Chương này xin gửi tặng bạn @Rubydaisy57, cảm ơn bạn đã ủng hộ Kim Phiếu cho truyện ạ. ^^
============
Bàn tay đang giơ lên của Lục Tiểu Đường bỗng nhẹ nhàng buông xuống đặt lên má hắn, cô “oa” lên một tiếng rồi khóc nức nở: “Đến cả cậu cũng ức hiếp tôi… Đến cả cậu cũng ức hiếp tôi…”
Lục Tiểu Đường vừa khóc vừa trách cứ hắn, trong phút chốc cô đã biến thành một cô gái nhỏ chịu đủ mọi ấm ức.
Mộ Dung Vũ Xuyên giật mình há to miệng. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy Lục Tiểu Đường yếu đuối đến thế.
Nước mắt tuôn rơi ào ạt trên gương mặt của nữ siêu nhân Lục Tiểu Đường khiến hắn vừa buồn cười vừa thương xót. Có lẽ vì từ trước đến nay cô luôn tỏ ra vô cùng mạnh mẽ khiến Mộ Dung Vũ Xuyên chưa từng có loại cảm giác này, thứ cảm giác đó kỳ lạ như một ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt qua nơi yếu ớt nhất trong tâm hồn hắn.
Hắn không kềm được bèn vòng tay ôm lấy Lục Tiểu Đường. Cô hoảng hốt như muốn phát tác, nhưng ánh mắt lại từ từ mềm dịu đi…
Những người chơi trong chương trình tạp kỹ trên tivi đang đùa giỡn rất vui vẻ, mà không khí trong phòng lại vô cùng an tĩnh.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm mịt mù, trên bầu trời đêm chẳng biết có ngôi sao nào hay không. Ngoài đường vẫn còn những con người đang tất bật trở về nhà. Trong giây phút đó, ta đột nhiên nhận ra có người nhà chờ mình trở về là cảm giác tốt đẹp biết bao nhiêu. Cho dù ta đang ở phương nào, ta vẫn biết trong vô vàn ánh đèn rực rỡ của chốn thị thành, có một ngọn đèn vẫn vì ta mà thắp sáng.
Mộ Dung Vũ Xuyên không nhớ rõ ai là người chủ động trước. Khi môi hắn chậm rãi tiến đến kề sát vào môi Lục Tiểu Đường, cô khẽ nhắm mắt lại.
Môi của cô mang theo hương vị của hoa lài và hương rượu. Bàn tay Mộ Dung Vũ Xuyên không cẩn thận chạm trúng vết thương của Lục Tiểu Đường khiến cô rên lên một tiếng nhưng cũng không tức giận.
Và thế là…
Tình huống phát sinh tiếp theo cũng hệt như trong các kịch bản phim tình cảm thường thấy trên tivi.
Mộ Dung Vũ Xuyên cởi quần áo phụ nữ còn thành thạo hơn hắn tự cởi đồ mình. Cho dù là quần áo thời trang hiện đại phức tạp cỡ nào thì hai bàn tay điệu nghệ của hắn cũng đều có thể cởi ra sạch hết.
Lục Tiểu Đường lại khá ngây ngô, lúc này cô hoàn toàn không còn một chút phong thái minh mẫn nhanh nhẹn thường ngày, trong ánh mắt cô nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên mang theo cảm xúc u oán khó nói nên lời…
Khi Mộ Dung Vũ Xuyên tiến vào bên trong cô, dường như Lục Tiểu Đường đau đớn nhiều hơn hưng phấn. Đôi chân thon dài của cô kẹp lấy hông hắn, ánh mắt cô chăm chú nhìn hắn, phối hợp với từng động tác của hắn…
Không có những âm thanh rên rỉ đến mụ người như trong các bộ phim, cũng không có những tình tiết điên cuồng mây mưa như trong các bộ tiểu thuyết.
Trong căn phòng an tĩnh đó, dưới ngọn đèn ấm áp, hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, toàn thân nóng hừng hực ướt đẫm mồ hôi, trong đầu hai người lúc này là hành vi bản năng và nguyên thuỷ nhất của con người, cùng nhau đạt đến điểm kỳ diệu nhất của cuộc sống… Niềm vui hay nỗi buồn, hạnh phúc hay bi thương, khắc cốt ghi tâm hay hời hợt quên lãng, tất cả đều chẳng còn quan trọng nữa…
Cuộc đời này thật ra rất đơn giản, đơn giản đến mức không cách nào đơn giản hơn được nữa. Chỉ cần tin tưởng nhau và cùng nhau tiến về phía trước…
Sau cuộc ân ái, vết máu đỏ thẫm trên ghế sô pha khiến Mộ Dung Vũ Xuyên hơi áy náy. “Tôi không biết cậu vẫn còn là…”
Lục Tiểu Đường đặt tay lên môi hắn ngăn lại, trong mắt cô lấp lánh ánh nước, không để hắn nói tiếp.
Khi tình cảm bị chôn sâu trong lòng nhiều năm của một thiếu nữ cuối cùng cũng được thoả mãn, Lục Tiểu Đường cũng không thể nói rõ cảm giác đó rốt cuộc là vui vẻ hay mất mát…
Lục Tiểu Đường ngả đầu lên ngực Mộ Dung Vũ Xuyên, lắng nghe nhịp tim của hắn, mái tóc dài của cô che đi hai thân thể trần trụi.
Mộ Dung Vũ Xuyên vừa vuốt ve làn da mềm mại nhẵn mịn của cô vừa cất giọng cảm thán: “Có câu thỏ không ăn cỏ gần hang, tôi vậy mà lại không khống chế được bản thân.”
Lục Tiểu Đường nhẹ nhàng nhéo hắn một cái. “Cậu là con thỏ lưu manh.”
“Chà, cậu thấy tôi thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”
Mộ Dung Vũ Xuyên nở nụ cười hết sức dung tục nhìn Lục Tiểu Đường.
Cô đỏ mặt khẽ đánh hắn một cái. “Cậu không thể nói chuyện nghiêm chỉnh một chút được hả?”
Mộ Dung Vũ Xuyên cười ha ha. “Chuyện nghiêm chỉnh chính là cả buổi chiều này tôi bận rộn điều tra, cũng may đã có một phát hiện mới.”
“Cậu đến cục cảnh sát à?”
“Đúng vậy, tôi đến để khám nghiệm tử thi cho Trần Mộng Dao…” Ngay lúc Mộ Dung Vũ Xuyên ý thức được mình đã lỡ lời, sắc mặt Lục Tiểu Đường cũng đã thay đổi. Hắn thầm tự trách mình, tự nhiên khi không lại nhắc tới đề tài kiêng kỵ nhất.
“Tôi…” Hắn muốn nói lảng sang chuyện khác, nhưng không ngờ lại phát hiện vẻ mặt Lục Tiểu Đường đã dịu lại, bây giờ trông cô lại dịu dàng như một con mèo nhỏ.
Cô bình tĩnh hỏi: “Cậu phát hiện ra chuyện gì?”
“Chuyện này cậu không ngờ được đâu.”
“Không ngờ được à?” Lục Tiểu Đường nổi lên lòng hiếu kỳ. “Là chuyện gì thế?”
Mộ Dung Vũ Xuyên chỉ cười không đáp, cố ý dừng lại ở chỗ gay cấn nhất.
Lục Tiểu Đường liếc mắt về thứ nằm giữa hai chân hắn. “Có nói không hả? Không nói tôi vặn gãy nó nha…”
Mộ Dung Vũ Xuyên sợ nhất là vụ này, liền trả lời: “Lúc khám nghiệm tử thi Trần Mộng Dao tôi phát hiện được một viên đạn.”
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever