Giai Nhân Là Trộm

Chương 57

Nhất thời tiếng khóc ngừng lại, hai người quỳ trên mặt đất khiếp sợ nhìn về phía Hàn Vận.

Hàn Vận hừ lạnh một tiếng:

"Không cần cho rằng ta là người tốt, nợ ta có thể thay ngươi trả, nhưng sau khi ra phủ ngươi chính là người của ta, tương đương với việc bán thân cho ta."

Nếu chuẩn bị kinh doanh ngành nghề mới phải tìm nhân lực, thấy Trương Tuyền có thể dùng, cũng là nam tử Hán dám làm dám chịu.

"Công tử, từ hôm nay trở đi Trương Tuyền này chính là người của ngài."

Trương Tuyền chỉ tỏ vẻ cảm kích ngoài mặt. Hắn cũng không phải kẻ trộm Vương phủ gì đó.

Hàn Vận khoát tay, cũng không có thói quen bị người quỳ xuống dập đầu.

"Đánh bạc không phải không được, nhưng phải có chừng có mực. Rời khỏi Vương phủ, ngươi đi Bích Nguyệt Các tìm Thanh Bích, nói cho hắn thân phận của ngươi, hắn tự nhiên sẽ phân công tác cho ngươi."

Hàn Vận từ khi trở lại kinh thành chưa từng gặp Thanh Bích, không biết hắn hiện tại thế nào. Ngược lại mỗi tháng chia hoa hồng chưa bao giờ thiếu, xem ra hẳn kinh doanh không tệ.

"Công tử, tiểu nhân đã thề là từ nay về sau không bao giờ chơi đánh bạc nữa. Công tử có ân tái tạo, Trương Tuyền nhất định trả ơn này."

Trương Tuyền lần đầu tiên nhìn về phía Hàn Vận. Vị này là công tử lưu ở tại tẩm cung Vương gia

"Tốt lắm, giao dạ minh châu ra đi, sau khi trở về ta sẽ đem năm trăm lượng bạc giao cho Phấn Mai."

Hàn Vận gật đầu, đối với biểu hiện của Trương Tuyền thực vừa lòng.

"Tạ ơn công tử. Dạ minh châu ở đáy giếng bên ngoài thư phòng. "

"Hủ."

Hàn Vận nhìn về phía Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ phất tay, phái người đi lấy dạ minh châu. Hắn đã biết đại thúc sẽ không mua bán lỗ vốn. Trương Tuyền quả thật là có tài, đáng tiếc trầm mê đánh bạc, nếu có thể khống chế tuyệt đối sẽ có thành tựu.

"Vậy hai mươi đại bản sẽ không phải đánh chứ."

Hàn Vận kéo kéo ống tay áo Hiên Viên Hủ. Đánh bị thương rồi còn phải tốn tiền cho hắn xem bệnh.

"Không được, đây là quy tắc Vương phủ."

Hiên Viên Hủ sao không biết tâm tư Hàn Vận, nhưng quy tắc là quy tắc, không thể phá hủy.

"Được."

Hàn Vận mỉm cười. Dù thật sự bị thương, ta cũng sẽ lấy tiền cho hắn chữa bệnh. Không hổ là người chính mình coi trọng, có trách nhiệm, có đảm đương.

"Được rồi, hiện tại đã là giờ nào, nhanh trở về ngủ đi, ta lập tức trở về ngay."

Hiên Viên Hủ vỗ vỗ phía sau lưng Hàn Vận, lập tức phân phó.

"Phấn Mai, Lục Ngạc đưa Hàn Vận trở về."

"Dạ, Vương gia."

Hai người đồng thời đáp, Phấn Mai trên mặt ướt lệ một lần nữa trở lại sắc thái nghiêm túc.

Hàn Vận ngáp một cái, nếu không bởi vì chuyện Trương Tuyền, sợ là đã sớm ngủ.

"Ta đi đây."

