Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 37

Sau khi đến căn hộ, Thôi An Tĩnh gọi điện cho Thôi Náo Náo, mục đích là để thống nhất với nhau, sợ cô bé lỡ miệng. Chưa gọi được ba phút, cô đã nghe thấy giọng nam ở đầu bên kia, cô vội vàng tắt máy, sợ làm phiền họ.

Tạ Hành Ngôn mang đồ mua vào bếp, tủ lạnh chưa được cắm điện, phải đợi một lúc. Anh quay lại phòng khách, thấy cô đứng ngơ ngác bên ngoài, bèn gọi: “Em đứng đó làm gì thế, không lạnh sao?”

“Muốn ăn gì?” Anh hỏi.

Thôi An Tĩnh bước vào, lúc này mới để ý anh đã mua rất nhiều đồ. Cô không giỏi nấu ăn, cũng chẳng kén ăn, rất dễ nuôi. Cô lắc đầu: “Gì cũng được.”

Tạ Hành Ngôn vào bếp thu dọn, Thôi An Tĩnh cũng đi theo giúp, nhưng sau đó lại bị anh đuổi ra ngoài. Cô ngồi ngoài bật TV, không nhịn được nghĩ: Trông mình cũng đâu giống kiểu không vào bếp được nhỉ.

Cô quay đầu lại, nhìn vào căn bếp mở. Ánh đèn không sáng lắm, anh quay lưng lại, đang xử lý nguyên liệu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, dáng người cao ráo, bóng dáng mờ ảo. Trong đầu cô chợt hiện ra một chữ.

Phong thái một người chồng.

Vừa hiện lên chưa đầy ba giây, cô lập tức quay đầu lại, vỗ mạnh vào trán mình.

Cô đang nghĩ gì thế này!

Bỗng dưng mặt cô nóng bừng, vội quạt cho mình. Không ngờ, Tạ Hành Ngôn lại nhìn qua, còn hỏi cô bị sao vậy.

Thôi An Tĩnh giả vờ bình tĩnh: Em vẫn ổn.

Một giờ sau, Tạ Hành Ngôn bưng thức ăn ra ngoài. Thôi An Tĩnh đứng dậy định giúp anh bưng đồ, nhưng bị anh ngăn lại: “Em ra cửa lấy giúp anh chút đồ.”

“Ồ, anh còn mua gì nữa à?” Thôi An Tĩnh tò mò, đi ra mở cửa, thấy dưới đất có hai hộp quà không lớn lắm, đều là hộp trong suốt, bên trong có một chiếc bánh và một bó hoa tươi.

Trước khung cảnh ấy, cô bị bất ngờ, không nghĩ ngợi gì mà thốt lên: “Hôm nay cũng là sinh nhật anh sao?”

Tạ Hành Ngôn nhìn cô, im lặng trong giây lát.

Dù Thôi An Tĩnh phản ứng chậm chạp, nhưng lúc này cô cũng đã hiểu ra.

Cô đặt bánh và hoa lên bàn, tuy rất chắc chắn nhưng vẫn hỏi nhỏ: “Anh nhớ sinh nhật em?”

Phản ứng đầu tiên của Tạ Hành Ngôn là: Sao cô gái này lại ngốc thế nhỉ.

Anh là đàn ông, cần hoa tươi làm gì chứ.

Tạ Hành Ngôn không nói gì, mở hộp ra, có chút thô bạo mà nhét bó hoa lớn vào tay cô. Anh hơi cúi người, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong veo của cô, môi anh nhếch lên một nụ cười nhẹ: “Thôi An Tĩnh, sinh nhật vui vẻ!”

Trong khoảnh khắc ấy, tim Thôi An Tĩnh đập thình thịch.

Cô khẽ chớp mắt.

Tạ Hành Ngôn chuẩn bị rất chu đáo, có bánh, hoa và cả mì trường thọ. Lần đầu tiên, Thôi An Tĩnh cảm nhận được bản thân mình được ai đó nâng niu trong lòng bàn tay. Cô đội chiếc vương miện sinh nhật lên, đối diện với ngọn nến để cầu nguyện.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô có bánh sinh nhật. Điều ước đầu tiên, cô mong rằng mọi người xung quanh sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc.

Sau khi ước xong ba điều ước, cô nhẹ nhàng thổi tắt nến. Trong bóng tối, giọng nói của anh lại vang lên lần nữa: “Thôi An Tĩnh, chúc em sinh nhật lần thứ hai mươi tám vui vẻ!”

Ngay sau đó, anh bật công tắc đèn, ánh sáng tràn ngập căn phòng.

Chiếc bánh mà Tạ Hành Ngôn đặt rất đẹp, trên lớp kem trắng phủ đầy hoa hồng đỏ, khiến cô không nỡ phá hỏng.

“Có cần anh chụp ảnh cho em không?” Anh hỏi.

“Được không?” Thôi An Tĩnh mở khóa điện thoại, đưa cho anh. Chiếc điện thoại mới đổi chưa lâu, màn hình sạch sẽ, chẳng có nhiều ứng dụng. Anh dễ dàng tìm thấy app chụp ảnh.

“Chờ em một chút.” Thôi An Tĩnh vội vã chạy lên lầu, ngó vào gương chỉnh lại chân mày, tô thêm chút son môi.

Thôi An Tĩnh nâng chiếc bánh, hướng về phía ống kính rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Tạ Hành Ngôn mở máy, đảo ngược ống kính.

Thôi An Tĩnh rất ít khi cười, nếu có thì chỉ là nụ cười nhẹ, hoặc là nụ cười giả tạo cho có lệ, rất hiếm khi giống như bây giờ, lông mày giãn ra, đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào ống kính một cách tự nhiên, rạng rỡ như hoa xuân, tươi tắn tới nỗi làm lòng người rộn ràng.

Lòng cô như được thứ gì đó lấp đầy.

Chụp liên tục hơn mười tấm, Tạ Hành Ngôn vẫn cảm thấy chưa đủ, anh thoa một ít kem lên mũi cô, khuôn mặt đỏ hây hây lại càng trở nên xinh xắn hơn. Thôi An Tĩnh đáp lễ, cũng bôi kem lên mặt anh, coi đó là lời chúc phúc ngược lại.

Cô cầm máy ảnh, bấm chụp loạn xạ về phía anh.

Tạ Hành Ngôn đâu có khả năng làm chủ trước ống kính như các ngôi sao nữ, anh lúng túng tránh né, che ống kính lại, giọng bất lực: “Đừng chụp nữa.”

Thôi An Tĩnh bật cười ha hả. Tối nay, cô mới phát hiện, những người đẹp trai cũng có lúc xấu hổ và không thoải mái trước ống kính.

“Vậy em có thể chụp chung với anh không?” Thôi An Tĩnh cười đủ rồi, không làm khó anh nữa. Trong điện thoại của cô chẳng có mấy bức chụp rõ mặt anh, nếu có thì cũng đều bị mờ, cô không nỡ xóa đi.

Tạ Hành Ngôn cầm lấy điện thoại của cô, lợi dụng chiều dài cánh tay mà giơ lên cao: “Em đứng trước?”

“Không, như vậy mặt em sẽ trông tròn lắm.” Thôi An Tĩnh ôm bó hoa anh tặng, khẽ đưa đầu về phía sau.

Tạ Hành Ngôn không hiểu lắm về các quy tắc chụp ảnh, anh chỉ nghĩ rằng mặt cô đâu có tròn, nhìn vẫn xinh như mọi khi!

Có lẽ vì một người quá kiềm chế, còn một người thì phản ứng chậm, nên dù những hành động có phần mờ ám, họ cũng dễ dàng hóa giải, biến nó thành một mối quan hệ rất bình thường, trong sáng. Mọi yêu cầu của cô gái được thực hiện một cách thẳng thắn, không chút rào cản.

Chỉ là, sau khi chụp xong, Tạ Hành Ngôn nói: “Gửi ảnh cho anh.”

Thôi An Tĩnh chọn lọc vài bức để gửi cho anh, rồi lại nghe anh bổ sung: “Gửi hết.”

Hết, nghĩa là bao gồm cả ảnh chụp một mình của cô. Lúc này, cô mới chợt nhận ra, mặt bắt đầu nóng lên.

Tối hôm đó, Thôi An Tĩnh, người đã mấy năm không đăng gì lên mạng xã hội, bỗng dưng cập nhật một loạt ảnh. Bốn tấm hình: một tấm hoa tươi, một tấm bánh kem, một tấm mì trường thọ và hai món quà sinh nhật. Cô không viết chú thích nào.

Lúc đó, cô có hỏi anh tại sao lại là hai món quà.

Anh bảo, đó là quà của năm ngoái anh mua nhưng chưa kịp tặng.

Mạng xã hội lập tức bùng nổ với rất nhiều bình luận.

[Cố Minh: Ở cùng Tạ Hành Ngôn!?]

[Lý Bùi: Sinh nhật vui vẻ! (hoa tươi)]

[Tạ Câu Nguyệt: Cưng ơi, sinh nhật vui vẻ. (hôn)]

[Tạ Câu Nguyệt trả lời Cố Minh: Anh trai tôi cũng ở đó sao!]

[Cố Minh trả lời Tạ Câu Nguyệt: Haha, cứ tiếp tục giả vờ đi!]

Tạ Hành Ngôn đã thả một nút like.

Thôi An Tĩnh không quan tâm đ ến họ, chỉ gọi điện nói chuyện với bố mẹ. Lúc ấy, cô mới phát hiện họ đã gửi cho cô một phong bao lì xì vào buổi chiều để chúc mừng sinh nhật cô.

Phòng mà Tạ Hành Ngôn đặt có hai tầng, cô ở tầng trên, anh để đủ không gian riêng tư cho cô. Sau khi rửa mặt xong, cô nằm trên giường nhưng không tài nào ngủ được, nhìn vào đồng hồ, mới chưa đến tám giờ, sao mà ngủ nổi.

Cô không nhịn được cười chính mình.

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Vậy hai ngày này nên làm gì nhỉ, cô trằn trọc suy nghĩ, có vẻ khu vực Nam Giang có nhiều điểm tham quan, vừa lúc đang là mùa tuyết rơi.

Cô nhìn lên trần nhà, từng khung hình của hôm nay cứ hiện lên trong đầu, mỗi cảnh đều gắn liền với khuôn mặt của Tạ Hành Ngôn.

Bỗng dưng cô muốn xem phim.

Cô mở điện thoại, lướt tìm các bộ phim đang chiếu gần đây, chọn một bộ mà cô cảm thấy mình sẽ thích và có lẽ Tạ Hành Ngôn cũng sẽ hứng thú. Cô chọn giờ chiếu, mua hai vé, sau đó nhắn hỏi anh.

[Thôi An Tĩnh: Anh có muốn đi xem phim không?]

Nửa giờ sau, Tạ Hành Ngôn mới thấy tin nhắn. Anh vừa tắm xong, tóc còn chưa lau khô, quấn khăn tắm trên đầu, nước không ngừng nhỏ giọt xuống. Thấy tin nhắn đã gửi cách đây một lúc, anh lập tức bấm gọi điện thoại.

Nghe thấy tiếng cô ở đầu dây bên kia, anh thở phào nhẹ nhõm.

May quá, cô chưa ngủ.

“Vừa nãy anh đang tắm, không thấy tin nhắn.” Anh quay lại vào phòng tắm, hỏi: “Phim chiếu mấy giờ?”

“Không sao đâu. Phim còn khoảng nửa tiếng nữa mới bắt đầu.”

Tạ Hành Ngôn để điện thoại sang một bên, tìm máy sấy tóc: “Đợi anh hai phút, anh sấy tóc xong rồi đi ngay.”

Thôi An Tĩnh nói được.

Nhưng anh lục tung mọi ngăn tủ mà không thấy máy sấy tóc đâu, không còn cách nào khác, anh đành hỏi: “Máy sấy tóc có phải ở chỗ em không?”

“Đợi chút, em sẽ lấy cho anh.” Giọng cô dịu dàng, xen lẫn tiếng bước chân lộp cộp.

Chẳng mấy chốc, cô cầm máy sấy tóc bước xuống, ánh mắt lướt qua mái tóc ướt nhẹp của anh: “Đây.”

Đưa máy sấy xong, cô ngồi luôn xuống ghế sô pha đợi. Thật ra, rạp chiếu phim này cách họ cũng khá xa, từ đây đến đó phải mất gần hai mươi phút đi đường, mà thời tiết lại trơn trượt, có lẽ họ sẽ đến muộn, nhưng cô chẳng vội chút nào, dù sao cũng là ý nghĩ bộc phát bất chợt.

Đáng lẽ cô nên đặt vé muộn hơn.

Tạ Hành Ngôn rất nhanh nhẹn, nói hai phút là đúng hai phút, anh mặc lại bộ đồ trước đó, cầm lấy áo khoác rồi bước ra khỏi phòng, gọi cô: “Đi thôi.”

Thôi An Tĩnh đứng dậy, quay lại, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là mái tóc anh vẫn chưa sấy khô hoàn toàn. Cô nhíu mày: “Tóc anh chưa khô kìa.”

“Không sao đâu, lát nữa sẽ khô thôi.” Anh không để ý lắm, chỉ sợ làm lỡ buổi xem phim của cô.

“Ngoài trời lạnh lắm, anh sẽ bị cảm đấy.” Thôi An Tĩnh giục anh: “Anh mau sấy khô đi, em đợi anh.”

Thấy anh không nói gì, cô nhanh chóng kéo anh quay lại phòng, đẩy cửa bước vào, cô nói một câu hơi đường đột: xin phép nhé, rồi cắm lại máy sấy tóc vào ổ điện.

“Cúi đầu xuống một chút.”

Cô tự mình ra tay.

Hai người họ có sự chênh lệch chiều cao khá lớn. Cô nhỏ bé, đầu chỉ đến vai anh, còn anh thì phải cúi xuống, trông cũng không dễ dàng gì.

Tiếng máy sấy tóc ù ù bên tai, mùi hương từ sữa tắm mà cả hai đều dùng thoang thoảng từ người cô. Chỉ cần gần thêm chút nữa, tay cô sẽ chạm vào ngực anh. Tạ Hành Ngôn không chịu nổi, mau chóng quay đầu đi, giật lấy máy sấy từ tay cô: “Để anh tự làm được rồi.”

Thôi An Tĩnh khẽ “ồ” một tiếng rồi buông tay. Cô đứng đó nhìn anh sấy khô tóc. Chiếc máy sấy này công suất nhỏ, cô biết rõ, vừa nãy cô đã phải sấy tận nửa tiếng mới khô được chút ít.

Khi phim chỉ còn hai mươi phút nữa sẽ chiếu, họ mới ra khỏi nhà. Muộn ba phút, nhưng cũng không sao, mới chỉ bỏ lỡ phần đầu.

Là một bộ phim khoa học viễn tưởng, khá thú vị, có vài chỗ cô không hiểu lắm. Xem xong, cô còn cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, thầm nghĩ có lẽ nên quay lại xem lần nữa.

Vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, đồng hồ điểm đúng mười một giờ. Mùa đông, màn đêm lạnh lẽo và tiêu điều hơn bao giờ hết. Những ngọn đèn đơn lẻ chập chờn trong gió lạnh, một con phố vắng vẻ kéo dài vô tận.

Thôi An Tĩnh kéo chặt chiếc áo phao, không đội mũ khi ra ngoài, khiến trán cô lạnh buốt.

Xe không đỗ ở bãi ngầm mà ở cửa sau trung tâm thương mại, trong khi họ bước ra từ cửa trước. Tạ Hành Ngôn bảo cô cứ đợi trong trung tâm, nhưng cô bị mùi thơm từ những quán ăn vặt ven đường hấp dẫn, nên bước ra ngoài.

Mùi thịt nướng thật hấp dẫn.

Thôi An Tĩnh li3m môi thèm thuồng, mua mấy xiên thịt nướng. Khi Tạ Hành Ngôn lái xe tới, thịt vẫn chưa nướng xong, nên anh xuống xe đứng đợi cùng cô một lúc.

Cầm lấy xiên thịt, Thôi An Tĩnh đưa cho anh một xiên, nhưng anh lắc đầu từ chối.

“Anh không cần xuống xe đợi cùng em đâu.” Đây là lần thứ hai cô nói câu này, Tạ Hành Ngôn có vẻ không hài lòng nên anh lười đáp lại.

Trên đường về, Cố Minh bất ngờ gọi video cho cô.

Thôi An Tĩnh thấy không tiện, nên chuyển sang gọi thoại.

Kết nối xong, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, khác hẳn phong cách của Cố Minh.

Thôi An Tĩnh thăm dò: “A lô?”

“Thôi An Tĩnh.” Đột nhiên anh ta cất tiếng.

“Muộn thế này tìm tôi có chuyện gì không?” Nói xong câu đó, đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.

Thật là kỳ quặc.

“Không nói thì thôi, tôi cúp máy đây.” Thôi An Tĩnh chuẩn bị cúp máy.

Bỗng nhiên, Cố Minh thốt ra một câu khiến Thôi An Tĩnh giật mình mở to mắt. Cô nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, liếc nhìn Tạ Hành Ngôn đầy thận trọng.

Chắc anh không nghe thấy đâu nhỉ.

Tạ Hành Ngôn chăm chú lái xe, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng phía trước. Khi nghe thấy câu nói đó, môi anh mím chặt lại, đường cong trên môi từ từ hạ xuống.

Anh không có thói quen nghe lén cuộc nói chuyện của người khác, nhưng đôi khi dù không muốn cũng khó mà không nghe thấy.

Lúc xe rẽ vào một con đường khác, lại là một đoạn đường vắng vẻ và lạnh lẽo. Anh đạp phanh, giọng điềm tĩnh, không chút cảm xúc: “Em không nghe nhầm đâu.”

Quả nhiên, anh đã nghe thấy.

Câu vừa rồi của Cố Minh là: “Tôi thích em.”

Bình Luận (0)
Comment