Giải Mộng

Chương 45

Dây thừng bị đứt?

Lâm Tùy Ý đến gần xem, hai người giấy cột vào nhau có tư thế khác ban đêm. Người giấy nằm sấp phía trên lật ngửa, biến thành nằm thẳng.

Thời điểm Lâm Tùy Ý nhìn vào trong, cậu hoảng hốt thấy đôi mắt người giấy động đậy, liếc mình.

Lâm Tùy Ý chớp mắt, đôi mắt người giấy khôi phục thành nhìn lên trời.

Lâm Tùy Ý không chắc mình có nhìn lầm hay không, hỏi Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, hình như mắt người giấy động đậy, tôi không nhầm chứ?

“Ừ.” Lâu Lệ nói: “Cách xa ra.”

Lâm Tùy Ý nghe lời lui lại, cơ mà cậu không sợ lắm. Bây giờ là ban ngày, ánh mặt trời ngoài sân không mãnh liệt nhưng tốt xấu cũng có vài tia nắng chiếu vào, bao gồm cây hòe hút âm khí. Nó đã ngừng sinh trưởng, nhánh cây tối hôm qua duỗi tới sảnh đường cũng thu về một ít.

Thứ hai ngữ khí Lâu Lệ không phải cấp bách, mà chứa vài phần chán ghét. Lâm Tùy Ý nghe ra Lâu Lệ ra lệnh mình tránh xa không phải do người giấy nguy hiểm, mà như không muốn cậu dính vào dơ bẩn.

Lâm Tùy Ý lui vài bước, vẫn đủ quan sát quan tài từ xa. Cậu nhìn vào trong quan tài vài lần, nhìn thấy rõ ràng dây thừng cột người giấy màu sắc rực rỡ không bị đứt do mình.

Lâm Tùy Ý thu hồi tầm mắt, nói với Lâu Lệ: Lâu tiên sinh, dây thừng bị đứt.

Lâu Lệ: “Thấy.”

Lâm Tùy Ý hỏi: Dây thừng bị đứt nghĩa là gì? Là lệ quỷ không nhìn trúng mộng chủ?

Thật ra tối hôm qua Lâu Lệ đã nhắc qua ý nghĩa dây thừng bị đứt. Lâm Tùy Ý hỏi lại lần nữa vì thắc mắc vì sao dây thừng bị đứt? Bị đứt như thế nào?

Đây là mộng âm hôn của Trương Tường Y, Trương Tường Y bị giấc mơ kết hôn tra tấn đến mức tinh thần và thể xác đều mệt mỏi. Từ biểu hiện của Trương Tường Y đối với giấc mơ, hiển nhiên cô là nhân vật chính kết hôn, nhưng dây thừng bị đứt.

Lâu Lệ nói: “Đúng vậy.”

Lâm Tùy Ý suy tư: Lệ quỷ không nhìn trúng chủ mộng, nó nhìn trúng ai?

Lâu Lệ không trả lời Lâm Tùy Ý. Sau một lúc suy tư Lâm Tùy Ý nghĩ thông, tức khắc kinh ngạc: Không… không phải nhìn trúng tôi chứ?!

Vấn đề này không cần Lâu Lệ trả lời, trong sân viện này chỉ có một mình cậu là người sống.

Lâm Tùy Ý:…


Lâm Tùy Ý kinh hãi: Nhưng tôi là đàn ông!

Nói xong Lâm Tùy Ý liền nhớ tới mộng xuân ‘hữu tử vô sinh’ của mình. Cậu có thể hàng đêm sênh ca cùng Lâu Lệ trong mộng xuân, dựa vào cái gì người khác không thể vừa mắt cậu – một thằng đàn ông.

Nhớ được một nửa mộng xuân, Lâm Tùy Ý ép mình dừng lại.

Hiện tại cậu đang cầm bùa hoa trong gương trăng trong nước, suy nghĩ của cậu bị Lâu Lệ nghe thấy, cậu nhớ lại cũng sẽ bị Lâu Lệ nhìn thấy?

