Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Chương 17

15 giờ 02 phút.

Tầng hầm B1 của cục cảnh sát thường ngày vốn lạnh lẽo vắng vẻ nay bỗng dưng đông người hẳn lên.

Khi nhiều người tụ tập về nơi đây thì nhất định trong thành phố đã lại nhiều thêm một oan hồn. Oan hồn ấy bần thần trôi nổi trên bầu trời thành phố, mắt vẫn nhìn xuống dõi theo thi thể của mình đang bị cắt ra, bị người ta phân tách, máu chảy thành sông, nhưng nó không hề cảm thấy đau đớn. Nó chỉ oán hận, oán cho đến lúc chân tướng sự việc được điều tra rõ ràng. Khi ấy hồn phách nó mới dần tiêu tán trong bao la đất trời. Trên bầu trời của một thành phố có bao nhiêu oan hồn trôi nổi là có bấy nhiêu vụ án bí ẩn mà cho đến nay vẫn chưa được giải quyết…

Lục Tiểu Đường nhìn thấy cục trưởng Lý Phong đứng ngoài cửa phòng pháp y, chợt cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Cô kiên trì bước tới trước mặt ông.

Ông đã hơn 50 tuổi nhưng nét uy nghiêm trên mặt vẫn không hề suy giảm, chỉ là sâu trong đáy mắt đè nén một nỗi đau thương sâu sắc.

Thi thể của Lý Thục Trân nằm trên bàn giải phẫu, Kiều Khải đã đắp khăn trắng che lại toàn bộ thân thể cô, chỉ chừa ra phần đầu. Trên gương mặt vốn xinh đẹp ấy nay chỉ còn lại biểu tình vặn vẹo hết sức quái dị, đó cũng chính là vẻ mặt đau đớn trước khi chết của cô ta.

Nhưng so với vết dao khủng khiếp hình chữ thập trên người cô ta thì gương mặt này vẫn dễ nhìn hơn nhiều.

Lý Phong chậm rãi dời mắt khỏi gương mặt con gái để nhìn sang Lục Tiểu Đường: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lục Tiểu Đường thật sự không biết phải trả lời thế nào, bởi vì người đặt câu hỏi vốn không cần nghe những lời giải thích, ánh mắt lạnh như băng của Lý Phong đã nói lên tất cả. Nếu giờ khắc này người nằm trên bàn giải phẫu là Lục Tiểu Đường chứ không phải con gái ông, liệu trong lòng ông có cảm thấy dễ chịu hơn không?

Đúng lúc này có một giọng nói chậm rãi truyền đến. “Tôi có thể giải thích rõ ràng hơn cô ấy, vì tôi là người đầu tiên bước vào hiện trường vụ án.”

Người vừa nói là một thanh niên dáng người cao gầy đứng trong góc phòng. Giọng của hắn tuy không lớn nhưng trong gian phòng lặng ngắt như tờ này lại nghe rất rõ ràng.

Lý Phong xoay đầu sang nhìn, đây là một cậu thanh niên ông chưa từng gặp mặt. “Cậu là ai?”

“Mộ Dung Vũ Xuyên, học ngành pháp y ở Đại học Y thành phố C.”

Lý Phong nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét. Mộ Dung Vũ Xuyên không hề nao núng, trên gương mặt khẽ nở một nụ cười lười nhác.

Lý Phong lập tức nhíu mày, ông vừa định nói chuyện thì Mộ Dung Vũ Xuyên đã cất lời nói trước. “Lý Thục Trân có thói quen đến tiệm McDonald ăn trưa. Lúc tôi và cảnh sát Lục đến tìm, chị ta vẫn đưa chúng tôi đến tiệm ăn đó. Đây là thói quen làm việc và nghỉ ngơi của chị ta, việc chị ta gặp phải hung thủ chỉ có thể trách số chị ta xui xẻo.”

Cơ bắp trên mặt Lý Phong giần giật. “Xui xẻo?”

“Cũng giống như các vụ án giết người khác mà tivi báo chí vài ba bữa lại đưa tin, khi thấy tên nạn nhân chúng ta đều chỉ có thể than rằng bọn họ thật quá xui xẻo… Chẳng qua trong trường hợp này nạn nhân vô tình lại là con gái của ngài thôi.”

Sắc mặt Lý Phong lúc xanh lúc trắng, ông há miệng vài lần mới thốt lên được một câu: “Võ Bưu, Kiều Khải, các cậu bắt đầu công việc đi, sau khi có bản báo cáo hoàn chỉnh về tình tiết vụ án thì đưa cho tôi xem.” Nói xong ông phất tay bỏ đi, rõ ràng là bị chọc giận không nhẹ.

Mộ Dung Vũ Xuyên nhún vai rồi le lưỡi làm mặt quỷ với Lục Tiểu Đường, sau đó theo chân Kiều Khải vào phòng khám nghiệm tử thi. Sau lưng hắn còn có một thân ảnh bé nhỏ bị bóng dáng cao lớn của hắn che khuất nên không khiến người khác chú ý.

Bây giờ Lục Tiểu Đường mới nhận ra cái đuôi của Mộ Dung Vũ Xuyên chính là cô bé người Nhật Bản. Minako đã thay bộ đồ dính đầy máu lúc trưa, cô mặc một chiếc áo len tay dài và váy học sinh, đôi bàn chân nhỏ nhắn xinh xinh mang đôi giày xăng đan đế bánh mì, trông cô đáng yêu như một con búp bê.

Lục Tiểu Đường không thể không thừa nhận cô bé người Nhật này rất biết cách ăn mặc. Nhưng ăn mặc như vậy vào phòng khám nghiệm tử thi thì cũng khá là kỳ quặc.

Vài người trong tổ trọng án cũng đã có mặt. Sắc mặt Võ Bưu âm trầm không nói một lời cứ như thể người chết là con gái ông ta vậy.

Mộ Dung Vũ Xuyên đến bên cạnh Lục Tiểu Đường, thấp giọng hỏi: “Sau khi tôi đi rồi các cậu có phát hiện gì mới không?”

“Chúng tôi tìm thấy mắt kính của chị ta dưới chân bồn cầu, tròng kính đã được lau chùi sạch sẽ.”

“Trên cửa buồng vệ sinh có thu thập được gì không?”

“Chẳng được gì cả. Cậu thử nghĩ đi, nơi đó là nhà vệ sinh công cộng, trên vách và cửa buồng có hàng trăm dấu vân tay khác nhau.” Lục Tiểu Đường vừa nói vừa lấy trong túi ra một xấp ảnh chụp đưa cho Mộ Dung Vũ Xuyên xem.

Đó là những bức ảnh đặc tả từng bộ phận trên thi thể nạn nhân và các vết giày, các dấu tay dính máu của Mộ Dung Vũ Xuyên, Seto Minako và Lục Tiểu Đường.

“Mong là tôi và Minako đã không phá huỷ hiện trường án mạng.”

“Chuyện đó là ngoài ý muốn.” Lục Tiểu Đường nói xong liền quay sang nhìn những người khác.

Võ Bưu đứng phía bên kia khua tay múa chân ra lệnh cho Kiều Khải và các cảnh sát khác chuẩn bị công tác khám nghiệm tử thi. Con gái của cục trưởng lúc còn sống đã được ưu ái hơn người ta, mà sau khi chết cũng được đối xử đặc biệt hơn những thi thể khác.

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại
Bình Luận (0)
Comment