Giai Thoại Bình Yên - Phục Kinh Sơ

Chương 66

Điện thoại trên bàn reo lên hai tiếng, không ai có thời gian để chú ý, rèm cửa vẫn bị kéo kín, đèn treo trên tường bật sáng, ánh sáng màu cam nhạt chiếu lên khuôn mặt của Thôi An Tĩnh, sợi tóc dính trên cổ cô, tay bị người ta nắm lấy, dần dần đặt vào làn da nóng bỏng, đi dọc xuống.

Chính cô cũng không tốt hơn là bao, cúc áo trên cùng bị người ta tháo ra, không còn sự kiềm chế, nhưng trái tim lại càng cảm thấy nặng nề, cả người như bị cuốn vào những con sóng trên biển, từng đợt nối tiếp nhau.

“Mấy giờ rồi?” Cô mở mắt, nhìn rõ hành động của Tạ Hành Ngôn, cô lập tức tránh đi: “Em đói rồi.”

Tạ Hành Ngôn cố gắng kiềm chế, mồ hôi trên trán tuôn ra, anh cúi xuống hôn cô một cái: “Sắp xong rồi.”

Sau khi kết thúc, Tạ Hành Ngôn giúp cô mặc lại quần áo, dẫn cô vào phòng tắm rửa tay, sau khi rửa xong, Thôi An Tĩnh đuổi anh ra: “Em muốn tắm, anh ra ngoài đi.”

Tạ Hành Ngôn mở vali giúp cô tìm một bộ đồ, đi đến cửa phòng tắm, nghe thấy tiếng nước bên trong, anh vô thức đưa tay gõ cửa: “An Tĩnh, quần áo anh để ngoài cửa.”

Người trong phòng không trả lời, chắc là vẫn còn tức giận. Vừa rồi anh hơi quá mức.

Mười mấy phút sau, Thôi An Tĩnh đi ra, tóc nửa ướt nửa khô, Tạ Hành Ngôn ngồi trên sô pha xem điện thoại, nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên, trên môi anh vẫn còn vết son môi của cô, nhìn rất tươi tắn.

Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, từ khi vào phòng đến giờ gần một tiếng đồng hồ trôi qua. Họ đã làm gì trong đó, chắc không cần hỏi cũng đoán được, nghĩ đến đây, mặt cô dần đỏ lên.

Tạ Hành Ngôn đi đến trước mặt cô, thấy mặt cô đỏ bừng, anh tưởng là do bật điều hòa thấp quá, thay đổi nhiệt độ khiến cô bị cảm lạnh.

“Không thoải mái sao?” Anh hỏi khẽ.

Thôi An Tĩnh đưa tay sờ mặt, lắc đầu, vừa ngẩng lên, lập tức thấy vết hôn còn mới trên cổ anh.

Là do cô không chịu nổi mà cắn, rõ ràng chẳng dùng bao nhiêu sức, sao vẫn để lại dấu.

“Anh đi tắm đi.” Cô nhường đường, trong lòng nghĩ lát nữa sẽ lấy kem che khuyết điểm che giúp anh.

Khi họ ra khỏi phòng, Thẩm Văn Tiến và nhóm bạn đã chuẩn bị xong lò nướng, cũng nướng được kha khá món.

Thôi An Tĩnh ngồi xuống, ăn liền mấy xiên thịt cừu, cả buổi chiều không ăn gì, lại còn cãi nhau một trận, đói chết cô rồi.

Chu Nhân Hoài nhìn cô ăn uống thả ga, liếc nhìn Tạ Hành Ngôn đang tỉnh táo, khinh bỉ lắc đầu: “Thú vật.”

Tạ Hành Ngôn quay đầu lại: “?”

Vết hôn trên cổ anh bị cổ áo sơ mi che lấp lộ ra, ánh mắt của Chu Nhân Hoài càng thêm khinh bỉ.

Tạ Hành Ngôn lười để ý đến anh ấy, anh đặt những lát khoai tây nướng vào đ ĩa của Thôi An Tĩnh.

“An Tĩnh, tối nay cô còn ngủ với tôi không?” Tạ Câu Nguyệt lén lút hỏi.

Nghe vậy, tay Thôi An Tĩnh vô thức run lên một chút, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh mà hỏi: “Sao lại hỏi vậy? Tôi không ngủ với cô thì ngủ với ai?”

“Vậy thì tốt.” Tạ Câu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cười cười dựa vào cô và nói: “Tôi đã xem cẩm nang, khoảng năm giờ là có thể thấy ánh bình minh. Nhưng chúng ta vẫn phải dậy sớm. Tôi thấy không ngủ cũng được.”

Chu Nhân Hoài đột nhiên đề nghị: “Hôm nay thời tiết đẹp, thật ra chúng ta có thể đi cắm trại, ngắm bình minh, ở trong phòng chán lắm.”

Nghe đến đây, Tạ Câu Nguyệt cũng hứng thú: “Đúng vậy, chúng ta có thể thuê lều, ngủ lều thú vị lắm!”

“Em xem, có phải chúng ta nghĩ giống nhau không?” Chu Nhân Hoài và cô ấy cùng một nhịp: “Không ở khách sạn nữa, để anh đi tìm ông chủ thuê lều nhé?”

“Anh hỏi thử xem.” Tạ Câu Nguyệt nói.

“Em sao cũng được, em chưa ngủ lều bao giờ.” Lâm Lệnh Xu tiếp lời, ngẩng đầu hỏi Thẩm Văn Tiến: “Cảm giác thế nào?”

“Không có gì đặc biệt.” Thẩm Văn Tiến nhìn Tạ Hành Ngôn, khẽ nâng cằm: “Thế nào?”

Tạ Hành Ngôn hỏi ý kiến của Thôi An Tĩnh, thấy cô gật đầu, ba người đàn ông đứng dậy đi chuẩn bị lều.

Dựng lều cần một chút thời gian, nhưng ba người đàn ông đều là dân chuyên nghiệp, hơn một tiếng sau, lều đã dựng xong.

Cả nhóm chơi đến nửa đêm mới bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, Thôi An Tĩnh ngủ chung lều với Tạ Câu Nguyệt, sau một ngày mệt mỏi, Tạ Câu Nguyệt vừa chui vào túi ngủ là ngủ ngay, còn Thôi An Tĩnh lại rất tỉnh táo, không thể nào ngủ được dù đã cố gắng.

Đột nhiên màn hình điện thoại bên cạnh sáng lên, Thôi An Tĩnh cầm lên nhìn, là tin nhắn từ Tạ Hành Ngôn.

Sao anh vẫn chưa ngủ?

[Tạ Hành Ngôn: Ngủ chưa?]

[Thôi An Tĩnh: Chưa.]

[Tạ Hành Ngôn: Vậy ra ngoài ngắm sao không?]

Thôi An Tĩnh tắt điện thoại, nhìn qua Tạ Câu Nguyệt đang ngủ say, rồi lén lút kéo nhẹ lều, lặng lẽ bước ra ngoài.

Lều của Tạ Hành Ngôn ngay bên cạnh, Thôi An Tĩnh đi được vài bước thì thấy anh ngồi trước lều của mình, một chân gác lên, ánh mắt hơi cụp xuống. Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn cô rồi vẫy tay: “Lại đây.”

Thôi An Tĩnh ngồi xuống bên cạnh anh: “Sao anh còn chưa ngủ?”

“Không ngủ được.” Trên đỉnh núi, gió đêm vẫn hơi lạnh, Tạ Hành Ngôn cởi áo khoác, ôm vai cô.

Thôi An Tĩnh tựa đầu lên vai anh: “Vậy mình nhìn ngắm sao một chút nhé.”

“Ừ.”

Hiếm có lúc thư giãn như thế này, Thôi An Tĩnh thích cuộc sống như vậy, ngẩng đầu ngắm bầu trời đầy sao, bên cạnh là người mình thích.

Không biết từ lúc nào, cô đã tựa vào vai Tạ Hành Ngôn rồi ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, cô đã nằm trong lều của anh.

Tạ Câu Nguyệt nhìn cô, vẻ mặt đầy nghi ngờ: “An Tĩnh, mau nói đi, có phải Tạ Hành Ngôn đã bắt cô vào đây không?”

Thôi An Tĩnh vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng đi ra khỏi lều, vài giây sau tỉnh lại, nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, cô nhớ là mình đã ngủ thiếp đi vào nửa đêm.

Cô giải thích qua loa, Tạ Câu Nguyệt không tin lắm, nhưng cũng không truy cứu, kéo cô ngồi xuống đợi bình minh.

Chưa được bao lâu, Tạ Hành Ngôn đã đến lôi cô đi, Tạ Câu Nguyệt vừa định mở miệng thì Chu Nhân Hoài đã ngồi xuống bên cạnh: “Anh đi với em.”

Tạ Câu Nguyệt cắn môi, tức giận lườm anh ấy, rồi giả vờ lạnh lùng lắc đầu: “Ai bảo em sẽ đi với anh?”

Ở nơi anh ấy không nhìn thấy, khóe miệng Tạ Câu Nguyệt khẽ cong lên.

Chu Nhân Hoài cười gian: “Vậy được, em đi với anh.”

Sau một hồi cãi vã ồn ào, bầu trời cam sẫm dần chuyển thành màu xám đen, dưới chân trời, màn đêm dần dần được vén lên, khi thành màu đỏ thẫm, mây tan ra, ánh sáng buổi sáng đầu tiên từ mây lan tỏa khắp nơi, chiếu xuống cảnh vật, làm bừng sáng cả một vùng đất.

Thôi An Tĩnh không nhịn được lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh, khi đặt điện thoại xuống, cô đột nhiên nghe thấy giọng người bên cạnh: “An Tĩnh, nhìn anh.”

Cô theo phản xạ nhìn qua, thấy Tạ Hành Ngôn đang giơ điện thoại về phía mình.

Cô cười với anh, đôi mắt cong cong, tạo dáng trước ống kính.

Giây phút này, dù bình minh đẹp đến đâu cũng không bằng ánh nhìn của anh.

Sau khi ngắm bình minh, cả nhóm đi ăn sáng, ăn xong thì tính ngủ thêm chút.

Chu Nhân Hoài lướt qua một dòng trạng thái hiếm có trên Wechat, anh ấy ngẩng đầu lên: “Ồ, cuối cùng cũng chịu công khai rồi.”

Vừa rồi, Tạ Hành Ngôn đã đăng một dòng trạng thái, chỉ có một bức ảnh, không có chú thích gì, nội dung là dáng lưng của Thôi An Tĩnh, tóc cô bay trong gió trông đầy lãng mạn.

Ý nghĩa thì không thể rõ hơn.

Tạ Câu Nguyệt đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “An Tĩnh, có thể đăng Wechat nhưng đừng đăng Weibo nhé, gần đây tôi không muốn tăng ca.”

Thôi An Tĩnh không nhịn được cười, tay còn lại bị ai đó nắm, lòng bàn tay bị gãi nhẹ.

Ăn sáng xong, Thôi An Tĩnh và Tạ Hành Ngôn xuống núi trước, ngày mai là đám cưới của chị họ cô, Cận Giai, cô phải đi gấp.

Bình Luận (0)
Comment