Giai Nhân Là Trộm

Chương 115

Tà Thiên Viêm một thân y bào đỏ chói, vừa lòng nhìn thân thể trần trụi trên giường.

Thân thể mềm mại trơn bóng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, làm Tà Thiên Viêm yêu thích không muốn buông tay, mặt hàng này thật sự là không tệ.

Lam Tuyết cảm giác thân thể của mình thực yếu ớt, đầu óc lại tỉnh táo, sự tiếp xúc trên mặt hết sức rõ ràng, làm trong lòng sợ hãi. Cố gắng muốn mở mắt, nhưng Lam Tuyết không có khí lực, lại phát hiện nội lực trong cơ thể bị đình trệ.

Trên mặt sự vuốt ve dần dần biến thành niết mạnh, đau quá làm Lam Tuyết khẽ nhíu mày, mí mắt cũng mở ra.

"Ngươi, ngươi là ai!?"

"Chậc chậc, đã tỉnh rồi. Như vậy cũng tốt, kế tiếp sẽ càng có lạc thú."

"Làm càn! ngươi rốt cuộc là người phương nào!?"

Lam Tuyết giận dữ nói.

Tà Thiên Viêm di động tay từ hai má đến cổ Lam Tuyết, nơi có mạch máu đang nổi lên.

"Ngươi có thể gọi bổn tọa là Giáo chủ."

"Giáo chủ? ngươi là Tà Thiên Viêm!?"

Lam Tuyết trợn to mắt kinh ngạc. Chẳng lẽ vị nam tử tà mị trước mắt chính là Giáo chủ ma giáo Tà Thiên Viêm mà người trên giang hồ nghe danh thôi đã sợ mất mật sao? Người này một thân y bào màu đỏ như máu, diện mạo tinh tế sắc sảo như đao khắc, ánh mắt băng lãnh, hơi thở tàn bạo, nhếch khóe miệng càng mang theo một khí thế lạnh thấu xương.

"Bốp."

Tà Thiên Viêm vẻ mặt đầy sát khí quăng cho Lam Tuyết một cái tát.

" Tục danh của bổn tọa mà cũng dám gọi sao?"

Khuôn mặt của Lam Tuyết lập tức sưng đỏ lên, khóe miệng cũng chảy ra máu. Tuy rằng không thể phản kháng, nhưng ánh mắt kiên định bất khuất.

"Mang móng vuốt mèo là không thể lưu."

Tà Thiên Viêm đột nhiên cười, mắt híp lại, một tay bắt cằm Lam Tuyết, dùng lực xiết chặt.

"Ôi..."

Lam Tuyết cảm thấy mặt đau vô cùng.

"Không biết trên thân thể xinh đẹp này mà lưu lại vết roi thì còn đẹp như thế?"

Tà Thiên Viêm vừa lòng nhìn vẻ mặt Lam Tuyết thống khổ.

"Không. Thả ta ra."

Lam Tuyết ra sức chống cự, nhưng ở trong mắt Tà Thiên Viêm chỉ như là mèo con cào cào. Thật thú vị!

Dục vọng dưới thân bị khơi mào, Tà Thiên Viêm cũng không ủy khuất chính mình. Tà Thiên Viêm cởi bỏ quần áo, trực tiếp chiếm đoạt thân thể non nớt của thiếu niên.

Lam Tuyết thất thanh kêu to, nhưng dù la như thế nào cũng đều không phản kháng được, chỉ có thể cam chịu.

Lần đầu tiên Tà Thiên Viêm cảm giác dục vọng cường liệt như thế, phần eo lưng vận động kịch liệt, lần lượt phát tiết.

Lam Tuyết cảm thấy chóng mặt, toàn thân như bị xé làm nhiều mảnh, rơi vào một thế giới tối tăm. Sự đau đớn trên người dần dần được thay thế bằng không có cảm giác, mà trong lòng lại càng thêm đau thấu xương. Trước đây dù bị đánh gần chết Lam Tuyết cũng chưa từng chảy một giọt lệ, nhưng lúc này nước mắt như vỡ đê không ngừng theo hốc mắt tràn ra.

Tà Thiên Viêm rốt cục vừa lòng phát tiết, thản nhiên nhìn thoáng qua thân thể bị dùng hỏng trên giường, hơi hơi nheo mắt.

"Người đâu, đưa hắn đi Thúy Trúc Viện."

"Dạ."

Sau khi tỉnh lại cảm giác của Lam Tuyết là toàn thân giống như bị đá đè nặng, đau đến không thể nhúc nhích.

"Công tử tỉnh rồi sao? Uống miếng nước."

Lam Tuyết cảm thấy bên miệng hơi hơi lạnh. Nước từ mép chén, chảy dọc theo môi khô nứt vào miệng xuống yết hầu.

"Khụ khụ."

Bởi vì nằm ở trên giường nên khi uống nước khó tránh khỏi bị sặc.

"Công tử, nô tài không phải cố ý."

Giọng hoảng sợ vang lên ở bên tai, Lam Tuyết khẽ nhíu mày.

"Ngươi đứng lên."

Giọng Lam Tuyết lúc này giống như cửa sắt bị rỉ sét, phát ra âm thanh dị thường khó nghe. Nếu không phải bởi vì người kia quỳ xuống đất, cũng sẽ không mở miệng.

