Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 488

Vu Tư Tư nhìn ra ngoài cửa lớn, ánh mắt mang theo sự tức giận.

Trong lòng Đan Diễn Vy khẽ động, cô đi ra ngoài vài bước, từ khe hở cửa lớn nhìn người đàn ông có bóng lưng thẳng tắp đang đứng bên ngoài.

Lục Trình Thiên!

Chỉ là lúc này trong lòng Lục Trình Thiên đang ôm một cô gái xinh xắn, trắng nõn, không nhìn rõ mặt.

Nhưng sao Đan Diễn Vy lại không nhận ra bóng dáng quen thuộc đến tận xương đó được?

Vũ Thư!

Hít sâu một hơi, tâm trạng đang tốt của cô ra ngoài chơi bỗng biến mất không còn gì.

Đáy mắt lướt qua một tia châm chọc.

Đây là Lục Trình Thiên nói với cô muốn kết hôn sao?

Trước mặt vừa mới cầu hôn cô, giây sau đã đi ôm ấp người phụ nữ khác, lại còn ở ngay cửa chính?

Thật tâm của anh đúng là không đáng tiền!

Đan Diễn Vy vẫy tay với Vu Tư Tư: “Xuống đây đi, đủ ăn rồi.”

Vu Tư Tư cũng mất hứng, nhìn ra được sắc mặt Đan Diễn Vy không tốt lắm, cũng không nói gì nữa, bắt đầu đi xuống.

Nhưng có vài thứ luôn ở lúc lơ đãng xuất hiện doạ người khác giật mình.

Ví dụ như, lúc nãy khi lên cực kỳ thuận lợi, khi xuống rõ ràng vẫn là đường cũ nhưng không biết từ đâu lại bỗng xuất hiện một con sâu xanh lông lá lồm xồm.

“A…”

Một tiếng hét xé rách bầu trời, Vu Tư Tư ngã xuống từ độ cao hơn một mét, cái mông rơi xuống chạm đất trước.

Đan Diễn Vy cực kỳ sợ hãi: “Tư Tư, cậu sao thế?”

Tiểu Du Du cũng bị doạ vộ vàng chạy lại: “Dì, dì sao thế?”

Vu Tư Tư hét lên nhìn con sâu lông lá trên cánh tay, suýt thì phát khóc.

Đan Diễn Vy thấy thế cũng buồn nôn nhưng vẫn mau chóng cầm lấy cánh tay cô ấy: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích!”

Thuận tay nhặt một cái cành cây đẩy con sâu kia ra, mà cánh tay Vu Tư Tư dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang sưng lên.

“Ra đằng sau tìm bác sĩ băng bó trước đã, như này không được!” Đan Diễn Vy nhíu mày.

Vu Tư Tư mặt buồn rười rượi, bây giờ đã hoàn hồn lại: “Sao tớ lại xui xẻo như thế chứ, huhu.. Vy Vy, đau quá…”

“Dì đần, không kiên cường chút nào.” Du Du khinh bỉ nhìn cô ấy một cái.

Vu Tư Tư không phục: “Rõ ràng dì đã rất cẩn thận rồi, còn không phải vì tên khốn ba con… a, Lục Trình Thiên, anh ở đây à!”

Một câu nói đến cuối cùng lại có chút yếu thế.

Ánh mắt cẩn thận nhìn Lục Trình Thiên toàn thân dường như vẫn đang tản ra khí lạnh, Vu Tư Tư ngượng ngùng ho khan một tiếng.

Lục Trình Thiên nhíu mày, không để ý cô ấy ngược lại nhìn Đan Diễn Vy: “Em không sao chứ?’

“Này, người có sao là tôi đấy, được không? Vy Vy mới không sao, cái miệng quạ đen nhà anh!” Vu Tư Tư nghĩ đến cảnh tượng mình vừa nhìn thấy lập tức lại cảm thấy mình có lý, khí thế hừng hực, tức giận nói.

Lục Trình Thiên chau mày.

Vu Tư Tư liếc nhìn phía sau: “Không phải vừa mới ôm ấp đại tiểu thư nhà họ Vũ của anh đấy à? Ban ngày ban mặt cũng không xấu hổ, bây giờ lại đến đây lấy lòng Vy Vy của chúng tôi làm gì? Lục Trình Thiên, anh dám ăn trong bát mà nhìn trong nồi à?”

Lục Trình Thiên lạnh lùng lườm cô ấy: “Vẫn muốn nếm trải cảm giác bị ném ra ngoài?”

Vu Tư Tư tức giận, không nói thì cô ấy còn không nhớ tới!

Cô ấy vén tay áo lên như định đánh nhau một trận với anh.

Đan Diễn Vy đi lên: “Được rồi, cánh tay cậu đã sưng thành như vậy rồi, đi khám bác sĩ trước đã!”

Vu Tư Tư vừa nhìn thấy cánh tay sưng phồng của mình thì lập tức anh hùng khí đoản, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.

Đan Diễn vy đi theo sau cô ấy, Du Du đi sau cùng, trong lòng ôm một đống táo còn tươi mới.

Lục Trình Thiên đưa tay bế người đang ở dưới đất vào lòng: “Mẹ con nhìn thấy rồi à?”

Du Du mơ mơ màng màng: “Nhìn thấy gì cơ?”

Không biết, dù sao bé cũng không nhìn thấy gì.

Có điều từ lời của dì, bé cũng có thể hiểu một chút, ba lại có dính líu đến Vũ Thư kia!

Hừ!

Lục Trình Thiên thở dài, xoa đầu cậu bé rồi nhìn táo trong lòng bé: “Thích ăn cái này thì ba cho người hái cho con, đừng học theo dì con trèo cây, biết chưa?”

“Ba, chắc chắn ba không có tuổi thơ!” Du Du lấy một quả táo lau lên quần áo, dưới ánh mắt không đồng ý của Lục Trình Thiên cắn rôm rốp, giòn vang: “Hái táo là một niềm vui, mình tự hái ăn mới ngọt!”

Nói xong cái miệng nhỏ lại cắn thêm miếng nữa.

Lục Trình Thiên cảm thấy hơi đau đầu.

Trong lúc mấu chốt ở bên trong thoa thuốc, Lục Trình Thiên đưa Du Du về trước.

Vu Tư Tư thần bí nói với Đan Diễn Vy: “Từ sau khi Vũ Thiên Dương xảy ra chuyện, ngoài lạm dụng chức quyền cấu kết với Thẩm Lãng rửa tiền thì bản án trước đây giúp Vũ Thư và Lê Tuyết Cầm dọn dẹp cũng bị đưa ra, Vũ Thư khi học cấp ba chiếm cứ trường học thế nào, Lê Tuyết Cầm lợi dụng chức vị của ông ta cạnh tranh thương mại không đứng đắn, dù sao công văn đầy ra đó, lấy ra chắc chắn đủ để hai mẹ con họ ngồi tù nhiều năm.”

“Không phải chứ, không thấy báo đăng mà?” Đan Diễn Vy nhíu mày, có chút nghi ngờ.

Vu Tư Tư xua tay: “Này, người đăng báo cũng đều nhìn sắc mặt người khác mà làm việc có được không, đây là tin tức nội bộ của tớ, ông cụ nhà tớ nghe người ta nói thế. Có điều Vũ Thiên Dương bây giờ tường đổ mọi người đẩy, tớ còn cho rằng Vũ Thư sẽ vào cơ, không biết sao hôm nay đã ra rồi, không biết ai mới là người đứng phía sau? Nhà họ Lê không có khả năng này.”

Đan Diễn Vy nheo mắt, nhẹ giọng nói: “Nói không chừng là Lục Trình Thiên ấy!”

“Hử? Anh ấy có khả năng này?!” Vu Tư Tư trừng lớn mắt.

Đan Diễn Vy lấy lại tinh thần, khẽ cong khoé miệng: “Tớ đùa thôi, thuận miệng nói.”

“Vũ Thiên Dương làm quan bao nhiêu năm như thế, quan hệ bốn phương nhiều vô cùng, nói không chừng có người đủ nghĩa khí vào lúc này nên mới bảo lãnh cho Vũ Thư và lê Tuyết Cầm cũng nên. Có điều tớ cảm thấy chuyện này vẫn chưa xong đâu.” Vu Tư Tư thần bí nói.

Đan Diễn Vy cười nhẹ, liên quan đến cô không?

Không hề!

Nhưng từ sau khi biết thân phận Lục Trình Thiên, cô lại cảm thấy nếu Lục Trình Thiên là chuyện bảo lãnh cho hai người này thì cũng rất bình thường.

Chỉ là, cũng nghiệm chứng được suy nghĩ của cô, không phải sao?

Quả nhiên Lục Trình Thiên vẫn quan tâm cô ta.

Trong lòng Đan Diễn Vy cười lạnh.

Cánh tay Vu Tư Tư không sao, sau khi kịp thời trị liệu thì hai tiếng sau đã có thể tiêu sưng.

Du Du ôm đống táo tươi mới rửa sạch rồi hiếu kính bà nội, Vu Tư Tư bị một cuộc gọi của Lục Trình Thiên gọi Đường Kỳ Dũng tới đưa đi.

Chỉ còn lại một mình Đan Diễn Vy nhàm chán, bị anh ngăn ở trong phòng.

“Em nhìn thấy hết rồi?” Lục Trình Thiên lại hỏi vấn đề này.

Trong mắt Đan Diễn Vy và Du Du đều hiện lên vẻ nghi hoặc: “Nhìn thấy gì?”

Lục Trình Thiên nhíu mày, thấy ánh mắt cô không giống như đang diễn kịch, cho nên thật sự không thấy sao?

“Vừa nãy Vũ Thư đến tìm tôi!” Lục Trình Thiên thẳng thắn, cho dù bây giờ không nói thì đợi đến khi người phụ nữ Vu Tư Tư kia gió thổi bên tai, không biết sẽ trở nên thế nào.

Cho nên, ra tay trước thì chiếm được lợi thế!
Bình Luận (0)
Comment