Thuyền chậm rãi cập bờ.
Từ sau khi Hàn Vận nói chuyện với Lục Triển Tường xong, đã qua hơn mười ngày, Hàn Vận vẫn chưa biết vì sao Lục Triển Tường bắt mình đi.
"Nơi này chính là Hải Tâm Đại Lộ sao?"
Hàn Vận nhìn đảo nhỏ trước mắt.
Thuyền lớn cập bờ, từ rừng cây rậm rạp trên đảo nhỏ có một đám người đi ra. Bọn họ mặc trường bào màu sậm, quỳ trên bờ cát, chỉ có mấy người phía trước đứng nghênh đón. <HunhHn786>
"Bốn vị trưởng lão, mấy năm nay vất vả các ngươi."
Lục Triển Tường nhảy xuống thuyền, vẻ mặt có chút kích động, hắn rốt cục đã trở lại.
"Tộc trưởng, liệu có tìm được sứ giả không."
Một trưởng lão lớn tuổi, giọng run rẩy dò hỏi.
Lục Triển Tường gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Hàn Vận.
Bốn vị trưởng lão lập tức nhìn theo tầm mắt Lục Triển Tường, miệng không ngừng nói thầm.
"Được cứu rồi, được cứu rồi."
"Mọi người đều đứng lên đi, một tháng sau cử hành tế lễ."
Lục Triển Tường cất cao giọng nói.
Hàn Vận cảm giác mọi người nhìn mình bằng ánh mắt có chút kỳ quái, làm Hàn Vận cảm thấy sợ hãi.
Lục Triển Tường giữ chặt tay Hàn Vận.
"Theo ta đi một chỗ."
Hàn Vận bĩu môi, thầm nghĩ, ta có lựa chọn sao?
Lục Triển Tường mỉm cười:
"Đến nơi đó, ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy."
Lệnh mọi người lui ra, Lục Triển Tường kéo Hàn Vận tiến vào Hải Tâm Đại Lộ. Áo choàng bay bay giống như buồm thuận gió.
Đảo nhỏ đầy cây xanh, giống như một chốn thần tiên. Trong không khí mang theo mùi lá cây cùng bùn đất, cũng không làm người ta cảm thấy thoải mái, ngược lại làm cho người ta một loại áp lực mãnh liệt.
"Nơi này là đâu?"
Hàn Vận nhìn những bậc thang đá không thấy đỉnh trước mắt, cũng không biết đã phải phí bao nhiêu nhân lực vật lực tiền tài để kiến tạo ra.
"Phía trên là trung tâm Hải Tâm Đại Lộ."
Lục Triển Tường thấp giọng nói.
"Đến trên đó, ngươi sẽ biết được hết thảy."
Tuy rằng bậc thang thật dài nhưng cũng không phải khó đi.
Mỗi một bước tiến lên, Hàn Vận cảm giác được có gì đó thay đổi, giống như tiến vào một không gian khác.
Đi khoảng chừng ba canh giờ, hai người rốt cục dừng bước. Phía trước là một cây đại thụ che kín bầu trời, lá cây màu vàng, nhánh cây tản ra một màu lấp lánh như kim loại, nhìn qua làm cho người ta liên tưởng đến một loại vật phẩm xa hoa.
"Tộc trưởng."
Ở bên cạnh cây đại thụ có một thanh niên tóc trắng như tuyết đi ra.
"Lục Vũ?"
Hàn Vận kêu lên.
"Hàn công tử, xin chào".
Gặp Lục Vũ làm Hàn Vận sửng sốt, trong lòng ẩn ẩn đoán được nguyên nhân Lục Triển Tường tìm được mình.
Không gian đột nhiên phát sinh dao động, cây đại thụ đột nhiên trở nên vặn vẹo, nhánh cây lay động phát ra âm thanh xé gió.
" Á...!"
Hàn Vận đột nhiên hô một tiếng khi nhìn thấy trên nhánh cây treo đầy thi thể. Những thi thể rõ ràng đã biến thành xương cốt, lại giống như đang còn sống. Tất cả đều nhìn về phía Hàn Vận.
Lục Triển Tường cùng Lục Vũ đột nhiên quỳ xuống.
"Liệt tổ liệt tông Lục gia, Triển Tường đã không phụ lòng tin, rốt cục đã tìm được sứ giả có đôi mắt đỏ. Hải Tâm Đại Lộ được cứu rồi."
Hàn Vận bị dọa đến phát run. Dù có xem qua thuyết vô thần, nhưng chưa bao giờ biết có cây đại thụ quỷ dị như thế.
"Hàn công tử, cầu ngài cứu mấy vạn dân chúng của Hải Tâm Đại Lộ."
Lục Triển Tường hướng đến trước mặt Hàn Vận, hắn cùng Lục Vũ lộ ra vẻ mặt khẩn cầu nhìn về phía Hàn Vận.
"Ta không rõ các ngươi đang muốn cái gì."
Hàn Vận đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Lục Triển Tường nhìn về phía cây đại thụ.
"Công tử hẳn là thấy được thi thể trên cây. Bọn họ đều là liệt tổ liệt tông Lục gia, cũng đều là tộc trưởng của Hải Tâm Đại Lộ. Vì bảo vệ Hải Tâm Đại Lộ, bọn họ dùng thân thể làm vật dẫn, dùng linh hồn để hiến tế, hi sinh này để cả tộc bình an."
"Nhưng việc này có quan hệ gì với ta?"
Hàn Vận khó hiểu hỏi.
Lục Triển Tường lắc đầu.
"Công tử cho là người nào cũng có thể nhìn thấy những bộ xương đó sao? Trừ con cháu Lục gia chỉ có sứ giả mang đôi mắt đỏ mới có thể nhìn thấy."
Hàn Vận không chỉ một lần nghe được Lục Triển Tường nhắc tới màu mắt đỏ. Đối với màu mắt này, Hàn Vận cũng không biết vì cái gì lại biến thành như vậy. <HunhHn786>
Lục Triển Tường giống như chìm vào hồi ức.
"Người có được màu mắt đỏ cũng không khó tìm, nhưng có thể nhìn thấy toàn cảnh ở đây chỉ có một, đó chính là Dương Chi sứ giả."
"Sứ giả?"
"Đúng, mỗi một đời tộc trưởng đều sẽ dùng hết thảy phương pháp tìm được người có đôi mắt đỏ, nhưng Dương Chi sứ giả cũng không phải là rau xanh cải trắng, không phải ai cũng có cơ hội gặp được."
Lục Triển Tường lẩm bẩm.
"Vốn ta đã muốn bỏ tìm kiếm, thậm chí tính làm giả ra một Dương Chi sứ giả, nhưng vẫn không được."
"Làm giả?"
Hàn Vận khẽ nhíu mày, điều này làm cho Hàn Vận nghĩ tới đôi mắt đỏ của người độc dược, hay người độc dược có liên quan đến Lục Triển Tường?
"Phải."
Lục Triển Tường không giấu giếm.
"Muốn làm giả một Dương Chi sứ giả phải tập hợp máu của mười vạn người, bồi dưỡng thành một người độc dược mạnh nhất. Dù vậy, tỷ lệ thành công cũng không đến ba phần."
"Ngươi là chủ mưu, Cưu độc mà Dung Mỹ nhân trúng là ngươi hạ!"
Hàn Vận đã có thể khẳng định, người thần bí phía sau màn chính là Lục Triển Tường. Hắn muốn phát động chiến tranh là vì tập hợp máu người.
Lục Triển Tường cười chua xót.
"Đúng, ta là chủ mưu mọi chuyện. Nếu ta không làm như vậy, Hải Tâm Đại Lộ sẽ chìm vào đáy biển, những người trên đảo này đều sẽ tử vong, hơn nữa ngay cả cơ hội tái sinh cũng không có. Bởi vì linh hồn bọn họ sẽ bị vây hãm ở trên đảo này vĩnh viễn không thể siêu sinh."
Hàn Vận hút một ngụm khí lạnh, không hề nghĩ đến sự tình lại như vậy.
"Ngươi vì sao khẳng định ta chính là vị sứ giả kia. Còn nữa ta cũng không muốn làm người cứu thế gì gì đó."
Hàn Vận cũng không phải thánh nhân, không có nghĩa vụ cứu những người không chút liên quan.
"Công tử có đôi mắt màu đỏ, hơn nữa có thể cảm nhận hoàn cảnh khách điếm, hôm nay có năng lực nhìn thấy hài cốt trên cây đại thụ này."
"Vậy thì sao, dù ta là sứ giả gì đó, cũng không có nghĩa vụ cứu vớt sinh linh."
Giọng Hàn Vận lạnh lùng. Lục Triển Tường tuyệt đối không phải thiện nam tín nữ, cũng không có hy sinh bản thân để nhận được sự biết ơn sâu sắc của đám người xa lạ này.
"Nếu đã như vậy, chúng ta có thể giao dịch một chút."
Lục Triển Tường đứng lên tự tin cười cười, không còn vẻ khẩn cầu hèn mọn.
Hàn Vận hừ lạnh một tiếng, vừa thấy đã biết người này là một kẻ hai mặt rồi.
Thấy Hàn Vận động tâm, Lục Triển Tường một lần nữa kéo tay Hàn Vận.
"Đừng động tay động chân, có việc gì cứ nói."
Hàn Vận phủi tay Lục Triển Tường ra, cao ngạo nói.
Lục Vũ đứng một bên cười yếu ớt. Hắn là lần đầu tiên nhìn thấy có người dám nói như vậy với tộc trưởng, thật đúng là một kẻ tài cao mà gan cũng lớn.
Lục Triển Tường cũng không có phát hỏa, mà hỏi ngược lại:
"Công tử đã quyết định rồi?"
Hàn Vận nhìn nhìn cây đại thụ, rùng mình một cái.
"Rời khỏi nơi này rồi nói."
Hàn Vận cảm giác không có thoải mái.
Lục Triển Tường đi hướng bên phải, Hàn Vận đi theo sát sau lưng, về phần Lục Vũ tiếp tục chờ ở bên cạnh cây đại thụ.
Đi không lâu, Hàn Vận liền thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ. Nhà gỗ cũng không lớn, có thể nói là rất bình thường.
"Vào thôi."
Lục Triển Tường quay đầu nói với Hàn Vận.
Hai người đi vào nhà gỗ. Nhà gỗ tuy rằng bề ngoài bình thường, nhưng bố trí bên trong lại rất đáng giá. Mỗi một vật phẩm đều là vô giá, dù là ở hoàng cung Hiên Viên Quốc hay Thần Quốc đều khó gặp.
Sờ sờ mấy viên dạ minh châu lớn nhỏ, tay Hàn Vận run run. Nếu đem những thứ này đến hiện đại, tuyệt đối là quốc bảo, cũng không thể dùng tiền tài để đánh giá.
"Ngồi đi."
Hàn Vận nuốt nuốt nước miếng, ngồi lên ghế hoàng dương mộc khắc hoa. Không hổ danh là thứ tốt, cảm giác dưới mông cũng không giống bình thường.
"Nói đi, giao dịch gì."
Hàn Vận hận không thể đem toàn bộ nhà gỗ này dọn đi, nơi này nào phải nhà gỗ, rõ ràng chính là kho báu!
"Chỉ cần công tử đáp ứng tế lễ, hết thảy mong muốn của công tử, ta đều sẽ tận lực thỏa mãn."
Lục Triển Tường đưa ra điều kiện rất dụ hoặc.
"Bao gồm mọi thứ trong nhà gỗ này sao?"
Hàn Vận dò hỏi.
"Nhiều hơn cũng có."
Lục Triển Tường mỉm cười. Trước khi bắt Hàn Vận đến đây, hắn cũng đã thăm dò về người này, nếu không cũng sẽ không đem nhà gỗ biến thành xa hoa tột bậc.
"Thành giao."
Hàn Vận không cần suy nghĩ liền đồng ý.
Tuy rằng Lục Triển Tường sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng không có nghĩ đến Hàn Vận đồng ý nhanh như thế.
"Công tử không sợ tế lễ sẽ lấy mạng của mình sao?"
Lục Triển Tường hồ nghi hỏi.
"Sẽ như vậy sao?"
Hàn Vận hỏi ngược lại.
Lục Triển Tường lắc đầu.
"Tuy rằng sẽ mất đi một ít nguyên khí, nhưng sẽ không gây thương tổn thể xác."
"Vậy cũng đỡ lo."
Hàn Vận thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không cần mất cánh tay hay thiếu cái chân.
"Tế lễ là một tháng sau cử hành, mấy ngày này công tử ở lại đây. Ta sẽ phái người điều trị thân thể cho công tử, có yêu cầu gì cứ nói."
"Bao gồm cả việc thỏa mãn nhu cầu trên giường sao?"
Hàn Vận trêu chọc.
Lục Triển Tường nheo mắt.
"Đương nhiên, nếu công tử muốn có."
Hàn Vận rùng mình.
"Hay là thôi đi."
Đại thúc cũng không muốn trêu chọc người này.
"Vậy thì thật là đáng tiếc."
Lục Triển Tường nhìn từ trên xuống dưới thân thể Hàn Vận. Người này cũng đẹp không thua gì nữ nhân. Lục Triển Tường đối nam nữ đều có hứng thú, nhất là cái loại có cá tính như Hàn Vận.
"Ta muốn thông báo cho một người."
"Hiên Viên Hủ sao?"
Hàn Vận gật đầu.
"Ta sẽ phái người đi báo cho hắn biết. Công tử đã đồng ý tham gia tế lễ, vậy Dung Mỹ nhân không còn giá trị lợi dụng, ta sẽ đem thuốc giải đưa đến đó, xem như đưa thù lao lần đầu đi."
"Vậy thì xin đa tạ."
Hàn Vận cho tới bây giờ chưa bao giờ biết cái gì gọi là ngượng ngùng.