Giai Nhân Vân Thượng - Thẩm Lục Vũ

Chương 32

Một lúc sau, tôi đã thấy Lan Dục bay đến ngay phía trên chiến trường. 

Hắn kết một pháp trận bảo hộ giữa không trung, nhẹ nhàng đưa tôi đáp xuống, yên ổn ngồi bên trong kết giới.

Tôi khoanh chân ngồi xuống, gọi ra Tư Dục Tuyệt, còn Lan Dục cũng đã đặt Không Trường Thán ngang bên môi. 

Tôi và hắn nhìn nhau, cùng khẽ gật đầu.

 

Dưới chân tôi, có một thân ảnh nhỏ bé, mặc áo giáp màu bạc, đứng đơn độc phía trước vạn quân.

Nàng giơ tay điểm chỉ, phóng ra một đạo kim quang, như mũi tên vàng xé gió, lao thẳng về phía cổng thành Ma đô. 

Tiếng nổ vang dội trời đất, cổng thành đổ sập trong nháy mắt.

 

Sau cổng thành, ma tu đã sớm dàn trận chờ đợi, mấy chục ngàn cặp mắt đối mặt, vậy mà dưới tầng mây này, không có lấy một tiếng động.

Chỉ có một tiêu một sáo hợp tấu khúc Phổ An Quyết, vang vọng chín tầng trời.

 

25.

Tôi từng so đo trong lòng, thậm chí không ít lần thầm oán.

Vì sao ở kiếp này, Tiêu Hành bình an vô sự, còn Nguyên Thư Dao lại vẫn được thiên mệnh ưu ái đến vậy?

Không chỉ một bước bay thẳng lên kỳ Đại Thừa, mà thậm chí đến một chút khổ đau cũng chưa từng phải nếm trải.

 

Khi tôi nghĩ đến những điều đó, lòng quá mức ích kỷ. 

Thậm chí tôi chưa từng nghĩ rằng, nỗi đau của Nguyên Thư Dao cho tới bây giờ chưa chắc đã vì muốn phi thăng, cũng chẳng phải để cứu Tiêu Hành.

Thiên mệnh ưu ái nàng, chỉ là để nàng thay trời hành đạo, tận diệt ma tu, dù số lượng lên đến tròn mười vạn.

 

Ngay từ đầu, cái giá mà Nguyên Thư Dao phải gánh chịu đã là điều mà một kẻ như tôi — kẻ chỉ biết khư khư muốn nghịch thiên cải mệnh — vĩnh viễn chẳng thể tưởng tượng được.

 

Trong thành, đám ma tu dường như đã sớm biết kế hoạch xuất chinh của tiên môn. 

Kẻ tập kết ngoài cổng thành đều là đám tinh nhuệ trong mười vạn ma tu, từng tên một đều có sự chuẩn bị.

 

Khoảnh khắc cổng thành mở ra, ngay cả Tiêu Hành cũng phải khẽ nhíu mày, nhưng Nguyên Thư Dao thì không. 

Trên gương mặt nàng không có một tia do dự, chỉ vung kiếm lao thẳng về phía trước.

 

Một thân bạch y, giống như đom đóm lao mình vào bóng tối.

Ánh kiếm lướt qua, ma tu gào thét thê thảm, thân xác tan nát văng khắp bốn phía.

 

Nguyên Thư Dao siết chặt song kiếm trong tay, vung lên rồi hạ xuống, không hề biết mệt mỏi hay sợ hãi. 

Máu tươi văng tung tóe, chỉ trong một chớp mắt, đã chẳng thể phân biệt được, nơi khóe mắt nàng là nốt chu sa đỏ thắm, hay là vết m.á.u loang lổ.

 

Tiêu Hành theo sát phía sau nàng, cùng nàng xông vào trong thành, hai người kề vai chiến đấu, từ đầu đến cuối chưa từng lui nửa bước.

Sau lưng họ, mấy vạn tu sĩ tiên môn cuối cùng cũng dồn lực lao vào, theo bước hai người mà tiến công. 

Trận chiến với ma giới, hoặc sống, hoặc c.h.ế.t — không còn đường lui.

 

Máu trong thành mỗi lúc một nhiều, dần dần tụ lại thành sông. 

Mùi m.á.u tanh xộc thẳng lên tận trời, đến nỗi tầng mây lững lờ quanh tôi, dường như cũng mang một sắc đỏ nhàn nhạt.

 

Ma tu điên cuồng phản kháng, như thể không cần mạng sống nữa, dốc hết sức liều c.h.ế.t chống cự, khiến tiên môn nhất thời cũng lâm vào thế khó.

Thế nhưng có Nguyên Thư Dao và Tiêu Hành dẫn đầu, hai người phối hợp ăn ý vô cùng, trong phạm vi kiếm khí của họ, không một ma tu nào có thể lại gần nửa bước.

 

Chỉ là, bọn ma tu dường như dần nhận ra hai người họ không phải hạng tầm thường. 

Chúng hiểu rõ, nếu muốn xoay chuyển cục diện, thì nhất định phải diệt trừ bằng được hai người này.

 

Thế là ma tu bắt đầu tập kết, từng đợt từng đợt tràn lên tấn công Tiêu Hành và Nguyên Thư Dao. 

Chúng liều mạng xông tới, lớp sau đè lên lớp trước, thậm chí có kẻ còn bị chính đồng bọn giẫm nát dưới chân, nhưng chẳng gì có thể ngăn cản quyết tâm lấy mạng hai người của chúng.

 

Từ lúc nào chẳng rõ, Nguyên Thư Dao và Tiêu Hành đã bị ma tu vây chặt ở chính giữa chiến trường. 

