Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 41

Thôi An Tĩnh khẽ cau mày, không muốn trả lời câu hỏi của anh ta, nhưng trong mắt Cố Minh, đó lại là ngầm thừa nhận.

“Sao vậy, em thật sự thích anh ta à?”

“Chuyện này không liên quan tới anh.”

“Em tưởng tôi muốn quan tâm chắc?” Cố Minh cười lạnh, dựa người vào ghế một cách thờ ơ, mắt khẽ nhướng lên nhìn cô: “Để tôi khuyên em một điều, em với anh ta không hợp đâu. Hoàn cảnh gia đình hai người cách biệt quá lớn. Có lẽ em không biết, gia đình anh ta giới thiệu cho anh ta toàn tiểu thư danh giá trong giới kinh doanh, những người đó anh ta còn không để mắt đến, em nghĩ em với anh ta có thể có kết quả sao?”

“Chẳng phải anh cũng là cậu ấm nhà giàu sao?” Thôi An Tĩnh phản bác: “Lẽ nào chúng ta lại có kết quả?”

“Tôi thì khác, những gì tôi có bây giờ đều là do tôi tự mình kiếm được.”

“Bây giờ tôi không muốn nói những chuyện này.” Sau vài tháng ở quê, cô phát hiện khi đối mặt với sự mỉa mai lạnh lùng của Cố Minh, bản thân cô vẫn bình tĩnh đến lạ, chẳng còn chút xúc động nào.

“Lần này tôi đến tìm anh là muốn bàn về chuyện giải ước.”

Nụ cười của Cố Minh dần lạnh đi. Anh ta tưởng mình nghe nhầm, yêu cầu cô lặp lại lần nữa. Khi nghe rõ lần thứ hai, gương mặt anh ta trở nên lạnh lùng hơn.

“Thôi An Tĩnh, em nghiêm túc chứ?”

“Rất nghiêm túc.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cố Minh khẽ cười lạnh, rồi quay về với dáng vẻ thường ngày: “Tìm được người mới rồi à? Nhưng tôi không đồng ý.”

“Anh còn nhớ những gì anh đã nói với tôi ngày trước không?” Thôi An Tĩnh hỏi: “Anh đã nói nếu tôi muốn đi, tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào, anh sẽ không làm khó tôi.”

“Thế thì sao?” Cố Minh đánh bài lật ngửa: “Bây giờ tôi đổi ý rồi, tôi không đồng ý, em muốn đi à, nằm mơ đi!”

“Vậy chúng ta đành gặp nhau ở tòa.” Thấy không còn gì để nói, Thôi An Tĩnh không lãng phí thêm lời, đứng dậy định rời đi: “Sau Tết, luật sư của tôi sẽ liên hệ với công ty.”

Cố Minh nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Em thật sự muốn rời đi đến vậy sao?”

“Đúng vậy.” Trong không gian tĩnh lặng của quán cà phê, lời cô vang lên chắc nịch.

“Lý do?”

“Tôi cảm thấy chúng ta không còn có khả năng hợp tác nữa. Tôi vào công ty đã năm năm, trong khi các diễn viên cùng thời với tôi đều đang tỏa sáng, còn tôi, anh đã hai lần gạt tôi ra khỏi cuộc chơi.”

“Vậy nên bây giờ em đang oán trách tôi?”

“Mọi chuyện đều đã qua, không gọi là oán trách. Chỉ là tôi đã nhận ra bản chất của anh với tư cách là một nhà tư bản. Tôi chỉ là một con tốt thí mà anh có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào. Cũng giống như một công việc, bây giờ tôi không còn thích nữa, không muốn làm nữa, nên tôi muốn giải ước.”

Cố Minh nhíu mày: “Chuyện cho em ra rìa, tôi có thể giải thích.”

Thôi An Tĩnh mỉm cười: “Tôi cũng đã đoán ra lý do.”

Nụ cười vụt tắt, cô nói tiếp: “Anh thật sự không biết chuyện Vương Tiêu Giang quấy rối tôi sao?”

Cố Minh nhìn cô, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi. Lần đầu tiên, đối diện với đôi mắt của cô, anh ta không biết phải trả lời thế nào, suy nghĩ dần trở nên mông lung.

