*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Các anh phát hiện được những gì rồi?” Lục Tiểu Đường hỏi.
“Răng của nạn nhân đã bị nhổ hết, tứ chi có dấu vết bị trói, lông mu bị cạo sạch trơn.” Tào Thanh dừng lại một chút. “Còn có một việc, nạn nhân bị người dùng thuốc tẩy lau chùi rất sạch sẽ từ trong ra ngoài.”
“Từ trong ra ngoài?” Lục Tiểu Đường không che giấu được vẻ hoảng sợ trên mặt.
“Đúng vậy, bao gồm cả khoang miệng và… và chỗ bên dưới.”
“Còn gì nữa không?”
“Ngoại trừ bàn tay bàn chân bị đinh sắt đâm thủng thì trên thân thể nạn nhân không còn vết thương nào khác. Lúc được cứu cô ta cũng không hề giãy giụa.”
Lục Tiểu Đường biết cưỡng hiếp là một hành vi bạo lực, kẻ phạm tội dùng vũ lực thương tổn đến thân thể cũng như tinh thần của nạn nhân và thực hiện hành vi quan hệ tình dục trái với ý muốn của họ.
Tào Thanh phiền muộn nói: “Do hung thủ đã tẩy rửa toàn bộ thân thể nạn nhân nên Mộ Dung Vũ Xuyên chưa tìm được bằng chứng gì có giá trị, hiện tại trong vụ án này chúng ta vẫn biết rất ít về hung thủ.”
“Cũng chưa hẳn vậy. Chờ đến lúc họp tổ chúng ta sẽ thảo luận thêm.” Lục Tiểu Đường đáp.
“Chuyên gia y dược học trên tỉnh sáng nay sẽ tới, chúng ta có đi đón bọn họ không?”
“Anh cùng Mộ Dung Vũ Xuyên và Phạm Hiểu Bằng đến đón bọn họ trước đi.”
Lục Tiểu Đường nhìn Trần Mộng Dao đang nằm trong phòng bệnh, cô gái vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
“Một cô gái yếu đuối như vậy phải trơ mắt nhìn hung thủ hành hạ và tra tấn mình, sao cô ta còn có thể bình tĩnh đến thế?” Lục Tiểu Đường nghĩ nát óc cũng không tài nào hiểu nổi.
“Tổ trưởng, vậy còn cô…”
“Tôi ở lại đây, cố gắng tìm cách trò chuyện với cô ấy.” Lục Tiểu Đường nói. “Dù sao cô ấy cũng là một người đã sống sót dưới tay hung thủ, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội kết thúc vụ án điên rồ này đâu.”10 giờ 15 phút cùng ngày.
Trời đổ cơn mưa rào tắm ướt đống lá cây dương rụng đầy đường. Sắc trời vẫn âm u mờ mịt, thỉnh thoảng mưa lại rơi nặng hạt hơn.
Trong phòng họp nhỏ trên lầu hai toà nhà cục cảnh sát.
Mộ Dung Vũ Xuyên, Kiều Khải, Seto Minako, Võ Bưu, Tào Thanh, Phạm Hiểu Bằng và Thẩm Đào đều có mặt đông đủ.
Ngoài ra còn có hai vị chuyên gia đến từ Viện nghiên cứu Y học trên tỉnh.
Tướng mạo của hai vị chuyên gia hoàn toàn ngoài dự liệu của Mộ Dung Vũ Xuyên. Hai người đều rất xấu trai, trong đó có một người trông cũng chỉ xấp xỉ tuổi hắn tên là Vương Bân. Người còn lại đã lớn tuổi tên là Đổng Thiếu Khanh.
Mộ Dung Vũ Xuyên không khỏi nghi ngờ năng lực hai người này, đặc biệt là tên Vương Bân mắt lồi kia từ nãy đến giờ không hề rời mắt khỏi Minako quá một mét.
Trong lòng hắn thầm đặt cho gã một cái tên ‘Quý ngài ruồi nhặng’.
Cho dù có thật sự là ruồi đi nữa thì cũng không đến mức cứ bu mãi vào một người như vậy chứ?
“Mẫu máu là do tôi gửi cho các vị.” Mộ Dung Vũ Xuyên lên tiếng. “Không biết hôm nay vị nào sẽ giảng giải cho chúng tôi nghe?”
Thật không ngờ ‘Quý ngài ruồi nhặng’ lại là người bước lên trước một bước. Gã hắng giọng, liếc nhìn Minako một cái rồi mới dời mắt sang Mộ Dung Vũ Xuyên. “Tôi sẽ giảng giải cho các vị nghe một buổi toạ đàm y dược học vô cùng sinh động và thú vị.”
Mộ Dung Vũ Xuyên mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại nghĩ, "cái thằng ngu này, nói gì thì nói lẹ đi, đừng có câu giờ nữa."
“Trong mẫu máu các vị gửi đến có nồng độ Benladon tương thích với nồng độ bột lá Benladon được trộn lẫn vào trong túi lá trà Phổ Nhị.”
Mọi người không tự chủ được đưa mắt nhìn nhau.
“Số lượng người sử dụng Benladon rất ít. Trong hồ sơ ở Viện nghiên cứu của chúng tôi chỉ ghi lại có ba trường hợp, những người sử dụng chúng đều đi đời nhà ma hết. Chỉ có mấy thằng ngu bò mới đem chất độc này ra chơi đùa.”
Võ Bưu ho khan một tiếng.
‘Quý ngài ruồi nhặng’ tựa người vào bàn nói tiếp: “Benladon là một loại thực vật có độc tố mạnh nhất trong họ nhà cà. Thời cổ đại, phụ nữ ở các nước phương Tây thường nhấm nháp hạt Benladon để đồng tử giãn nở ra, vì họ cho rằng tròng mắt đậm và đen sẽ khiến ánh mắt trở nên hấp dẫn hơn. Những miêu tả về Benladon xuất hiện sớm nhất trong từ điển Latinh, đọc là ‘bella’, dịch ra là ‘người đẹp’.”
Mộ Dung Vũ Xuyên khẽ gật đầu: “Đồng tử của hai nạn nhân cũng bị giãn nở rất bất thường.”
“Chỉ cần một liều lượng thật nhỏ thôi cũng đủ để Benladon phát huy tác dụng.” ‘Quý ngài ruồi nhặng’ vừa nói vừa lấy từ trong tập hồ sơ ra một đống ảnh chụp đưa cho Võ Bưu, bảo ông chuyền cho mọi người xem.
“Benladon có hoa màu tím, hình dạng như một cái lục lạc tròn, mùi hương rất đặc biệt. Có người thậm chí còn xem nó như cây cảnh đem trồng trong nhà, nhưng nếu nhà có trẻ con hoặc thú cưng thì tốt nhất đừng để chúng tiếp xúc với cây này.”
“Trồng loại cây này có cần môi trường đất đặc biệt gì không?” Võ Bưu hỏi.
“Thật ra nó cũng là một loại cây cỏ dại có năng lực thích ứng với thiên nhiên rất mạnh. Nó có thể sinh trưởng ở bất kỳ địa phương nào. Điều duy nhất cần lưu ý chính là, nó là một loại cây vô cùng độc hại.” Gã dừng lại để lấy hơi rồi nói tiếp.
“Sau khi sử dụng, dược lực của Benladon sẽ kéo dài từ 3 đến 4 tiếng, thời gian duy trì dược lực cụ thể phụ thuộc vào liều lượng sử dụng. Các thí nghiệm lâm sàng cho thấy nó có thể gây ra ảo tưởng không có thật, thậm chí là ảo giác sai lệch. Nếu người sử dụng nhớ lại những ảo giác họ đã nhìn thấy, họ sẽ cho rằng đó đều là những chuyện đã thật sự xảy ra.”