Ứng Triều Hà vào núi hoàn thành hành vi nào đó, hành vi này chính là hung thần. Hiện cậu đã biết Ứng Triều Hà vào núi liên quan đến một người. Điềm xấu và hành vi liên quan người đó đại biểu cái gì?”

Lâm Tùy Ý vội mở sách. Lâu Lệ nhíu mi, muốn nói nhưng thấy mặt mũi Lâm Tùy Ý nghiêm túc nên nhịn xuống.

Lâm Tùy Ý lật nhanh sách, trang sách “rào rào” sau giờ trưa tạo động tĩnh không nhỏ.

Cậu càng xem biểu cảm càng đau khổ.

Quá nhiều.

Nếu Ứng Triều Hà vào núi thật sự là vì gặp người vừa tin vừa hận, người này đã qua đời, cười với cô ấy, còn là người quá cố cười, báo hiệu người sống gặp tai họa, người chết mách bên tai.

Nếu Ứng Triều Hà gặp cha mẹ con cái mình, cha mẹ con cái cười với Ứng Triều Hà, chủ mộng cốt nhục chia lìa, bệnh tật tử vong cận kề.



Chỉ cần mơ thấy người thân thuộc cười với mình, đều không phải chuyện tốt.

Mơ thấy người thân thuộc khóc lóc phần lớn cũng là điềm xấu. Nếu người quá cố khóc lóc, nghĩa là có tai hoạ tới cửa, người quá cố vào mộng báo trước.

Mơ thấy vợ chồng khóc lóc, dự báo cô đơn.

Quá nhiều, Lâm Tùy Ý đọc nhanh như gió, trong mắt toàn là chữ ‘hung’.

Mộng người chết tới đón, hung; mộng giết người không xuất huyết, hung; mộng cha mẹ, phu thê con cái cầu y, hung.

Không thu hoạch được gì, Lâm Tùy Ý đóng sách, “Lâu tiên sinh, tôi đi gặp cô bé thêm một chuyến.”

Nếu không đi theo Ứng Triều Hà vào núi, căn bản không thể biết Ứng Triều Hà cùng người nọ làm cái gì.

Hiện tại đã biết ba hung thần, chó đen, lạy Ứng Triều Hà và miếu. Chỉ cần không bị chó đen cắn, không lạy Ứng Triều Hà, không lạy miếu, thì không sợ mất mạng.

“Không cần.” Lâu Lệ đứng dậy, “Tới rồi.”

Lâm Tùy Ý ngơ ngác một chút, rồi quay phắt nhìn theo tầm mắt Lâu Lệ. Cô bé đang đứng ngoài cửa, chó đen chưa từng thấy cô bé, hướng cô bé sủa như điên. Cô bé sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.


Lâm Tùy Ý tuy sợ chó, thấy chó đen nhe răng sủa như điên mà sợ quéo người, nhưng cậu không đành lòng nhìn cô bé lo lắng hãi hùng, bèn gắng gượng đi tới đón cô bé vào.

Cậu dắt cô bé vào sân, cách Lâu Lệ vài bước.

“Sao em tới đây?” Lâm Tùy Ý nói: “Chó bị xích, đừng sợ.”

Cô bé gật đầu, nhỏ giọng nói: “Em… Em nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định giúp các anh.”

“Thật hả!” Lâm Tùy Ý vui cực.

Cô bé ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt lạnh băng của Lâu Lệ vội cúi đầu, qua rất lâu mới đáp ‘vâng’.

“Tốt quá.” Lâm Tùy Ý cao hứng: “Có em…”

“Lâm Tùy Ý.” Lâu Lệ ngăn cậu, “Chờ cô bé nói điều kiện.”

Cô bé cúi gằm đầu: “Em có thể giúp các anh, nhưng… Các anh đưa Ước Định Thanh Tỉnh cho em.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người. Hiểu rồi, là áo sơ mi bông bắt cô bé tới đây.

Ước Định Thanh Tỉnh trong tay Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý không thể làm chủ. Cậu giữ im lặng, không biết nên nói gì cũng không biết nên làm gì.

Lâu Lệ nhìn cô bé: “Tên đó nói hết về nơi này cho cô rồi.”

Cô bé do dự gật đầu.

Lâu Lệ nói: “Ước Định Thanh Tỉnh có thể cho cô.”

“Nhưng là sau khi cô xong việc.”

Cô bé co rúm lại, thấy Lâu Lệ không nói tiếp, cô gật đầu đồng ý xoay người muốn rời đi, Lâu Lệ lại nói: “Tạm thời ở chỗ này, đêm nay trước hừng đông tôi sẽ dẫn cô vào núi.”

Sắc mặt cô bé thoắt tái nhợt.

Lâu Lệ không nói nữa, xoay người về phòng, cửa khép lại.

Lâm Tùy Ý nhìn theo, trong phòng an tĩnh.

Lúc này cậu mới nhìn sang cô bé, lựa từ nói: “Lâu tiên sinh không phải người xấu.”

Cậu biết nguyên nhân Lâu Lệ bảo cô bé ở lại, tự mình đưa cô bé lên núi. Thứ nhất tránh cho cô bé lừa bọn họ. Thứ hai trong núi có bí mật của Ứng Triều Hà, sau khi hoàn thành giao dịch cô bé về chỗ áo sơ mi bông, khó chắc áo sơ mi bông sẽ không phát hiện bí mật. Trao đổi được Ước Định Thanh Tỉnh từ Lâu Lệ, ai biết áo sơ mi bông sẽ làm cái gì.

Không bằng để áo sơ mi bông ngồi chờ tin tức, không biết tình huống cô bé, áo sơ mi bông sẽ không vọng động.


“Em đói bụng không?” Lâm Tùy Ý hỏi: “Có muốn ăn gì không?”

Cô bé lắc đầu.

“Không sao.” Lâm Tùy Ý chỉ vào phòng mình: “Em vào đó nghỉ ngơi trước, cơm nước xong anh gọi em.”

Cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Tùy Ý, nhìn chằm chằm mặt Lâm Tùy Ý thật lâu.

Diện mạo Lâm Tùy Ý không xấu, cậu không giống Lâu Lệ lạnh băng hù người. Cậu tương phản với Lâu Lệ, bộ dáng tuấn tú, khóe môi hơi cong lên, mặt mũi không biểu cảm cũng như đang mỉm cười, sạch sẽ tỏa nắng, làm người ta thoải mái muốn tới gần.

“Được.” Cô bé tin Lâm Tùy Ý ‘tâm sinh tướng’: “Cảm ơn anh.”

Lâm Tùy Ý vào phòng bếp bận rộn. Nguyên liệu nấu ăn chỗ này tất nhiên không thể so quán ăn Tùy Ý, Lâm Tùy Ý chỉ có thể có cái gì nguyên liệu nấu cái đó.

Cậu nghĩ Lâu Lệ mấy ngày nay chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng, nên cơm chiều bỏ tâm nấu hơn.

Chờ khi cậu nấu cơm xong, ánh mặt trời chào bế mạc sau giờ ngọ, vào chạng vạng. Ông già ngửi mùi đồ ăn trở về. Vừa về liền vào phòng bếp, khen ngợi tay nghề Lâm Tùy Ý.

Có ông già hỗ trợ, Lâm Tùy Ý bưng bốn món một canh bày trên bàn.

Ông già đặt mông lên ghế chờ ăn cơm, Lâm Tùy Ý đi kêu Lâu Lệ và cô bé ăn cơm.

Bàn vuông vừa vặn bốn người mỗi người một góc.

Không có mục đích trò chuyện, Lâu Lệ chỉ gắp đồ ăn không nói lời nào, cô bé sợ hãi Lâu Lệ cũng không dám hé răng. Chỉ có ông già nói chuyện, Lâm Tùy Ý thỉnh thoảng kính già đáp mấy câu.

Ông già lộ ra nụ cười đáng khinh: “Tư vị vào núi thế nào?”

Lâm Tùy Ý nghĩ đến Trịnh Tích chết thảm, không trả lời ông già.

Ông già tự nói tự vui, cười đến mức làm người ta nổi da gà. Cô bé muốn cách xa ông già nên xê dịch ghế. Nhưng cô bé ngồi băng ghế dài, trọng tâm chếch đi, ghế liền nghiêng.

Cô bé ngã “rầm” xuống đất.

Ông già thấy thế “ha ha” cười to. Ông ta rút băng ghế khỏi tay cô bé, đau lòng nói: “Con bé béo này đừng làm hỏng ghế của tao.”

Cô bé đỏ bừng mặt, Lâm Tùy Ý vội đỡ cô bé dậy, “Không sao không sao.”

Cậu nhìn cô bé rũ đầu mắt ngấn lệ, cậu an ủi nói: “Là do chén trong tay em quá nặng.”

Nói xong đưa ghế mình cho cô bé.

Cô bé và Lâu Lệ đồng thời nhìn về phía Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý nói: “Anh đứng ăn, dễ tiêu hóa.”

“Cảm… cảm ơn anh.” Tiểu cô nương xoa mắt, vùi đầu ăn cơm.

Cơm chiều làm nhiều món, nồi chén cần rửa hơi nhiều. Ăn cơm xong Lâm Tùy Ý cùng ông già rửa chén, chờ cậu rửa chén xong thì thấy Lâu Lệ chờ ngoài phòng bếp.

Lâm Tùy Ý chạy tới: “Lâu tiên sinh, giờ dẫn cô bé vào núi hả?”

Mục đích Ứng Triều Hà vào núi chắc chắn là miếu hoang kia. Lâu Lệ không thấy miếu, nhưng có thể thấy nhang cắm dưới đất bùn. Nhân lúc cô ta sáng sớm vào núi, Lâu Lệ muốn dẫn cô bé trốn gần đó trước khi Ứng Triều Hà vào núi.

Nhưng giờ này trời chưa tối hẳn, Lâu Lệ vào núi thì hơi sớm. Tuy bọn họ biết không quỳ miếu không quỳ Ứng Triều Hà sẽ không chọc hung thần, nhưng trong núi vẫn hung hiểm.


Lâu Lệ nói: “Tự lo cho mình đi.”

Lâm Tùy Ý: “Ặc.”

Qua một lát Lâm Tùy Ý ngẩng đầu nhìn Lâu Lệ, cậu không nghĩ Lâu Lệ đứng ngoài phòng bếp vì nói lời này: “Tôi không chọc hung thần… Tới ban đêm, hung thần vẫn sẽ xuống núi tìm tôi?”

Lâu Lệ nói: “Tự cậu chú ý.”

Lâm Tùy Ý hơi hoảng, ngay sau đó nghĩ hung thần xuống núi tìm cậu cũng tốt, như vậy Lâu Lệ và cô bé an toàn hơn một chút. Cậu gật đầu: “Ngài cũng cẩn thận.”

Lâu Lệ nói tiếp: “Vào phòng tôi ngủ.”

Lâm Tùy Ý nhường phòng cho cô bé, vốn tính ghé bàn cơm ngủ tạm một đêm.

“Lát tôi đi.” Lâu Lệ nói: “Cậu vào ngủ phòng tôi.”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Dạ.”

Lâu Lệ lại nói: “Ngủ giường, đừng ngủ trên mặt đất.”

Lâm Tùy Ý: “… Dạ.”

Lâu Lệ liếc cậu một cái: “Hiện tại nghỉ ngơi đi, ai gõ cửa cũng đừng mở, cửa sổ bị gió thổi mở cũng đừng đụng vào, sợ thì giấu đầu vào chăn.”

Lâm Tùy Ý càng nghe càng sợ hãi: “Lâu tiên sinh, tôi đi nghỉ liền đây.”

Lâu Lệ: “Ừm.”

Dưới tầm mắt của Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý co quắp đi vào phòng Lâu Lệ. Trước khi đóng cửa, cậu gọi Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, tôi chờ anh về.”

Lâu Lệ đáp ‘ừm’.

Đóng cửa lại, Lâm Tùy Ý mò lên gường Lâu Lệ. Lúc trước người cậu đầy máu nằm dây ra giường, bây giờ đã được Lâu Lệ dọn sạch sẽ. Cậu còn ngửi được trên giường có một mùi thơm tỏa ra từ dưới gối đầu.

Lâm Tùy Ý không dám sờ loạn đồ Lâu Lệ, cậu nằm gối thực sự không thoải mái mới xê dịch gối đầu… Dưới gối đầu có một túi thơm giúp ngủ ngon.

Là dành cho mình? Lâm Tùy Ý cảm thấy thế, cậu lấy túi thơm ra đặt trên gối đầu.

Mùi hương thoang thoảng đầu mũi, Lâm Tùy Ý ngửi ngửi thấy buồn ngủ.

Túi thơm giúp ngủ ngon dần có tác dụng, Lâm Tùy Ý nghe thấy âm thanh ‘sột soạt sột soạt’ rõ ràng. Cậu muốn mở mắt rời giường xem có phải Lâu Lệ mang cô bé vào núi không, nhưng mí mắt nặng nề mở không nổi.

Cậu đành chậm chạp vươn tay dụi mắt, động tĩnh vang bên tai liên tục, mãi đến khi kêu “cạch” một tiếng mới ngừng.

Lâu tiên sinh đi rồi à?

Lâm Tùy Ý vẫn là không mở nổi mắt. Cậu cố căng mí mắt, tầm nhìn mông lung, hình như cậu thấy bên mép giường có ghế dựa.

Quá mệt, Lâm Tùy Ý chống mắt cũng có thể ngủ. Trước khi nhắm mắt cậu lại nhìn hướng cái ghế.

Ghế dựa đối diện đầu giường.

Hình như có người ngồi trên ghế, không nhúc nhích mà nhìn cậu.

Bình Luận (0)
Comment