Lời vừa dứt, trừ Tạ Hành Ngôn, hai người còn lại đều quay đầu nhìn anh ấy. Khi nhận ra mình dùng từ không đúng, anh ấy vội vàng sửa lại: “Không phải ý đó, ý của tớ là không lẽ cậu là fan trung thành của Thôi An Tĩnh?”
Nếu không phải thế, anh ấy thật sự không nghĩ ra được tại sao Tạ Hành Ngôn lại tốn công giúp cô như vậy, chắc chắn phải có nguyên nhân.
Thẩm Văn Tiến dường như cũng thấy lời nói đó có lý, liếc nhìn Tạ Hành Ngôn dò hỏi: “Hay lần sau cô ấy đến, tớ dẫn cậu đi gặp cô ấy nhé?”
“…”
“…”
Tạ Hành Ngôn cau mày, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng từ chối: “Không cần đâu.”
“Đừng ngại, biết đâu cô ấy lại thích kiểu như cậu.” Chu Nhân Hoài an ủi: “Trong giới giải trí làm gì có người nào đẹp trai lại nghiêm túc, chuẩn mực như cậu.”
“…”
Tạ Hành Ngôn cười lạnh ha ha trong lòng, anh có chỗ nào lại khiến họ hiểu lầm anh là một fan hâm mộ yêu mà không được đáp lại chứ. Nếu không phải còn một chút lý trí, anh thật sự muốn nói thẳng ra: Thật xin lỗi, ngày nào tớ cũng gặp cô ấy, không phiền các cậu phải lo lắng.
Chủ đề này làm Tạ Hành Ngôn cảm thấy buồn phiền, anh gọi thêm một két rượu nữa, tối nay chắc không đọc luận văn được rồi.
Chơi đến gần mười giờ đêm, sau khi uống thêm một vòng nữa, tầm nhìn của Tạ Hành Ngôn vẫn còn rõ ràng, nhưng đầu óc thì rối tung lên, anh ngẩng đầu, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu cô không trở lại Nghi Đồng nữa.
Càng nghĩ càng bực bội.
Chu Nhân Hoài vẫn đang trò chuyện với Thẩm Văn Tiến.
Sàn nhảy gần nửa đêm đã chật kín người, âm nhạc vang dội đến nhức tai, Tạ Hành Ngôn cảm thấy khó chịu, bèn đi vào nhà vệ sinh, giải quyết xong vấn đề s1nh lý, anh nhìn bản thân trong gương, bất giác bật cười.
Thật chẳng có chút tiền đồ nào.
Anh muốn gặp cô.
Thậm chí anh còn chẳng buồn kiếm cớ do rượu tác động.
Muốn làm thì cứ làm thôi.
Anh tìm một góc yên tĩnh, dựa vào tường để giữ thăng bằng cơ thể đang ngà ngà say, không chút do dự mà gọi cho cô một cuộc gọi video.
Lần thứ nhất cô không bắt máy, anh tiếp tục gọi lần hai...
Đến lần thứ ba, khuôn mặt thanh tú của cô mới xuất hiện trên màn hình.
“Có chuyện gì vậy?”
Có vẻ như cô vừa mới rửa mặt xong, tóc trước trán được kẹp gọn bằng một chiếc kẹp xanh, cả khuôn mặt phơi bày trước tầm nhìn của anh.
Tạ Hành Ngôn nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói ngà say mang theo chút khàn khàn: “Em đang làm gì thế?”
Cô nói vừa mới rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ.
“Muộn thế rồi, anh có việc gì sao?”
Tạ Hành Ngôn dừng lại một lát, ánh mắt rơi xuống đôi môi cô, lắc đầu: “Không có gì, em…”
Anh không nỡ gọi cô ra ngoài, đang định nói “em ngủ đi” thì Thôi An Tĩnh lại hỏi: “Anh đang ở ngoài sao?”
Tạ Hành Ngôn ngập ngừng rồi gật đầu: “Hửm?”
“Anh uống rượu à?”
Cô lại hỏi.
Lúc này, đầu óc Tạ Hành Ngôn đã tỉnh táo hơn nhiều, anh hơi ngạc nhiên: “Sao em biết?”
Cô nói thật: “Tạ Hành Ngôn, mặt anh đỏ lắm, muốn không nhận ra cũng khá khó.”
Anh khẽ cười, không nói gì thêm.
“Sao anh lại đi uống rượu? Tâm trạng không tốt sao?”
“Không.” Anh lắc đầu: “Uống cùng bạn thôi.”
“Uống nhiều không?”
“Vẫn ổn.”
“Anh lái xe đến à?”
“Ừm.”
“Khi nào anh xong? Có cần em gọi tài xế hộ không?”
Nghe từng câu hỏi cô liên tục ném sang, Tạ Hành Ngôn cảm thấy có một sự thỏa mãn len lỏi trong lòng, tràn ngập khắp trái tim anh. Anh không biết tại sao, rõ ràng trước đó còn rất bực bội, nhưng khi nghe thấy giọng cô, cảm giác như cả thế giới đều tĩnh lặng.
“Thôi An Tĩnh.” Anh buông thả khao khát của mình.
Phía bên kia, cô im lặng nhìn anh qua màn hình, chờ đợi anh nói tiếp. Tạ Hành Ngôn cũng nhìn cô, giọng nói trầm thấp vô cùng.
“Em từng nói, sau khi lấy bằng lái thì có thể đổi lại em đón anh.” Anh hỏi: “Lời đó có còn tính không?”
…
Vài phút sau, Tạ Hành Ngôn quay lại chỗ ngồi, trên đường về gặp một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm đậm, cố tình tiến lại gần anh: “Anh đẹp trai, cho em Wechat nhé?”
Tạ Hành Ngôn lùi lại hai bước, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, xa cách: “Xin lỗi, tôi đã có vợ.”
Cô gái nghe vậy, không cam lòng rời đi.
Anh ngồi trở lại ghế của mình, ngửa đầu tựa vào, tay đưa lên che mắt để tránh ánh sáng, tim đập mạnh như tiếng trống.
Chơi đến mười hai giờ, Thẩm Văn Tiến vì Lâm Lệnh Xu mà đề nghị tối nay đến đây thôi. Hai người họ rời đi, Chu Nhân Hoài thở dài: “Thẩm Văn Tiến thật có phúc, tìm được cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa chu đáo, suốt nửa buổi tối chẳng phàn nàn câu nào, thật tốt.”
Tạ Hành Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế, không để ý đến lời anh ấy.
“Này?” Chu Nhân Hoài huých nhẹ anh: “Đã gọi tài xế chưa? Chở tớ về luôn nhé, xe tớ hết xăng rồi.”
Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn mở mắt ra, nhìn anh ấy một cách cảnh giác, không chút do dự từ chối: “Tự bắt xe về đi.”
“Trời ạ, nói thế mà nghe được à?” Chu Nhân Hoài trợn mắt: “Dù sao em cũng là em rể tương lai của anh mà.”
Tạ Hành Ngôn nghe thấy mà đau đầu: “Cậu có tin cậu còn nói thêm một câu nữa, tớ sẽ quăng cậu xuống đất không?”
“Tớ ngồi đây chờ cậu quăng đó, hôm nay tớ thật sự muốn cậu đưa tớ về.”
“…”
Tạ Hành Ngôn nhìn anh ấy, lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực không biết nói gì. Hai người cứ thế căng thẳng trong nửa phút, rồi điện thoại Tạ Hành Ngôn rung lên, có người gọi đến. Ngay lập tức, anh thay đổi biểu cảm, dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại.
Còn sợ bị anh ấy nghe thấy nữa chứ, Chu Nhân Hoài bày tỏ sự khinh bỉ sâu sắc.
Cúp máy xong, Tạ Hành Ngôn quay đầu, liếc nhìn anh ấy một cái, nhạt nhẽo cảnh cáo: “Lát nữa gặp người đó, đừng nói chuyện này ra ngoài.”
Chu Nhân Hoài ngơ ngác: “Người nào? Còn sợ tớ nói ra?”
“Sao, tình nhân nhỏ à?”
Anh ấy vừa dứt lời, Tạ Hành Ngôn đã cầm áo đứng dậy, chưa đến nửa phút, một cô gái bước tới.
Chu Nhân Hoài không tin nổi, đứng bật dậy, vô cùng kinh ngạc, thậm chí không thốt nên lời: “Cậu cậu cậu…”
Chết tiệt, hóa ra là thật!
Tạ Hành Ngôn liếc xéo anh ấy, bước tới.
Thôi An Tĩnh thấy anh đi không vững, theo phản xạ đỡ lấy cánh tay anh, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô: “Sao anh lại uống nhiều thế này?”
Chu Nhân Hoài còn định nói gì đó, nhưng Tạ Hành Ngôn chẳng thèm quan tâm, kéo Thôi An Tĩnh đi xuyên qua đám đông, thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.
Tìm được xe, Tạ Hành Ngôn lấy chìa khóa ra mở khóa, đèn xe bật sáng, Thôi An Tĩnh lập tức lùi bước: “Em… em vừa mới lấy bằng lái, có lẽ em không làm được.”
“Không sao.” Tạ Hành Ngôn an ủi cô: “Anh tin em.”
Sự tin tưởng này như đặt cả tính mạng lên người cô, điều này khiến Thôi An Tĩnh vô cùng căng thẳng.
Hơn nữa, trên xe không chỉ có mỗi Tạ Hành Ngôn.
Chu Nhân Hoài ngồi ở ghế sau, cảm nhận tốc độ xe chậm như rùa bò, mông anh ấy sắp tê cứng, buột miệng thúc giục: “Có thể đi nhanh hơn không, mắc tiểu quá.”
Thôi An Tĩnh nắm chặt vô lăng, gật đầu đồng ý nhưng không dám đạp chân ga.
Tạ Hành Ngôn ngồi ở ghế phụ hoàn toàn không bận tâm, thậm chí anh còn dựa vào ghế rất thoải mái.
“…”
“Tạ Hành Ngôn.” Thôi An Tĩnh gọi anh một tiếng.
Tạ Hành Ngôn mở mắt, ngay lập tức ngồi thẳng: “Có chuyện gì sao?”
“Giúp em tháo khẩu trang ra, em không thở được, tay không dám di chuyển.” Giọng nói của cô có phần thảm thiết.
Tạ Hành Ngôn cúi xuống, giúp cô tháo khẩu trang, ngón tay vô tình chạm vào mặt cô, Thôi An Tĩnh giật mình, không dám cử động.
Tạ Hành Ngôn không nhận ra sự khác thường của cô, an ủi cô: “Không sao đâu, từ từ thôi, không cần vội.”
Chu Nhân Hoài sắp nhịn tới chết, nghe thấy vậy lại càng không kiềm chế được nữa, anh ấy hối hận vô cùng, ngay từ đầu đã không nên lên xe, cũng không biết anh tìm tài xế ở đâu ra.
Gương chiếu hậu trên ghế lái phản chiếu đúng vị trí của anh, Chu Nhân Hoài không ngừng lẩm bẩm trong lòng, anh ấy phải xem thử người này rốt cuộc là ai.
Sau khi nhìn rõ gương mặt đó, Chu Nhân Hoài không thể kiềm chế mà thốt lên một tiếng “vãi”, làm Thôi An Tĩnh suýt chút nữa hoảng sợ buông tay khỏi vô lăng.
Tạ Hành Ngôn nhìn ra phía sau, giọng đầy khó chịu: “Cậu lại phát điên gì nữa vậy?”
“Tớ mẹ nó hoa mắt rồi sao?”
Người này mẹ nó không không không phải là Thôi An Tĩnh sao!
Nghĩ đến việc vừa nãy Thẩm Văn Tiến còn nói sẽ giới thiệu cô cho Tạ Hành Ngôn, Chu Nhân Hoài chỉ muốn cười, việc này còn cần giới thiệu sao?
Họ đã cấu kết với nhau từ lâu rồi đấy.
Cái tên này giấu kỹ như vậy, ông đây thật sự khâm phục.
Bây giờ anh ấy vô cùng chắc chắn Tạ Hành Ngôn để lại căn nhà cho Thôi An Tĩnh.
Liệu có phải là nhà tân hôn không, không phải nhỏ quá sao?
