Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương

Chương 101

Rời miếu trở về, Trọng Thiếu Huyên quay lại quân doanh. Trong lòng ấm ức, y xách một vò rượu lớn, lặng lẽ tránh khỏi đám đông, tìm đến rừng cây. Y tung mình nhảy lên một cành cây, ngồi tựa vào thân cây mà uống rượu.

Không biết đã qua bao lâu, dưới tán cây vang lên tiếng động sột soạt khe khẽ.

Trọng Thiếu Huyên cúi đầu nhìn xuống, thấy có người cũng giống mình, chạy vào rừng mượn rượu giải sầu. Người ấy không ai khác, chính là huynh đệ tốt của y – Lăng Trường Phong.

Lăng Trường Phong tìm một gốc cây ngồi xuống, xé miệng vò rượu ra, vừa định ngửa đầu uống cạn, thì bất ngờ có vật gì đó từ trên cao rơi trúng đầu.

Y khẽ kêu "A" một tiếng, còn tưởng bị chuột bọ trên cây rụng quả xuống trúng người. Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã thấy Trọng Thiếu Huyên đang ngồi chễm chệ trên cành cây, một chân gấp, một chân buông lơ lửng, tay cũng xách một vò rượu, cúi đầu nhìn mình, ánh mắt nửa cười nửa không.

"Lăng Trường Phong, ngươi cũng giống một con ch.ó hoang không ai cần thật đấy."

"……"

Từ hôm nảy sinh tranh chấp vì chuyện của Cừu Thứ, hai người bặt đi một thời gian chưa mở miệng nói chuyện. Không ngờ hôm nay Trọng Thiếu Huyên vừa gặp đã châm chọc ngay.

Lăng Trường Phong cũng chẳng còn sức mà so đo, chỉ rầu rĩ thu ánh mắt về, ngửa cổ uống một ngụm rượu.

"Chậc."

Trọng Thiếu Huyên lại ném xuống thêm một quả nhỏ trúng đầu y, rồi dứt khoát nhảy khỏi cành cây, rơi xuống bên cạnh Lăng Trường Phong, hai người ngồi dựa lưng vào gốc cây.

"Tô Diệu Y không cần ngươi nữa à? Ngươi liều mạng cứu Diêm Như Giới vì nàng, vậy mà nàng vẫn không đoái hoài. Đúng không?"

Lăng Trường Phong nuốt rượu, cố nén tức mà đáp:

"…… Sao lại nói là vì nàng? Dù không có nàng, ta cũng sẽ cứu người thôi. Về công, ngày ấy hộ tống người Cừu gia rời đi an toàn là nhiệm vụ ta phải hoàn thành. Về tư, Cừu Thứ với cha mẹ ta là thế giao, dù ông ta có phải Diêm Như Giới hay không thì vẫn là kế thúc của ta, ta đương nhiên phải cứu."

Trọng Thiếu Huyên nhếch khóe môi cười lạnh:

"Ngươi đúng là trọng nghĩa."

"……"

Lăng Trường Phong nghẹn lời, nghiêng đầu liếc nhìn Trọng Thiếu Huyên, ánh mắt lướt qua vò rượu trong lòng y rồi lập tức dời đi.

"Ngày ấy cũng đâu phải chỉ mình ta lập công. Nếu không có ngươi, phát ám khí cuối cùng đó, chỉ sợ bọn họ cũng không tránh kịp."

Nghe vậy, nét cười trên môi Trọng Thiếu Huyên chậm rãi tắt đi. Y nặng nề ngửa cổ tu một hơi nửa vò rượu, sau đó lấy ống tay áo lau miệng, trầm giọng thốt ra bốn chữ:

"Hổ thẹn tổ tiên."

Lăng Trường Phong trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Nếu là đích thân Trọng Hoàn tướng quân, e rằng cũng sẽ làm như vậy thôi."

Trọng Thiếu Huyên chỉ im lặng, không đáp.

Lăng Trường Phong ngẩng đầu hỏi:

"Hôm nay ngươi đi đâu vậy?"

"……"

"Ngươi đến miếu thờ Trọng gia xem Cừu Thứ thỉnh tội à?"

