Giải Mộng

Chương 71

Từ trước tới nay chủ mộng luôn là sự tồn tại nguy hiểm, dù hiện tại quen biết Vương Đình Đình, Lâm Tùy Ý vẫn theo bản năng nín thở.

Lại thấy Lâu Lệ dừng chân trước cửa hàng 108, hơi ngửa đầu nhìn cửa cuốn đóng chặt.

Cửa hàng 108 sát gần quầy bán quà vặt của bác Vương, Vương Đình Đình ở ngay bên cạnh, thậm chí khi Lâu Lệ tiến lên, Vương Đình Đình nhìn thoáng qua Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý sốt ruột, nghĩ đến khả năng Lâu Lệ không nhận ra Vương Đình Đình tuổi học sinh. Nhưng cậu nín thở không thể nói chuyện nhắc nhở. Cậu bước lên hai bước, nắm góc áo Lâu Lệ, nháy mắt ý bảo Lâu Lệ chủ mộng kìa.

Lâu Lệ nghiêng đầu, thấy Lâm Tùy Ý vội vã mặt đỏ hồng.

Anh cho Lâm Tùy Ý một ánh mắt tạm thời đừng vội, sau đó chỉ chóp mũi mình, ý bảo đã nín thở.

Lâm Tùy Ý lúc này mới yên tâm.

Cậu nhìn Lâu Lệ đứng trước cửa hồi lâu, vì thế cũng nín thở xem cửa cuốn cửa hàng 108. Thứ cho cậu mắt vụng về, cậu không thấy cửa này có gì khác thường, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu ‘cửa’ bọn họ cần tìm giống cửa thông thường, vậy thì thật sự không dễ tìm.

Cậu sắp hết nín thở nổi. Lâu Lệ cũng phát hiện, dẫn cậu cách xa quầy bán quà vặt một chút.

“Lâu tiên sinh.” Rời đủ xa, Lâm Tùy Ý hỏi: “Là ‘cửa’ đó hả?”

Lâu Lệ đáp rất nhanh: “Không phải.”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Vậy cửa đó có vấn đề gì ạ?”

Lâu Lệ đáp: “Không có.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Không phải ‘cửa’, cũng không có vấn đề gì, vì sao ngài xem lâu quá vậy!

Cậu theo Lâu Lệ thiếu chút nghẹn thở chết.

“‘Cửa’ có quan hệ với thai nhi và Tà Ám. Cậu cho rằng ‘cửa’ sẽ trông như thế nào?” Lâu Lệ hỏi.

Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ, lắc đầu.


Lâu Lệ nói: “Tim đập.”

Lâm Tùy Ý ngẩn người, ngay sau đó phản ứng lại. Thai nhi sinh trưởng trong bụng thai phụ, là cơ thể sống. Mà Tà Ám muốn mượn bụng thai phụ đầu thai, Tà Ám cũng coi như là cơ thể sống.

Ở trong mộng, mọi người đều có thể hô hấp, chẳng qua bọn họ và người sống không giống nhau ở chỗ bọn họ không có hơi thở. Nhưng hô hấp đại biểu cho tim đập, cho nên thai nhi và Tà Ám cũng không ngoại lệ. Tuy chúng dùng hình dạng điềm lành thì vẫn có tiếng tim đập.

Như vậy thì cánh cửa vừa rồi Lâu Lệ quan sát chắc là không có vấn đề. Tuy rằng Lâm Tùy Ý nghĩ như vậy, vẫn mở miệng dò hỏi: “Lâu tiên sinh, cửa nhà 108 có tiếng tim đập không?”

Đáp án của Lâu Lệ nằm trong dự kiến. Anh nhẹ nhàng lắc đầu.

Lâm Tùy Ý không lập tức trả lời. Cậu tự hỏi nguyên nhân Lâu Lệ dừng chân quan sát. Lâu Lệ cũng phát hiện cậu tự hỏi, không nói ra tiếng. Một lát sau, Lâm Tùy Ý thật cẩn thận mở miệng chứng thực: “Lâu tiên sinh.”