Sau khi người nào đó vỗ vỗ mông rời đi, Hiên Viên Hủ biểu tình biến đổi, nghiêm mặt nhìn về phía Trương Tuyền như trước quỳ trên mặt đất.

"Thực cảm kích hắn sao?"

Hiên Viên Hủ giọng lạnh lùng nói.

"Thuộc hạ không dám, Vương gia mới là chủ tử của thuộc hạ."

Trương Tuyền trên mặt không còn có vẻ bi thương vừa rồi, mặt lạnh như băng không có một tia biểu tình, lại lộ ra vô cùng kiên định. Vương gia để hắn làm việc này tất nhiên là bởi vì tín nhiệm hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm Vương gia thất vọng.

Hiên Viên Hủ gật gật đầu.

"Biết là tốt, đi ra ngoài sau này đem hết thảy chi tiết về Hàn Vận bẩm báo."

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Hắn phải có được tất cả.

Mọi chuyện vốn là một tuồng kịch, Hiên Viên Hủ đem người của mình an bài đến bên Hàn Vận.

"Đi xuống đi, nhớ rõ không được lộ ra dấu vết."

Hiên Viên Hủ dặn dò. Đại thúc rất tinh ý!

"Dạ, thuộc hạ sẽ cẩn thận làm việc."

Trương Tuyền cáo lui sau đó rời đi.

Trở lại tẩm cung Phấn Mai cùng Lục Ngạc hầu hạ Hàn Vận cởi áo khoác.

"Phấn Mai, ta muốn tắm."

Hiện tại nếu có thể ngâm nước ấm nhất định sẽ thoải mái.

"Công tử, chân của ngài bị thương chưa lành, không thể ngâm nước."

"A!"

Hàn Vận kêu thảm thiết một tiếng. Không biết chân này khi nào thì lành. Vì mau chóng lành bệnh vẫn phải nhẫn nhịn thôi.

"Công tử, ta chuẩn bị cho ngài nước ấm ngâm chân, có thể thoải mái một ít."

Phấn Mai ôn nhu nói. Nàng không nghĩ tới công tử lại cứu Trương Tuyền, phần ân tình này nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.

"Được, cũng tốt."

Hàn Vận ngồi ở bên giường, hai tay có chút đông cứng, không biết thời này có bán bao tay hay không. Trên người bao đủ ấm, tay lại đông cứng.

Rất nhanh Phấn Mai đem nước ấm bưng tới. Tự mình bỏ giày Hàn Vận thả chân vào chậu nước.

Thỏa mãn thở dài một tiếng, Hàn Vận nằm ngửa trên giường. Ngâm chân quả nhiên thoải mái hơn.

"Không cần hầu hạ, các ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi."

"Dạ công tử."

Phấn Mai cùng Lục Ngạc đem màn buông xuống, kiểm tra ấm lô, sau mới rời đi.

Ngay khi Hàn Vận mơ mơ màng màng ngủ, Hiên Viên Hủ xử lý xong công vụ trở lại tẩm cung.

Đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, Hiên Viên Hủ nằm xuống bên cạnh Hàn Vận, đem người ngủ say ôm vào trong lòng, chậm rãi nhắm mắt lại. Vì người này hắn hao hết tâm cơ.

Hàn Vận cảm giác bên cạnh ấm áp, chủ động dựa sát vào, động tác thật tự nhiên giống như đã làm nhiều lần.

Nửa đêm Hàn Vận cảm giác thân thể lúc nóng lúc lạnh, ngủ thật bất an.

Hiên Viên Hủ cũng bị Hàn Vận lăn qua lộn lại ép buộc tỉnh.

"Vận Nhi, Vận Nhi."

Hiên Viên Hủ ôm lấy thân thể lạnh lẽo của Hàn Vận, nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

"Ôi, lạnh quá."

Hàn Vận gắt gao ôm lấy Hiên Viên Hủ, cũng không có tâm tư chú ý động tác hai người rốt cuộc có bao nhiêu ái muội.

"Người đâu, đi vào cung mời Trần ngự y."

Hiên Viên Hủ hô to.

