Ăn lẩu xong và trở về nhà cũng đã gần chín rưỡi tối.
Cả gia đình ngồi trong phòng khách xem TV, bầu không khí rất nặng nề. Thấy Thôi An Tĩnh bước vào, Lâm Mạn nhìn thoáng qua sau lưng cô.
“Về rồi à.”
Thôi An Tĩnh gật đầu.
Lâm Mạn lấy điều khiển từ xa tắt TV, bảo Thôi Náo Náo ra ngoài khóa cửa lớn.
Thôi An Tĩnh ngồi xuống. Trước khi về, cô đã nghĩ đến phải đối mặt với cảnh này, lặng lẽ đợi sự xét xử của Lâm Mạn.
Không ngờ, bà lại đứng dậy: “Về rồi thì tốt, đi rửa mặt rồi ngủ sớm đi.”
Thôi An Tĩnh có phần không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ vậy thôi sao?
Có lẽ vì khóc quá nhiều trong ngày, khi vừa đặt lưng lên giường, Thôi An Tĩnh đã ngủ thiếp đi, một đêm không mộng mị, một giấc ngủ ngon lành. Sáng hôm sau, cô thức dậy với tinh thần sảng khoái, sắc mặt cũng trông tươi tắn hẳn.
Trước đó, Thôi An Tĩnh đã đặt lịch kiểm tra sức khỏe tổng quát cho cả nhà qua mạng, trong vòng một tháng phải thực hiện. Hôm nay là ngày cuối cùng.
Lâm Mạn và Thôi Thụ Sinh không muốn đi lắm nên đã trì hoãn rất lâu. Thôi An Tĩnh và Thôi Náo Náo dỗ ngọt mãi vẫn không được, cuối cùng cô phải nói chi phí kiểm tra sức khỏe rất đắt, họ mới đồng ý.
Họ phải đi bệnh viện thành phố Nam Giang để kiểm tra sức khỏe. Ngồi tàu cao tốc chỉ mất nửa tiếng là đến nơi, rất tiện lợi.
Buổi kiểm tra diễn ra suôn sẻ. Đến lượt Thôi An Tĩnh, bác sĩ bảo cô quay đầu sang hai bên, cử động cổ, rồi dùng tay nhấn nhẹ lên cổ cô. Không giống như mọi lần, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ không ký ngay lên đơn mà đưa lại cho cô và yêu cầu cô đến khoa nội tiết để kiểm tra máu trước.
Lúc đó, mặt Thôi An Tĩnh lập tức trắng bệch. Cô không dám để người nhà biết, đành giả vờ bình thường, hoàn thành kiểm tra rồi nói có việc gấp cần ở lại Nam Giang một lúc, bảo họ về trước.
Sau khi họ lên tàu về, Thôi An Tĩnh với khuôn mặt trắng bệch quay lại bệnh viện, đăng ký khám ở khoa nội tiết và lấy máu.
Một mình ngồi chờ kết quả xét nghiệm máu suốt hai tiếng trong bệnh viện, cô đưa báo cáo cho bác sĩ, nhưng chẳng nhớ nổi bác sĩ nói gì, chỉ nhớ bác sĩ bảo cô làm thêm vài xét nghiệm khác. Không chịu nổi nữa, cô hỏi: “Bác sĩ, tôi bị bệnh nan y gì sao?”
Bác sĩ bảo cô đừng nghĩ lung tung, chờ kết quả rồi hẵng nói.
Thôi An Tĩnh càng thêm lo lắng khi bước ra khỏi phòng khám. Cô ngồi xuống chiếc ghế lạnh lẽo ở hành lang, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.
Đúng lúc đó, Tạ Hành Ngôn gọi điện cho cô. Điện thoại kêu gần nửa phút, Thôi An Tĩnh như bừng tỉnh, run rẩy mở điện thoại nghe máy.
Tạ Hành Ngôn hỏi cô đang ở đâu.
Thôi An Tĩnh không cầm lòng được mà nghẹn ngào, không thể thốt ra lời.
Tạ Hành Ngôn lập tức nhận ra điều bất thường, truy hỏi cô có chuyện gì.
Người qua lại tấp nập trong bệnh viện, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, bàn tay nắm chặt điện thoại mỗi lúc một căng thẳng hơn, cô run rẩy nói: “Em đang ở bệnh viện Nam Giang.”