Lâu Lệ: “Hửm?”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Có phải điềm lành mà bà lão biến thành sẽ có liên quan đến bản thân không?”

Cậu không biết lời mình nói có đủ rõ ràng không. Tự cảm giác trần thuật không rõ ràng, cậu bổ sung cho hoàn chỉnh: “Bà lão là chủ cửa hàng 108, hồi còn sống cư trú tại cửa hàng 108, cho nên Lâu tiên sinh muốn tìm manh mối điềm lành bà lão hóa thân ở cửa hàng 108. Lâu tiên sinh, tôi nghĩ đúng không?”

Lâu Lệ không tỏ ý kiến, chỉ là bỗng nhiên mỉm cười.

Một nụ cười rất khẽ, nhìn chính diện không giống cười lắm. Lâm Tùy Ý tắt tiếng, có hơi không biết làm sao… Cậu nói sai cái gì rồi? Lâu tiên sinh sao lại cười?

Lâu Lệ quay mặt nhìn cậu, nụ cười trên mặt đã biến mất, nhàn nhạt hỏi: “Khi nào mới thôi câu nệ?”

Thì ra là cái này…

Lâm Tùy Ý cào đầu. Thật ra cậu muốn lắm chứ, cậu có thể nói giỡn cùng bác Vương, có thể cười chào Vương Đình Đình, có thể vừa nói vừa cười với từng láng giềng đường Kim Hoa, thậm chí đối mặt Lâu Lê cũng có thể thoải mái thích nói gì liền nói cái đó, ngoại trừ Lâu Lệ.

Lâu Lệ cho cậu cảm giác…

Không phải người thường, giống thần.

Tín nam Lâm Tùy Ý sao dám khinh nhờn thần linh.

Trong lòng cậu đã sinh ra ý tưởng không nên có đối với Lâu Lệ sinh, bị tội ác bao bọc, cho nên mỗi giây mỗi phút cậu đều nhắc nhở bản thân, cậu và Lâu Lệ quá chênh lệch nhau, như một dòng sông lớn không thể vượt qua.


Lâm Tùy Ý cúi đầu, giải thích: “Mọi người đều rất tôn trọng Lâu tiên sinh.”

Lâu Lê, Cây Trúc lớn nhỏ, còn có Hồ Thụy và Diệp Chi Huyền, hầu như tất cả mọi người đều tôn kính Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý uyển chuyển cười: “Tôi hiểu biết quá ít về giải mộng, tôn kính tiền bối là điều nên làm. Hơn nữa, tôi còn phải nhờ Lâu tiên sinh giúp tôi giải mộng.”

Các khách hàng xin Lâu Lệ giải mộng đều tôn kính Lâu Lệ, không có ngoại lệ.

Thật lâu không nghe thấy Lâu Lệ trả lời, Lâm Tùy Ý cẩn thận ngẩng đầu trộm liếc một cái, phát hiện Lâu Lệ còn đang nhìn mình, trên mặt không có biểu cảm. Lâm Tùy Ý nhìn không ra anh có vừa lòng lời mình vừa nói không, vì thế vội chuyển đề tài: “Lâu tiên sinh có nhìn ra cửa hàng 108 có cái gì…”

Lâu Lệ bỗng mở miệng nói: “Mộng của cậu sẽ sớm có đáp án.”

Lâm Tùy Ý: “Dạ?”

Lâu Lệ lại không nói sâu thêm. Anh tiếp tục đề tài ban đầu: “Cửa khóa.”

Ý ngoài lời là không tìm được manh mối.

Tuy rằng Lâm Tùy Ý tò mò câu Lâu Lệ nói ‘Mộng của cậu sẽ sớm có đáp án’, trái tim cũng bởi vậy đập không ngừng, nhưng nếu Lâu Lệ không muốn nói chi tiết, Lâm Tùy Ý đành phải lao lực đè đống suy nghĩ miên man xuống, đáp lời Lâu Lệ: “Kia Lâu tiên sinh, chúng ta vào xem sao?”