"Dạ."

Lập tức có người trả lời.

Đem chăn bông gắt gao quấn quanh trên người Hàn Vận. Hiên Viên Hủ phát hiện thân thể đối phương vẫn lạnh lẽo.

"Lạnh, lạnh."

Hàn Vận không khống chế được hai hàm răng gõ vào nhau.

Hiên Viên Hủ chau mày, cởi bỏ áo trên người, trần trụi ôm chặt thân thể Hàn Vận, đồng thời cũng đem áo Hàn Vận cởi bỏ hết.

Da thịt cọ xát làm Hàn Vận cảm giác được ấm áp càng ôm sát Hiên Viên Hủ, không ngừng hấp thụ độ ấm trên người đối phương.

"Hủ, ta lạnh."

Hàn Vận đem miệng cổ đến Hiên Viên Hủ.

Hiên Viên Hủ lại phát hiện Hàn Vận thân thể mặc dù lạnh nhưng cái trán lại nóng, xem ra là cảm mạo.

"Khát."

Hàn Vận lẩm bẩm nói.

Hiên Viên Hủ lập tức đem chén trà bưng tới, đỡ đầu Hàn Vận dậy cho uống nước.

Cầm tay Hiên Viên Hủ, Hàn Vận đem trà uống ừng ực ừng ực.

Rất nhanh Trần ngự y đã bị hai gã thị vệ xốc nách mang tới.

"Tham...tham kiến Vương gia."

Trần ngự y vừa được buông ra lập tức hành lễ. Thị vệ trong Vương phủ rất đáng giận, lôi hắn ra từ ổ chăn cũng không đợi hắn mặc quần áo chỉnh tề liền lôi đi, mùa đông trời rất lạnh hắn lại mong manh nên run run.

"Miễn lễ, nhanh lên lại đây xem hắn."

Hiên Viên Hủ trần trụi thân trên nằm ở trên giường, Hàn Vận vẫn giống bạch tuộc ôm chặt Hiên Viên Hủ.

Trần ngự y không dám chậm trễ, lập tức đi vào trước giường. Hiên Viên Hủ đem cánh tay Hàn Vận trên người mình kéo xuống đưa cho Trần ngự y.

Trần ngự y lập tức bắt đầu bắt mạch.

"Thưa Vương gia, công tử chỉ là nhiễm phong hàn, cũng không đáng lo ngại, uống xong hai ngày thuốc có thể khỏi hẳn."

Trần ngự y cầm lấy bút viết phương thuốc.

Lục Ngạc cầm phương thuốc Trần ngự y đi ra ngoài bốc thuốc.

Thật vất vả đem thuốc nấu xong, cho Hàn Vận uống lại thành công việc phiền toái nhất.

Bởi vì người nào đó nhìn thấy chén thuốc đen như mực lại sợ đắn, biết mình không đáng ngại lại chết sống không chịu uống.

"Uống thuốc."

Hiên Viên Hủ bưng chén thuốc đưa tới bên miệng Hàn Vận.

Hàn Vận không lên tiếng kháng nghị. Vị Vương gia bắt đầu không muốn tốn hơi thừa.

"Ngươi nếu không uống, ngày mai ta đem Trương Tuyền đánh chết."

Nhu không được, cũng chỉ có thể cương.

Hàn Vận lập tức quay đầu hé miệng. Nói đùa, nếu người chết năm trăm lượng bạc không phải mất trắng à!

Cố nuốt một chén thuốc, Hàn Vận càng hoài niệm bệnh viện hiện đại, chỉ cần chích một mũi là có thể hồi thu, hiện tại sao thống khổ như vậy

"Ngủ đi, ta ôm ngươi."

Hiên Viên Hủ hôn trán Hàn Vận một cái.

Thịch thịch. Trái tim vị đại thúc bắt đầu đập gia tốc.

Nhất định là do bị bệnh, lảng tránh Hiên Viên Hủ ôn nhu, Hàn Vận nhắm hai mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment