"Hàn đại ca nói rất đúng, trong quan tài kia rất có thể là Dung Mỹ nhân."
Tà Thiên Viêm cũng rất hiểu Thần Khiêm, mặc dù tính cách bạo ngược nhưng cũng là vị minh quân, nếu không Thần Quốc cũng sẽ không hưng thịnh như thế.
Lam Tuyết trầm mặc.
"Như vậy chuyện này nói cho Thần Huy không?"
"Nên giấu đi, ta thấy Thần Huy rất quý trọng vị đại tẩu kia, cũng không biết vì sao Thần Khiêm lại thích nữ nhân trở thành cơ thể mẹ của người độc dược."
Hàn Vận sờ sờ cằm, ánh mắt có chút mơ màng. Sự tình hình như càng ngày càng phức tạp.
Rất nhanh, Nhuế lão đã mời họ vào dùng bữa sáng. Ba người trải qua một đêm căng thẳng sớm đã đói đến không chịu được. Lam Tuyết cùng Phượng Tiêu Tương lo lắng một đêm, khi tâm tình thả lỏng bụng tự nhiên cũng kháng nghị.
Ở Hiên Viên quốc, trong Hủ Vương phủ.
"Khởi bẩm Vương gia, lễ mừng đã chuẩn bị, mời ngài đến chủ trì."
Thị vệ cao giọng bẩm báo.<HunhHn786>
"Để Ngọc Quân toàn quyền phụ trách, mấy ngày này bổn vương phải bế quan, không có đại sự đừng tới phiền bổn vương."
Trong thư phòng truyền ra một giọng nói lạnh lùng.
Thị vệ cứng đờ, lĩnh lệnh lui ra. Hắn thầm nghĩ Vương gia càng ngày càng lạnh lùng.
Đợi tiếng bước chân xa dần, người ngồi trong thư phòng ánh mắt căm giận.
Người này một thân quần áo đen, gương mặt lạnh lùng. Hắn đúng là đã bị Hiên Viên Hủ giao nhiệm vụ ở lại canh giữ vương phủ, Tư Không Hàn.
Lúc này Hiên Viên Hủ đang trên đường đến Thần Quốc.
"Vị đại ca này, phía trước đã xảy ra chuyện gì?"
Hiên Viên Hủ dừng ngựa hỏi một người nông dân bên đường.
"Mấy ngày hôm trước mưa to làm cho xảy ra lũ bất ngờ, núi lở làm đường đi bị chận."
Người nông dân vẻ mặt u sầu, hàng hóa trên xe nếu giao chậm sợ là tiền vốn cũng không thể thu về.
"Vậy bao lâu mới thông?"
"Ít nhất cũng hai ngày."
"Còn có đường khác không?"
Hiên Viên dò hỏi. Hai ngày sẽ chậm trễ, hắn không đợi được.
Người nông dân chỉ chỉ sườn núi cao.
"Trừ con đường này, chỉ có thể vượt qua rừng. Công tử tốt nhất đợi thông đường rồi đi, hôm qua mới mưa to, đường núi cũng không dễ đi."
"Đa tạ đại ca."
Hiên Viên Hủ ôm quyền đa tạ xong giục ngựa hướng tới sườn núi phía tây.
Hiên Viên Hủ phải bỏ lại ngựa đi bộ lên núi.
Mấy ngày trước, hắn nhận được tin tức từ Thần Quốc, người độc dược đã đến biên giới Hiên Viên Quốc. Sợ là Thần Quốc cũng không bình thường giống như ở mặt ngoài, mà Hàn Vận đang ở Thần Quốc, điều này làm cho hắn sao yên tâm cho được.
Đường núi lầy lội, Hiên Viên Hủ dùng kiếm chặt những bụi cỏ và cành cây mở đường, dáng người mạnh mẽ xuyên qua rừng cây.
Ban đêm trong rừng là nguy hiểm nhất, Hiên Viên Hủ không có hạ trại nghỉ ngơi vẫn không ngừng đi tới trước.
"Hú.... "
Một tiếng sói tru, làm chim chóc giật mình bay lên.
Hiên Viên Hủ dừng bước, nhìn những cặp mắt màu lục lập lòe trong bóng đêm.
"Hú.... "
Lại là tiếng sói tru, Hiên Viên Hủ nắm chặt kiếm căm tức nhìn những con sói.