“Không vội.” Lâu Lệ xoay người, không nhìn cậu, mà nhìn một tòa nhà lầu mới xây bên đường cái Kim Hoa: “Chỗ khác không có manh mối thì quay lại cũng không muộn.”

Lâm Tùy Ý nói vâng.

Diện tích đường Kim Hoa không tính là lớn, nhưng người dân đường Kim Hoa xuất hiện ở trong mộng không nhiều, Trương Tường Y hạn chế hoạt động trong nhà và cửa hàng 108, khiến thai mộng có vẻ rộng lớn, thậm chí lang thang không mục tiêu.

Hai bên đường Kim Hoa đều là mặt tiền cửa hàng, trong hẻm Kim Liễu đường Kim Hoa có kiến trúc chung cư, chúng đều xuất hiện trong mộng. Có nhiều chung cư, nhà dân, ai biết cửa sẽ xuất hiện ở nơi nào?

Lâm Tùy Ý không cảm thấy Lâu Lệ sẽ lang thang không có mục tiêu. Cậu trộm nhìn theo ánh mắt Lâu Lệ về phía trước, trong tầm mắt là bác Vương và Vương Đình Đình ở quầy bán quà vặt.

Cậu hiểu ra, đến gần bên người Lâu Lệ hỏi: “Lâu tiên sinh, nếu cánh cửa mà chủ mộng lựa chọn sẽ khiến chủ mộng rời khỏi giấc mơ, vậy thì nó sẽ xuất hiện phụ cận chủ mộng, hoặc nói là bên người?”

Lâu Lệ: “Nếu tôi nói không phải, cậu sẽ phủ định đáp án của mình?”


Lâm Tùy Ý: “Dạ?”

Lâu Lệ: “Ý trên mặt chữ.”

Lâm Tùy Ý nghiêm túc suy nghĩ, hình như sẽ không. Mỗi lần cậu nghĩ đến cái gì đều dò hỏi Lâu Lệ, mục đích không phải là hỏi, cũng không chứng thực cái gì hết, chỉ là dưới tình huống không chứng cứ không bằng chứng sẽ dừng suy đoán.

Lâu Lệ chính là chứng cứ của cậu.

Nhưng nếu Lâu Lệ cho cậu đáp án phủ định, Lâm Tùy Ý sẽ suy nghĩ sâu xa… Thật ra cậu sẽ không trực tiếp phủ định suy nghĩ của mình, mà sẽ tìm manh mối để mình có thể dừng suy đoán này.

Nhưng vì sao Lâu Lệ hỏi như vậy?

Lâu Lệ nói: “Vậy là muốn được tôi khen.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Thì ra là hiểu lầm cậu muốn được khen.

Cậu há mồm muốn giải thích, Lâu Lệ lại nói: “Tôi chưa bao giờ phủ nhận cậu thông minh.”

Lâm Tùy Ý sửng sốt, lời giải thích kẹt cổ họng. Cậu nuốt, nuốt ngược về trong bụng.

Lâu Lệ: “Đi xem tình huống nhà chủ mộng trước.”

Phần lớn ý thức Lâm Tùy Ý như đi vào cõi thần tiên, phần nhỏ ý thức làm cậu ‘À’ một tiếng đáp lại Lâu Lệ.

Vương Đình Đình là chủ mộng, dù đây là thai mộng đại biểu hỉ mộng, người sống cũng không thể trực tiếp chạm mặt chủ mộng, khiến chủ mộng phát hiện hơi thở người sống… Tất cả Mộng đều bài xích người sống.

Vương Đình Đình và bác Vương ở quầy bán quà vặt trông coi làm việc. Bọn họ muốn tìm cánh cửa gần Vương Đình Đình, như vậy khả năng rất lớn cửa xuất hiện trong nhà Vương Đình Đình cư trú.