Khi Tạ Hành Ngôn đến nơi, cô vừa làm xong xét nghiệm, đang ngồi ở hành lang đợi. Anh vội vã chạy đến, ngồi xuống trước mặt cô, nhìn khắp nơi xem cô có bị thương ở đâu không.
Nhìn thấy anh xuất hiện, lòng Thôi An Tĩnh bình yên hơn nhiều. Bàn tay đẫm mồ hôi của cô nắm chặt tay anh: “Em không sao.”
“Bàn tay ra nhiều mồ hôi thế này mà em nói không sao?” Tạ Hành Ngôn nắm chặt lấy tay cô, lần đầu tiên anh cảm thấy lo lắng tới vậy. Sợ làm cô hoảng, anh cố gắng dịu giọng: “Bác sĩ nói sao?”
Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Chưa có kết quả.”
“Được rồi.” Tạ Hành Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô: “Anh sẽ chờ cùng em.”
Sau đó, không ai nói thêm gì nữa.
Trưa hôm đó bác sĩ nghỉ trưa, phải đợi đến hai giờ rưỡi mới có kết quả. Cả buổi sáng, Thôi An Tĩnh chưa ăn sáng, nhưng lúc này cô lại như không cảm nhận được cơn đói, cứ thẫn thờ chờ đợi.
Cuối cùng cũng đến lúc bác sĩ làm việc trở lại. Thôi An Tĩnh cầm lấy kết quả, trước khi vào gặp bác sĩ, cô chặn Tạ Hành Ngôn lại: “Em… vào một mình là được rồi.”
Tạ Hành Ngôn cũng không khá hơn cô là bao. Anh giữ chặt tay cô, lạnh mặt, từ chối bằng hành động, đẩy cửa phòng khám rồi dẫn cô vào cùng.
Bên trong là một nữ bác sĩ trẻ, trông có vẻ mới tốt nghiệp chưa lâu. Khi cầm lấy kết quả xét nghiệm của Thôi An Tĩnh, Tạ Hành Ngôn không khỏi nghĩ đến một khả năng khác: Có khi nào bác sĩ trẻ thiếu kinh nghiệm, chẩn đoán sai.
Thời gian bác sĩ xem và đặt tờ kết quả xuống chỉ khoảng hơn mười giây, nhưng với Tạ Hành Ngôn thì như kéo dài cả một đời. Anh hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?”
Nữ bác sĩ đáp: “Cường giáp. Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, sau này mỗi tuần đến tái khám.”
Nghe thì chắc không phải là vấn đề nghiêm trọng như anh lo lắng, dây thần kinh căng thẳng của Tạ Hành Ngôn cuối cùng cũng dịu lại.
Cô gái bên cạnh dường như vẫn chưa kịp phản ứng. Đến khi lấy xong thuốc, cô mới chậm rãi hỏi: “Không phải bệnh nan y đúng không?”
“Không phải.” Tạ Hành Ngôn biết cô đã bị dọa sợ, anh nhẹ nhàng trấn an cô một lúc rồi nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng cường giáp cũng không phải chuyện nhỏ. Em cần uống thuốc đều đặn và phải đi kiểm tra định kỳ, nhớ chưa?”
Lúc này Thôi An Tĩnh mới tỉnh táo lại, chỉ cần không phải bệnh nan y là tốt rồi, cô gật đầu: “Em nhớ rồi.”
Cô thở dài nặng nề: “Em đói quá.”
Từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, lại trong trạng thái căng thẳng tột độ nên làm gì còn tâm trạng mà ăn. Bây giờ mọi thứ đã dịu lại, cơn đói ập đến ngay lập tức.
Tạ Hành Ngôn đưa cô đến một quán ăn gần đó.
Bác sĩ chỉ bảo không ăn rong biển và tảo bẹ, nhưng sau khi tra mạng, Tạ Hành Ngôn thấy có rất nhiều món cần hạn chế, nên trong lúc gọi món, anh nghiêm túc kiểm soát, không chọn bất kỳ món hải sản nào.
May là cô vốn không thích ăn hải sản.
Ăn xong, Tạ Hành Ngôn gọi thêm nước nóng, nhìn cô uống thuốc xong.
“Từ giờ trở đi, mỗi ngày phải uống thuốc đúng giờ, không được thức khuya nữa. Thứ Hai tới, anh sẽ đưa em quay lại tái khám.”
Thôi An Tĩnh gật đầu như gà mổ thóc: “Em nhớ rồi.”
“Có chuyện gì thì nói với anh, không được giữ trong lòng nữa, biết chưa? Bệnh này phần lớn do em tự dằn vặt bản thân mà ra đấy.” Thấy cô thẫn thờ, Tạ Hành Ngôn gõ nhẹ lên bàn, nghiêm túc: “Nghe rõ chưa?”
Thôi An Tĩnh: “Ừm, em biết rồi.”
“Hy vọng là em thật sự biết.”
“…”
“Bệnh này có khỏi được không?” Cô suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Em thấy trên mạng mọi người nói phải uống thuốc lâu lắm, có khi cả mấy năm.”
Nghe vậy, Tạ Hành Ngôn nhìn cô: “Bác sĩ nói bệnh của em phát hiện sớm, mới chỉ là cường giáp nhẹ, nếu kiểm soát tốt có thể ngừng thuốc và hồi phục. Nhưng vẫn không thể chỉ dựa vào thuốc, em cần phải điều chỉnh chế độ ăn uống, không ăn những thứ không nên ăn, mỗi ngày vận động nhiều hơn, tập chạy bộ, tăng cường miễn dịch.”
“Hả?” Thôi An Tĩnh hơi ngập ngừng: “Chạy bộ thì em không làm nổi, đi bộ được không?”
“…”
“Đi bộ cũng được.”
“Vừa rồi em sợ lắm phải không?” Tạ Hành Ngôn hỏi thêm.
“Một chút.” Thôi An Tĩnh thành thật trả lời, ngại ngùng cười: “Trước đây em nghĩ con người ăn uống thì khó mà tránh được bệnh tật, có bệnh thì chữa thôi. Nhưng vừa rồi em mới nhận ra, suy nghĩ đó hơi ngây thơ, sức khỏe thật sự là thứ quan trọng nhất.”
“Tạ Hành Ngôn, anh có thể giúp em giấu chuyện này không?” Cô nói: “Em không muốn gia đình biết, em thật sự không muốn họ lo lắng.”
“Nếu em có thể giấu mãi thì anh sẽ không chủ động nói với họ. Mục đích của em là tốt, nhưng em sống ngay trước mắt họ, sớm muộn gì họ cũng tự phát hiện ra thôi, đến lúc đó họ sẽ còn lo lắng hơn.” Tạ Hành Ngôn nói: “Thôi An Tĩnh, em lúc nào cũng tự ép mình quá, cảm giác an toàn của em quá thấp. Có lẽ em nên học cách dựa vào họ nhiều hơn, thả lỏng bản thân. Huyết thống sẽ không bao giờ bỏ rơi em, trước mặt họ, em mãi mãi chỉ có một thân phận, đó là con gái của họ.”
Thôi An Tĩnh hoàn toàn sững sờ.
—
Trên đường trở về Lê Bình, Tạ Câu Nguyệt gọi một cuộc điện thoại cho Tạ Hành Ngôn, Thôi An Tĩnh ngồi bên cạnh vô thức nín thở.
“Anh, anh còn ở Lê Bình không?” Tạ Câu Nguyệt hỏi.
Tạ Hành Ngôn kết nối điện thoại với bluetooth trên xe, ném điện thoại sang một bên, hờ hững đáp: “Ừm.”
“Em nói anh nghe một bí mật.” Tạ Câu Nguyệt tỏ vẻ bí hiểm: “Anh đoán thử xem là gì?”
“Anh đang lái xe, có chuyện quan trọng thì nói, không thì anh cúp máy.” Tạ Hành Ngôn không thương tình cắt ngang lời cô ấy, làm Tạ Câu Nguyệt tức giận gào lên trong điện thoại: “Tạ Hành Ngôn! Em là em gái anh đó!”
Tạ Hành Ngôn không mảy may động lòng, lạnh lùng nói: “Không nói thì anh cúp máy.”
Tạ Câu Nguyệt lẩm bẩm chửi thầm, mấy từ mà người khác không dám dùng với Tạ Hành Ngôn cô ấy đều nói hết. Thôi An Tĩnh cố gắng nín cười, Tạ Hành Ngôn liếc nhìn cô một cái, làm ra vẻ sắp cúp máy: “Cúp đây.”
“Khoan đã, đừng đừng, em nói!” Tạ Câu Nguyệt sợ anh cúp máy thật, vội vàng lên tiếng: “Em nói anh nghe là được chứ gì.”
Mặt Tạ Hành Ngôn không chút cảm xúc, trông như chẳng hề quan tâm chút nào đến cái bí mật này. Nếu người gọi không phải em gái anh, có lẽ anh chẳng buồn nghe cô ấy nói chuyện đến hai phút.
Tạ Hành Ngôn rộng rãi cho cô ấy hai phút.
“Làm gì có ai làm anh trai như anh, không có chút kiên nhẫn nào với em gái mình.”
Tạ Câu Nguyệt lại bắt đầu làu bàu khiến Tạ Hành Ngôn nhíu mày khó chịu.
Thôi An Tĩnh thầm nghĩ, trước giờ chưa hiểu rõ, hôm nay mới biết, đối diện với Tạ Hành Ngôn, Tạ Câu Nguyệt lại nói nhiều không ngờ.
“Thôi được rồi, em nói anh nghe đây.” Tạ Câu Nguyệt hắng giọng: “Thật ra cũng không có gì to tát, chỉ là hôm nay Cố Minh nói với em rằng Thôi An Tĩnh cũng đang ở Lê Bình, nên em muốn hỏi xem anh có gặp cô ấy không.”
Tạ Hành Ngôn quay sang nhìn Thôi An Tĩnh rồi hỏi: “Em hỏi chuyện này làm gì?”
“Chỉ là hỏi thôi, em nghĩ Lê Bình không lớn lắm, biết đâu anh lại tình cờ gặp cô ấy.” Nói xong, dường như Tạ Câu Nguyệt nhận ra điều gì đó, tự nói với chính mình: “Cũng đúng, anh đâu có quen cô ấy, gặp để làm gì. Anh đúng là vô dụng.”
Nhận ra điều này, Tạ Câu Nguyệt lắc đầu tặc lưỡi không ngừng, sau khi mỉa mai xong thì cúp máy ngay, coi như lấy lại phần thắng sau khi bị anh làm bực mình.
Tạ Hành Ngôn: “…”
Thấy điện thoại bị cúp, Thôi An Tĩnh bật cười khúc khích.
Đèn đỏ phía trước, Tạ Hành Ngôn dừng xe, nhìn sang cô, trông có vẻ cũng bất đắc dĩ, nhếch môi hỏi: “Em cười cái gì?”
Thôi An Tĩnh suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi nói: “Em thấy cách anh và em gái anh giao tiếp với nhau thật thú vị.”
Tạ Hành Ngôn nghe vậy, không hài lòng với từ “thú vị” lắm, lắc đầu cười nhẹ.
“Anh lại rất mong em ấy đến Lê Bình.”
Thôi An Tĩnh hơi ngạc nhiên: “Tại sao?”
Đèn xanh bật, dòng xe cộ lại tiếp tục di chuyển, anh khởi động xe một cách thong thả, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ chiếu lên khuôn mặt anh.
“Để em ấy tận mắt nhìn xem người ngồi trên ghế phụ của anh là ai.”
“…”
“…”
“…”
Ở bên kia, sau khi cúp máy, Tạ Câu Nguyệt vừa bước ra khỏi phòng trà thì đụng phải Cố Minh, anh ta đứng chắn ở cửa, mặt mày cau có: “Anh trai cô cũng ở Lê Bình?”
Tạ Câu Nguyệt ôm ngực, suýt nữa thì bị anh ta làm giật mình ngất xỉu, gương mặt chẳng mấy vui vẻ: “Anh nghe lén người khác nói chuyện đấy à?”
Cố Minh cười lạnh: “Cô tự ý tiết lộ hành tung của Thôi An Tĩnh cho người khác, chuyện này tôi vẫn chưa tính sổ với cô đâu.”
“…”
Tạ Câu Nguyệt thầm rủa một tràng dài trong đầu...
Cô ấy sắp phát điên mất, cô ấy muốn nghỉ việc, nghỉ ngay lập tức!
“Đúng vậy, thì sao nào! Tôi nói cho anh trai tôi đấy, có giỏi thì anh sa thải tôi đi, giờ anh ấy đang ở Lê Bình đó, sao nào!!”
“Anh ta đang ở cùng với Thôi An Tĩnh?”
Tạ Câu Nguyệt ưỡn thẳng lưng, đối chọi với anh ta: “Đúng vậy, không chỉ bây giờ họ đang ở cùng nhau, mà còn ở cùng nhau mỗi ngày, anh hết cơ hội rồi!”
Cố Minh bị cô ấy làm cho tức điên, không nói lời nào mà bỏ đi.
Tạ Câu Nguyệt đứng ở cửa phòng trà, lặng lẽ rủa thầm sau lưng anh ta.
Cô ghét nhất loại đàn ông như anh ta, khi người ta ở bên cạnh thì không đối xử tốt, đợi đến lúc người ta rời đi mới lo lắng tới mức muốn cả thế giới biết anh ta quan tâm.
Đàn ông tồi, đáng đời độc thân!
Khi Lý Bùi đến tìm Cố Minh, cô ấy nhìn thấy tài liệu rải rác khắp nơi, nhanh chóng cúi xuống nhặt từng cuốn lên rồi sắp xếp lại.
Cố Minh đã cởi áo khoác, cà vạt buổi sáng vừa thắt đã bị anh ta kéo lỏng, lệch lạc, cả người toát lên sự tức giận. Anh ta quay lại, sắc mặt âm u: “Kéo Thôi An Tĩnh trở về Nghi Đồng cho tôi, nếu cô ấy không chịu quay về thì dùng hợp đồng để đe dọa.”
Làm việc với Cố Minh bao năm qua, đây là lần đầu tiên Lý Bùi thấy anh ta vô liêm sỉ tới mức này. Khi xưa chính anh ta là người đuổi cô đi, giờ lại muốn cô quay về, nếu không về thì dùng thủ đoạn đe dọa. Cô ấy khó mà đồng tình: “Tôi không làm được.”
Cố Minh chống tay lên hông, tưởng mình nghe nhầm, không thể tin nổi: “Cô nói gì?”
Lý Bùi bình tĩnh lặp lại: “Tôi nói, tổng giám đốc Cố, tôi không làm được.”
Cố Minh vung tay hất đổ đống tài liệu vừa được cô ấy sắp xếp. Một cuốn rơi trúng chân cô ấy, nhưng Lý Bùi không nói một lời, âm thầm chịu đựng.
“Cô ra ngoài đi.”
Lý Bùi xoay người đi, tay chạm vào tay nắm cửa thì dừng lại một lát, quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Cố, nếu anh thật sự thích Thôi An Tĩnh, thì anh nên đối xử với cô ấy bằng sự chân thành, chứ không phải dùng thủ đoạn ép buộc. Làm như vậy, cô ấy sẽ càng rời xa anh hơn.”
Nói xong, cô ấy kéo cửa và bước ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại, Cố Minh nhìn chằm chằm vào nó, ánh mắt dần trở nên bình tĩnh, chìm vào suy nghĩ.
Nửa tiếng sau, Cố Minh gọi Lý Bùi vào lại.
“Cô đi nhận cúp thay cô ấy ở hoạt động Sao Sáng ngày kia đi.”
—
Thôi An Tĩnh suy nghĩ suốt dọc đường về chuyện bị bệnh cường giáp, về đến nhà cô quyết định nói thật với bố mẹ. Tạ Hành Ngôn nói đúng, cô sống dưới mắt họ mỗi ngày, giấu giếm chỉ khiến họ lo lắng hơn. Tối hôm đó, Lâm Mạn và Thôi Thụ Sinh còn muốn đưa cô đến bệnh viện ở trấn kiểm tra lại lần nữa, nhưng cô từ chối, thuật lại nguyên văn lời bác sĩ cho họ nghe. Ban đầu, họ không tin, sợ cô cắt xén thông tin để lừa họ. Thôi An Tĩnh phải cam đoan đi cam đoan lại rằng hoàn toàn không có gì giấu giếm. Nếu họ không tin, thứ Hai tuần tới họ có thể cùng cô đi tái khám. Lúc đó, họ mới miễn cưỡng tin và đồng ý tuần sau đi cùng cô.
Mấy năm sống một mình ở Nghi Đồng, cô cũng từng ốm đau không ít, nghiêm trọng nhất là dị ứng. Lần đó cô đi dự tiệc cùng Cố Minh, uống vài ly rượu. Đó là lần đầu tiên cô uống rượu, không biết mình bị dị ứng cồn. Trên đường về, cô ngất xỉu và được đưa khẩn cấp vào bệnh viện, nằm viện một mình hai ngày.
Bao năm qua cô đã quen mạnh mẽ, hôm nay là lần đầu tiên Thôi An Tĩnh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Đến tối, Thôi An Tĩnh cố gắng đi ngủ sớm, chưa đến mười giờ rưỡi đã vệ sinh cá nhân và lên giường. Lăn qua lộn lại nửa tiếng mà không tài nào ngủ được, cô từ bỏ ý định này, mở điện thoại ra tìm Tạ Hành Ngôn.
Cô gửi một biểu tượng khóc lóc qua.
[Thôi An Tĩnh: Không ngủ được.]
Tạ Hành Ngôn đáp lại rất nhanh gọn và thẳng thắn, chỉ vài giây sau tin nhắn được gửi đi, anh đã gọi cho cô một cuộc gọi thoại.
Phòng của Thôi An Tĩnh nằm ở giữa, ngay bên cạnh là phòng của Lâm Mạn và Thôi Thụ Sinh, cách âm không tốt. Cô nhấc máy, chui đầu vào chăn, nhỏ giọng hỏi: “Sao tự nhiên anh lại gọi điện?”
Giọng của anh qua điện thoại nghe còn lạnh lùng hơn thường ngày, nhưng cách anh nói vẫn rất kiên nhẫn: “Không phải nói không ngủ được sao.”
Nhưng nhắn tin cũng được mà, gọi điện thế này, Thôi An Tĩnh lại thấy không thoải mái.
“Gọi điện thì tiện hơn.” Anh dường như có thể nhìn thấy suy nghĩ trong đầu cô qua khoảng cách.
“Anh đang bận làm việc à?” Chui trong chăn có chút khó thở, Thôi An Tĩnh đưa đầu ra hít thở, nghe thấy tiếng chuột máy tính ở phía anh.
Tạ Hành Ngôn: “Có sinh viên gửi bài viết, nhờ anh xem chỗ nào cần chỉnh sửa.”
Thôi An Tĩnh: “Vậy em không làm phiền anh nữa, hay là…”
“Không phiền.” Cô chưa nói hết câu, Tạ Hành Ngôn đã nói: “Bài viết của cậu ấy rất tốt, không cần chỉnh sửa gì nhiều.”
Thôi An Tĩnh nhặt gối từ mép giường lại, xếp chúng chồng lên nhau rồi nằm lên: “Tạ Hành Ngôn, có phải anh bận lắm không? Mặc dù giáo viên có kỳ nghỉ hè và đông, nhưng chắc vẫn có rất nhiều việc phải làm nhỉ?”
Tạ Hành Ngôn: “Cũng không nhiều lắm, vẫn xoay xở được.”
“Anh biết không, hồi đại học em cũng học sư phạm, nếu em không vào giới giải trí thì bây giờ chắc em cũng làm giáo viên như anh rồi.”
Tạ Hành Ngôn bật cười: “Vậy chắc anh phải gọi một tiếng cô giáo Thôi rồi.”
“Cảm giác ngại ngại sao ấy.” Thôi An Tĩnh xoa khuôn mặt đang nóng lên của mình: “Nhưng may mà em không làm giáo viên. Lần đó khi vào đoàn phim, người diễn chung với em là một diễn viên mới, diễn xuất của anh ta dở tệ. Em đã chỉ dẫn cho anh ta nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không tìm được cảm xúc. Cuối cùng em bỏ cuộc, không dạy nữa. Từ lúc đó, em đã biết mình không có khiếu làm giáo viên, em không biết cách dạy người khác và cũng không có kiên nhẫn. À, anh không biết đâu, thật ra em rất dễ nổi cáu.”
“Anh biết.”
Thôi An Tĩnh hơi bất ngờ: “Sao anh biết? Hình như em chưa bao giờ để lộ điều đó trước mặt anh mà.”