Như cô đã hỏi, anh ta thật sự không biết sao?

Anh ta tự hỏi chính mình.

Ngày hôm đó, dì của Cố Minh, Vương Mỹ Lâm, đùng đùng kéo đến tìm anh ta, yêu cầu anh ta cấm sóng Thôi An Tĩnh. Anh ta đã hỏi lý do, nhưng Vương Mỹ Lâm không nói, chỉ bảo nếu anh không làm theo yêu cầu, bà ta sẽ ngừng đầu tư cho anh ta. Cố Minh do dự trong hai phút, rồi thỏa hiệp.

Từ lúc Vương Mỹ Lâm bước vào, anh ta đã thấy tấm ảnh bà ta cầm trong tay. Sau này nghĩ lại, anh ta mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lúc đó, anh ta quá yếu thế. Với tư cách là con riêng, anh ta cần sự ủng hộ của Vương Mỹ Lâm, nên đành phải bỏ rơi Thôi An Tĩnh.

Nhưng giờ thì khác. Công ty đã lên sàn thành công, anh ta không còn phải nhìn sắc mặt ai nữa. Đợi thêm hai năm nữa, anh ta chắc chắn sẽ trở thành người dẫn đầu trong ngành này.

Cố Minh khàn giọng hỏi: “Em thật sự phải đi sao? Sau này em muốn nhận phim gì, tôi đều sẽ không can thiệp nữa. Hoặc nếu em muốn hợp tác với đạo diễn nào, tôi cũng có thể sắp xếp cho em.”

Từ nhỏ, Cố Minh đã quen với việc kiểm soát mọi thứ, mọi chuyện cũng không thay đổi khi trưởng thành. Đến khi làm ông chủ, sự kiêu ngạo ấy càng tăng lên. Đây là lần đầu tiên anh ta hạ thấp giọng, cố gắng níu kéo cô.

Thôi An Tĩnh lắc đầu: “Hôm nay tôi ngồi đây để nói chuyện với anh, tức là tôi đã quyết định ra đi. Anh hiểu tính tôi mà, khi tôi đã quyết thì nhất định sẽ làm. Nếu anh không đồng ý, chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa. Nhưng tôi nhắc anh trước, nếu ra tòa thì bên anh sẽ không có chút cơ hội nào. Hợp đồng khi đó đã ghi rõ, nếu tôi muốn ra đi, tôi có thể đi bất cứ lúc nào.”

Cô đứng dậy, nghiêm túc nói lời tạm biệt: “Cảm ơn anh những năm tháng qua đã chăm sóc tôi.”

Cố Minh cũng đứng lên, muốn níu giữ cô, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bước ra khỏi quán cà phê. Anh ta nhớ lại lần cuối cùng thấy bóng lưng cô xa dần, đó là khi cô đến trường làm thủ tục thôi học. Sự bướng bỉnh ngày đó, đến giờ vẫn còn nguyên vẹn.

Thôi An Tĩnh đi được một đoạn thì quay lại khách sạn của Cố Minh. Anh ta gọi điện bảo rằng anh ta đã mang cúp của cô đến.

Thôi An Tĩnh không ngần ngại đến lấy. Đó là giải thưởng muộn màng của cô.

Khi đứng trước cửa phòng anh ta, Cố Minh không nói gì thêm, chỉ đưa cho cô chiếc cúp và nói: “Chúc mừng, Nữ diễn viên xuất sắc nhất.”

Chiếc cúp trong tay cô nặng trĩu. Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy đôi mắt mình như ươn ướt.

“Cảm ơn!”

“Em đã nghĩ về tương lai chưa?” Cố Minh hỏi.

“Chưa biết, có thể tôi sẽ ở lại Lê Bình.”

“Hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ về cuộc đời mình. Ánh hào quang của em mới chỉ vừa bắt đầu.” Đây là lần đầu tiên từ khi cô vào nghề, Cố Minh nói với cô những lời như vậy.

Thôi An Tĩnh gật đầu.

Sau khi nói lời cảm ơn, Thôi An Tĩnh rời đi. Thang máy tầng ba mươi chờ lâu, cô tựa vào một bên, hành lang yên tĩnh, cô cúi đầu ngắm nghía chiếc cúp lấp lánh trong lòng.

Đây là giấc mơ mà cô đã theo đuổi suốt năm năm. Cô chớp mắt, tự nhủ không phải là mơ.

Cửa thang máy mở ra, bên trong trống không. Cô bước vào, nhưng ngay lúc đó, một bàn tay từ đâu kéo lấy cô. Thôi An Tĩnh định vùng ra, nhưng hương thơm quen thuộc thoảng qua mũi cô, khiến cô ngừng lại, để người kia kéo đi. Cảnh vật trước mắt dần lùi lại, như thể chỉ trong chớp mắt, cô đã bị dẫn vào một căn phòng xa lạ.

Khi cửa đóng lại, Thôi An Tĩnh bị bóng dáng cao lớn trước mặt bao trùm, lưng cô dựa sát vào cánh cửa.

“Sao anh lại ở đây?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, giọng vô thức trở nên mềm mại.

Tạ Hành Ngôn cúi người, ánh mắt lướt qua gương mặt cô, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô.

“Em vừa gặp anh ta?”

Anh không có bất kỳ tư cách nào để hỏi câu đó, nhưng khi thốt ra, anh thừa nhận bản thân đang ghen tuông.

Tim Thôi An Tĩnh nảy lên một cái, bất giác cảm thấy chột dạ: “Anh nhìn thấy rồi?”

Tạ Hành Ngôn cao hơn cô một cái đầu, bình thường khi đứng cạnh, cô chỉ ngang tầm vai anh, thường phải ngẩng đầu để nhìn. Hiện tại, anh như một chú chó nhỏ đang xù lông, toàn thân đều viết rõ anh đang không vui.

“Anh đến gặp một người rồi tình cờ nhìn thấy thôi.”

“Sao anh không nói với em, em đã có thể đi cùng anh mà.” Thôi An Tĩnh lẩm bẩm.

“Em cũng không nói em đến gặp anh ta.”

Vấn đề chính của anh vẫn nằm ở chỗ này, sự bướng bỉnh đó khiến Thôi An Tĩnh muốn bật cười.

“Em gặp anh ta là vì công việc, tiện thể…”

Mắt Tạ Hành Ngôn lóe lên, bàn tay chống lên cửa vì lời nói nửa chừng của cô mà siết chặt, khớp tay trắng bệch. Yết hầu anh nhấp nhô: “Tiện thể làm gì?”

Tim Thôi An Tĩnh đập mạnh hơn, ánh mắt trong sáng lấp lánh, cô nhẹ giọng nói: “Tiện thể từ chối anh ta.”

Ngay khi lời cô vừa dứt, Tạ Hành Ngôn buông lỏng người, đôi vai anh trùng xuống, trán dựa vào bờ vai trái của cô. Mái tóc anh khẽ cọ vào cổ cô, gây cảm giác ngứa ngáy, nhưng cô không tránh né, cứ để anh dựa vào.

Không ai nói gì.

Cuối cùng, Tạ Hành Ngôn chú ý đến chiếc cúp cô đang ôm trong tay, mở lời phá vỡ sự im lặng. Anh đứng thẳng dậy: “Em đang cầm gì thế?”

Thôi An Tĩnh nâng chiếc cúp lên, lắc lắc trước mặt anh: “Vai diễn của em đoạt giải rồi.”

“Chúc mừng em, hoàn toàn xứng đáng.” Tạ Hành Ngôn mỉm cười khen ngợi, không quên tán dương: “Em thật giỏi.”

“Không có mà.” Thôi An Tĩnh đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.

Tạ Hành Ngôn cười khẽ. Điện thoại của anh reo lên, anh nhấc máy ngay trước mặt cô, chỉ vài giây rồi tắt. Anh quay lại hỏi: “Lát nữa em có kế hoạch gì không?”

Thôi An Tĩnh lắc đầu. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

“Vậy đi ăn cùng anh nhé? Bạn anh cũng sẽ đến.”

Thôi An Tĩnh hỏi: “Là người em gặp vào lần em đến đón anh à?”

“Không phải, lần này cậu ta không đi.”

