Chương này mình xin tặng bạn @T.phong, cảm ơn bạn đã ủng hộ Kim Phiếu cho truyện nha. ^^
============
“Chúng ta hãy quay lại thời điểm lúc em rời khỏi thư viện trường.” Lục Tiểu Đường hiểu ý chuyển sang nói chuyện khác. “Em cảm giác được hắn dùng kim đâm vào mông mình, vậy em có nhớ được hắn lái xe gì không?”
Trần Mộng Dao lại lắc đầu. “Em không nhớ rõ. Sách của em đều rơi trên mặt đất. Sau đó em đã ở…”
“Ở chỗ đó?” Lục Tiểu Đường nói. “Ngoại trừ mùi vị, em có còn nhớ nơi đó có điểm gì đặc biệt không?”
“Rất tối.”
“Em không nhìn thấy dù chỉ là một món đồ nào sao?”
“Em không mở mắt ra được. Em đã cố, nhưng vẫn không được.”
Giọng cô rất nhẹ, Lục Tiểu Đường phải ghé sát tai lại mới nghe ra.
“Lúc đó em đang bay.”
“Bay?”
“Em vẫn luôn lơ lửng. Em cảm giác như mình đang nằm trong nước, quanh em còn có tiếng sóng biển rì rào.”
Lục Tiểu Đường nhìn vào mắt cô gái, cố gắng che giấu sự kinh ngạc trong lòng mình. “Hắn làm chuyện đó với em từ phía sau?”
Gương mặt Trần Mộng Dao thống khổ đến mức vặn vẹo, cô gái nghẹn ngào lắc đầu.
“Thế thì hắn trông như thế nào hả Dao Dao? Cao hay thấp? Có béo không? Hay là hói đầu…”
Cô gái lại lần nữa lắc đầu. “Em không cách nào mở mắt ra được. Em chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn nói chuyện với em.”
Môi cô run rẩy, gương mặt nghẹn ngào đến đỏ bừng. Nước mắt cô gái tuôn rơi như dòng suối nhỏ chảy tràn trên mặt.
“Hắn nói hắn yêu em.”
Cô gái hít sâu một hơi để kìm lại cơn run rẩy. “Hắn không ngừng hôn em, hắn dùng đầu lưỡi…” Cô nói đến đây thì giọng tắc nghẹn, lại oà khóc.
Lục Tiểu Đường cố gắng kềm nén sự hoảng hốt trong lòng để trấn an cô gái bé nhỏ. Lời cô ấy nói đã nằm ngoài dự đoán của cô, bây giờ đến cả cô cũng không biết phải làm sao nữa.
Lục Tiểu Đường không biết làm gì khác hơn ngoài việc đổi đề tài. “Vết thương trên cổ tay cổ chân em là do đâu? Có phải hắn dùng thứ gì đó để trói tay chân em lại không?”
Trần Mộng Dao cúi đầu nhìn băng vải quấn quanh bàn tay mình, ngạc nhiên như thể đến lúc này cô gái mới phát hiện ra tay chân mình bị thương. “Đúng vậy, em nhớ ra rồi, hắn đóng đinh em lên một cây gỗ, em cứ lơ lửng trên không trung, rồi hắn rời đi. Em không nhúc nhích được, vẫn cứ lơ lửng trôi nổi như thế mà không hề đau đớn.”
Lục Tiểu Đường biết lúc này cô gái đang nhắc tới thời điểm mọi người tìm thấy cô ở tháp đồng hồ. “Em có biết mình đến đó bằng cách nào không?”
“Em chỉ nhớ trong căn phòng tối đen như mực đó, hắn bỏ em vào một cái túi rồi kéo khoá lại… Sau đó em đã thấy mình ở trong một căn phòng khác. Sau đó nữa… thì em đã ở đây.”
“Lúc ở trong căn phòng tối đen, hắn trói em vào đâu?”
“Hình như hắn trói em trên mặt đất.”
“Trên mặt đất?”
“Em không chắc lắm, chỉ là cảm giác của em thôi. Em thấy mình như đang lơ lửng trong không trung. Sao hắn có thể làm em bay được vậy? Hắn là thầy phù thuỷ sao? Hay em có khả năng bay?”
“Dĩ nhiên là không.” Lục Tiểu Đường ngắt lời cô gái. “Dao Dao, trước khi mọi chuyện xảy ra, em có để ý thấy một gương mặt xa lạ nào đó đột nhiên thường xuất hiện quanh em không? Có thể là trong sân trường hoặc lúc đi dạo trên phố, có ai đó làm em cảm thấy không thoải mái không? Hoặc là em có cảm giác bị người ta nhìn trộm không?”
“Bây giờ em vẫn đang bị nhìn trộm…” Cô vừa nói vừa dời mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ…
“Là chị đang nhìn em đây.” Lục Tiểu Đường xoay mặt cô lại nhìn vào mắt mình. “Chị đang nhìn em. Không ai có thể làm hại em được nữa, em hiểu không? Không một ai cả!”
“Nhưng mà em vẫn cảm thấy không an toàn.” Gương mặt cô gái chau lại như muốn khóc. “Hắn có thể nhìn thấy em. Em biết bây giờ hắn vẫn có thể nhìn thấy em.”
“Nơi này chỉ có chị và em mà thôi.” Lục Tiểu Đường kiên định nói. “Chị có đai đen Taekwondo, kỹ năng bắn súng của chị cũng đứng số một số hai trong cục cảnh sát. Có chị ở đây, không ai có thể làm hại em được hết. Nếu em trở về Bắc Kinh để tịnh dưỡng thì chị sẽ hộ tống em đến đó. Chị sẽ không để em rời khỏi tầm mắt chị, em hiểu không?”
Trần Mộng Dao dường như vừa bị doạ sợ. Giọng cô gái trở nên vô cùng gấp gáp. “Tại sao em phải quay về Bắc Kinh?”
“Chị cũng không chắc nữa.” Lục Tiểu Đường vươn tay cầm ly nước trên bàn. “Bây giờ em không cần phải lo nghĩ gì cả.”
“Ai sẽ đưa em về Bắc Kinh?” Đôi môi Trần Mộng Dao run rẩy.
“Em uống nước đi.” Lục Tiểu Đường đưa ly nước đến bên môi cô gái. “Cha mẹ em rất nhanh sẽ đến đây, nên em chẳng cần phải lo lắng gì hết, chỉ cần tự chăm sóc bản thân mình để sớm khoẻ lại là được.”
Cô gái bị sặc nước, nước văng đầy lên bộ đồng phục bệnh nhân của cô. Hai mắt cô mở to tràn đầy sợ hãi. “Tại sao phải đưa em đi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Nếu em không muốn đi thì cũng có thể không đi mà.” Lục Tiểu Đường nhanh chóng trấn an cô gái. “Chị sẽ giải thích với cha mẹ của em.”
“Cha mẹ em?”
“Bọn họ sẽ đến đây nhanh thôi.” Lục Tiểu Đường an ủi. “Em đừng sợ.”
“Cha mẹ em đã biết chuyện gì xảy ra với em rồi sao?” giọng nói Trần Mộng Dao trở nên cao vút. “Chị đã kể cho bọn họ nghe hết rồi sao?”
“Chị chưa nói gì cả.” Lục Tiểu Đường đáp. “Chị không rõ bọn họ có biết được chuyện gì chưa.”
“Chị không được nói cho cha em biết.” Cô gái khóc nức nở. “Không ai được nói chuyện này với cha em hết, có được không chị? Không được để cho cha biết những chuyện đã xảy ra với em.”
“Đó không phải là lỗi của em.” Lục Tiểu Đường nói. “Dao Dao, cha em sẽ không vì chuyện này mà trách em đâu.”
Cô gái im lặng. Lát sau, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lại chảy tràn trên mặt cô.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại