Phản ứng đầu tiên của Thôi An Tĩnh là né tránh ánh mắt, cố gắng không nhìn vào những chỗ không mặc đồ của anh.
Cô lấy tay che mặt, trong đầu tự nhủ: Sao lúc say anh lại có thói quen không mặc quần áo thế này chứ...
Tạ Hành Ngôn bước vào, căn phòng tắm rộng rãi bỗng nhiên trở nên chật chội hơn khi có anh. Anh dừng chân, nhìn cô bằng đôi mắt sáng lấp lánh như ánh đèn trên đầu. Thôi An Tĩnh không chắc liệu anh có đang tỉnh táo hay không, cho đến khi thấy anh lơ mơ đi vào khu vực đứng tắm, giơ tay định cởi quần, cô sợ tới mức vội chạy ra ngoài.
Tiếng nước từ phòng tắm nhanh chóng vang lên, Thôi An Tĩnh giả vờ không nghe thấy. Toàn thân cô nóng bừng, có thể do nhiệt độ của điều hòa quá cao. Cô hạ nhiệt độ xuống, nhưng vẫn không cảm thấy mát mẻ hơn chút nào, trong đầu không ngừng hiện lên vài hình ảnh khó quên.
Mười mấy phút sau, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng chờ anh. Một lát sau, người bên trong bước ra, anh mặc bộ áo choàng tắm màu trắng, tóc vẫn còn ướt và nước đang nhỏ xuống sàn.
Cô cảm thấy có lẽ anh đã tỉnh rượu. Vừa định đứng dậy rời đi, thì thấy anh nằm ập xuống giường, đầu tóc ướt sũng làm ướt một mảng chăn màu trắng.
“?”
Thôi An Tĩnh ngơ ngác nhìn anh trong một phút, thấy anh không có dấu hiệu muốn đứng dậy, cô tiến lại gần giường, cúi xuống nhìn.
Tạ Hành Ngôn nhắm nghiền mắt, hơi thở đều đặn, đến lông mi cũng không nhúc nhích. Thôi An Tĩnh khẽ chọc vào má anh nhưng anh không có phản ứng gì cả. Anh ngủ say rồi sao?
Cô có hơi thán phục khả năng ngủ của anh.
Phần áo choàng ở ngực lỏng lẻo, không buộc chặt khiến một mảng ngực lộ ra, là phần mà trước đó cô không dám nhìn thẳng. Đôi tai cô đỏ bừng, cô đưa tay chạm vào dái tai mình, cố gắng phớt lờ điều này. Cô vỗ nhẹ vai anh, cố gắng đánh thức anh dậy.
“Tạ Hành Ngôn, anh dậy đi, sấy khô tóc trước rồi ngủ, không thì sẽ bị cảm lạnh đó.”
Nhưng hình như Tạ Hành Ngôn đã ngủ rất sâu, cô gọi thế nào cũng không tỉnh. Thôi An Tĩnh đành phải lấy một chiếc khăn lau khô tóc cho anh. Trong lúc lau, cô bỗng nhìn thấy một vết đen nhỏ trên dái tai anh, cô ngừng tay, cúi xuống nhìn kỹ, hóa ra là một nốt ruồi. Lúc đầu cô tưởng anh có đeo khuyên.
Thôi An Tĩnh quỳ trên giường, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào dái tai anh, cô cảm thấy tai anh mềm mại vô cùng. Cô hoàn toàn không nhận ra, người đàn ông mà cô đang cúi sát mặt để nhìn đã tỉnh.
Thôi An Tĩnh vừa chọc một cái thì nhận ra tai anh đỏ lên.
Dù đang ngủ nhưng anh cũng có phản ứng sao?
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, tim cô đập thình thịch, mọi âm thanh trong căn phòng đột nhiên im bặt.
Rất lâu sau, khi cô cảm thấy thắt lưng mình sắp không chống đỡ nổi nữa, cô né tránh ánh mắt anh, đứng dậy khỏi giường: “Anh sấy tóc rồi hẵng ngủ.”