Chu Nhân Hoài nghĩ trong đầu, quyết định lên tiếng: “Khụ khụ, xin hỏi cô Thôi định bao giờ đi xem nhà thế?”
Gặp đèn đỏ, Thôi An Tĩnh dừng lại, tâm trí cô đang đặt trên tay lái, ban đầu không chú ý đến lời nói của anh ấy, đến khi anh ấy lặp lại lần hai, cô chậm chạp hỏi: “Nhà gì?”
Tạ Hành Ngôn cũng nhìn anh ấy, dùng ánh mắt cảnh cáo anh ấy im lặng.
Nếu cảnh cáo có thể khiến anh ấy im lặng, thì anh ấy đã không phải là Chu Nhân Hoài.
Hóa ra anh giữ căn nhà đó lâu như vậy mà nữ chính vẫn chưa hề hay biết.
Chu Nhân Hoài quyết định giúp đỡ anh em của mình một phen, thêm dầu vào lửa: “Cô không biết sao? Mấy tháng trước, Tạ Hành Ngôn đã đến xem một căn nhà ở chỗ tôi, còn bảo để lại cho cô. Nếu cô ưng ý thì chốt luôn, nhưng đã mấy tháng rồi, cô vẫn chưa đến xem. Tôi cũng ngại không thể cho người khác xem đó.”
Đèn xanh bật sáng, Thôi An Tĩnh bị lời nói phía sau làm phân tâm nên không để ý. Đến khi có ai đó nhẹ nhàng chạm vào tay, cô mới bừng tỉnh, vội vàng khởi động xe.
Chu Nhân Hoài tiếp tục lên tiếng, Tạ Hành Ngôn cầm một vật trên bảng điều khiển lên, không chút do dự ném về phía anh ấy, sắc mặt anh hơi trầm xuống: “Cậu còn lải nhải thêm câu nào nữa, có tin tớ thật sự sẽ ném cậu xuống không?”
Chu Nhân Hoài miễn cưỡng khép miệng lại, không phải anh ấy sợ Tạ Hành Ngôn thật sự ném mình xuống, mà là vì anh ấy chợt cảm thấy không có gì thú vị. Nếu người ta không chủ động, thì mình hỗ trợ có ý nghĩa gì?
Chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chỗ ở của Chu Nhân Hoài và Tạ Hành Ngôn khá gần nhau, nên cô chỉ tốn chút thời gian gian đã đưa Chu Nhân Hoài về đến nhà.
Khi xe vào bãi đỗ xe ngầm, Thôi An Tĩnh định hỏi chỗ đỗ xe ở đâu, nhưng thấy anh nhắm mắt, hơi thở ổn định, cô không nỡ làm phiền, bèn tự tìm một chỗ trống để đỗ.
Là một tay lái mới, phần khó nhất là lùi xe. Cô vất vả lùi mãi, gần mười phút mới vào được chỗ đỗ, lúc tắt máy, cô lau mồ hôi trên trán.
May là anh đã ngủ, nếu không chắc sẽ càng căng thẳng.
Cô luôn cảm thấy nếu để anh thấy được những việc mình làm không tốt thì sẽ rất khó xử, không biết có phải tâm lý của tất cả các cô gái đều như vậy không, lúc nào cũng muốn tạo hình ảnh hoàn hảo cho bản thân.
Thôi An Tĩnh ngồi yên ở ghế lái, mở ứng dụng đặt xe trên điện thoại.
Cô cúi đầu, trong xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ trước mặt chiếu vào, cũng không sáng lắm, sống mũi thanh tú nghiêng nhẹ, cô vô thức cắn môi, nửa khuôn mặt hiện ra trong tầm nhìn, chỉ cần anh mở mắt là có thể thấy ngay.
Tạ Hành Ngôn từ từ mở mắt, nhìn vào chiếc móc treo trong xe, ánh sáng mờ ảo phản chiếu những suy nghĩ không rõ ràng của anh, ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc u ám.
Sau một lúc lâu, anh quay đầu lại, hàm dưới căng cứng, yết hầu vô thức di chuyển lên xuống, nhìn cô rồi nói: “Sao em không gọi anh dậy?”