Lâm Tùy Ý ngáo người, không biết nên nói cái gì, cứng người đứng tại chỗ như rối gỗ, sau một lúc lâu yếu ớt kêu: Lâu tiên sinh, tôi vừa nói đến chỗ nào…

Lâu Lệ nói: “Âm hôm không coi trọng giới tính.”

Lâm Tùy Ý tiếp lờ: Thế dựa vào cái gì?

Lâu Lệ nói: “Xem bát tự.”

Lâm Tùy Ý hiểu. Hồi trước Lâu Lệ có nói bát tự của cậu nhẹ, dễ thu hút Tà Ám.

Tuy nhiên Diệp Chi Huyền từng xem bát tự cho cậu. Diệp Chi Huyền nói cậu không phải người chí âm.

Bình thường cậu dễ để lộ cảm xúc, hiện tại có chú hoa trong gương trăng trong nước, càng không giấu được suy nghĩ trong lòng.

Lâu Lệ nói: “Người chí âm dễ thu hút Tà Ám, người chí dương cũng dễ.”

Lâm Tùy Ý không hiểu lắm. Người chí âm dễ thu hút Tà Ám thì hiểu, nhưng vì sao người chí dương cũng dễ trêu chọc Tà Ám. Tà Ám nên sợ người chí dương mới đúng chứ.

Lâu Lệ nghe hết tất cả suy nghĩ trong đầu cậu, giải thích đơn giản: “Người chí dương suy yếu chính là thời điểm hoàn hảo để Tà Ám xâm nhập.”

Lâm Tùy Ý bừng tỉnh: Thì ra tôi là người chí dương. Tôi là người sống sinh ngày dương tháng dương năm dương.

Lâu Lệ nói: “Người chí dương không chỉ dựa vào sinh nhật.”

Biết Lâm Tùy Ý muốn hỏi nguyên nhân, Lâu Lệ nói: “Luận công đức.”

Lâm Tùy Ý: Công đức?


Lâu Lệ: “Cứu người cứu thế là công đức.”

Lâm Tùy Ý sửng sốt. Nghề đầu bếp không tính sát nghiệt sâu nặng, thế mà còn có công đức.

Lâu Lệ nhàn nhạt nói: “Có lẽ là công đức tích cóp từ kiếp trước.”

Lâm Tùy Ý kinh ngạc: Thực sự có kiếp trước kiếp này?!

Lâu Lệ nói: “Có lẽ, không ai biết được.”

Lâm Tùy Ý đoán không ra. Lâu Lệ nói công đức cậu có có thể là hưởng từ kiếp trước, lại nhấn mạnh hai lần ‘có lẽ’. Cậu không hiểu Lâu Lệ có ý tứ gì. Lâu Lệ thường hay nói câu khẳng định, hiếm khi câu nào cũng nửa này nửa nọ. Lâm Tùy Ý cho rằng có ‘kiếp trước kiếp này’, bằng không Lâu Lệ sẽ không nhắc tới.

Cậu mới vừa nghĩ như vậy, nào biết Lâu Lệ lại mở miệng nói: “Chắc là cậu đã quên.”

Lâm Tùy Ý: Cái gì?

Lâu Lệ nói: “Quên mình đã cứu người khác khi nào, không biết công đức trên người từ đâu ra, nên hiện tại mới bị lệ quỷ nhớ thương.”

Lâm Tùy Ý không dám trả lời bừa. Ngữ khí Lâu Lệ nói những câu này quá phức tạp, cậu nghe không hiểu, trực giác lại cảm thấy không tầm thường.

Đang lúc Lâm Tùy Ý cân nhắc trả lời như thế nào cho ổn, Lâu Lệ lướt qua đề tài này, nói: “Kết âm hôn cùng chủ mộng bất thành, cẩn thận lệ quỷ tìm cậu.”

Lâu Lệ chưa dứt lời, Lâm Tùy Ý tức khắc căng thẳng.

Cả sân viện chỉ có một mình cậu. Lệ quỷ không nhìn trúng chủ mộng chắc chắn sẽ tìm cậu.

Không biết có phải do thân mật cùng Lâu Lệ mỗi đêm hay không, đáy lòng Lâm Tùy Ý có chút lo lắng lỗi thời. Nếu lệ quỷ nhìn trúng cậu, thật sự muốn kết hôn với cậu, cậu có tính là ngoại tình không…

“Muốn kết âm hôn, chúng sẽ tìm mọi cách lấy được sinh thần bát tự của cậu.” Lâu Lệ mở miệng: “Bảo vệ sinh thần bát tự bản thân, đừng để trúng kế.”

Lâm Tùy Ý vội vàng bảo đảm: Lâu tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ giấu kín sinh thần bát tự của mình.

Lâu Lệ lại nói: “Còn phải cẩn thận đừng để chảy máu rơi tóc.”

Lâm Tùy Ý sờ tóc, cậu có thể bảo đảm không chảy máu, nhưng tóc có thể bị rụng vài cọng.


Lâu Lệ nhẹ giọng: “Chúng nó không chiếm được sinh thần bát tự, có thể dùng lông tóc và máu thịt thay thế.”

Lâm Tùy Ý vội vàng túm mũ áo bọc đầu lại, tay thắt nút dây mũ: Lâu tiên sinh, như vậy có thể chứ? Tôi dùng mũ che đầu, tóc sẽ không rơi xuống đất.

Cậu cẩn thận chờ Lâu Lệ trả lời, đợi một hồi lâu, chờ được một tiếng cười khẽ trong đầu.

Rất nhẹ, so với đám mây còn nhẹ hơn.

Lâm Tùy Ý còn chưa nhẩm ra hương vị gì, âm cười liền biến mất.

Lâu Lệ: “Ừm.”

Quá nhẹ, Lâm Tùy Ý nghi ngờ bản thân nghe lầm.

Nhưng lúc này nghiễm nhiên không phải lúc cân nhắc Lâu tiên sinh có cười hay không, chưa kể bị Lâu Lệ nghe hết trong đầu. Lâm Tùy Ý ngăn chặn tâm tình, hỏi: Lâu tiên sinh, ngài vừa mới nói ‘chúng nó’?

Lệ quỷ muốn cùng cậu kết âm hôn, cho nên sẽ muốn lấy sinh thần bát tự hoặc lông tóc máu thịt.

Nhưng đâu ra ‘chúng nó’?

Lâu Lệ nặng nề nói: “Khi nào cậu thấy giấc mơ thay đổi?”

Lâm Tùy Ý nhớ lại một chút. Số lần cậu nhập mộng không nhiều lắm, chỉ có Ứng Triều Hà và Ngô A Vĩ. Ứng Triều Hà kể rằng mình bị rắn cắn đứt đầu, lúc sau Lâm Tùy Ý vào mộng, Ứng Triều Hà cũng bị rắn cắn rơi đầu, giấc mơ và miêu tả không có khác biệt.

Trong mộng Ngô A Vĩ, Ngô A Vĩ kể bản thân bị giết trong mơ. Sau khi nhập mộng cũng không thay đổi.

Lâm Tùy Ý: Ý Lâu tiên sinh là?

Lâu Lệ nói: “Chỉ có Tà Ám vào mộng, giấc mơ mới bị thay đổi.”

Cuối cùng, anh bồi thêm một câu: “Mộng yểm cũng sẽ thay đổi giấc mơ.”

Lâm Tùy Ý hiểu ra: Lâu tiên sinh nói giấc mơ này bị Tà Ám gây loạn. Có người giúp Tà Ám vào mộng gây loạn.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu không có người khác hỗ trợ, lệ quỷ sao mà biết sinh thần bát tự của Trương Tường Y. Có người biết sinh thần bát tự của Trương Tường Y, sau đó nói sinh thần bát tự Trương Tường Y cho lệ quỷ biết.

Hiện tại lệ quỷ không nhìn trúng Trương Tường Y, ngược lại vừa mắt người sống Lâm Tùy Ý, như vậy không chỉ có lệ quỷ tìm mọi cách lấy sinh thần bát tự của Lâm Tùy Ý, những kẻ ôm ý đồ dùng âm hôn bình ổn oán khí lệ quỷ người cũng sẽ góp vui, hơn nữa gãi đúng chỗ ngứa.

“Lệ quỷ có thể phòng.” Lâu Lệ nói: “Những người đó thì phải cẩn thận.”

Nếu những người đó có thể hại Trương Tường Y kết âm hôn với lệ quỷ, nghĩ cũng biết sẽ dùng thủ đoạn ác liệt với cậu. Lâm Tùy Ý vội hỏi: Những người đó cũng vào mộng ư?


Lâu Lệ nói: “Bọn họ vào mộng rất đơn giản, dùng người giấy. Tà Ám gây loạn giấc mộng, bọn họ chỉ cần đốt chút người giấy vào mộng thay bọn họ làm việc.”

Lâm Tùy Ý như được lời Lâu Lệ khai thông não. Cậu nói: Lâu tiên sinh, có phải là những người dùng người giấy đó khóa cửa không?

Cậu đưa ra căn cứ: Cửa bị khóa chắc chắn là do bên trong giấu đồ vật gì đó không muốn bị phát hiện, dù trong phòng không có người giấy thì cũng sẽ có thứ khác.

Lâu Lệ nghe ra ý Lâm Tùy Ý: “Cậu muốn đi xem?”

Lâm Tùy Ý hỏi ngược lại: Lâu tiên sinh, liệu có khả năng trên người người giấy có manh mối về những người đó không?

Chỉ có sinh thần bát tự của Tà Ám, Lâu Lệ tìm Tà Ám chẳng khác gì mò kim đáy biển.

Nếu cậu có thể tìm được thêm manh mối từ người giấy của những người đó, như vậy Lâu Lệ sẽ dễ tìm kiếm hơn nhiều.

Lâm Tùy Ý nói: Tuy rằng người giấy đều là dùng giấy, nhưng phương pháp và cách làm không giống nhau. Lâu tiên sinh, có lẽ dùng cách này có thể tìm được bọn họ?

Lâu Lệ trầm mặc một lát, nói: “Tôi không dạy cậu cái này.”

Về người giấy, Lâu Lệ chưa đề cập qua với Lâm Tùy Ý. Lâm Tùy Ý nghe Cây Trúc kể về thuật làm người giấy của Lâu Lệ, vì thế sưu tập tư liệu khắp nơi làm bài tập.

Lâm Tùy Ý không có mặt mũi giải thích nguyên nhân mình biết người giấy vì muốn hiểu thêm về Lâu Lệ, coi như không nghe thấy Lâu Lệ nói, hỏi: Lâu tiên sinh, như vậy có thể chứ?

Lâu Lệ: “Ừm.”

Lâm Tùy Ý lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó: Thế thì, tôi muốn xem trong phòng.

Người giấy nguy hiểm. Cậu biết ý tưởng của mình không khác gì ‘biết núi có hổ còn muốn vào’, nhưng không đi xem, kết quả của việc bị động trong mơ là bị hung thần Tà Ám ăn thịt sạch sẽ.

Lâu Lệ hồi lâu chưa đáp, Lâm Tùy Ý tự mình đa tình tưởng Lâu Lệ lo lắng cho mình. Cậu nói: Lâu tiên sinh, cửa sổ dán giấy. Tôi không cần đi vào, tôi đâm thủng giấy cửa sổ là có thể thấy bên trong.

Ngày hôm qua cậu đứng nhìn cửa sổ không nhúc nhích vì mới đến, không rõ tình huống xung quanh, nơi chốn nguy hiểm.

Hiện tại tốt xấu đã biết một ít, cửa sổ có thể đụng.

Lâm Tùy Ý đi tới cửa phòng thứ nhất bên trái sân chữ ‘khẩu’. Trước tiên cậu vẫn thử đẩy cửa, cửa vẫn bị khóa chặt. Cậu đi đến cạnh cửa sổ, cẩn thận duỗi tay chọc giấy cửa sổ.

Cậu không dám chọc quá sâu, vạn nhất giấy cửa sổ thò ra một người giấy, thế thì khác nào cậu tự dâng máu thịt lên tận miệng người ta?

Lâm Tùy Ý cẩn thận chọc lỗ nhỏ, sau đó cong lưng để mắt phải ngang lỗ nhỏ.

Nhìn vào bên trong.

Bình Luận (0)
Comment