Giải Phẫu Sư: Tân Khái Niệm Pháp Y

Chương 25

Chương này mình xin gửi tặng bạn suplovn169, cảm ơn bạn đã ủng hộ TLT cho truyện ạ. ^^

- -------------------------

Thành phố buổi đêm là một mê cung cực lớn. Cho dù ta đang ở nơi nào cũng đều cảm thấy bị mất phương hướng. Chúng ta mất rất nhiều thời gian để xây dựng mê cung này, tự nhốt mình vào đấy để rồi cuối cùng không tìm được lối ra…

Bây giờ đã là nửa đêm, chuyến tàu điện cuối cùng cũng đã rời ga.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, Mộ Dung Vũ Xuyên lái xe máy điện chở Minako qua từng con phố dài. Cục cảnh sát toạ lạc ở tận vùng ven nội thành.

Minako rụt rè vịn eo Mộ Dung Vũ Xuyên. Cô không thích con trai có mùi mồ hôi khó ngửi, cũng may trên người Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ có mùi thuốc lá thoang thoảng. Một buổi đêm an tĩnh như thế này nếu chỉ ngồi trên xe hóng gió dạo mát thì thật là tốt, mà nếu lỡ có phát sinh những chuyện lãng mạn thì lại càng tốt hơn.

Trong các bộ phim truyền hình Nhật Bản và Hàn Quốc bình thường đều sẽ có những tình tiết cũ rích nhưng lại khiến người ta mê say như vậy. Chỉ có điều nam chính trong các bộ phim đó nếu không phải là người thừa kế của tập đoàn lớn thì cũng là những chàng trai nhà nghèo mà tài năng. Chẳng thấy ai trong số họ suốt ngày nghiền ngẫm mổ xẻ thi thể cả.

Mộ Dung Vũ Xuyên đưa chiếc nón bảo hiểm duy nhất cho Minako, điều này làm cho cô gái đang bơi trong nỗi thất vọng cảm thấy được một chút an ủi.

Hơn một giờ sau, Mộ Dung Vũ Xuyên dựng chống đứng chiếc xe máy điện ở phía sau lưng toà nhà cục cảnh sát. Dưới bóng tối bao trùm và dáng vẻ khổng lồ của toà nhà, những suy nghĩ linh tinh trong đầu Minako lập tức bay biến hết.

Mộ Dung Vũ Xuyên đã sớm biết toà nhà này có một cánh cửa sau ít người chú ý tới, ổ khoá cửa đã bị hư từ rất lâu. Hai tháng trước khi Lục Tiểu Đường gọi hắn đến nhờ kiểm nghiệm một tiêu bản máu, hắn đã vô tình phát hiện ra lối đi này.

Phía sau cánh cửa là một hành lang, đi thẳng sẽ đến tầng trệt toà nhà, rẽ qua cầu thang bộ đi xuống dưới sẽ thấy tầng hầm B1, lại xuống thêm một tầng nữa sẽ đến tầng hầm B2.

Minako vừa theo chân Mộ Dung Vũ Xuyên bước xuống cầu thang tối đen như mực vừa nơm nớp lo sợ trong lòng. Không biết tại sao cô lại cảm thấy vừa sợ hãi vừa hưng phấn. Việc này cũng giống như khi ta kể cho một cô gái nghe chuyện ma quỷ, rõ ràng cô ta sợ run cả người nhưng vẫn sẽ cố gắng nghe cho bằng hết câu chuyện.

Tầng hầm B1 tối đen như mực, giơ tay không thấy ngón. Nơi này tổng cộng có hai lối ra, theo cầu thang bộ đi xuống sẽ gặp một cánh cửa, bước vào trong sẽ thấy ngay phòng pháp y.

Mộ Dung Vũ Xuyên và Minako bước vào trong phòng khám nghiệm tử thi, hắn vừa đưa tay nhấn công tắc đèn trên tường thì Minako đã vội vàng nhắm mắt lại. Mấy tiếng đồng hồ trước vừa đến đây, hiện tại cô vẫn còn nhớ rõ vị trí của bàn giải phẫu. Thi thể bị mổ bụng chính là nằm ở hướng đó.

Buổi đêm yên tĩnh như vậy, cô ta nằm đây một mình có cảm thấy cô quạnh không?

Minako hít sâu một hơi rồi từ từ mở mắt.

Bàn giải phẫu nằm ngay chính giữa phòng vô cùng sạch sẽ. Không có thi thể. Cũng không có lấy một vết máu nào.

Thi thể đi đâu mất rồi?

Ngay lúc Minako còn đang kinh ngạc thì đã nghe tiếng Mộ Dung Vũ Xuyên gọi: “Em còn đứng đấy làm gì? Mau lại đây hỗ trợ anh.”

Mộ Dung Vũ Xuyên đang đứng trước một vách tường, trên vách có rất nhiều hộc tủ inox âm tường. Hắn kéo một hộc tủ ra, bên trong là một thi thể đàn ông có râu quai nón. “Không phải người này.” Hắn đẩy hộc tủ chứa thi thể vào trong, rồi lại mở ra một hộc tủ khác. “Cũng không phải.”

Hắn mở đến lần thứ năm mới tìm được thi thể của Lý Thục Trân. “Giúp anh khiêng chị ta lên băng ca nào.”

Trên mặt Minako hiện lên vẻ không tình nguyện, nhưng cô vẫn cố gắng bước tới.

Thi thể của người chết vừa cứng vừa nặng, cánh tay Minako không ngừng run rẩy, tóc gáy cũng dựng đứng. Mất một lúc sau cô và Mộ Dung Vũ Xuyên mới đặt được thi thể của Lý Thục Trân lên băng ca. Vừa làm xong cô liền trốn sang một bên.

“Em sợ chị ta cắn tay em sao?” Mộ Dung Vũ Xuyên nói đùa.

“Em… thật ra lúc học đại học ở bên Nhật em chưa từng chạm vào thi thể.” Minako đỏ mặt trả lời.

Mộ Dung Vũ Xuyên vô cùng kinh ngạc. “Em học ngành y đến năm hai rồi mà chưa từng học thực hành à?”

“Em có học, nhưng mà…” Minako ngượng ngùng cười. “Mỗi lần đến giờ thực hành em đều trốn mất.”

- -------------------------

Người dịch: Min_4ever

Dịch và đăng độc quyền tại
Bình Luận (0)
Comment