Giải Mộng

Chương 81

Lâm Tùy Ý chạy như điên về. Cậu đập cửa to đến mức Liễu Nhân tưởng cậu đã xảy ra chuyện.

Lâm Tùy Ý không có thời gian giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Điềm báo bà lão ở trong nhà.”

Lý Dịch đang canh hoa. Liễu Nhân rùng mình muốn hỏi thêm, Lâm Tùy Ý đã bắt đầu tìm loạn khắp nhà. Liễu Nhân đi theo Lâm Tùy Ý, “Tiền bối, tiền bối vẫn cảm thấy điềm báo bà lão là…”

Lời còn chưa nói xong, Liễu Nhân đột nhiên che miệng, ánh mắt sợ hãi dừng phía trước Lâm Tùy Ý, nửa câu sau nghẹn trong họng.

Lâm Tùy Ý nhanh chóng tìm được cái mình muốn tìm, địa điểm ở WC. Vật thể bị bồn cầu che một phần, nhưng không khó nhìn ra là đuôi con rắn.

Màu đen, có hoa văn, giống trong ảnh hồi sáng Lâm Tùy Ý chụp được.

Màu sắc và hoa văn kinh dị như vậy rất khó gán ghép với điềm báo thai nhi.

Lâm Tùy Ý nhìn về phía Liễu Nhân, ý bảo Liễu Nhân lui lại.

Liễu Nhân hạ giọng: “Tiền bối, đứng im ở đây, đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi đi tìm…”

Lâm Tùy Ý lắc đầu.

Cậu lo lắng chậm trễ sẽ làm điềm báo bà lão chạy ra ngoài. Cậu nhìn trái nhìn phải, thấy một cái nắp bồn cầu bằng nhựa. Lâm Tùy Ý cẩn thận nhặt lên, sau đó rón rén đi tới gần bồn cầu có đuôi rắn.

Tốc độ rất mau, Lâm Tùy Ý cũng không ngờ mình có thể nhanh đến vậy, chờ cậu phản ứng lại, cậu đã đặt nắp lên bồn cầu, che khuất con rắn.

Lá gan Liễu Nhân cũng không nhỏ, vừa nãy đột ngột nhìn thấy rắn nên mới bị dọa, lúc này cô đi tới gần Lâm Tùy Ý đi tới, thấy Lâm Tùy Ý nhăn mày.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Tiền bối, sao vậy?”

Nắp bồn cầu bằng nhựa, thoạt nhìn giá cả không cao chất lượng cũng chẳng ra gì. Nắp bồn cầu màu hồng nhạt, màu sắc nhạt đến mức xuyên thấu, có thể thấy bên dưới có một đoạn đen nhánh.

Lâm Tùy Ý nói: “Kích cỡ không đúng.”


Dựa theo chất lượng đuôi rắn bọn họ vừa nhìn thấy, con rắn này ít nhất phải dài bằng hai cánh tay người. Cho dù rắn cuộn tròn cơ thể, bồn cầu hồng nhạt cũng không thể ngăn nổi con rắn. Lâm Tùy Ý không tìm được công cụ bắt rắn, nên mới dùng nắp bồn cầu.

Hiện tại cậu đã khống chế con rắn, nhưng khá lỏng lẻo.

Nói cách khác rằn không dài như tưởng tượng, nhìn bóng đen xuyên thấu nắp bồn cầu, Lâm Tùy Ý thấy hình như chỉ có một đoạn đuôi rắn.

Lo lắng có biến cố, Lâm Tùy Ý bảo Liễu Nhân lui ra xa, hơn nữa bảo Liễu Nhân đóng cửa WC, tránh cho cậu nhấc nắp bồn cầu rắn sẽ chui ra.

Liễu Nhân đồng ý, đóng cửa lại, tử thủ cạnh cửa, hai mắt nhìn chằm chằm động tác của Lâm Tùy Ý.

Lâm Tùy Ý chậm rãi cẩn thận nhấc nắp bồn cầu, sau đó hơi cứng người.

Liễu Nhân vội hỏi: “Tiền bối?”

Không có gì nguy hiểm, cho nên Lâm Tùy Ý nhấc hẳn nắp bồn, để Liễu Nhân thấy rõ vật bên trong. Thấy đồ vật dưới bồn cầu, sắc mặt Liễu Nhân trở nên khó coi, dạ dày quay cuồng, che miệng nôn khan một tiếng.

Đó là một khúc đuôi rắn, mặt cắt thịt rắn không bằng phẳng, như bị răng cắn đứt, hơn nữa màu sắc và hoa văn thân rắn khiến dạ dày người ta nhộn nhạo ghê tởm.

Lâm Tùy Ý trầm mặc đoạn đuôi đứt bên dưới. Cậu không biết cái này đại biểu cho cái gì, là điềm báo bà lão tiêu vong? Hay là cái gì khác. Điềm báo bà lão chỉ còn một đoạn đuôi, cậu không biết có nên vui mừng thay Vương Đình Đình hay không.

Bên này cậu ngớ người một lát, Liễu Nhân đã hết ghê tởm híp mắt nhìn, ngơ ngác nói: “Mơ thấy rắn sinh con trai. Vì sao điềm báo bà lão là rắn?”

Không phải không tin Lâm Tùy Ý, trên thực tế Liễu Nhân đã tin Lâm Tùy Ý, xác nhận điềm báo rắn thuộc về bà lão. Nguyên nhân rất đơn giản, hoa bị bọn họ canh chừng, nếu hoa là điềm báo bà lão thì nên tranh thủ lúc này đi tìm Vương Đình Đình, chứ không nên chủ động tới cửa chờ bị điềm báo bà lão làm hại. Hoa chỉ có thể là điềm báo thai nhi, rắn là điềm báo bà lão, sở dĩ rắn xuất hiện ở chỗ này là vì hãm hại hoa.

Lâm Tùy Ý ngẫm nghĩ, lấy điện thoại đưa cho Liễu Nhân.

Cậu mở ảnh chụp dấu chân phát hiện được ở cửa hàng 108, thử hỏi: “Cô có biết đây là vết gì không?”

Liễu Nhân nhận di động nhìn nhìn, nói: “Như chân ếch.”

Lâm Tùy Ý: “Ếch?”


“Đúng vậy.” Liễu Nhân chỉ vào ảnh chụp: “Ếch xanh có cơ đùi mạnh, duỗi thẳng đùi rồi dùng sức giẫm sẽ giúp nó phóng lên cao. Tiền bối xem chỗ này đi, đây là dấu vết lưu lại sau khi duỗi chân sau.”

Lâm Tùy Ý chỉ thử hỏi Liễu Nhân, không ngờ Liễu Nhân thật sự nhận ra, hơn nữa nói rất có lý. Cậu nói: “Tôi nhớ, mơ thấy ếch…”

“Đúng vậy.” Liễu Nhân tiếp lời: “Thai phụ mơ thấy ếch là điềm báo sinh nở thuận lợi. Nếu mơ thấy nhiều ếch, dự báo sinh song bào thai.”

Nói xong, Liễu Nhân khó hiểu: “Cho dù là mơ thấy nhiều ếch cũng là sinh nhiều con trai, không khớp giới tính bà lão. Kỳ lạ.”

Lâm Tùy Ý nhìn ảnh chụp, rồi nhìn đoạn đuôi đứt. Điều Liễu Nhân thắc mắc cũng là điều cậu thắc mắc, nhưng vì đáp án điềm báo là Lâu Lệ thấu cho cậu, nên cậu không kịp giải quyết thắc mắc này.

Hiện tại không đến nông nỗi không thể không giải quyết.

Liễu Nhân nói: “Tôi đi gọi sư huynh.”

Lâu Lệ không ở đây, người có kinh nghiệm nhất là Lý Dịch.

Lâm Tùy Ý không có dị nghị. Từ khi Lâu Lệ biến mất, trong lòng cậu rối loạn lộn xộn, đầu óc như bị rỉ sắt, chuyển động khó khăn. Cậu không cảm thấy điềm báo bà lão đã thành khúc đuôi chết, những lúc như này rất cần tham khảo ý kiến Thầy Giải Mộng.

Liễu Nhân đến phòng chứa đồ tìm Lý Dịch. Lâm Tùy Ý sợ điềm báo bà lão còn tồn tại, lo lắng điềm báo bà lão sẽ tấn công hoa, cho nên mọi người thảo luận trong phòng chứa đồ.

Lý Dịch nghe Liễu Nhân kể xong cũng thấy kỳ lạ, nhưng nguyên nhân là gì, hắn chỉ biết lắc đầu.

Lâm Tùy Ý suy nghĩ, hỏi: “Trừ vừa rồi, ai là người cuối cùng vào WC?”

Lý Dịch nhớ lại, nói: “Chắc là Liễu Kiệt.”

Lâm Tùy Ý hỏi: “Là khi nào?”

Lý Dịch nói: “Sau lần đầu tiên cậu ra cửa.”


Lâm Tùy Ý hỏi: “Liễu Kiệt đâu?”

Lý Dịch nói: “Tối hôm qua sau khi bị nhụy h0a cứa tay, đệ ấy cứ uể oải, buổi sáng đi WC xong vẫn nằm trên giường, không chịu ăn cơm. Tôi thấy sắc mặt đệ ấy khó coi, bảo đệ ấy nghỉ ngơi. Chủ yếu là tôi và Liễu Nhân thay nhau canh hoa.”

Không cần Lâm Tùy Ý nói nhiều, mọi người đều từng nhập mộng, đoạn đuôi rắn xuất hiện ở WC, sắc mặt Liễu Kiệt khó coi sau khi đi WC, quá dễ liên tưởng.

Lý Dịch lập tức nói: “Tôi đi xem sao.”

Dù sao cũng là em trai, Liễu Nhân cũng lo lắng nói: “Tôi cũng đi.”