Ba con sói cũng nhìn chằm chằm Hiên Viên Hủ, chỉ cần đối phương thả lỏng sẽ tấn công ngay.
Hiên Viên Hủ biết hiện tại tuyệt đối không thể manh động. Nếu bình thường hắn sẽ không bận tâm mấy con sói này, nhưng lúc này sau khi đã chạy một ngày, bụng đói kêu vang, thể lực cũng giảm sút.
Trong nháy mắt Hiên Viên Hủ quyết định hành động.
Kiếm vung lên, Hiên Viên Hủ dùng hết lực, một vệt sáng hiện lên, nháy mắt thân thể con sói chia làm đôi.
Hai con sói còn lại thấy đồng bọn bị giết, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt hung dữ càng tăng lên.
Một kiếm này đã muốn dùng hết nội lực của Hiên Viên Hủ, nhưng cũng đã có tác dụng làm hai con sói còn lại kinh sợ.
Sói cũng không phải động vật dễ dàng chịu thua, Hiên Viên Hủ tin tưởng chúng nó nhất định còn đang tìm kiếm sơ hở của mình để tiến hành tấn công.
Ngay thời điểm con sói bên trái bước tới một bước, con phía bên phải đột nhiên phát ra tiếng kêu hoảng sợ, rồi cả hai con sói chạy trối chết.
Hiên Viên Hủ cũng không có vì hai con sói rời đi mà thả lỏng cảnh giác, ngược lại thần sắc càng thêm ngưng trọng.
Xa xa truyền đến âm thanh gừ gừ, đồng thời trong không khí lan tỏa mùi máu tanh hôi. Tuy rằng có một con sói chết, nhưng mùi này tuyệt đối không phải của con vật mới chết phát ra.
Hiên Viên Hủ không dám ở tại chỗ, tìm một gốc cây cổ thụ ẩn mình.
Chỉ chốc lát sau, một đôi mắt màu đỏ tươi từ xa tiến đến.
Hiên Viên Hủ lập tức ngừng thở. Trời ạ, hắn thấy cái gì đây. Một đám chó săn cả người thối rữa chụp lấy xác con sói chết, con sói kia rất nhanh liền bị phanh thây.
Chó săn hẳn là của thợ săn nuôi dưỡng dùng để tìm kiếm con mồi, nhưng chó săn mắt là màu đen, sao chó này mắt màu đỏ tươi, trên người còn mang theo mùi sát khí nồng đậm.
Ăn xong, con chó săn biến dị cũng không có lập tức rời đi, mà đi xung quanh tìm kiếm. Cho đến khi con lớn nhất trong đó tru lên một tiếng thì cả đám mới bỏ đi. Đám chó săn làm Hiên Viên Hủ nhớ tới chuyện người độc dược xuất hiện ở biên giới Hiên Viên Quốc. Xem ra người độc dược đã tràn vào nhanh hơn so với tưởng tượng của Hiên Viên Hủ.
Không dám chậm trễ, Hiên Viên Hủ nhảy xuống khỏi cành cây, thật cẩn thận đi xuyên qua rừng.
Hừng đông Hiên Viên Hủ đã đến được một trạm dịch, mua một con ngựa tiếp tục đi đến Thần Quốc.
Lúc này ở quốc đô Thần Quốc đang rối loạn. Hôm qua trong hoàng cung có rất nhiều thị vệ cung nữ trúng độc, nghe nói Thần Khiêm cũng trúng độc, đã nằm trên giường không dậy nổi.
Hàn Vận cùng mấy người kia lại nhàn nhã trong nhà uống trà trò chuyện.
"Các ngươi tin rằng Thần Khiêm trúng độc không?"
Phong Tiêu Tương không chút để ý hỏi, trên tay cầm quạt giấy phe phẩy phe phẩy.
"Thần Khiêm sẽ không trúng độc."
Thần Huy ngồi ở bên cạnh Khúc Dịch Tâm. Hiện tại hai người không có việc gì sẽ chạy tới nơi này.
"Hả?"
Đằng Tường chớp chớp mắt, hắn rất tin tưởng đối với độc dược của mình.
"Ha ha, ta không phải hoài nghi độc của ngươi, mà là Thần Khiêm từ nhỏ đã dùng qua một loại quả bách độc bất xâm."
Thần Huy giải thích.
"Như vậy đó chính là Diễm Quả trong truyền thuyết rồi, cây sống ở phụ cận núi lửa, trăm năm khó gặp."
Hai mắt Đằng Tường tỏa sáng, loại quả kia cực kỳ quý hiếm, hắn cũng chỉ là đọc ở trong sách công dụng của nó, chưa bao giờ thấy quả thật.<HuynHn786>
Hàn Vận lại nổi lên hứng thú.
"Có loại quả thần kỳ vậy sao, bách độc bất xâm, còn xuân dược thì sao?"
Chỉ do hiếu kì mới hỏi. Mấy người kia lập tức đem tầm mắt tập trung trên người Hàn Vận. Đằng Tường ho nhẹ hai tiếng.
"Xuân dược cũng không thuộc về độc dược, cho nên Diễm Quả cũng vô phương chống cự."
"Ồ, chúng ta lần tới có thể hạ xuân dược cho Thần Khiêm."
Hàn Vận đưa ý kiến.
"Xuân dược có ích lợi gì?"
Phong Tiêu Tương không lưu tâm.
"Hừ, ngươi thử nghĩ xem, nếu tiểu Tương của ngươi cứng rắn, ngươi còn có thể tập trung đối địch không?!."
Hàn Vận hừ lạnh một tiếng. Sao lại xem thường ý tưởng của ta!
Trong đầu Phong Tiêu Tương lập tức xuất hiện tình cảnh hắn cùng Thần Khiêm đối địch, Thần Khiêm hai gò má hồng hồng, hai mắt hàm chứa tình dục, quan trọng là tiểu Khiêm dựng đứng. Nghĩ đến đây, Phong Tiêu Tương lập tức nổi da gà đầy mình.
Thần Huy đen mặt.
"Các ngươi đang nghiên cứu cái gì. Chúng ta hiện tại nên tìm cách thâm nhập quân địch. Chứ không phải nghiên cứu tác dụng của xuân dược."
"Chuyện này còn không phải đơn giản sao, nếu Thần Khiêm muốn giả bệnh, như vậy để cho hắn giả. Bị bệnh tất nhiên cần đại phu, dù hắn không cần, những người khác trong hoàng cung cũng sẽ cần."
Hàn Vận thâm ý nhìn Tà Thiên Viêm một cái.
Tà Thiên Viêm gật đầu.
"Có lý, Huy Vương có thể đi vào hoàng cung thám thính tình huống. Hiện tại tất cả mọi người Thần Quốc đều biết Huy Vương ở quốc đô, dù ngài tiến vào hoàng cung Thần Khiêm tuyệt đối sẽ không làm cái gì đối với ngài."
Độc dược hạ ở Vinh Hoa Cung, vậy Dung Mỹ nhân có trúng độc hay không. Phải biết rằng Đằng Tường tự tay hạ độc, cả ngự y trong cung cũng không giải được.
"Được, ta lập tức đi, nếu có chuyện gì ta sẽ tới tìm các ngươi."
Thần Huy đứng dậy.
"Ta cùng đi với Huy."
Khúc Dịch Tâm cũng không yên tâm để Thần Huy một mình vào cung, hắn biết nơi đó có nguy hiểm thì không yên tâm.
"Được."
Thần Huy ôn nhu cười.
Hai người rời khỏi, mấy người còn lại bắt đầu thương thảo nên để ai tiến cung là thích hợp.
"Ta đi."
Đằng Tường lên tiếng.
"Giải độc là sở trường của ta, hơn nữa xem Dung Mỹ nhân có vấn đề hay không cũng chỉ có ta có khả năng nhìn ra thôi."
"Được, nhưng mà ngươi đi một mình ta không yên tâm."
Tà Thiên Viêm suy tư.
"Để Phong Tiêu Tương cùng đi với ngươi. Các ngươi là người giang hồ ai cũng biết, nhưng không ai biết các ngươi là người Hiên Viên Quốc. Hơn nữa các ngươi cũng không có cùng Hiên Viên Hủ tới lui. Do đó dù Thần Khiêm hoài nghi cũng sẽ không tra được cái gì."
"Được, có Tiêu Tương đi cùng ta lại càng không cần lo lắng."
Đằng Tường mỉm cười. Tuy rằng Phong Tiêu Tương không quá đứng đắn, nhưng võ công cũng không thấp, dù xảy ra chuyện gì, chạy cũng không thành vấn đề.