Thôi An Tĩnh cắm điện máy sấy, bảo anh ngồi xuống, rồi bật máy và bắt đầu sấy tóc cho anh.
Chiếc máy sấy của khách sạn này không giống với cái lần trước ở nhà nghỉ, chỉ mất năm phút là tóc đã khô.
Cô rút phích cắm: “Được rồi, anh ngủ đi.”
Cô quay người lại, nhưng thấy người ngồi đó vẫn nhìn mình, không hề động đậy. Thôi An Tĩnh nhíu mày, đưa tay chạm lên trán anh.
“Anh sao vậy, chẳng phải nói là buồn ngủ sao?”
Tạ Hành Ngôn không trả lời câu hỏi của cô, thay vào đó, anh bước tới gần cô từng bước một, ép cô dần dần lùi về phía góc tường, cho đến khi lưng của Thôi An Tĩnh đụng vào TV. Cô đẩy nhẹ anh: “Anh... muốn làm gì?”
Tạ Hành Ngôn không nói gì, lại tiến thêm một bước. Khoảng cách giữa hai người gần tới mức quần áo dính sát vào nhau. Thôi An Tĩnh không biết anh muốn làm gì, trái tim cô như dâng lên đến cổ họng, cô mở miệng định nói gì đó, nhưng giây tiếp theo, cả người cô run lên, mọi lời định nói đều tan biến trong đầu.
Hai tay của Tạ Hành Ngôn nhẹ nhàng đặt lên eo cô, ôm chặt cô trong một tư thế vô cùng gần gũi, đầu anh tựa lên vai cô, mái tóc mềm mại của anh chạm vào cô, làm cô bừng tỉnh.
“Anh tỉnh rượu chưa?” Cô khẽ hỏi, tay không dám đặt lung tung.
Tạ Hành Ngôn lắc đầu.
Thôi An Tĩnh thốt lên: “Hả?”
Cô thật sự không biết tình huống này là thế nào, chỉ cảm nhận được tay anh trên eo cô từ từ siết chặt, ôm cô càng lúc càng chặt hơn. Rồi đột nhiên, thế giới như đảo lộn, Thôi An Tĩnh bị anh kéo ngồi lên đùi anh. Tạ Hành Ngôn ngồi trên kệ TV, ngửa đầu nhìn cô.
Thôi An Tĩnh nín thở, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Ngay giây tiếp theo, một thứ mát lạnh như nước chạm nhẹ vào môi cô, rồi nhanh chóng rời đi.
Khi nhận ra anh vừa làm gì, mắt cô mở to, hoảng hốt tới mức suýt nhảy khỏi đùi anh. Cô cảm thấy miệng khô khốc, mặt nóng bừng, giọng nói cũng lắp bắp: “Anh... anh có... tỉnh táo không?”
Người đàn ông không trả lời, hơi thở của anh tiến lại gần, dường như lại định hôn cô lần nữa. Thôi An Tĩnh vội đưa tay che miệng.
Tạ Hành Ngôn hơi cúi đầu, làn da trắng mịn của anh lúc này đã đỏ bừng và nóng rực. Đôi mắt anh đầy men say, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày, nhưng lại đầy tự tin và thành thạo.
Thôi An Tĩnh đỏ mặt vì ánh mắt của anh, nhưng vẫn cố gắng kiên định lắc đầu: “Trước tiên anh trả lời em.”
Tạ Hành Ngôn lắc đầu.
“…”
Thôi An Tĩnh giơ một ngón tay lên: “Đây là số mấy?”
Tạ Hành Ngôn đưa tay nắm lấy ngón tay của cô.
“…”
“Trời ơi.” Thôi An Tĩnh rút tay về, nghiêm túc nói: “Em không bảo anh nắm.”
Cô giơ lại hai ngón tay: “Thế đây là mấy?”
Tạ Hành Ngôn nhìn tay cô, rồi đáp một chữ: “Hai.”
“…”
“…”
Thôi An Tĩnh nhìn lại hai ngón tay mà mình giơ lên, có chút nghi ngờ về sự tỉnh táo của anh: “Anh thật sự say hay giả vờ say đấy?”
Tạ Hành Ngôn đáp: “Thật.”
Thôi An Tĩnh nghiêm mặt: “Anh vừa mới hôn em, anh có biết không? Có phải là anh…”
Chữ “cố ý” còn chưa kịp nói hết, người trước mặt đã tiến tới hôn cô lần nữa.
So với lần đầu bất ngờ, lần này Thôi An Tĩnh chỉ lặng lẽ nhìn anh ba giây: “Em không bảo anh hôn em.”
Vừa dứt lời, anh lại tiếp tục chạm nhẹ vào môi cô, giống như một sinh viên ngây thơ, thử thăm dò từng chút một.
Có phải anh mẫn cảm với từ “hôn” không?
Thôi An Tĩnh sắp phát điên vì anh, quyết tâm tránh xa từ “hôn” này.
Bên ngoài, bóng tối càng lúc càng sâu, cửa sổ lớn phản chiếu hình ảnh của hai người, trong không gian ngập tràn sự mờ ám, không có nơi nào để trốn. Thôi An Tĩnh nhìn mình trong gương, mái tóc xõa tung, đôi mắt đen và đôi môi đỏ. Dưới ánh sáng rực rỡ, cô có thể thấy những giọt mồ hôi mỏng trên trán mình.
Cô nuốt khan, lặp đi lặp lại vài chữ, khẽ hỏi: “Anh... có người mình thích không?”
Dưới ánh đèn sáng, cô thấy anh gật đầu.
Thôi An Tĩnh vô thức nín thở, cổ họng khô khốc. Vừa tránh ánh mắt của anh, cô vừa không nhịn được mà hỏi tiếp: “Là... ai?”
Khách sạn này cách âm không tốt lắm, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, giọng nói phấn khích của hai cô gái vang lên.
“Mau xuống dưới đi, bên ngoài tuyết đang rơi!”
“Aaa, thật sao? Tớ chưa từng thấy tuyết bao giờ!”
Bên ngoài tuyết đang rơi sao?
Sự chú ý của Thôi An Tĩnh bị chia làm đôi, cô chớp mắt nhìn ra cửa sổ, nhưng chỉ thấy bóng hai người họ gần gũi bên nhau.
Cô cựa quậy một chút, muốn rời khỏi đùi anh, nhưng Tạ Hành Ngôn đã dùng cả hai tay nâng lấy khuôn mặt cô, đôi mắt trong suốt, long lanh nhìn cô.
Tạ Hành Ngôn cúi đầu lại gần: “Là em.”
Thôi An Tĩnh sững sờ: “Em là ai?”
Ngay trước khi môi anh chạm vào môi cô, câu trả lời của Tạ Hành Ngôn nhẹ nhàng rơi xuống: “Thôi An Tĩnh.”
Không hề có dấu hiệu báo trước, những bông tuyết trắng như lông ngỗng trải đầy khắp Nam Giang. Trên cửa sổ đã xuất hiện lớp sương lạnh, trong khi nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng lên, không ai chú ý đến cảnh tượng tuyệt đẹp ngoài kia.
Thôi An Tĩnh vòng tay ôm lấy cổ anh, khi mở mắt ra, trong đôi mắt ướt át của cô hiện lên một màn sương mờ ảo. Đôi môi cô tê dại vì bị mút quá nhiều, lưỡi cũng bắt đầu tê đi. Cô không kìm nén được mà bật ra một tiếng rên khẽ.
Tạ Hành Ngôn dừng lại, cổ ngửa ra, lộ ra yết hầu quyến rũ. Những giọt mồ hôi chầm chậm chảy xuống xương quai xanh. Dưới ánh sáng đan xen, biểu cảm của anh trông rất vô tội nhưng cũng như một con yêu tinh quyến rũ.
Thôi An Tĩnh đưa tay che mắt anh, nhưng rất nhanh tay cô bị anh nắm lấy. Sau đó, anh đỡ sau gáy cô, dùng lực kéo nhẹ, khiến cô cúi xuống chạm vào môi anh.