Thôi An Tĩnh nghĩ một chút, lần này là người bạn mới, cô có cảm giác mình đang dần bước vào vòng quan hệ trong cuộc sống của anh.

“Được thôi.”

Cả hai bước vào thang máy xuống hầm đỗ xe. Khi Tạ Hành Ngôn mở cửa ghế phụ, Thôi An Tĩnh nhìn thấy con gấu bông màu tím mà cô tặng anh được đặt ngay ngắn trên ghế.

Cô ngồi xuống, ôm chú gấu lên, hỏi anh: “Em đi cùng thế này liệu bạn anh có bị bất ngờ không?”

“Chắc có.” Tạ Hành Ngôn xoay vô lăng, lùi xe ra khỏi bãi đỗ.

“Hả?”

“Cậu ta chưa từng gặp ngôi sao nữ nào.”

Thôi An Tĩnh bật cười ngay lập tức, cô chưa bao giờ nghĩ một Tạ Hành Ngôn lạnh lùng khi nói đùa lại hài hước như vậy. Đột nhiên cô cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Địa điểm là một quán bar nhỏ ven sông, không đông người nhưng không khí rất dễ chịu. Trên sân khấu, ca sĩ đang hát bài Throwaway, đúng lúc là bài hát mà Thôi An Tĩnh rất thích.

And I'm falling so hard for you

Và tôi đã yêu em say đắm

Falling so hard

Yêu em say đắm

Would you be there to catch me too

Liệu em có giống tôi?

Thẩm Văn Tiến đã chọn ba bài hát liền, rồi mới thấy Tạ Hành Ngôn chậm rãi bước vào. Anh ấy khoác vai người bên cạnh, rồi nhìn kỹ một lúc, cứ tưởng mình nhìn nhầm, anh ấy còn tháo kính ra xem lại.

Đúng là có một người phụ nữ đi cạnh Tạ Hành Ngôn.

Anh ấy bật cười, cảm thấy thú vị vô cùng, nhướng mày về phía người mới đến.

Tạ Hành Ngôn chỉ liếc anh ấy một cái đầy bình thản, sau đó quay sang nhìn người bên cạnh mình.

“Nếu không muốn để người khác nhận ra, em có thể không cần tháo khẩu trang.”

“Không sao đâu, em rất sẵn lòng gặp bạn của anh.”

Chữ “sẵn lòng” này làm Tạ Hành Ngôn vô cùng hài lòng, khóe môi anh không thể không cong lên.

Khi họ lại gần, Thẩm Văn Tiến đứng dậy chào đón. Dù nói là chào đón, ánh mắt anh ấy vẫn cứ dán chặt lên người Thôi An Tĩnh, liên tục nháy mắt với Tạ Hành Ngôn, ý như đang hỏi: Ồ, đây là ai vậy?

Tạ Hành Ngôn chưa kịp giới thiệu, Thôi An Tĩnh đã nhanh chóng tháo khẩu trang, để lộ khuôn mặt dịu dàng tươi sáng, tự nhiên chào hỏi: “Chào anh, luật sư Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Văn Tiến lập tức cứng đơ, bạn gái ngồi bên cạnh anh ấy cũng không thể tin nổi, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào anh ấy, như chờ anh ấy xác nhận.

Tạ Hành Ngôn hơi cúi đầu, thì thầm bên tai Thôi An Tĩnh: “Anh đã nói rồi, cậu ta chưa gặp ngôi sao nữ bao giờ.”

Thôi An Tĩnh nghĩ thầm, không phải thế đâu. Không lâu trước đây hai người vừa mới gặp nhau, sự ngạc nhiên của anh ấy là vì lần này cô đứng cạnh Tạ Hành Ngôn.

Nhận ra mình suýt chút nữa thất lễ, Thẩm Văn Tiến ngắt lời họ. Sau khi ngồi xuống, anh ấy khoanh tay, nheo mắt nhìn Tạ Hành Ngôn rồi nhớ lại lần trước từng định làm mai cho hai người họ. Nghĩ lại, thật buồn cười khi chính bản thân mình mới là người ngây thơ nhất, anh ấy không nhịn được mà bật cười.

Đàn ông với nhau, làm sao giấu được.

Bình Luận (0)
Comment