Có lẽ vì đã leo lên quá cao, nên từng làn khí lạnh trên Thiên Ti đều buốt tận xương tủy.
Linh lực của tôi đã không còn đủ để chống đỡ, tôi nghiến chặt răng, cắn môi chịu đựng, tiếp tục từng bước, từng bước, lê thân mình mà trèo lên phía trước.
Bỗng chốc, trên Thiên Ti nổi lên một trận cuồng phong dữ dội.
Gió thổi lạnh buốt khiến tôi chao đảo, suýt nữa thì rơi xuống giữa không trung.
Tôi vội vàng trấn định thân thể, khom người xuống, cố gắng áp sát vào bậc đá.
Cơn gió ấy như nhìn ra sự chật vật của tôi, càng thêm hung hãn, lạnh lẽo hơn nữa, còn vang lên những tiếng rít gào ma mị như quỷ khóc.
Tôi cắn răng cố nhích thêm vài bậc nữa, chỉ cảm thấy trong cơn gió lạnh bắt đầu lẫn vào những mảnh băng sắc như lưỡi dao.
Những mảnh băng ấy sượt qua mặt tôi, m.á.u nóng lập tức túa ra, nhưng còn chưa kịp chảy xuống má thì đã đông cứng lại ngay trên da thịt.
Càng leo cao, băng vụn càng dày đặc.
Ban đầu tôi còn có thể né tránh, nhưng rồi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, để mặc chúng cứa qua da thịt, từng nhát, từng nhát.
Gió lạnh ngày càng khốc liệt, tôi cảm giác cả xương cốt mình cũng sắp bị đông cứng lại.
Tứ chi dần tê dại, có lẽ đã bắt đầu bị thương do giá rét.
Tôi hiểu rõ, tình trạng này không ổn.
Nếu phía trước còn thêm khảo nghiệm, cần dùng đến kiếm để đối phó, tôi nhất định phải giữ được một đôi tay.
Hoặc ít nhất… là một bàn tay.
Dường như bản mệnh pháp khí của Nguyên Thư Dao cảm ứng được suy nghĩ trong lòng tôi, bộ giáp vảy bạc trên người bỗng chốc ấm lên, như một dòng nhiệt lưu mỏng manh len lỏi giữa rét buốt, cuối cùng cũng giúp tôi thở được một hơi trong cơn gió rét.
Tôi tranh thủ lúc hơi ấm còn chưa tan hết, rút bội kiếm của Tiêu Hành ra, nắm chặt trong tay phải.
Rồi xé một mảnh vạt váy, buộc chặt kiếm vào tay, từng vòng, từng vòng thật chắc.
Như vậy là được rồi.
Nếu tay phải có bị tê liệt vì giá lạnh, không còn cử động được, tôi vẫn có thể vung kiếm.
Dù điều đó khiến việc bước đi thêm phần khó nhọc, nhưng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
Không thể lùi bước, càng không được thất bại, càng không thể c.h.ế.t trước khi kịp thành công.
Tựa hồ cơn gió lạnh kia đã nhận ra tiểu xảo của tôi, liền trở nên điên cuồng hơn.
Băng vụn trong gió bắt đầu ngưng tụ thành những lưỡi băng to bằng bắp tay, sắc bén vô tình, nhắm thẳng về phía tôi mà lao đến.
Tôi cố gắng tránh được mấy nhát đầu, nhưng lại không kịp đề phòng một lưỡi băng xẹt ngang từ bên phải, đ.â.m thẳng vào đùi tôi.
Cơn đau ập tới khiến tôi khụy xuống, cả người trượt xuống mấy bậc thang đá.
Tôi nghiến răng chịu đựng, gắng gượng đứng lên, nhưng những mũi băng kia vẫn không ngừng lao đến.
Tôi chỉ còn cách kéo lê đôi chân bị thương, cố né tránh — thân ảnh càng lúc càng nặng nề, trì trệ.
Giá lạnh quá mức, đầu óc tôi bắt đầu trở nên mơ hồ, mi mắt cũng mỗi lúc một nặng.
Lại thêm một lần sơ sẩy, một lưỡi băng sắc đ.â.m mạnh vào vai trái, khiến tôi lăn dài lăn dài, rơi xuống một đoạn thật xa.
Lúc này, nước mắt cuối cùng cũng trào ra, không cách nào kìm được nữa.
Nhưng lần này, xung quanh chẳng còn ai có thể dỗ dành hay đỡ lấy tôi nữa rồi.
Tôi rất nhớ Lan Quân, rất rất nhớ Lan Quân.
Chỉ muốn được nhào vào lòng chàng, khóc một trận thật lớn, đem hết mọi nỗi tương tư nói cho chàng nghe.
“Trường tương tư, tại Trường An.”
Không biết từ lúc nào, tôi bắt đầu lẩm nhẩm từng câu thơ trong Trường Tương Tư.
Dường như thật sự có tác dụng, khi tôi dồn sức nhớ lại từng vần điệu, mi mắt không còn nặng nề như trước, tinh thần cũng dần tập trung trở lại.
Lưỡi băng lại phóng đến, lần này tôi nhanh nhạy né được.
“Tiếng dế thu kêu bên hiên vàng.”
(Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan)
Tôi gắng gượng leo thêm một đoạn, không còn đủ sức nâng kiếm của Tiêu Hành nữa, đành tra nó lại vào vỏ, mặc cho nó va đập leng keng vào từng bậc đá dưới chân.
“Làn sương mỏng, chiếu cũng sắc lạnh.”
(Vi sương thê thê điệm sắc hàn)
Lưỡi băng lại lao tới, lần này là cả một dải băng trải rộng.
Nếu tôi không nhảy lên kịp, e rằng sẽ bị c.h.é.m thành hai mảnh.
Bộ giáp bạc trên người lại bất chợt nóng lên, tôi dồn sức, xoay người nhảy dựng, thoát hiểm ngay trước khi băng chạm đến da thịt.
“Đèn đơn mờ tỏ, thương tâm tột cùng.”
(Cô đăng bất minh tư dục tuyệt)
Khi tiếp đất, chân giẫm trúng lớp băng, trượt ngã mạnh xuống bậc thang. Cả đầu gối và khuỷu tay đều va mạnh vào đá bọc băng, rách toạc máu.
“Vén rèm ngắm nguyệt, than dài trống rỗng.”
(Quyển vi vọng nguyệt không trường thán)
Khó khăn lắm tôi mới chống người đứng lên được, cảm giác bản thân chẳng còn chút sức lực nào để tiếp tục leo nữa.
Nhưng trong đầu lại vang lên tiếng cười dịu dàng của Lan quân.
Tôi còn muốn thấy chàng cười, còn muốn được gặp chàng một lần nữa.
Tôi gắng nhích chân, tiếp tục leo lên vài bậc.
Hàn khí trên Thiên Ti đã thấm vào tận tim phổi, khiến tôi có cảm giác mạch tim mình cũng bị đông cứng.
“Giai nhân như hoa, ngăn cách tầng mây.”
(Mỹ nhân như hoa cách vân đoan)
Tôi gắng gượng một hơi, lại tiếp tục trèo.
Tôi cố ép mình nín thở, hít ít khí lạnh đi một chút, để còn bước thêm được vài bậc nữa, chỉ vài bậc thôi, cũng là tốt rồi.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, điểm cuối của Thiên Ti vẫn còn ẩn khuất giữa tầng mây mịt mờ, xa đến vô vọng.
Tôi cảm giác nguyên anh trong cơ thể cuối cùng cũng không thể chịu nổi hàn khí thấu xương kia nữa, co rút lại thành một khối, bất động, dường như đã bị lớp băng lạnh lẽo dần dần bao phủ.
Nguyên anh bị đông cứng, tôi lập tức cảm thấy cái lạnh càng không thể ngăn nổi.
Những bậc đá trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Tôi muốn lặp lại một câu thơ trong Trường Tương Tư, nhưng chợt nhận ra, tôi đã đọc đến câu cuối cùng rồi.
Không đúng… đó chỉ là Trường Tương Tư của thế giới này thôi, đúng không?
Lý Bạch sao có thể viết một bài thơ đứt đoạn như thế, dù có say đến mấy cũng sẽ không như vậy.
“Trên cao trời xanh thẳm biếc biếc…”
(Thượng hữu thanh minh chi cao thiên)
Đấy, tôi vẫn còn nhớ mà — Trường Tương Tư, bản của Lý Bạch.
“Dưới làn nước biếc gợn mênh mang.”
(Hạ hữu lộc thủy chi ba lan)
Tôi đã không thể đứng dậy nổi nữa… nhưng cũng không sao, chỉ cần còn sống, thì dù bò, tôi vẫn có thể trèo lên Thiên Ti.
Nghĩ như vậy, tôi bèn quỳ rạp xuống, dùng cả tay chân mà tiếp tục leo từng bước.
“Trời dài, đường thẳm, hồn phiêu khổ…”
(Thiên tràng lộ viễn hồn phi khổ)
Gió lạnh vẫn không hề yếu đi, băng đao cũng càng thêm cuồng bạo.
Tôi không còn sức để tránh né nữa, chỉ có thể cố rạp người xuống sát mặt đá.
Dù vậy, vẫn có một lưỡi băng sượt qua lưng tôi, cứa thẳng qua da thịt, lóc đi một mảng lớn.
“Mộng hồn chẳng tới ải gian nan…”
(Mộng hồn bất đáo quan sơn nan)
Máu còn chưa kịp chảy ra, đã lập tức bị đông cứng.
Lông mi tôi phủ đầy băng giá, cảnh vật xung quanh tối tăm, chẳng phân rõ là ngày hay đêm.
Tôi lại chống tay gắng gượng, tiếp tục leo thêm vài bậc nữa.
Tôi thì thế nào cũng được nhưng tôi phải tranh cho Lan Dục một con đường sống.
Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi cảm thấy trận hàn phong kia hình như đã yếu đi đôi chút.
Tôi tranh thủ hít vào một hơi, nhân cơ hội đó lại bò thêm mấy bước nữa.
Chợt nhận ra, dưới tay tôi, mặt đá đã không còn đóng băng.
Tuyết băng trên bậc thang đều đã tan đi.
Tôi như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu nhìn quanh, ngoài lớp băng tuyết phủ đầy trên người tôi, bốn phía đã chẳng còn chút gió lạnh, càng không còn băng đao.
“Tương tư dài, giày vò tim gan.”
(Trường tương tư, thôi tâm can)
Tôi không kìm được khẽ lẩm nhẩm câu thơ thật sự cuối cùng ấy.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhỏ lên bàn tay tôi, nhỏ lên nền đá lạnh.
Sau lưng tôi, mặt trời từ từ mọc lên ở phía đông, như thể trời đất vừa mới bắt đầu, vạn vật tái sinh.