“Có.”
“Khi nào vậy?”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
“Trời mưa, có một cậu bé va phải làm rơi táo của em, em không nói gì mà ném tất cả đi.”
“…”
“Đừng nhắc lại chuyện xấu hổ từ xa xưa thế này nữa chứ?” Thôi An Tĩnh cười khổ.
“Được rồi, vậy em coi như chưa nghe thấy đi.”
“…”
“Hành Ngôn?” Bên ngoài có hai tiếng gõ cửa, giọng bà ngoại vang lên, Tạ Hành Ngôn nói vào điện thoại: “Chờ anh chút.” Lâm Ngọc Trân mở cửa bước vào, thấy trong phòng tối om thì bật công tắc đèn: “Sao không bật đèn?”
Tạ Hành Ngôn đeo kính chống ánh sáng xanh: “Cháu quen rồi ạ.”
“Thói quen xấu, phải sửa.” Lâm Ngọc Trân đặt ly sữa lên bàn anh: “Nhớ uống xong rồi hẵng ngủ, đừng làm việc khuya mãi như vậy.”
Thôi An Tĩnh đột nhiên ngứa mũi, vô tình hắt hơi một cái, âm thanh truyền qua điện thoại, khiến Lâm Ngọc Trân tò mò hỏi: “Cháu có nghe thấy tiếng gì không?”
Tạ Hành Ngôn vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, anh nói: “Tiếng phát ra từ máy tính ạ.”
Ngay lúc đó, Thôi An Tĩnh lại hắt hơi thêm một lần nữa.
Lần này, Lâm Ngọc Trân nghe rõ ràng hơn, bà nhìn về phía chiếc điện thoại trên bàn anh, nét mặt lộ vẻ hiểu rõ, rồi hỏi bằng giọng thân mật: “Lại là cô gái đó sao?”
“…”
Không còn cách nào che giấu, Tạ Hành Ngôn chỉ có thể gật đầu.
Lâm Ngọc Trân mừng rỡ, bảo anh tiếp tục cuộc trò chuyện và ra khỏi phòng, còn tiện tay tắt luôn đèn cho anh.
Sau khi đóng cửa, bà cúi sát tai nghe một chút, nghe thấy giọng nói của anh tiếp tục vang lên, bà cười thầm hài lòng. Lúc này, ông cụ đi ngang qua hỏi: “Bà đang nghe cái gì vậy?”
Lâm Ngọc Trân ra hiệu “suỵt”, kéo ông ấy đi ra xa: “Đừng làm phiền thằng bé.”
“…”
Tạ Hành Ngôn cầm ly sữa trên bàn uống một hơi hết sạch, đặt ly trống xuống rồi hỏi: “Sắp đến sinh nhật em rồi phải không?”
Câu chuyện vừa nãy lại được tiếp tục, họ vừa nói được vài câu thì Tạ Hành Ngôn bất ngờ hỏi, khiến Thôi An Tĩnh hơi ngẩn ra. Cô thấy trong phòng hơi nóng, lập tức duỗi chân ra ngoài chăn, các ngón chân vô thức co lại.
“Hình như vậy.”
“Vậy em muốn quà gì?”
Thôi An Tĩnh bị câu hỏi này làm cho lúng túng, ngơ ngác hỏi: “À, còn có quà nữa sao?”
“Ừ, em muốn gì cũng được.”
Thôi An Tĩnh: “Em không biết.”
Thực ra cô định nói là không cần tặng quà gì cho mình, hơn nữa cô cũng không tổ chức sinh nhật.
Tạ Hành Ngôn chỉ đáp một từ: “Ừ.”
Thôi An Tĩnh không hiểu lắm ý nghĩa của từ “Ừ” đó là gì, nhưng cô cũng không hỏi thêm. Cô trở mình, cảm giác cơn buồn ngủ đang kéo đến, cô để điện thoại sang một bên, nghe giọng anh nhẹ nhàng khiến cô dần thiếp đi.
Tạ Hành Ngôn không nhận được phản hồi từ cô, đoán rằng cô đã ngủ, nhanh chóng tắt điện thoại để không làm phiền giấc ngủ của cô, sau đó anh tắt máy tính và quay về phòng ngủ.