"Tạ ơn công tử."

Uống nước xong, Lam Tuyết lại ngủ. Sau đó Lam Tuyết lại bị đói làm tỉnh.

"Công tử, tỉnh."

Thấy Lam Tuyết mở mắt, thiếu niên chạy nhanh qua.

"Ngươi là ai?"

"Nô tài gọi là Tiểu Cửu, là người hầu ở Thúy Trúc Viện, tới hầu hạ công tử."

"Thúy Trúc Viện."

Lam Tuyết cảm thấy thân thể lạnh lẽo.

"Đúng vậy, công tử thật may mắn."

Tiểu Cửu ngoài cười nhưng trong lòng không cười, an ủi Lam Tuyết. Nơi này mọi người đều biết giáo chủ tàn bạo, ở tại chỗ này có bao nhiêu người có thể có kết cục tốt.

Lam Tuyết không lên tiếng, sau một lúc lâu mới mở miệng hỏi:

"Ta hôn mê mấy ngày?"

"Đã năm ngày. Đúng rồi, công tử đói bụng rồi, nô tài đi chuẩn bị đồ ăn."

Tiểu Cửu nói một tiếng liền chạy đi.

Không bao lâu, Tiểu Cửu liền mang theo một mâm thức ăn tiến vào.

"Công tử có thể ngồi không?"

Lam Tuyết gật gật đầu, hắn không có yếu ớt như vậy.

Lam Tuyết chậm rãi ngồi dậy, đau đớn phía sau đang không ngừng nhắc nhở lúc trước gặp được thê thảm bao nhiêu.

"Công tử mau dùng đi, đều là mấy món dễ tiêu hóa."

Lam Tuyết chậm rãi ăn, không ăn thì sao chịu được, chẳng lẽ tự sát sao? Nếu sự tình đã phát sinh, chỉ có thể lựa chọn nhận, oán trời trách đất chỉ càng thêm thống khổ thôi.

Tuổi Lam Tuyết tuy rằng không lớn, nhưng cũng đã hiểu chuyện. Minh chủ phái mình đến đây, trừ bỏ dùng loại thân phận này, còn có thể có phương pháp khác sao? Có lẽ bởi vì Tà Thiên Viêm thích người nhỏ tuổi mà người ở Võ Lâm Minh phù hợp yêu cầu trừ mình ra cũng không có ai phù hợp, còn đệ tử tứ đại gia tộc là thiên chi kiêu tử sao có thể đi làm loại này nhiệm vụ?

Lam Tuyết cảm thấy chua xót. Một khi đã như vậy coi như là trả ơn cho Võ Lâm Minh đi, đợi cho Võ Lâm Minh không cần mình nữa khi đó sẽ được tự do.

Tiểu Cửu là một thiếu niên đơn thuần, tâm địa cũng rất lương thiện.

Trong nửa tháng Tà Thiên Viêm cũng không đặt chân đến đây, Lam Tuyết cảm thấy thực nhẹ nhàng. Nhưng Lam Tuyết còn chưa được may mắn bao lâu, Tà Thiên Viêm đột nhiên đã đến.

"Xem ra mèo hoang đã khôi phục thật sự mau."

"Tham kiến Giáo chủ."

Tiểu Cửu lập tức quỳ xuống đất hành lễ.

Lam Tuyết chỉ lạnh lùng nhìn về phía Tà Thiên Viêm.

Tiểu Cửu thấy công tử cùng giáo chủ phân cao thấp, vừa vội lại sợ, liều mạng kéo góc áo Lam Tuyết. Lam Tuyết lại cứng nhắc, không cử động!

Tà Thiên Viêm cười không kiêng nể gì, ánh mắt lạnh lùng có thể làm người ta phát run.

"Ngươi đi ra ngoài."

Tà Thiên Viêm ra lệnh cho Tiểu Cửu quỳ trên mặt đất.

Tiểu Cửu biểu tình lo lắng nhìn Lam Tuyết một cái, lên tiếng cáo lui liền rời khỏi phòng, cũng không quên đóng cửa. Nhưng hắn không có đi quá xa, mà ngồi gần ở cửa đợi.

"Xem ra ngươi đã thích ứng với nơi này."

Tà Thiên Viêm nhìn lướt qua bàn cờ trên bàn.

Lam Tuyết không lên tiếng.

Tà Thiên Viêm nâng tay sờ sờ miệng mình.

"Dù mèo hoang, ở trong tay ta cũng sẽ biến thành mèo nhà ngoan ngoãn."

Tà Thiên Viêm đột nhiên rút ra một cái roi màu đỏ. Một tiếng xé gió vang lên, sau đó là một âm thanh va chạm vào da thịt.

"Á...!"

Lam Tuyết đột nhiên kêu to ra tiếng, trên cánh tay xuất hiện vết roi phá da có thể thấy máu chảy ra...

Tà Thiên Viêm liếm liếm môi, roi trong tay chuyển động liên tục. Vừa lòng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng lúc trước hiện tại lại thống khổ trên mặt đất, mà hắn càng thống khổ mình lại càng khoái hoạt!
Bình Luận (0)
Comment