Giai Nhân Là Trộm

Chương 17

“Tiểu Hoa.”

Ngay khi Hàn Vận nghĩ sắp bị con rắn lớn cắn vào da thịt, một giọng trầm thấp vang lên.

Đại mãn xà càng thay đổi hướng, đầu quay về hướng âm thanh kia vọng lại.

Hàn Vận thở ra một hơi, lúc này mới có tâm tư đem tầm mắt chuyển dời đến người mới tới. Người này là mặc một thân hoa phục màu tím. Hiên Viên Hủ ngạo nghễ đứng ở cách đó không xa.

Đại mãn xà mang theo vui sướng bò lại cọ cọ đầu vào giày Hiên Viên Hủ, vẻ hung mãnh lúc trước biến mất, lúc này nó thật là dịu ngoan, giống một con thú cưng vui mừng gặp chủ.

Hàn Vận thoát hiểm cũng không có cảm động khóc rống đầy nước mắt, mà là phẩn nộ không nhìn Hiên Viên Hủ cùng con rắn. Bởi vì nhìn thế nào con rắn cùng Hiên Viên Hủ cũng thành một người.

Hiên Viên Hủ sờ sờ đầu rắn, vẻ mặt châm biếm nhìn về phía Hàn Vận té ngã trên đất.

“Như thế nào, cùng Tiểu Hoa đùa vui vẻ chứ?”

Hiên Viên Hủ bước chân thư thả đi đến bên người Hàn Vận. Lúc này Hàn Vận mặt đầy nước bùn, lại vẫn như cũ không thể che dấu vẻ tao nhã, bộ dáng tức giận càng có vẻ đáng yêu.

Hàn Vận nghiến răng nghiến lợi,

“Con rắn là ngươi nuôi đi?”

Tuy ý hỏi một câu, lại dùng ngữ khí khẳng định. Thấy con rắn nhu thuận dịu ngoan đi theo phía sau Hiên Viên Hủ, còn có thể chứng thật điểm này sao?

Hiên Viên Hủ tà mị nâng cằm Hàn Vận nói:

“Đại thúc thật thông minh.”

Hung hăng nhìn Hiên Viên Hủ đùa cái cằm của mình, Hàn Vận nuốt hận! Quả nhiên là chủ nhân nào, dưỡng sủng vật nấy.

“Chân của ngươi làm sao vậy?”

Gặp Hàn Vận vẫn không có đứng dậy, Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, tay theo bản chạm nhè nhẹ vào cổ chân Hàn Vận.

“A, đau!”

Hàn Vận hít một ngụm khí lạnh, dùng sức đem chân rút về, kết quả lại đụng đến miệng vết thương, máu chảy ra càng nhiều.

Hiên Viên Hủ sắc mặt âm trầm, vươn tay ra giữ chân Hàn Vận xem xét cổ chân. Cũng không đáng lo ngại, chỉ là bong gân mà thôi. Lúc này, Hiên Viên Hủ thấy được bàn tay Hàn Vận, vốn da thịt trắng nõn non mịn đã dính đầy máu tươi, miệng vết thương còn dính đầy bụi đất, máu tươi xen lẫn bụi đất nhìn qua làm cho người ta sợ hãi.

Vội ôm lấy Hàn Vận đang giẫy giụa, Hiên Viên Hủ lạnh giọng uy hiếp nói.

“Nếu không muốn chết ở trong này, thành thật im lặng.”

Hiên Viên Hủ uy hiếp thực hiệu quả, Hàn Vận quả nhiên không hề nhúc nhích, mà ngoan ngoãn nằm im ở trong ngực rộng lớn rắn chắc của Hiên Viên Hủ. Đối với nơi này Hàn Vận quả thật là một khắc cũng không muốn ở lại.

“Trở về.”

Hiên Viên Hủ thản nhiên nói với Tư Không Hàn ở phía sau .

“Dạ.”

Hai người thi triển khinh công, rất nhanh xuyên qua rừng cây. Tuy rằng Hiên Viên Hủ còn ôm một người, nhưng tốc độ không thấy chậm chút nào so với Tư Không Hàn.

Hàn Vận âm thầm kinh hãi, không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ khinh công cao như thế, võ công cũng cao, nội lực cường đại, nếu động thủ Hàn Vận biết mình tuyệt đối không có phần thắng.

Rất nhanh ba người liền rời khỏi rừng cây.

Bọn thị vệ gặp Vương gia nhà mình ra lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Đều trở về đi, làm tốt bổn phận của các ngươi.”

Hiên Viên Hủ cũng không nhìn họ, ôm Hàn Vận trực tiếp đi về chủ điện.

“Dạ.”

