Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 473

Sau khi Lục Trình Thiên chấm dứt phiên tòa thì liên tiếp nhận được tin tức từ trong nhà gửi đến.

Anh nhíu lông mày nói: "Cô ấy có nói sao phải ra ngoài không?"

"Không nói, nhưng hình như có hẹn với người nào đó, Thiên, bây giờ anh về nhà, hay là đến chỗ đồ tể kia?" Trương Tinh Nhiên tò mò hỏi.

Lục Trình Thiên trầm mặt, liếc qua rất nhiều người có mặt ở tòa án hôm nay, ném túi đựng tài liệu cho Lân Hoàng rồi nói: "Tạm thời về phòng làm việc, cậu trông chừng Đan Diễn Vy cẩn thận, không cho phép cô ấy ra khỏi thôn trang, cho dù phải dùng sức mạnh, biết chưa?"

"Vâng."

Cúp điện thoại, Lân Hoàng tiến lên: "Quay về phòng làm việc?"

"Ừ, đúng, sắp xếp hai chiếc xe." Đôi mắt đen nhánh của Lục Trình Thiên nhìn sang, mang theo vài phần sắc thái thần bí.

Lân Hoàng sững sờ, thiếu chút nữa thì không kịp phản ứng.

Chiếc xe gào thét lao đi, hướng về phía phòng làm việc.

Ở cửa sau tòa án, một chiếc xe giống xe của anh như đúc cũng chạy về một hướng khác

Thẩm Lãng ngồi trong phòng làm việc, Lý Tứ vui mừng bước vào: "Ông chủ, quả nhiên không ngoài dự đoán của ngài, bến cảng số một và số hai đều có người chặn lại rồi, hôm nay hàng hóa cỡ lớn đều bị kiểm tra cẩn thận."

"Ừ, bên phía Trương Tam còn cần bao nhiêu?" Lông mày Thẩm Lãng khẽ dãn ra một chút.

Lý Tứ vội vàng nói: "Anh ta vừa gọi điện thoại tới đây, đã đến bến tàu rồi, có lẽ giao nhận phải mất khoảng hai tiếng."

"Tranh thủ thời gian, lúc trao đổi chú ý một chút." Thẩm Lãng khẽ gắt lên, nói rất nghiêm túc.

Lý Tứ lập tức gật đầu rồi vội vàng đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, thì một bóng người lao ngay vào, trên mặt vừa khóc vừa gọi.

"Anh~" Thẩm Thất Thất nức nở xông tới.

Lý Tứ thấy thế, lập tức lui ra ngoài.

Thẩm Lãng nhíu mày trầm giọng: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Anh, em đã gặp anh Lục Nhĩ rồi, nhưng mà ̣bên cạnh anh ấy thật sự có người phụ nữ khác, anh ấy không thích em, còn bảo em cút..." Thẩm Thất Thất khóc vô cùng đau lòng, đứng trước mặt Thẩm Lãng, mang dáng vẻ cầu an ủi.

Thẩm Lãng nhíu mày: "Anh đã nói với em từ đầu không nên tiếp xúc với anh ta, người như anh ta không xứng với em, hơn nữa tâm cơ rất sâu, tuyệt đối không phải người mà em có thể nắm trong tay, sao em lại không chịu nghe lời chứ?"

"Nhưng mà ̣em thích anh ấy, hơn nữa nói gì xứng với cả không xứng, chỉ cần hai người yêu nhau, những thứ này đều không thành vấn đề!" Thẩm Thất Thất chu môi ra, ăn nói rất nghiêm túc.

Thẩm Lãng: "..."

Nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp, anh ta không biết mình nên kiêu ngạo vì nuôi được một cô công chúa nhỏ không hiểu chuyện đời như vậy hay là nên buồn cười vì con gái nhà họ Thẩm lại có ý nghĩ ngây thơ như thế.

Cuối cùng Thẩm Lãng vẫn lạnh lùng nói: "Đáng tiếc người ta không thích em!"

"Anh, anh hơi quá đáng rồi đấy!" Công chúa nhỏ bị vạch trần vết sẹo, tức giận dậm chân.

Thẩm Lãng hừ lạnh: "Từ hôm nay trở đi anh không hy vọng em lại đi tìm Lục Nhĩ nữa, nếu không anh sẽ nhanh chóng tìm giúp em một mối để kết hôn! Đến lúc đó khả năng không ai có thể nhường nhịn cái tính xấu kia của em đâu."

Thẩm Thất Thất choáng váng, nhìn dáng vẻ của anh không giống như đang nói đùa, liếc mắt nhìn Thẩm Lãng thật lâu, dường như đã bị anh dọa cho sợ.

Thẩm Lãng thấy thế, chỉ cảm thấy có thể cô đã biết nghe lời, giọng điệu lại dịu đi: "Thất Thất, từ nhỏ đến lớn đã có lúc nào anh hại em chưa, Lục Nhĩ anh ta thật sự không hợp với em, trước đây anh ta tiếp cận với em cũng là có mục đích cả, thôi quên đi nhé."

Thẩm Thất Thất mạnh mẽ đẩy người ra, Thẩm Lãng không kịp đề phòng, nghiêng người ngã vào bàn, làm tài liệu trên bàn rơi lả tả xuống đất.

"Anh, em ghét anh, anh... đây là gì?" Ánh mắt Thẩm Thất Thất đã rơi vào tờ tài liệu phóng to rơi rải rác bên chân kia.

