Cổ chợt đau xót, Hiên Viên Hủ khẽ nhíu mày, ôm Hàn Vận chặt hơn.
"Vận Nhi, Vận Nhi."
Giọng rất nhẹ nhàng, rõ ràng bị đối phương hút máu, trên mặt lại rất nhu tình.
Hàn Vận cảm giác thân thể rất lạnh, giống như bị vùi trong tuyết. Máu toàn thân như bị đóng băng, làm Hàn Vận hết sức khó chịu, chất lỏng ấm áp trong cổ họng khiến cho Hàn Vận mê luyến.
Đồng tử dần dần co rút lại, Hàn Vận rốt cục biết chất lỏng trong miệng là gì.
Đột nhiên cả kinh, Hàn Vận đẩy Hiên Viên Hủ ra, há to mồm thở hổn hển, vẻ mặt hoảng sợ, khóe miệng còn lưu lại máu của đối phương.
"Tại sao có thể như vậy?"
Hàn Vận thống khổ ôm lấy đầu, giọng run rẩy nói:
"Ta không phải cố ý."
Hiên Viên Hủ lại cười nhu hòa.
"Không có gì, không sao cả."
Lại đem Hàn Vận ôm vào trong ngực, Hiên Viên Hủ nhẹ giọng an ủi. Mặc kệ hai người còn có thể trở lại như trước hay không, hắn đều sẽ đem Vận Nhi đặt ở vị trí quan trọng nhất, quan trọng hơn sinh mệnh hắn.
Lúc này, Hàn Vận không có giãy giụa, mà tựa vào lồng ngực rộng lớn của đối phương.
"Phòng có vấn đề."
Hàn Vận tỉnh táo lại, lạnh giọng nói.
"Phải."
Hiên Viên Hủ ngẩng đầu, nhìn về bốn phía. Phòng này quả thật có chút quỷ dị, ở trong này thực dễ dàng bị khơi mào cảm xúc.
"Đi tìm chưởng quầy."
Hàn Vận không nghĩ tới nơi này lại là hắc điếm. Hàn Vận thích nhất chính là hắc ăn hắc.<HunhHn786>
Hiên Viên Hủ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Vận, chỉ chỉ vết thương ở cổ mình.
"Phải đi, nhưng để sau khi xử lý miệng vết thương này một chút đã, nếu không ta sẽ biến thành thây khô."
Vốn là một câu vui đùa, lại làm Hàn Vận tự trách.
"Thực xin lỗi."
"Không thể trách Vận Nhi."
Cũng may không có tổn thương động mạch chủ, nếu không sẽ thật sự nguy hiểm.
Hai người dắt tay xuống lầu, đi hỏi rõ ràng.
"Chúng ta cần một lời giải thích."
Hiên Viên Hủ lạnh lùng mở miệng.
Chưởng quầy nhíu mày, khó hiểu nhìn về phía hai người.
"Khách quan có ý gì?"
Hắn cũng không có cái gì đáng giá để đền.
"Gian phòng kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Phòng? Các ngươi ở phòng nào?"
"Gian thứ ba gần thang lầu, trừ phòng đó có cái phòng nào có thể cho người ở sao?"
Hàn Vận đánh một chưởng lên mặt bàn, giống như tra khảo tội phạm.
"Phòng thứ ba? Phòng có vấn đề sao?"
Ánh mắt chợt lóe lên, vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
"Còn muốn giả ngu?"
Hiên Viên Hủ tính tình cũng không tốt, hơn nữa vừa rồi thiếu chút nữa bị đại thúc hút sạch máu.
"Tại hạ thật sự không biết?"
"Tốt lắm."
Trong nháy mắt Hiên Viên Hủ liền đến bên cạnh quầy, dùng một tay nhấc hắn lên, ném hắn từ quầy ra đại sảnh.
"A!"
Hắn hô lên một tiếng, không nghĩ tới đối phương bạo lực như thế.
Hiên Viên Hủ cười dữ tợn.
"Nếu nói chuyện ngươi nghe không hiểu, vậy chúng ta liền đổi phương thức. Nếu còn nghe không hiểu, ta không ngại cho ngươi đi xuống gặp Diêm Vương."
"Phòng đó lúc trước cũng có người ở, đều không có chuyện gì, vì sao các ngươi xảy ra vấn đề?"
Tuy rằng khách điếm kinh doanh đình trệ, nhưng cũng có người dừng chân.
"Phòng đó rốt cuộc có vấn đề gì?"
Hàn Vận đứng ở bên cạnh Hiên Viên Hủ hỏi.
Chưởng quầy thở dài một tiếng, ngồi trên mặt đất nói.
"Phòng đó bố trí chính là lấy mê huyễn vi chủ. Chỉ có linh hồn quá mức cường đại mới cảm giác được, cũng nhiều năm qua không có ai gặp vấn đề gì."
Ánh mắt lập tức nhìn lướt qua Hàn Vận cùng Hiên Viên Hủ. Không biết là người kia bị cái gì.
"Linh hồn?"
Đối với từ ngữ này Hàn Vận cũng không xa lạ, nhưng thực tế ý nghĩa nó không phải ai cũng có thể hiểu biết.
"Đúng, mỗi người đều có linh hồn, mọi người thể chất và tinh thần không giống nhau, linh hồn mạnh yếu cũng không giống nhau. Không biết là vị nào phát hiện phòng khác thường?"
"Điều đó không liên quan ngươi, có phòng nào như thế nữa hay không?"
Hiên Viên Hủ hỏi. Người này không biết thân phận hai người họ thì tất nhiên không nên lộ ra cái gì, lại càng không để hắn biết là Vận Nhi phát hiện phòng dị thường.
"Các phòng khác đều bình thường, chỉ là.... các ngươi cũng thấy rồi."
Cái khách điếm vốn không phải kinh doanh vì lợi nhuận.
"Ngươi tên là gì?"
Hiên Viên Hủ hỏi.
"Lục Vũ."
"Chúng ta đi."
Hiên Viên Hủ nắm tay Hàn Vận, nhìn thoáng qua người này, rồi rời đi.
Hàn Vận đồng thời cũng nhìn Lục Vũ một cái, xoay người cùng Hiên Viên Hủ đi.
Quả nhiên tham thì thâm. Vốn định tiết kiệm tìm nơi giá rẻ, không ngờ lại xảy ra việc này, càng không nghĩ tới việc tương lai sẽ gặp.
Lúc này đây, hai người trực tiếp đi đến khách điếm xa hoa nhất Thiên Dương Thành.
Ngồi vào bàn ăn Hàn Vận có chút mất mát.
Hiên Viên Hủ đem đồ ăn bỏ vào trong bát của Hàn Vận, nhẹ giọng hỏi:
"Làm sao vậy?"
Hàn Vận lắc đầu, nhìn sơn hào hải vị trong bát, lại không muốn ăn.
"Ta chưa có ăn món kia."
Hàn Vận rầu rĩ nói. Lần đầu tiên Hiên Viên Hủ xuống bếp làm món ăn cho mình lại không ăn được.
Hiên Viên Hủ sờ sờ gò má Hàn Vận, mỉm cười.
"Về sau sẽ có cơ hội, ăn chút cá đi."
Ăn cơm xong, hai người rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Hàn Vận xoay người, nhìn về phía Hiên Viên Hủ.
"Còn đau không?"
Nhớ mang máng thời điểm đó mình đã dùng hết sức cắn.
"Không đau."
Hiên Viên Hủ không thèm để ý cười cười.
"Lần sau nhìn thấy Lục Vũ nhớ rõ đừng tiếp cận. Tuy rằng hắn không có võ công, nhưng ta cảm giác hắn rất nguy hiểm."
"Ta biết."
Hàn Vận gật đầu, người kia đúng là tạo một cảm giác quỷ dị.
"Ngủ đi."
Hiên Viên Hủ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hàn Vận.
"Ừ."
Hàn Vận rầu rĩ ừ một tiếng, nhắm đôi mắt đỏ như máu lại. Trong đầu không ngừng hiện lên một màn hồi ức quỷ dị kia. Vì sao bản thân lại khát máu như thế? Không thể không thừa nhận, khi máu chảy qua yết hầu rõ ràng cảm thấy rất thỏa mãn.
Hiên Viên Hủ cũng nhắm mắt, mày gắt gao nhíu lại, vết cắn trên cổ truyền đến cảm giác đau sâu sắc làm hắn kinh hãi. Không phải bởi vì chảy máu, mà là vì Hàn Vận hành động rất khác thường. Xem ra khi trở lại quốc đô, hẳn phải tìm Đằng Tường kiểm tra cho Hàn Vận một chút.
Một đêm này, hai người đều không ngủ ngon, cho đến khi hừng đông, hai người đồng thời mở mắt.
"Dậy rồi sao?"
Hiên Viên Hủ hôn lên trán Hàn Vận một cái.
Hàn Vận thoáng có chút mất tự nhiên nghiêng đầu.
"Ờ."
Hai người đơn giản rửa mặt chải đầu một chút liền rời đi.
Không nên chậm trễ, hai người cùng cưỡi một con ngựa rời khỏi Thiên Dương Thành.
Hiên Viên Hủ mang mặt nạ, cũng không có đi đường nhỏ mà rong ruổi ở trên đường lớn.
Trên đường ngựa xe như nước, người qua đường trừ khách bộ hành còn có rất nhiều quan binh. Xem ra người độc dược đã khiến Thần Quốc cần xuất binh trấn áp.
Buổi trưa, Hiên Viên Hủ dừng ở ven đường.
"Chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi, ăn một chút, cánh tay Vận Nhi cũng có thể đổi thuốc."
Hàn Vận gật đầu, đem ống tay áo kéo lên, Hàn Vận bình tĩnh nhìn Hiên Viên Hủ thay thuốc. Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, xem ra không đến năm ngày là có thể khỏi rồi.
Mang lương khô ra, hai người bắt đầu ăn. Khi ăn xong chuẩn bị tiếp tục lên đường phía trước đột nhiên truyền đến tiếng động lạ.