Trọng Thiếu Huyên im lặng hồi lâu, bỗng hỏi:

"Đấy là kế thúc của ngươi, sao ngươi lại không đi?"

"Chính vì ông ấy là kế thúc của ta, ta mới không đi."

"……"

Hai người mỗi người mang một nỗi lòng, chẳng ai nói thêm lời nào nữa. Cuối cùng, không hẹn mà cùng nâng vò rượu lên, cụng nhẹ một cái.

Khi họ từ rừng cây quay về, sắc trời đã ngả chiều. Cả hai vốn chẳng phải kẻ tửu lượng cao, mỗi người uống hết một vò, chân tay đã bắt đầu lảo đảo, vậy mà vẫn cười nói rằng mình chưa say.

Bất chợt, Trọng Thiếu Huyên như trông thấy điều gì đó, bước chân khựng lại, nắm lấy tay Lăng Trường Phong, lẩm bẩm:

"Ta e là say thật rồi... Đi đến đâu cũng thấy Diêm Như Giới..."

"Không phải mạnh miệng đâu."

Lăng Trường Phong cười khẩy, theo ánh mắt y nhìn qua, quả nhiên cũng thấy Cừu Thứ đứng giữa đám đông.

Y giật mình, dụi dụi mắt:

"Hình như ta cũng thấy."

"Tướng quân!"

Từ đằng xa, các tướng sĩ vừa quay đầu nhìn thấy Trọng Thiếu Huyên và Lăng Trường Phong liền đồng loạt hô lớn. Mà người bị vây giữa vòng vây, Cừu Thứ – kẻ mà họ cứ ngỡ chỉ là ảo ảnh do men say – sắc mặt trắng bệch, lảo đảo bước về phía họ.

"Kế thúc? Sao ngài lại tới đây?"

Ý thức được đây không phải ảo giác, men rượu trong đầu Lăng Trường Phong chợt tỉnh phân nửa, trong lòng thót một cái:

"Ngài còn chưa lành thương tích..."

"Bắc Cảnh đã xảy ra chuyện."

Cừu Thứ trầm giọng đáp.

"Tướng quân! Bắc Cảnh cấp báo!"

Một tướng sĩ vội vàng chạy qua Cừu Thứ, đến trước mặt Trọng Thiếu Huyên, hai tay dâng lên chiến báo khẩn tám trăm dặm:

"Bắc Địch tập kích bất ngờ, vây khốn Tương Dương! Thánh thượng đã có chỉ: lệnh cho chúng ta áp tải lương thảo ra tiền tuyến, tiếp ứng viện quân!"

Trọng Thiếu Huyên sững người, đáy mắt lập tức ánh lên vẻ tỉnh táo.

****

Biến cố ập đến. Trong đêm đó, Trọng Thiếu Huyên cùng Lăng Trường Phong xuất lĩnh toàn quân, cấp tốc tiến về Tương Dương. Cùng đi theo còn có tân nhiệm phủ kho tư lang trung – Diêm Như Giới.

Đại quân đi vội, trời còn chưa sáng đã rầm rập xuất phát. Khi Tô Diệu Y dẫn theo Ngu Đinh Lan đuổi theo, đoàn quân đã cách Biện Kinh mười dặm.

May mắn thay, cuối cùng Ngu Đinh Lan cũng kịp gặp Cừu Thứ, tiễn ông đoạn đường cuối.

Khi nhìn thấy Ngu Đinh Lan, Cừu Thứ sững người, rồi lập tức liếc nhìn Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y hiểu ý. Ông sợ bà phát hiện ra vết thương còn chưa lành, cũng chính vì thế mới mượn cớ tĩnh tu trong miếu để tránh mặt. Nhưng sự việc đã đột ngột chuyển biến, nàng suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định bất chấp nguy hiểm, dẫn Ngu Đinh Lan tới đây.

"…… Nhất định phải đi sao?"

Ngu Đinh Lan lo lắng cho tình hình ở Tương Dương, chưa kịp nhận ra sự bất ổn của Cừu Thứ:

"Chàng đâu phải võ tướng, đi có ích gì?"

Cừu Thứ khẽ cài chặt áo choàng cho bà, giọng dịu dàng:

"Chức trách mưu sĩ, cũng phải tận lực mà hoàn thành."

Ngu Đinh Lan mấp máy môi, muốn nói lại thôi.

"Ta sẽ chăm sóc tốt cho kế thúc."

Lăng Trường Phong kịp thời xuất hiện sau lưng Cừu Thứ, vẻ ung dung trấn an Ngu Đinh Lan:

"Chờ trận chiến Tương Dương kết thúc, ta sẽ đưa kế thúc nguyên vẹn trở về cho ngài."

Chân mày của Ngu Đinh Lan hơi giãn ra, cuối cùng cũng chịu buông tay Cừu Thứ.

Lăng Trường Phong nắm lấy tay Cừu Thứ, nhìn như kéo đi nhưng thực ra là đỡ lấy, đưa ông rời khỏi.

"Lăng Trường Phong……"

Tô Diệu Y gọi khẽ.

Lăng Trường Phong dừng bước, quay đầu lại.

Tô Diệu Y nhìn y, nghiêm túc nói:

"Sớm ngày chiến thắng trở về."

Lăng Trường Phong bật cười, nụ cười hào sảng như gió:

"Tô Diệu Y, chờ ta trở về, chỉ sợ ngươi phải gọi ta một tiếng 'Lăng tướng quân' đấy."

Dứt lời, y dắt theo Cừu Thứ, không ngoảnh đầu lại, hòa vào dòng Đạp Vân quân đang dần khuất bóng trong làn sương mờ.

Hôm ấy, Biện Kinh vẫn ca múa tưng bừng, náo nhiệt như xưa.

Tô Diệu Y ở trên Tiểu Báo cố tình không đề cập gì đến việc Tương Dương bị vây, cũng chẳng gây động tĩnh khi đêm khuya lặng lẽ rút Đạp Vân quân đi. Hành động ấy giống như ném một viên đá nhỏ xuống hồ sâu — lặng lẽ không một tiếng động, không gợn lên nổi một tia sóng...

Sau khi Cừu Thứ rời đi, một đêm khuya nọ, Tô Diệu Y âm thầm đưa Ngu Đinh Lan về Tu Nghiệp Phường, tạm thời để bà cùng mình và Giang Miểu ở chung.

Nghe nói Ngu Đinh Lan đêm nào cũng trằn trọc, Giang Miểu lập tức xách từ trong bao quần áo ra chiếc la bàn của mình, hớn hở nói:

"Đừng lo, bá mẫu. Có khi là nhà này phong thuỷ chưa tốt. Để ta điều chỉnh lại vài chỗ, đảm bảo tối nay bá mẫu ngủ ngon một giấc thẳng tới sáng!"

Tô Diệu Y giật giật khóe mắt, bản năng đưa mắt nhìn quanh rồi kêu lên:

"Ngươi nói vậy còn ai dám ngủ nữa? Ta cũng không dám ở đây rồi!"

Giang Miểu cười cười:

"Có ta ở đây, ngươi sợ gì?"

Tô Diệu Y lườm cô:

"Ngươi là thầy bói chứ đâu phải pháp sư! Phong thuỷ còn chưa xem nổi, lại đòi trừ tà?"

Hai người cứ thế chí chóe một hồi, nhưng cũng nhờ vậy mà sắc mặt Ngu Đinh Lan — vốn âm trầm mấy hôm nay — dần dịu lại. Bà thậm chí còn mỉm cười, hiếm hoi như hoa nở giữa ngày đông, rồi chủ động dẫn Giang Miểu đi xem xét phong thuỷ trong nhà.

Ba người cứ thế cùng ở trong Tu Nghiệp Phường suốt nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, Tô Diệu Y sai không ít thám tử Tri Vi Đường theo dõi tin tức ở Tương Dương, nhưng những gì thu thập được chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nàng cũng từng nghĩ đến việc tìm Dung Giới, nhưng ngại mối quan hệ giữa hai người quá vi diệu nên lại thôi. May thay, sau đó tiền tuyến gửi về một phong thư nhà, khiến lòng người vơi đi đôi phần lo lắng.

Biện Kinh lúc này, dân chúng cũng dần quên mất chuyện Diêm Như Giới, không còn bàn tán về Diêm gia, Cừu gia, cũng chẳng còn ai chỉ trích Tri Vi Đường. Cuộc sống dường như đã trở lại yên bình. Thế nhưng trong lòng Tô Diệu Y vẫn âm ỉ một cảm giác bất an, như trước cơn bão, trời thường yên tĩnh lạ thường...

Tại phòng nghị sự của Tri Vi Đường, Tô Diệu Y đang rà soát những tin tức được các thám tử thu thập trong ngày.

Một thám tử tiến lên, trình bày:

"Chủ nhân, mấy ngày nay trong kinh xảy ra một vụ án g.i.ế.c người trong mật thất, tình tiết rất ly kỳ, có thể khai thác thành bài báo. Mời chủ nhân xem qua."

Tô Diệu Y lật sơ vài tờ, gật đầu:

"Đi theo quan phủ điều tra thêm. Còn bên trong cung thì sao?"

Một nội thám bước tới, bẩm:

"Gần đây trong cung bàn tán nhiều nhất về việc hôn sự của Đoan Vương điện hạ."

Tô Diệu Y sững lại, ngẩng đầu hỏi:

"Ngươi nói ai sắp thành thân?"

Nội thám đáp ngay:

"Đoan Vương điện hạ ạ."

Y lại giải thích:

"Điện hạ năm nay cũng đến tuổi thành gia lập thất. Lương Vương điện hạ bên kia thì đã có một chính phi, hai trắc phi, hai mỹ thiếp cùng một vị tiểu hoàng tôn. Còn Đoan Vương điện hạ thì tới giờ vẫn chưa lập gia thất, nên Thánh Thượng đã ra lệnh tuyển chọn vương phi, người trong cung còn nói danh sách đang được họa vẽ..."

Những người còn lại lập tức xôn xao:

"Không biết nhà ai có thiên kim lọt vào mắt xanh của hoàng gia!"

"Chắc chắn gia thế phải hiển hách rồi. Đoan Vương điện hạ vốn được Thánh Thượng yêu thương nhất, nào phải dễ mà gả vào!"

"Phải đó! Hồi trước Lương Vương còn phải cưới tiểu thư nhà Binh Bộ Thượng Thư dù nhan sắc bình thường, chỉ vì muốn kết giao thế lực. Huống chi lần này là Đoan Vương điện hạ, thân phận cao quý, nào có chuyện chọn dân nữ làm vương phi được?"

Trong lúc mọi người đang nói chuyện hăng say, một nội thám bỗng lạnh toát sống lưng. Y lén liếc sang, thấy Tô Diệu Y đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Y lí nhí hỏi:

"Chủ nhân... sao ngài nhìn ta như vậy?"

Tô Diệu Y thu ánh mắt về, mặt không đổi sắc, ném một xấp tài liệu xuống bàn:

"Các ngươi lá gan càng ngày càng lớn, đến cả hậu viện vương gia cũng dám đem ra bàn tán! Còn dám xoi mói nữ tử thiên hạ nữa!"

Cả phòng lập tức im phăng phắc, ai nấy cũng lúng túng không thôi.

Một lúc lâu sau, một nội thám rón rén hỏi:

"Vậy... chuyện này có đăng báo không ạ?"

Tô Diệu Y trừng mắt, cầm bút sửa lại văn bản:

"Tất nhiên phải đăng."

Cuối cùng, người lên báo cáo là một tỉnh thám. Y cẩn trọng hơn nhiều, không dám lơ là:

"Tin tức lớn nhất mấy ngày qua là về Dung tướng."

Tô Diệu Y không ngẩng đầu:

"Lại chuyện gì nữa?"

Tỉnh thám đáp:

"Chủ nhân chưa biết sao? Chỉ hai ngày nữa là đến sinh nhật của Dung tướng rồi. Mấy ngày nay, Tương Dương bị vây, các đảng trong triều tranh luận càng thêm gay gắt — Lâu tướng chủ hòa, Dung tướng chủ chiến, hai bên giằng co không ngớt. Trong tình hình này, Dung tướng còn tổ chức yến mừng sinh nhật, chắc chắn sẽ có nhiều phe phái trung lập lộ rõ thái độ. Đây sẽ là dịp để nhìn ra manh mối phân chia thế lực..."

Vừa nói, tỉnh thám đã xoa tay, vẻ mặt hăm hở, nóng lòng muốn thử:

"Chủ nhân, ngài và Dung tướng đã kết nghĩa huynh muội, sinh nhật Dung tướng, ngài nhất định sẽ tới tướng phủ dự tiệc, đúng không? Vậy thì cho tiểu nhân theo cùng đi! Chỉ cần tới được hiện trường, tiểu nhân nhất định sẽ tìm được điểm yếu, làm lớn chuyện!"

Đợi mãi không nghe Tô Diệu Y đáp lời, trong lòng tỉnh thám bắt đầu bất an, khẽ gọi:

"… Chủ nhân?"

Tô Diệu Y chợt hoàn hồn, lơ đãng ngẩng mắt lên:

"Qua hai ngày nữa, là sinh nhật Dung Giới sao?"

Nghe vậy, tỉnh thám trong lòng lạnh đi phân nửa, không nhịn được lẩm bẩm:

"Chủ nhân đến sinh nhật Dung tướng cũng không nhớ sao? Vậy mà còn kết nghĩa huynh muội được…"

"…"

"Vậy chủ nhân, về yến tiệc sinh nhật của Dung tướng…"

"Không được làm."

Tô Diệu Y dứt khoát cắt ngang, giọng dứt khoát như c.h.é.m đinh chặt sắt:

"Ta đã dặn bao nhiêu lần rồi, đối với quyền thần trong triều, chỉ được viết những việc vặt lặt vặt, tuyệt đối không được dính líu vào đấu đá đảng phái!"

Tỉnh thám hậm hực, không cam lòng làu bàu:

"Vậy còn chủ nhân nhằm vào Lâu tướng thì sao? Chẳng phải là chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à…"

Không cam tâm, y lại lẩm bẩm tiếp:

"Thật sự không được thì tiểu nhân chỉ vào tướng phủ ngó qua, viết mấy bài chê yến tiệc sinh nhật xa hoa phô trương cũng được mà…"

Tô Diệu Y chỉ cảm thấy đau đầu, xoa xoa giữa mày, khoát tay đuổi bọn họ đi:

"Việc này sau hãy bàn, các ngươi lui xuống trước đi."

Chờ đám thám tử rời đi, Tô Diệu Y mới buông tập tin tức dày cộp trong tay xuống, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt.

Dung Giới, sắp tổ chức sinh nhật, còn chuẩn bị cả yến tiệc lớn…

Mà nàng thì hoàn toàn không hay biết.

Từ hôm ở Cừu phủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, hai người chưa từng gặp lại. Nghĩ tới đây, Tô Diệu Y thấy buồn cười. Ngày ấy, Dung Giới sống c.h.ế.t giữ chặt lấy nàng, bắt nàng hứa sẽ không trốn tránh, không tránh mặt hắn. Vậy mà rốt cuộc, cũng đã hơn nửa tháng không gặp nhau rồi.

Xử lý xong nội dung Tiểu Báo hôm nay, Tô Diệu Y lại bận rộn ở Kỵ Hạc Quán, lo liệu mấy việc liên quan tới kinh doanh. Chẳng mấy chốc đêm

đã khuya, lúc ngồi xe về đến Tu Nghiệp Phường, nàng đã mệt lử.

Dù đã khuya, trong nhà vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Tô Diệu Y vừa bước vào chính sảnh, cơn buồn ngủ liền ập tới. Nàng lấy khăn che miệng ngáp một cái, lười biếng hỏi:

"Muộn thế này rồi, còn chưa nghỉ à?"

Ngu Đinh Lan bước nhanh tới đón:

"Diệu Y, tướng phủ đưa thiệp mời tới."

Tô Diệu Y ngẩn ra, hơi mơ hồ hỏi lại:

"Tới thì tới thôi, nhận lấy là được, sao ngài còn cố ý chờ ở đây để nói với ta? Giờ này đã qua giờ nghỉ ngơi của ngài rồi mà…"

Một giọng nói quen thuộc, trầm lạnh vang lên từ sau lưng Ngu Đinh Lan:

"Hôm nay là vãn bối đường đột."

Tô Diệu Y giật mình, chỉ thấy Ngu Đinh Lan khẽ nghiêng người, để lộ Dung Giới đang ngồi trong chính sảnh, mặc thường phục màu trắng ngà.

Dung Giới đứng dậy, khẽ cúi người hành lễ với Ngu Đinh Lan:

"Vãn bối ban ngày bận việc, chỉ có thể buổi tối đến đưa thiệp, phiền Cừu phu nhân phải tiếp khách, thật sự xin lỗi."

Nói xong, hắn quay sang nhìn Tô Diệu Y, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Cơn buồn ngủ của Tô Diệu Y lập tức tan biến, nàng vô thức siết chặt khăn trong tay, mím môi không đáp.

Ngu Đinh Lan liếc mắt nhìn qua lại giữa hai người, khẽ ho một tiếng:

"Cũng không trách Dung tướng. Ta chiều nay uống trà, buồn ngủ quá nên giờ mới thức. Giờ đi nghỉ đây."

Dứt lời, bà dẫn theo Đan Quế rời khỏi chính sảnh.

Trong sảnh chỉ còn lại Dung Giới và Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y cụp mắt xuống, chỉ cảm thấy ánh đèn trong sảnh sáng quá mức, soi tới mức mặt nàng nóng lên, mọi cảm xúc ngổn ngang đều không nơi nào che giấu được.

Nàng cắn răng quay người, để lại một câu:

"Ra ngoài nói chuyện."

Dung Giới khựng lại giây lát, rồi cũng lặng lẽ theo nàng ra ngoài.

Hai người dạo bước đến chân tường viện, nơi ánh đèn đã không còn chiếu tới, chỉ còn ánh trăng sáng vằng vặc soi rọi.

"Đưa thiệp mời, sai hạ nhân tới là được rồi, sao còn phải phiền đến Dung tướng tự mình mang đến?"

"Đương nhiên là để thể hiện thành ý."

Tô Diệu Y quay lưng về phía Dung Giới, lơ đãng đáp:

"Nếu đã nói là thành ý, vậy sinh nhật lần này, tất cả khách khứa chẳng lẽ ngươi cũng tự mình đưa thiệp từng người từng người một?"

"Sao nàng biết ta thật sự làm vậy?"

Tô Diệu Y ngẩn ra, quay lại nhìn hắn:

"Đừng đùa nữa, khách đông như vậy, ngươi làm sao mà tự mình gửi hết?"

Dung Giới bình thản hỏi lại:

"Ai nói với nàng là ta tổ chức đại tiệc? Chỉ là vài người thân quen gặp mặt thôi. Ngoài nàng ra, còn có Lý Trưng và Mục Lan."

Tô Diệu Y sững sờ.

Lúc này nàng mới nhận ra, cái gọi là đại tiệc linh đình chẳng qua là tin đồn do Tri Vi Đường tự mình thêm mắm dặm muối mà ra. Nghĩ cũng phải, với tính tình của Dung Giới, sao có chuyện làm ầm ĩ chỉ để mừng sinh nhật mình?

Nàng cúi đầu suy nghĩ, chợt thấy Dung Giới tiến lên một bước, bóng hai người chồng lên nhau dưới ánh trăng.

"Nghĩ thế nào rồi?"

Giọng nói của Dung Giới vang lên từ phía trên đỉnh đầu.

Tô Diệu Y khẽ run, cầm khăn tay siết nhẹ, đáp cho có lệ:

"Biết rồi, ta sẽ đi..."

"Ta hỏi không phải chuyện đó."

Tô Diệu Y ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang mỉm cười kia.

"Ta hỏi chuyện hôm trước ở y quán, nàng nói sẽ suy nghĩ kỹ càng."

Dung Giới cụp mắt nhìn nàng:

"Bây giờ đã nghĩ xong chưa?"

"..."

Nửa tháng trôi qua, cuối cùng vẫn không thể tránh được khoảnh khắc này.

Tô Diệu Y đảo mắt, khẽ cười:

"Nghĩ xong rồi."

Ánh mắt Dung Giới ánh lên một tia sáng, lặng lẽ chờ đợi.

"Cơ hội, ta có thể cho ngươi."