Trong đó có một tấm ảnh chụp rất lớn, không phải là Lục Nhĩ sao?

Thẩm Lãng biến sắc, muốn tiến lên cướp lấy.

Ai ngờ lúc này cơ thể Thẩm Thất Thất lại linh hoạt hơn nhiều, tức giận xoay người một cái, đem tài liệu giơ lên trước mặt mình.

Cô đọc nhanh như gió từ trên xuống dước, mặc dù không nhìn kỹ, nhưng cũng có thể hiểu được đại khái.

"Anh, anh điên rồi!" Thẩm Thất Thất không thể tin nổi nói.

Thẩm Lãng thấy thế, cũng chỉ có thể rút lại ý muốn cướp đoạt, híp mắt nói: "Thất Thất, có một số việc chưa ai dạy em, nhưng mà không có nghĩa nó không tồn tại, trước đây Lục Nhĩ tiếp cận em, chỉ vì muốn bắc cầu sang anh mà thôi, anh ta là một tên tù trốn trại cực ký hung ác, em biết là đào phạm là gì không? Là cái loại bắt được sẽ bị xử bắn!"

"Không... Không có khả năng!" Thẩm Thất Thất không thể tiếp nhận nổi lui về phía sau hai bước.

Anh Lục Nhĩ của cô rõ ràng là một người tốt như vậy, sao có thể sẽ....

Thẩm Lãng cầm lấy tài liệu trong tay cô: "Lần trước em thấy anh ta bị thương nằm viện, thật ra cũng vì anh ta đã xỷ ra chuyện, là một tên đào phạm đang bị cảnh sát truy bắt, anh đã cho anh ta một điều kiện tương đối an toàn, tất nhiên là phải có sự đền đáp, vì vậy em mới thấy cái này, không phải anh đang lợi dụng anh ta, mà là hai chúng ta lợi dụng lẫn nhau, là quan hệ hợp tác, hiểu không?"

"Không đúng, nếu như anh ấy thật sự là người xấu, thì anh trai, làm sao anh sẽ giúp anh ấy? Đây là anh đang phạm pháp!" Thẩm Thất Thất mở to hai mắt nhìn, bắt lấy ống tay áo của Thẩm Lãng, trong mắt phân rõ trắng đén, giống như đang nói anh không cần lừa em.

Thẩm Lãng nhìn cô chằm chằm: "Từ nhỏ đến lớn em thật sự chưa từng nghi ngờ việc làm ăn qua lại của nhà họ Thẩm sao?"

Thẩm Thất Thất điên cuồng lắc đầu.

Nền móng của hà họ Thẩm chẳng lẽ không phải là tập đoàn của nhà bọn họ sao? Chẳng lẽ không phải do tích lũy tiền tài từng chút một?

Hiện tại anh đang nói cho cô biết, thật ra là thu nhập xám?

Thẩm Thất Thất không thể tiếp nhận nổi, đấy Thẩm Lãng rồi chạy ra ngoài.

Ánh mắt Thẩm Lãng thay đổi, muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Gọi Lý Tứ đến, rồi ra lệnh: "Sai người theo sát cô chủ, nhất định không thể để xảy ra chuyện gì."

"Vâng!" Lý Tứ vội vàng đi sắp xếp người.

Đáng tiếc, đợi đến khi Lý Tứ tìm được người ra ngoài, thì Thẩm Thất Thất đã ngồi lên xe không rõ tăm hơi rồi.

Nửa tiếng sau, trong một căn hộ không lớn, Thẩm Thất Thất ôm cốc trà ấm áp trong tay, có chút thất thần.

Thẩm Thành Đăng nghiêng dựa vào giá đựng rượu, mở miệng nói: "Vì thế, nên cô cãi nhau với anh trai, bây giờ không có chỗ nào để đi?"

"... Ừ." Thẩm Thất Thất cúi đầu.

Trong mắt Thẩm Thành Đăng chợt lóe lên tia sáng.

"Nếu tạm thời vẫn không muốn về, thì ở lại chỗ này thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, chỗ này của tôi anh ta vẫn chưa duỗi tay đến được." Thẩm Thành Đăng nói vậy.

Thẩm Thất Thất không thân với anh ta lắm, nhưng mà cũng không giống như Thẩm Lãng, hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết.

Mà trước đó quan hệ giữa cô và Lục Nhĩ, là do Thẩm Thành Đăng giới thiệu cho cô, cũng bởi vì như vậy, mới để cô gặp được Lục Nhĩ, vì chuyện này nên Thẩm Thất Thất thân thiết với anh ta hơn một chút.

"Đúng rồi, trước đây cô nói đến anh Lục Nhĩ, đã tìm thấy chưa?" Thẩm Thành Đăng uống một hớp nước.

Thẩm Thất Thất gật đầu, ánh mắt ảm đạm: "Đáng tiếc anh ấy đã có người yêu, hơn nữa..."

"Cái gì?" Thẩm Thành Đăng nhíu mày.

Thẩm Thất Thất do dự một chút, không biết có nên nói ra thứ mà bản thân đã trông thấy hay không.

Thẩm Thành Đăng thấy thế, cười: "Nếu không muốn nói, vậy quên đi, tôi chỉ không muốn thấy cô cứ giữ mãi trong lòng, sợ cô sẽ sinh bệnh."
Bình Luận (0)
Comment