Giai Nhân Là Trộm

Chương 120

Trở lại Võ Lâm Minh một lần nữa, Lam Tuyết có một loại cảm giác nói không nên lời. Hàn đại ca giúp hắn thoát khỏi kiềm chế của Võ Lâm Minh. Hắn giờ đây thật sự tự do, chỉ là không biết vì sao tâm trạng lại trống rỗng.

Chỉ chớp mắt, Đại Hội Võ Lâm sẽ bắt đầu, hắn đã sớm chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng có chút luyến tiếc chia tay Hàn đại ca quá sớm. Bởi vậy quyết định sau khi Đại Hội Võ Lâm chấm dứt sẽ rời đi.

Thông qua Đại Hội Võ Lâm đã chọn được Minh chủ mới, đột nhiên xảy ra biến cố lớn.

"Báo! khởi bẩm Minh chủ, ma giáo đánh vào Võ Lâm Minh."

Tư Đồ Thiên trọng thương, quần hùng võ lâm trúng độc, không có ai ngoại lệ.

Sau đó không lâu, một thân ảnh màu đỏ quen thuộc xuất hiện. Gương mặt tuấn lãng mang theo tà khí cùng sát khí ngập trời. Lam Tuyết cảm thấy run lên, là Tà Thiên Viêm. Hắn đã đến đây!

Người hạ độc là Công Tôn Tồn của Công Tôn gia, hiển nhiên Công Tôn Tồn làm phản.

Đại chiến lại một lần nữa triển khai, ngay khi Lam Tuyết không biết làm sao đã có người kéo hắn.

"Hàn đại ca?" 

Lam Tuyết kinh hô.

"Có thể đứng lên không? Theo ta đi." 

Hàn Vận vội la lên.

Khi hai người lẫn vào trong đám đông, đột nhiên trước mắt Lam Tuyết xuất hiện một luồng sáng, đúng là Hiên Viên Hủ đánh về phía Tà Thiên Viêm.

"Phụt" 

Kiếm xuyên thấu lồng ngực Lam Tuyết. Lam Tuyết lăng lăng nhìn Tà Thiên Viêm trước mắt. Hắn không biết vì sao mình không muốn Tà Thiên Viêm chết.

Lợi kiếm xuyên thấu ngực Lam Tuyết.

Tà Thiên Viêm cũng không có phản ứng kịp. Cho đến khi nhìn thấy máu thấm đỏ vạt áo Lam Tuyết, Tà Thiên Viêm mới đưa tay ra tiếp được thân thể Lam Tuyết.

“Ngươi, vì cái gì?” 

Tà Thiên Viêm ôm lấy thiếu niên một thân đầy máu.

Lam Tuyết ánh mắt mê mang, giọng không rõ ràng.

“Không biết, chỉ thấy ngài có nguy hiểm, thân thể phản ứng trước đầu óc.” 

Hắn cũng không biết vì sao làm như vậy, chỉ là không muốn nhìn thấy Tà Thiên Viêm chết. 

"Tiểu Tuyết!" 

Hàn Vận cũng bất chấp bại lộ, đẩy đám người vọt tới bên cạnh Lam Tuyết.

“Hàn đại ca, thực xin lỗi, ta không có nghe huynh nói.”

“Ngu ngốc, nói chuyện này để làm gì, mau cầm máu.”

Hàn Vận xé vạt áo, lại không thể nào xuống tay, bởi vì kiếm của Hiên Viên Hủ còn cắm ở trên người Lam Tuyết.

“Hủ, cứu Tiểu Tuyết.” 

Hàn Vận khẩn cầu nhìn về phía Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ nhíu nhíu mày, cuối cùng ai thán một tiếng, đem kiếm rút ra rất nhanh.

“Ôi...” 

Lam Tuyết thống khổ ngẩng cổ.

Hàn Vận lập tức lấy tay che miệng vết thương đang không ngừng phun máu, đem mảnh vải dùng sức đè chặt miệng vết thương.

Tà Thiên Viêm sau khi lấy lại tinh thần, lập tức nhét vào miệng Lam Tuyết một viên đan dược, nhưng lúc này Lam Tuyết đã không còn sức lực để nuốt. Tà Thiên Viêm đem đan dược đưa vào trong miệng mình, lập tức áp môi lên môi Lam Tuyết.