Tay anh từ từ di chuyển ra sau cổ cô, ngón tay lướt nhẹ qua làn da mỏng manh, và mỗi lần như thế, cô không thể kìm nén mà phát ra âm thanh. Anh không để cô lùi lại, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh khéo léo quấn lấy cô, khiến anh cực kỳ hài lòng.
Anh thật sự quá xảo quyệt.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi Thôi An Tĩnh mở mắt lần nữa, cô phát hiện mình đã nằm trên giường. Một cánh tay vòng qua ngực cô, giữ chặt lấy cô. Thôi An Tĩnh khẽ xoay người, lắng nghe tiếng thở đều đều của anh, rồi từ từ gỡ tay anh ra. Khi cô cố gắng ngồi dậy, đôi chân mềm nhũn, suýt nữa ngã vào người anh.
Thôi An Tĩnh lảo đảo bò khỏi phòng anh. Dọc hành lang dài yên tĩnh đến đáng sợ, cô cảm thấy như mình vừa làm điều gì sai trái, ngay cả đi lại cũng không dám phát ra tiếng. Cuối cùng, cô cũng về đến phòng mình, nhưng tay run rẩy nhiều lần mà vẫn không cầm chắc thẻ phòng.
Mồ hôi trên người cô chảy ra không ít, khiến áo ngực dính vào da, rất khó chịu. Cô cố gắng không nghĩ về những gì vừa xảy ra, bước vào phòng tắm và ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng để lấy lại bình tĩnh. Khi mặc đồ xong và soi gương lau tóc, cô kinh hoàng phát hiện ra... môi mình sưng lên!
Cô đưa tay chạm nhẹ, có chút đau. Những hình ảnh đầy đỏ mặt lúc nãy hiện lên trong đầu. Thôi An Tĩnh tự véo mạnh vào đùi, cảm giác đau rõ ràng, khẳng định rằng tất cả những chuyện vừa xảy ra đều không phải là mơ.
Cô thật sự đã hôn Tạ Hành Ngôn.
Và còn câu nói đó nữa.
Anh đã nói anh thích Thôi An Tĩnh.
Gương mặt trong gương lại bắt đầu đỏ lên, cảm giác tê tê trên môi vẫn còn đó. Cô cẩn thận kiểm tra cổ mình, xem có dấu vết nào không, rồi thở phào nhẹ nhõm khi không phát hiện gì.
Mặc dù Tạ Hành Ngôn hôn rất táo bạo, nhưng tay và miệng của anh đều giữ trong giới hạn, không đi xuống dưới cổ.
Trở lại phòng, Thôi An Tĩnh đặt một đơn hàng giao đồ ăn kèm theo thuốc chống dị ứng. Cô lo rằng môi sưng là do dị ứng rượu. Khi thuốc đến, cô mới nhận ra, có lẽ môi chỉ sưng vì bị hôn quá nhiều.
Lúc một giờ ba mươi phút sáng, cô vùi đầu vào chăn, chân không thể ngừng cọ xát vào tấm ga giường, dù nhắm mắt hay mở mắt, trong đầu vẫn hiện lên cảnh tượng vừa rồi. Thậm chí, cô còn nhớ hơi thở của anh bên tai.
Câu nói “thích em” càng khiến cô trăn trở.
Thôi An Tĩnh đập mạnh hai cú vào gối để giải tỏa cảm xúc, rồi r3n rỉ trong chăn. Cô lăn qua lăn lại, vật vã trên giường, cuối cùng ngồi dậy với mái tóc rối tung, vẻ mặt đầy bất lực.
Ngày mai phải đối mặt với Tạ Hành Ngôn thế nào đây!
Anh say, nhưng cô thì không!
Sau khi suy nghĩ suốt đêm, mãi đến bảy giờ sáng cô mới bắt đầu thấy buồn ngủ. Khi đầu vừa đặt lên gối, Thôi An Tĩnh nhìn lên trần nhà, cô chợt nghĩ đến một câu hỏi: Cô có thích anh không?