Vừa thấy Dung Giới vẻ mặt mừng rỡ bước tới, Tô Diệu Y liền lùi lại một bước, giọng nói xoay chuyển:

"Nhưng chúng ta phải nói rõ trước, rốt cuộc là cơ hội gì. Nếu là cơ hội cưới hỏi danh chính ngôn thuận, thì ngươi khỏi cần nghĩ đến."

"..."

Trong một khoảnh khắc, Dung Giới thậm chí nghi ngờ chính mình có nghe nhầm hay không.

"Xét cho cùng, năm đó là ngươi đào hôn trước, ta không muốn tái phạm sai lầm lần thứ hai. Như vậy có quá đáng không? Nếu ngươi không chấp nhận được thì thôi."

Tô Diệu Y dứt lời, xoay người bỏ đi.

"Chờ đã."

Dung Giới kịp hoàn hồn, đưa tay giữ nàng lại:

"Nói hết rồi đi. Nếu không phải hôn sự, vậy còn là cơ hội gì?"

"Mấy năm nay ta ở Biện Kinh buôn bán, suốt ngày giao tiếp với đám thương nhân. Ngoài những bậc tiền bối tự giữ mình trong sạch, còn lại ai mà chẳng có mấy mối nhân tình bên ngoài. Nếu họ có thể có, ta cũng có thể có..."

Giọng nữ nhẹ nhàng như gió mát, vang lên dưới tán cây đong đưa trong đêm trăng lạnh, nghe càng thêm linh động, kỳ ảo.

"Xét thấy ngươi cũng miễn cưỡng làm ta vui vẻ, ta có thể cho ngươi cơ hội này."

Sân viện lặng ngắt hồi lâu.

"Vậy tức là... ngay cả tiểu thiếp cũng không làm được, ta chỉ là một mối nhân tình?"

Dung Giới gọn gàng tổng kết.

"Chuẩn xác mà nói, ngay cả nhân tình chính thức cũng không tính, nhiều lắm chỉ là... một mối vui chơi thôi."

"...”

Tô Diệu Y bỗng chột dạ, lảng tránh ánh mắt hắn, cứng giọng tiếp:

"Nói chung, cho dù sau này ngươi và ta ở bên nhau, ngươi cũng không có danh phận, không thể công khai. Một khi ta tìm được người khác phù hợp để gả, ngươi phải tự động rút lui. Dù sao ta cũng không phải loại người đứng hai chân trên hai chiếc thuyền."

"..."

Dung Giới cụp mắt, thần sắc khó dò.

Tô Diệu Y chớp chớp, nhìn lên tán lá lay động, lẩm bẩm như tự nói với mình.

"Ta biết, điều kiện này đối với huynh trưởng mà nói, thật sự là quá hoang đường. Huynh trưởng đường đường là tể tướng một nước, muốn nữ nhân thế nào mà chẳng được, cần gì phải hạ mình làm nhân tình không danh không phận? Vậy nên hôm nay ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, huynh trưởng nghe rồi thì quên đi là được. Thành Biện Kinh lớn như vậy, muốn tìm một vị lang quân tự nguyện đến cũng chẳng khó, không thiếu một mình huynh trưởng đâu..."

"Ta đồng ý."

Dung Giới đột ngột lên tiếng, cắt ngang lời nàng.

Lần này, đến lượt Tô Diệu Y đứng c.h.ế.t trân tại chỗ.

Nàng chậm rãi đảo mắt, ánh nhìn lần nữa dừng lại trên gương mặt Dung Giới, có phần khó tin, hỏi nhỏ:

"…Ngươi đồng ý rồi sao?"

Gương mặt Dung Giới khuất trong bóng cây, giọng nói vang lên, vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh:

"Ta đồng ý."

"…Đồng ý nhanh như vậy, vừa nghe đã không cần suy nghĩ? Ngươi có phải cho rằng, chỉ cần trước mắt ứng phó qua loa, sau này mọi chuyện đều có thể dễ dàng thương lượng?"

Tô Diệu Y bật cười lạnh:

"Dung Cửu An, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có ý nghĩ đó."

Không gian lặng ngắt trong đêm tối. Dung Giới khẽ thở dài, hơi thở sâu kín.