Khi yết hầu Lam Tuyết hầu hoạt động lên xuống, Tà Thiên Viêm mới nhẹ nhàng thở ra.

"Ta muốn mang hắn đi." 

Tà Thiên Viêm đột nhiên nhìn về phía Hàn Vận nói.

"Nếu để ta biết ngươi lại ức hiếp Tiểu Tuyết, ta nhất định sẽ đến đưa hắn đi."

Tà Thiên Viêm gật đầu.

Giáo chủ ma giáo rời đi, tả hữu hộ pháp cùng giáo chúng rất nhanh cũng rút lui.

"Cố gắng chịu đựng một chút." 

Tà Thiên Viêm dùng giọng ra lệnh nói.

Lam Tuyết cười nhẹ, nhìn Tà Thiên Viêm vì mình mà sốt ruột cảm thấy thật ấm áp.

Tường Ưng Thành cách Huyết Mạn Thành tuy rằng không xa, nhưng cũng không gần.

Lam Tuyết được Tà Thiên Viêm thật cẩn thận ôm vào trong ngực, nên dù xe ngựa xóc nảy, cũng không ảnh hưởng chút nào.

"Giáo chủ." 

Lam Tuyết suy yếu gọi.

"Ta ở đây." 

Tà Thiên Viêm gắt gao nắm tay Lam Tuyết, giống như nếu buông lỏng ra sẽ mất đi vậy.

"Ta....hình như thích ngài rồi." 

Gương mặt Lam Tuyết tái nhợt nổi lên một chút đỏ ửng, có lẽ bởi vì sắp chết mới nói ra lời này. Ba năm sống chung, tuy rằng chịu thống khổ không ít, nhưng cũng quen có người này bên cạnh.

"Chỉ cần Tiểu Tuyết khỏe lại, chúng ta có thể sống cùng nhau." 

Tà Thiên Viêm nói như tuyên thệ, nhìn thấy đối phương như ngọn đèn trước gió, tâm hắn vỡ vụn.

"Ta chịu đựng không được." 

Lam Tuyết híp mắt, vẻ mặt càng lúc càng tái nhợt.

"Lam Tuyết!" 

Tà Thiên Viêm lo lắng kêu to, tay ôm Lam Tuyết không tự giác run rẩy.

"Giáo chủ, Lam công tử chỉ là mất máu quá nhiều mà ngất đi." 

Đại phu đi theo vội la lên.

Tà Thiên Viêm miễn cưỡng bình tỉnh lại, nhưng trong mắt vẫn thống khổ vạn phần. Một kiếm kia hẳn là hướng trên người hắn, nhưng Lam Tuyết lại...... Điều này khiến cho hắn sao không vội.

Nhìn Lam Tuyết bất tỉnh nằm ở trong lòng, Tà Thiên Viêm chỉ có hối hận. Có lẽ hắn đã sớm thích thiếu niên này, chỉ bởi vì cái gọi là tự phụ nên cố ý xem nhẹ. Khi Lam Tuyết rời khỏi hắn liền biết tình cảm đối với Lam Tuyết không đơn giản chỉ là đối với một nam sủng.

Hắn yêu thương Lam Tuyết, có lẽ từ lúc thấy thiếu niên này lần đầu tiên liền yêu thương. Nếu không vì sao khi biết Lam Tuyết là gian tế của Võ Lâm Minh gửi đến hắn không nỡ tâm lấy tính mạng của Lam Tuyết.

"Tiểu Tuyết nhất định phải kiên trì." 

Một giọt lệ buồn bã rơi ở trên đôi mắt nhắm chặt của Lam Tuyết.

Xe ngựa chạy rất nhanh vào tổng đàn ma giáo, dọc theo đường đi Tà Thiên Viêm một tấc cũng không rời Lam Tuyết.

Tất cả các đại phu đều được đưa tới tẩm cung của Tà Thiên Viêm. Trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng rống giận dữ của Tà Thiên Viêm.

Ngoài phòng Khúc Dịch Tâm cùng Úy Huyễn Không vẻ mặt u ám.