Hoa cần có người canh, Lâm Tùy Ý bèn ở lại phòng chứa đồ, chờ Lý Dịch và Liễu Nhân đi xem Liễu Kiệt.

Không tới chốc lát, Lý Dịch trở lại phòng chứa đồ, nói tình huống với Lâm Tùy Ý. Trước khi Lý Dịch mở miệng, Lâm Tùy Ý nhìn biểu cảm của Lý Dịch suy đoán đã xảy ra chuyện.

Quả nhiên, Lý Dịch nói: “Gọi không tỉnh.”

Lâm Tùy Ý: “Gọi không tỉnh?”

Lý Dịch đầy mặt lo lắng: “Đúng vậy, gọi như thế nào cũng không tỉnh.”

Lâm Tùy Ý vội hỏi: “Tôi không có ý khác, cậu ta còn thở không?”

Lý Dịch: “Có.”

Lâm Tùy Ý lại hỏi: “Trên người có xuất hiện đặc điểm bất thường không.”

Lý Dịch dừng một chút: “Ý cậu là sao?”

Lâm Tùy Ý nói: “Giống rắn hoặc ếch xanh?”

Được Lâm Tùy Ý nhắc nhở, Lý Dịch vội vàng nói: “Cái này tôi không chú ý, tôi đi kiểm tra liền.”

Lâm Tùy Ý: “Được.”

Lý Dịch vội vàng đến phòng Liễu Kiệt, Lâm Tùy Ý lo lắng chờ ở phòng chứa đồ. Lần này Lý Dịch đi hơi lâu, chắc là kiểm tra toàn thân Liễu Kiệt.


Lâm Tùy Ý xoay người nhìn nhìn hoa, hoa đã quay về trạng thái nụ hoa, có vẻ hoa chỉ nở vào ban đêm.

Qua một hồi lâu, Liễu Nhân trở về.

Gương mặt Liễu Nhân tràn ngập lo lắng cho Liễu Kiệt: “Tiền bối, trên người Liễu Kiệt không có khác thường, nhưng không tỉnh lại, gọi như thế nào cũng không tỉnh.”

Tình huống đã biết, Lâm Tùy Ý an ủi: “Hôn mê chưa chắc là do điềm báo bà lão tạo thành. Không phải cậu ta bị nhụy h0a cứa tay à? Chắc là do hoa làm. Hoa là thai nhi, cô đã nói thai nhi sẽ không tấn công người. Gây mê là biện pháp thai nhi tự bảo vệ mình. Có lẽ Liễu Kiệt không bị sao đâu.”

Liễu Nhân nước mắt lưng tròng mà nhìn Lâm Tùy Ý: “Thật vậy chăng?”

Lâm Tùy Ý không dám bảo đảm trăm phần trăm. Cậu không phải Lâu Lệ, không tiên đoán được tương lai, chỉ có thể gượng gạo đáp: “Chắc là vậy.”

Liễu Nhân im lặng.

Lâm Tùy Ý nói: “Hiện tại lo lắng cũng không làm nên chuyện gì, cần mau chóng rời khỏi mộng.”

Một câu nhắc nhở Liễu Nhân. Liễu Kiệt hôn mê bất tỉnh, có lẽ rời khỏi giấc mơ sẽ biết tình huống như thế nào. Hiện tại Liễu Kiệt còn thở, chỉ có mau chóng rời khỏi giấc mơ mới có thể chân chính cách ly nguy hiểm.

Liễu Nhân hỏi: “Tiền bối dự tính như thế nào?”

Lâm Tùy Ý nói suy đoán về tiếng gõ cửa cho Liễu Nhân. Cậu nói: “Tiếng gõ cửa do rắn chế tạo, chỉ khi có một người ở trong phòng chứa đồ mới có tiếng gõ cửa, đông người sẽ không có. Hoa nở vào ban đêm, nếu điềm báo bà lão tồn tại, đêm nay chắc chắn nó sẽ đến.”

Liễu Nhân nghe hiểu: “Đêm nay tiền bối tính canh hoa một mình?”

Lâm Tùy Ý gật đầu: “Đúng vậy.”

Liễu Nhân lắc đầu không tán thành: “Tiền bối tối hôm qua chưa nghỉ ngơi đủ, hôm nay ban ngày bôn ba tìm manh mối, đêm nay lại một mình canh hoa, thật sự có thể chứ?”

“Tôi có thể.” Lâm Tùy Ý gật đầu, nói: “Mong cô tin tôi, tôi sẽ không làm bậy.”

Cậu không nói Liễu Nhân, cậu có trực giác mãnh liệt.

Lâm Tùy Ý có cảm giác rằng, đêm nay cậu sẽ gặp điềm báo bà lão, sau đó từ miệng bà lão biết được một số thông tin khiến mình khiếp sợ.

Những thông tin ấy sẽ làm thế giới của cậu biến hóa nghiêng trời lệch đất, hoặc nói là, khiến thế giới cậu sinh sống 22 năm hoàn toàn sụp đổ, không còn tồn tại.

Bình Luận (0)
Comment