Đúng lúc đó, mây tan, trăng hiện. Ánh trăng sáng trong chiếu rọi, soi rõ đôi mắt cô tịch của hắn. Trong ánh mắt ấy, có bất đắc dĩ, có bất an, có tủi thân, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một tia hy vọng.

Tô Diệu Y khựng lại.

Dung Giới khẽ cười, nhếch môi:

"Ta biết Tô Diệu Y nói được thì làm được. Ta cũng tin, nếu mai sau nàng gặp được người hợp ý hơn, sẽ lập tức đá ta ra khỏi cuộc đời mình."

Hắn nâng tay, nghiêm túc thề thốt:

"Ta, Dung Cửu An, nguyện đối nguyệt lập thề: từ nay về sau, chỉ làm một người vô danh vô phận bên cạnh Tô Diệu Y, không dám bước lên chính đường, chỉ cần nàng không đổi ý, ta tuyệt đối sẽ không nhắc tới chuyện cưới xin, cũng không đòi hỏi danh phận. Nếu vi phạm lời thề này…"

"Được rồi, được rồi!"

Tô Diệu Y nhăn mày, đưa tay bịt tai:

"Chuyện nam nữ có chút thân mật cũng đâu phải đại sự gì ghê gớm. Ngươi đừng mở miệng ra là thề sống thề chết, nghe mà nổi hết cả da gà!"

Sân viện lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió đêm lùa qua rặng trúc, làm lá rụng xào xạc. Cơn gió xuân như vuốt ve, khiến lòng người ngứa ngáy, bâng khuâng chẳng yên.

Không biết qua bao lâu, Dung Giới mới bật cười khẽ:

"Được."

Vừa dứt lời, hắn bất ngờ khom lưng cúi đầu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hương tuyết trúc thoang thoảng xông thẳng vào mũi.

Tô Diệu Y nheo mắt, lập tức giơ tay chống vào cằm hắn:

"Ngươi làm gì vậy?"

Dung Giới nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh nhìn chợt lóe, như ánh sao rơi xuống hồ sâu:

"Chẳng phải nàng nói, ở thành Biện Kinh có không ít người tự nguyện dâng hiến cho Tô hành đầu sao? Giờ ta thân là nhân tình do Tô hành đầu chỉ định, đương nhiên cũng phải tiến lên một bước… thử xem?"

Giọng hắn thong thả, từng chữ như lăn qua kẽ răng, mềm mại mà dai dẳng, như thể móc câu, câu mất hồn phách Tô Diệu Y.

Đôi môi mỏng của hắn vô tình lướt nhẹ qua lòng bàn tay nàng, hơi thở nóng rực như b.ắ.n ra tia lửa, khiến gương mặt nàng đỏ bừng, thậm chí lan tận đến cổ.

"Ai chỉ định…"

Tô Diệu Y nghiến răng, dùng sức đẩy hắn ra:

"Hiện tại ta chỉ cho ngươi một cơ hội thôi, ngươi còn phải chờ xét duyệt, tiếp tục nỗ lực."

Dung Giới bật cười, tay vòng qua eo nàng, kéo nàng lại gần, hơi thở ấm nóng phả kín, vây chặt lấy nàng:

"Ừ, chẳng phải ta đang nỗ lực sao?"

"……"

Hắn chậm rãi nói, giọng mơn man bên tai:

"Nhân tình, vô danh mới là nhân tình. Dù sao cũng phải để Tô hành đầu nếm thử một chút tư vị, mới có thể hạ quyết tâm."

Tai Tô Diệu Y đỏ bừng như sắp bốc khói, nhưng bất chợt nàng trở mình chiếm thế chủ động, giơ tay nắm cằm Dung Giới, tư thế lười biếng lại ngạo nghễ, tựa như đang trêu đùa mỹ nhân.

Nàng ngẩng đầu, hé môi, vừa vặn đối diện với hầu kết của hắn, giọng nói khẽ khàng như hương lan, nhưng lời lẽ lại sắc bén:

"…Ngày khác lại nếm."

Dung Giới khẽ nuốt nước bọt, hầu kết chuyển động không tự chủ, ánh mắt như hai hồ nước sâu bị khuấy đục hoàn toàn.

Bình Luận (0)
Comment