"Hồ ly, ngươi sớm biết rằng giáo chủ thích Lam Tuyết có phải hay không?"

Khúc Dịch Tâm thở dài một tiếng.

"Khi đó thân phận Lam Tuyết quá đặc biệt, đổi lại ngươi là ta, ngươi có nói cho giáo chủ biết không?"

Úy Huyễn Không im lặng. Đúng vậy, Lam Tuyết là người của Võ Lâm Minh, nếu giáo chủ sớm yêu Lam Tuyết, như vậy không chừng vạn kiếp bất phục.

Bảy ngày sau, Lam Tuyết rốt cục tỉnh lại, đập vào mắt là dung nhan suy sút mỏi mệt của Tà Thiên Viêm.

"Giáo chủ."

Tà Thiên Viêm nhìn chằm chằm Lam Tuyết, giống như chỉ cần nháy mắt, người trước mắt sẽ biến mất nhất vậy.

"Ta ở đây." 

Tà Thiên Viêm nắm tay Lam Tuyết có chút phát run.

Khóe miệng cong lên, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác ngọt ngào.

"Khát..." 

Lam Tuyết vươn lưỡi, liếm liếm môi khô.

Tà Thiên Viêm lập tức đứng dậy đi lấy một ly nước ấm.

"Uống chậm một chút." 

Lam Tuyết cố gượng dậy, Tà Thiên Viêm thật cẩn thận đem chén nước đưa tới bên môi đối phương. 

Uống nước ấm, Lam Tuyết giống như một con cá lên bờ, rốt cục trở về được trong nước.

"Còn muốn uống không?"

Lam Tuyết lắc đầu. Tâm tình thả lỏng, ngực lại đau nhức, Lam Tuyết không khỏi hơi hơi nhăn mày lại.

Tà Thiên Viêm nhẹ vỗ vỗ trán Lam Tuyết.

"Đau sao?"

Lam Tuyết mỉm cười lắc đầu.

"Không đau."

Chỉ nghe đến hai chữ này, Tà Thiên Viêm không có yên tâm, ngược lại cảm thấy ngực phát đau. Lam Tuyết sao lại không đau, một kiếm kia là đâm thủng ngực mà!

"Nghỉ ngơi đi, ta nói đại phu đổi thuốc." 

Tà Thiên Viêm nghiêng đầu đi, tuy rằng tình cảm đối với Lam Tuyết đã xác định, nhưng nghĩ đến những thương tổn trong quá khứ, vị giáo chủ luôn luôn làm việc tùy ý lại khó có thể đối mặt với người thiếu niên suy nhược này.

Lam Tuyết vẫn chưa phát giác Tà Thiên Viêm có dị thường, ngoan ngoãn gật gật đầu, lại ngủ một lần nữa.

Tà Thiên Viêm thở dài một tiếng.

"Về sau ta sẽ đối xử tốt với Tiểu Tuyết."

Đáng tiếc Lam Tuyết đã ngủ say không có nghe thấy.

Đảo mắt qua mấy tháng, thân thể Lam Tuyết đã gần bình phục hoàn toàn. Tuy rằng chưa thể khỏe mạnh, nhưng chỉ cần chăm sóc cẩn thận sẽ không ảnh hưởng về sau.

"Lam công tử." 

Tiểu Cửu vui vẻ chạy đến trước mặt Lam Tuyết.

Lam Tuyết vẫn ở tẩm cung của Tà Thiên Viêm, cũng không phải là hắn không muốn về Lam Viện, mà là Tà Thiên Viêm không đồng ý.

"Chậm một chút, vì sao vui vẻ như vậy?" 

"Giáo chủ đã trở lại!" 

Tiểu Cửu kích động nói.

Lam Tuyết khó hiểu. Tà Thiên Viêm trở về thì trở về, Tiểu Cửu sao vui thành cái dạng này?

Tiểu Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép dậm chân một cái.

"Công tử gặp giáo chủ sẽ biết."

Tiểu Cửu vừa nói xong, Tà Thiên Viêm cầm một thùng gỗ chậm rãi tiến vào.

"Tiểu Tuyết." 

Tà Thiên Viêm vẻ mặt đắc ý xuất hiện ở trước mặt Lam Tuyết.
Bình Luận (0)
Comment