Giai Nhân Và Luật Sư

Chương 500

Vẻ mặt Đan Diễn Vy bỗng nhiên cứng lại, có chút kỳ quái nhìn thím hai Lục đang nhiệt tình còn thêm không che giấu chút ý tốt nào, chỉ là lời này...

Dù sao cô và Lục Trình Thiên cũng chưa đăng ký kết hôn nên cô vẫn còn có chút chột dạ.

Ông cụ dùng đôi mắt không có chút rung động nào nhìn hai người, rõ ràng là thô lỗ nhìn chằm chằm nhưng lại để cho người ta cảm thấy giống như Alexander.

Đan Diễn Vy không dám đáp lại, hơi cúi đầu không nói gì.

Lục Trình Thiên siết chặt tay của cô, vẻ mặt ôn hòa ghé mắt qua: "Vy Vy, gọi lại đi."

Đan Diễn Vy khóe miệng giật giật, hơi do dự, đối đầu với ánh mắt kiên định không cho người khác phản bác lại của anh, cuối cùng nhắm mắt nói: "Ông nội, ba, thím hai."

Ba Lục và thím hai Lục đều hòa ái lên tiếng nhưng ông cụ lại trực tiếp làm như không thấy, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Du Du, gương mặt tinh thần quắc thước vốn đang nghiêm túc toàn bộ biến mất không thấy gì nữa.

Mang theo nụ cười ấm áp mà người trong nhà đều rất ít khi nhìn thấy, dưới sự trợn mắt há hốc mồm của mọi người có chút xoay người hướng về phía Du Du nói: "Cháu tên là Du Du à? Đến đây với ông cố nội đi."

Du Du nhìn ba rồi lại nhìn sang mẹ, sau đó bình tĩnh đi đến trước mặt ông cụ.

Thân hình nho nhỏ nhưng thẳng tắp đứng đó, vẻ mặt nghiêm túc không khác gì với khuôn mặt của Lục Trình Thiên.

Gen của nhà họ Lục quả thật rất mạnh.

Giống như bây giờ vậy, không một ai nghi ngờ chuyện Du Du có phải là con cháu của nhà họ Lục hay không.

"Gọi ông cố nội đi." Ông cụ lòng đầy chờ mong nhìn về phía Du Du, trong đôi mắt già nua mang theo sự chờ đợi.

Đây là đứa bé đời thứ tư đầu tiên của nhà họ Lục bọn họ đấy.

Vậy mà đã gần bốn tuổi rồi!

Thật sự là không nên, quá không nên rồi!

Du Du hơi không tình nguyện, cúi đầu.

Không phải bé không biết lễ phép mà là từ lúc vào cửa đến bây giờ bé đều có thể nhìn ra được, người ông cố nội này cũng không nhìn đến mẹ của bé.

Trước đây bé cũng từng lén nghe được ba và mẹ nói chuyện với nhau nên biết người ông cố nội này không giống với người bình thường, là người có quyền cao chức trọng.

Nhưng cho dù là ai đi chăng nữa thì người quan trọng nhất trong lòng bé vẫn là mẹ.

Người đối xử không tốt với mẹ thì bé cũng sẽ không thích!

Vẻ mặt và thái độ của Du Du khiến cho sự vui vẻ của ông cụ Lục giảm bớt đi một chút.

Rốt cục chính thức giương mắt nhìn về phía Đan Diễn Vy.

Đan Diễn Vy giật cả mình, nháy mắt mấy cái mới hướng phía Du Du: "Du Du, chào đi."

Lúc này Du Du mới bất đắc dĩ nhìn ông cụ gọi một tiếng: "Ông cố nội."

Lập tức hai mắt của ông cụ Lục sáng lên, cũng mặc kệ vừa rồi Du Du không thích như thế nào liền mỉm cười đáp lại, ông cụ mặt mày hớn hở lấy lòng một đứa trẻ như thế khiến cho đám người ở đó đều hai mặt nhìn nhau.

Ông cụ cũng không thèm để ý tới những cái khác nữa nên ba Lục liền bảo Lục Trình Thiên và Đan Diễn Vy ngồi xuống.

Ngược lại là ánh mắt của ba Lục lại khá ôn hòa, có lẽ là do mẹ Lục đã đả thông tư tưởng cho ông ấy.

Ông ấy nhìn Đan Diễn Vy khẽ thở dài: "Nhiều năm như vậy mà chỉ có một mình con chăm sóc cho Du Du, vất vả cho con rồi."

Đan Diễn Vy giật giật khóe môi.

Cảm kích nhìn ba Lục.

Lục Trình Thiên siết chặt ngón tay của cô, hơi liếc mắt.

Cô nhìn thấy sự áy náy ở trong mắt anh.

"Du Du đúng là được giáo dục rất tốt, Vy Vy cháu đúng là đại công thần của nhà chúng ta đấy." Thím hai Lục nói, chợt khinh bỉ lườm Lục Trình Dân một chút: "Có lẽ cháu cũng không biết, nhà họ Lục chúng ta đã rất nhiều năm không đứa bé nào, mấy người trẻ tuổi ai cũng đều đã hai ba mươi rồi nhưng vẫn cảm thấy mình còn trẻ, đừng nói là trẻ nhỏ ngay cả bạn gái đều chưa từng nghe nói qua, đều khiến chúng tôi buồn chết."

Lục Trình Dân ngồi ở trên ghế sofa, thấy thím hai Lục nhìn qua gào khóc một tiếng: "Đối tượng mẹ tìm được nhiều như thế con đều nói mẹ thích ai thì cứ tùy ý chọn, kết hôn với ai cũng được, là do mẹ không chọn đấy chứ, không thể trách con được!"