Lâm Tùy Ý túm đám mây ý về, dụi mặt nói nhanh: “Lâu tiên sinh, tôi dẫn ngài đi.”

Trước khi vào mộng Lâu Lệ đã theo Lâm Tùy Ý ghé nhà bác Vương, bởi vậy không cần Lâm Tùy Ý dẫn đường, nhưng Lâu Lệ vẫn nghe Lâm Tùy Ý nói, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Anh đi phía sau Lâm Tùy Ý, từ đường Kim Hoa băng qua hẻm nhỏ lộn xộn, một đường đi tới nhà Vương Đình Đình.

Tới cửa nhà Vương Đình Đình, Lâm Tùy Ý nghĩ đến cửa có tiếng tim đập, vì thế giơtay muốn sờ soạn cửa sắt đóng chặt.

Bàn tay còn chưa dán lên cửa, cánh tay bỗng bị lạnh lẽo bao trùm.


Lâu Lệ nắm cổ tay cậu, không tán đồng nói: “Vạn sự cẩn thận một chút có thể tránh rất nhiều phiền toái.”

Lâm Tùy Ý đỏ mặt, ngoài nguyên nhân mình liều lĩnh còn vì tiếp xúc Lâu Lệ. Cậu chuyển động cánh tay, Lâu Lệ buông ra.

Lâm Tùy Ý thấp giọng: “Xin lỗi, Lâu tiên sinh, lần sau tôi…”

Giây tiếp theo, Lâu Lệ duỗi tay phủ lên cửa.

Lâm Tùy Ý: “……”

Đối với hành vi tự vả mặt của Lâu Lệ, Lâm Tùy Ý há miệng th ở dốc không biết nên nói gì. Cậu chợt nghĩ đến trong mộng Ngô A Vĩ, Lâu Lệ cũng trực tiếp sờ mặt người sau cửa.

Lâu Lệ không phải một người vạn sự cẩn thận, lại muốn cậu cẩn thận.

Lâm Tùy Ý miễn cưỡng ngăn nỗi lòng suy nghĩ lung tung. Cậu nhịn không được phỏng đoán, là bởi vì Lâu Lệ che chở cậu chăng.

Cậu ở phía sau miên man suy nghĩ, Lâu Lệ thu tay.

Cửa sắt mới sơn không lâu, sơn đã khô tỏa mùi nồng mũi. Lâu Lệ lấy khăn lụa chà lau: “Không phải cửa.”

Lâm Tùy Ý đáp ‘à’. Không phải cửa bọn họ muốn tìm, như vậy bọn họ phải vào trong tìm cửa. Cậu nói: “Lâu tiên sinh, chúng ta vào không?”

Cạy cửa mở khóa Lâm Tùy Ý không am hiểu. Lâu Lệ lau chùi tay xong, nhiệm vụ mở khóa liền rơi lên người Lâu Lệ.

Trong mơ thường xuyên gặp cửa bị khóa, cho nên phần lớn Thầy Giải Mộng biết mở khóa. Lâu Lệ mang theo có công cụ, một đoạn dây thép mảnh màu đen.

Dây thép chui vào khóa mắt, Lâm Tùy Ý chỉ nhìn thấy Lâu Lệ nhẹ nhàng khảy một cái.

Lâu Lệ chuyển động dây thép, không nhìn Lâm Tùy Ý, trả lời nói: “Vào đi.”

‘Răng rắc’ một tiếng, cửa mở ra.

Lâu Lệ thu dây thép: “Không ngu ngốc.”

“Trái lại.” Lâu Lệ nhìn sang Lâm Tùy Ý: “Rất thông minh.”

Lâm Tùy Ý: “…”

Dứt lời, Lâu Lệ đẩy cửa ra, ánh mặt trời trong nhà tràn ra từ khe cửa.

Dường như có vài tia nắng chui vào lòng Lâm Tùy Ý.

Bình Luận (0)
Comment