Bọn thị vệ lĩnh lệnh xong, tiếp tục tuần tra, về phần Tư Không Hàn thì sau khi rời rừng cây liền chẳng biết đi đâu.

Hàn Vận bị Hiên Viên Hủ ôm đến tẩm điện, lúc này mồ hôi đã đổ ướt đẫm.

“Cởi quần áo ra.”

Hiên Viên Hủ đem Hàn Vận ném trên giường, nghiêm túc ra lệnh.

“Cái gì?!”

Vốn đang muốn cảm tạ Hiên Viên Hủ, không nghĩ tới tên hỗn đản này vừa tiến vào phòng liền bắt cởi quần áo. Hắn thật sự muốn làm cái gì, có phải cũng nên cùng hắn thương hảo một ít hay không?

“Ngươi suy nghĩ cái gì, ta muốn giúp ngươi xử lý miệng vết thương, giờ này không mời được đại phu.”

Hiên Viên Hủ thấy Hàn Vận trong mắt thoáng hiện lửa giận, hai má hồng hồng, đã biết Hàn Vận nghĩ sai.

Hàn Vận biết là mình hiểu sai nhất thời có chút ngượng ngùng.

“Cái kia, ta tự mình có thể.”

“Ngươi có thể sao?”

Hiên Viên Hủ hồ nghi nhìn về phía Hàn Vận.

Hàn Vận nhìn nhìn tay mình, rất dơ bẩn hơn nữa miệng vết thương tuy rằng không lớn nhưng nhìn qua lại rất nghiêm trọng.

“Đều là một ít vết thương.”

Hàn Vận nói không sao cả, chỉ cần không có thương tổn đến gân mạch vốn không có vấn đề.

Hiên Viên Hủ lười cùng Hàn Vận nói lời vô nghĩa, một tay kéo lấy Hàn Vận, thâm tình chân thành nói:

“Lòng ta đau.”

Hàn Vận thân mình run lên.

“Đừng làm khó coi vậy được không?”

Hiên Viên Hủ nghe Hàn Vận nói, nhất thời cười ha ha,

“Ngươi sẽ không tin ta nói là thật sự.”

Hàn Vận bĩu môi.

“Ta tình nguyện tin tưởng heo mẹ leo cây.”

Nắm lấy tay Hàn Vận, Hiên Viên Hủ hạ xuống một nụ hôn chỗ miệng vết thương.

“Đại thúc, ngươi thật đáng yêu.”

Hàn Vận mặt lại âm trầm.

“Ta tin tưởng không có nam tử nào nghe thế lại cảm thấy vui.”

Từ tủ đầu giường lấy ra kim sang dược, loại thuốc trị thương tốt nhất, Hiên Viên Hủ đứng dậy đi vào sau bình phong phòng ngủ mang sang một chậu nước sạch.

Mở ra một bao giấy, Hiên Viên Hủ đem bột màu trắng bên trong đổ vào trong nước lấy tay khuấy đảo.

“Đây là cái gì?”

“Muối ăn.”

“Ngươi! ta không cần ngươi giúp ta xử lý miệng vết thương!”

Hàn Vận nháy mắt thu hồi tay, cũng giấu ở sau lưng, nói cái gì cũng sẽ không lấy ra. Hiên Viên Hủ là Ác ma mà, miệng vết thương mà cho muối vào.

“Không cho muối vào trong nước sao sát trùng, nếu miệng vết thương không rửa sạch sẽ bị bưng mủ.”

Hiên Viên Hủ ngồi vào bên giường, mạnh mẽ đem tay Hàn Vận giấu ở sau lưng lôi ra.

Hàn Vận tuy rằng biết Hiên Viên Hủ nói có đạo lý, nhưng miệng vết thương ngâm muối cũng không phải hắn, hắn đương nhiên nói thoải mái.

“Ta không cần!”

Hiên Viên Hủ không lay chuyển được Hàn Vận. Vì không lãng phí thời gian, Hiên Viên Hủ điểm huyệt đạo Hàn Vận, như vậy đại thúc có thể ngoan một chút.

“Giải huyệt đạo cho ta!”

Hàn Vận vẻ mặt giận dữ. Ác ma dám dùng ám chiêu!

“Quả nhiên như vậy liền ngoan.”

Nhìn Hàn Vận không nhúc nhích được, Hiên Viên Hủ vừa lòng gật gật đầu, lập tức lại đem tay Hàn Vận kéo ra.

“A!”

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng vương phủ. Gà bay chó chạy, mọi người kinh ngạc, thị vệ tuần tra cũng bị làm sợ tới mức căn thẳng. Ai không biết còn tưởng rằng trong Vương phủ đã xảy ra án mạng.
Bình Luận (0)
Comment