Thím hai Lục hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái, đau lòng dáng vẻ cà lơ phất phơ này của anh ta, cũng biết trong lòng con trai có khúc mắc nên đến cùng cũng không nói thêm cái gì.

"Đứa nhỏ này còn chưa đặt tên à?" Ông cụ Lục chợt hướng về phía Lục Trình Thiên mở miệng.

Lục Trình Thiên ngẩn người, nhìn về phía Đan Diễn Vy.

Thấy thế, lông mày ông cụ Lục nhướng lên, không đợi Đan Diễn Vy mở miệng: "Đã chưa có tên vậy thì lát nữa ông sẽ cho người nghiên cứu tìm ra một cái tên thật hay. Vừa vặn cũng nhân cơ hội này cho Du Du đi tham gia tiệc rượu đi, để mấy người bằng hữu thân thích đều nhận biết."

Trong lòng Đan Diễn Vy xẹt qua một tia quái dị.

Lục Trình Thiên híp mắt, sắc mặt nghiêm túc giống như đang cẩn thận nghĩ xem rốt cuộc ông cụ muốn làm gì.

Rất lâu sau chợt cười khẽ: "Được, vừa hay cũng đem Vy Vy giới thiệu cho mọi người biết một chút, bất kể nói thế nào thì sau này cô ấy cũng là con dâu trưởng của nhà họ Lục."

Đáy mắt ông cụ chợt sinh ra tức giận.

Thằng nhãi này này rõ ràng biết ông ta không phải có ý tứ kia.

Ở đây đều là người sáng suốt nhất là hiểu rõ ông cụ nên lúc này ai cũng nghe ra ý nghĩ của ông ta mà không thể tưởng tượng nhìn thoáng qua Lục Trình Thiên, cuối cùng liền nhao nhao hoà giải.

Khóe miệng Lục Trình Dân cong lên một nụ cười châm chọc, nhẹ giọng hừ lạnh.

Ông cụ Lục cũng không hề lên tiếng, không biết là chấp nhận hay là có ý định hủy bỏ tiệc rượu.

Cơm trưa ăn ở nơi này của ông cụ, về sau Đan Diễn Vy đều ít nói chuyện ít hoạt động, vẫn luôn trầm mặc ít nói khiến Lục Trình Thiên nhiều lần phải liếc mắt.

Nghĩ là có thể là bị sự túc giận của ông cụ trấn áp nên cũng không suy nghĩ nhiều.

Ông cụ thì càng trực tiếp coi cô giống như không khí mà làm như không thấy, mãi cho đến trước khi cô rời đi.

"Mấy người trẻ tuổi các cháu đều bận bịu, cháu cũng đã lâu không về nhà, nhân dịp mấy ngày này nên tranh thủ cùng người trong gia đình gia tăng tình cảm một chút đi, cứ để Du Du ở đây cho ông chăm sóc!" Ông cụ Lục đứng ở trước mặt mọi người, tay nắm Du Du, sắc mặt vân đạm phong khinh giống như đang nói một câu chuyện nhỏ nhặt vậy.

Lục Trình Thiên mím môi, đương nhiên là không muốn.

Không đợi anh từ chối đã nghe thấy Đan Diễn Vy mở miệng nói: "Ý tốt của ông Lục chúng cháu ghi nhớ ở trong lòng, nhưng tuổi Du Du vẫn còn nhỏ, rời khỏi cháu thì rất hay quấy khóc, cháu sợ đến lúc đó quấy rầy ngài nghỉ ngơi nên tốt nhất vẫn để bé đi với chúng cháu đi."

Ông cụ Lục mắt sắc quét về phía Đan Diễn Vy, khinh thường.

Đan Diễn Vy hít sâu một hơi, ánh mắt quật cường nhìn về phía ông cụ cũng không hề nhượng bộ chút nào.

Lục Trình Thiên nhíu mày, trong lòng có chút quái dị.

Nhưng vẫn nói giúp cho Đan Diễn Vy: "Ông nội, Vy Vy nói không sai, đây là lần đầu tiên Du Du gặp ông nên khó tránh khỏi có chút lạnh nhạt, hơn nữa bé khá là dính mẹ nên sợ là để ở chỗ này không ổn."

Đan Diễn Vy nói ông cụ có thể không thèm để ý nhưng lời của Lục Trình Thiên nói vậy thì cũng đủ sức nặng.

Ông cụ Lục cúi đầu nhìn Du Du.

Sau đó liền nhìn thấy ánh mắt Du Du nhìn Đan Diễn Vy, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

Ông cụ xoay người, cố gắng khiến cho biểu lộ của mình thân thiện một chút: "Du Du có muốn ở lại chỗ này hay không? Cháu muốn cái gì thì ông cố cũng đều có thể cho cháu."

Lời dụ dỗ này không thể nói là không lớn.

Du Du lại nhếch cánh môi lên kiên định không thay đổi nhìn về phía Đan Diễn Vy, một ánh mắt cũng không cho ông cụ Lục.

Ông cụ Lục tức giận tới mức dựng râu trừng mắt.

Buông tay ra: "Đi đi."

Giọng nói cứng rắn dáng vẻ kiên cường căn bản không giống như bộ trưởng quân đội mà ngược lại có mấy phần già nua.

Du Du vội vàng ôm lấy tay Đan Diễn Vy, gắt gao rúc vào người cô.
Bình Luận (0)
Comment