 

Tu sĩ tiên môn liều mạng c.h.é.m g.i.ế.c bốn phía, nhưng cũng không tài nào mở ra nổi một con đường m.á.u xuyên qua vòng vây tầng tầng lớp lớp ấy.

 

Nguyên Thư Dao và Tiêu Hành đã bị ép đến không còn đường lui. 

Hai người đứng tựa lưng vào nhau, vung kiếm không ngừng nghỉ, dưới chân chẳng mấy chốc đã chất đầy thi thể, cao ngất như một ngọn núi xác chết.

 

Tựa như bị cảnh tượng ấy kích thích, lũ ma tu càng thêm điên loạn, điên cuồng lao về phía Tiêu Hành và Nguyên Thư Dao.

 

Một ma tu gào thét nhào tới Tiêu Hành, hắn vung kiếm c.h.é.m kẻ đó thành hai khúc. 

Thế nhưng, ma tu đó vẫn không chịu buông tha, đôi mắt đỏ ngầu căm hận trợn trừng, vừa rít gào, vừa lôi nửa thân trên vặn vẹo bò, vung móng vuốt sắc nhọn đ.â.m thẳng về phía Tiêu Hành.

 

Chỉ một cú, móng vuốt ấy đã xuyên thẳng qua n.g.ự.c Tiêu Hành. 

Hắn phun ra một ngụm máu, cố nén hơi thở, nhanh chóng kết ấn phong kín vết thương. 

Thanh kiếm trong tay chưa từng dừng lại lấy một khắc.

 

Nguyên Thư Dao không kìm được phân tâm, ngoảnh đầu lại vừa vặn trông thấy lồng n.g.ự.c Tiêu Hành bị đ.â.m thủng, m.á.u tươi ướt đẫm áo giáp. 

Sắc mặt nàng thoáng chốc hoảng loạn, mà chính ngay lúc ấy, một tên ma tu chớp cơ hội đánh lén, một ngọn thương đ.â.m thẳng tới.

 

Nếu nàng nghiêng người tránh đi, mũi thương ấy sẽ đ.â.m vào Tiêu Hành.

Vậy nên nàng dường như chẳng cần nghĩ ngợi, lao thẳng lên đón lấy, để cho ngọn thương ấy xuyên thấu qua bả vai trái mình.

Nhưng Nguyên Thư Dao tựa như chẳng cảm thấy đau đớn, chỉ nhếch môi cười lạnh, hai thanh kiếm vung lên, gác chéo lên vai tên ma tu. 

Một cái xoay tay, kiếm liền c.h.é.m rụng đầu hắn.

 

Nàng lẩm nhẩm một câu chú, rồi rút phăng ngọn thương vẫn còn cắm trong thân thể mình ra.

 

Đám ma tu xung quanh thấy hai người họ cuối cùng cũng đã bị thương, tựa như được khích lệ, càng phát cuồng lao lên tấn công dữ dội hơn.

 

Tiêu Hành vì vết thương trên người mà động tác đã bắt đầu chậm lại. 

Đám ma tu sao có thể bỏ qua cơ hội ấy, n.g.ự.c hắn trúng thêm một đao, chân cũng bị c.h.é.m một nhát sâu hoắm.

 

Thân hình Tiêu Hành lảo đảo, nhưng hắn vẫn cố gắng trụ vững, không để mình ngã xuống. 

Khi ngẩng đầu lần nữa nhìn đám ma tu trước mặt, trong ánh mắt hắn đã hiện lên một tia cuồng nộ điên dại, mà trước nay chưa từng có.

 

“Tiêu lang, đừng mà…”

 

Tiếng gọi của Nguyên Thư Dao vừa thoát khỏi miệng đã bị tiếng gào g.i.ế.c vang trời nuốt trọn.

Chỉ thấy Tiêu Hành dồn tụ toàn bộ linh lực trong người, cưỡng ép ép ra chín tầng kiếm quang từ thanh bảo kiếm trong tay.

Kiếm vừa xuất, chín tầng hà quang như thiểm điện lao vút đi, hàng ngàn ma tu phía trước mặt hắn thậm chí còn chưa kịp phát ra tiếng thét, đã bị nghiền thành tro bụi dưới mũi kiếm.

 

Một kiếm ấy của Tiêu Hành, cuối cùng cũng xé ra được một khe hở giữa vòng vây dày đặc của ma tu.

Chúng tu sĩ tiên môn ở vòng ngoài thấy vậy, lập tức đồng loạt xông lên, liều mạng tấn công, mới miễn cưỡng phá vỡ được tầng tầng lớp lớp ma tu bao vây.

 

Chỉ là — sau một kiếm ấy, dường như Tiêu Hành đã không thể tiếp tục vận khí hộ tâm nữa.

Máu tươi từ vết thương trên n.g.ự.c hắn tuôn ra như suối, đỏ thẫm cả thân giáp. 

Hắn loạng choạng, suýt ngã về phía trước, may mà được một đệ tử tiên gia kịp thời đỡ lấy.

 

“Đưa Tiêu lang lui ra, chăm sóc cho chàng thật tốt.”

 

Nguyên Thư Dao quát lớn một tiếng, tu sĩ kia lập tức cõng Tiêu Hành rời khỏi chiến trường, tách mình ra khỏi vòng xoáy c.h.é.m giết.

 

Đám ma tu còn lại trên chiến trường thấy Tiêu Hành đã rời đi, lập tức dốc toàn lực xông về phía Nguyên Thư Dao.

Lỗ hổng mà Tiêu Hành vừa liều mạng c.h.é.m ra, thoắt cái đã bị vây kín trở lại. 

Mà lần này có đến hàng trăm đệ tử tiên môn bị vây khốn cùng Nguyên Thư Dao ở trung tâm chiến trường.

Bình Luận (0)
Comment