Đêm đông tuyết rơi, gió bắc lạnh buốt.
Dung Giới trở về phủ, thấy bên trong phủ vắng vẻ lạnh lẽo, đèn trong phòng cũng chưa được thắp. Hắn cau mày, ngừng lại khi thấy Khuyết Vân đang giúp hắn cởi áo khoác: "Còn chưa về sao?”
Khuyết Vân hiểu hắn đang hỏi ai, vì thế chỉ nhìn thẳng, không nói lời nào, lắc đầu.
Cuối năm cận kề, công việc tại Kỵ Hạc Quán và Tri Vi Đường chồng chất như núi. Đây đã là ngày thứ bảy Tô Diệu Y không về nhà.
Dung Giới im lặng một lúc, rồi xoay người ra ngoài: "Chuẩn bị xe, đi Tri Vi Đường.”
Đêm khuya, thời tiết lạnh buốt, Biện Kinh chìm trong bóng tối, đèn đuốc đều đã tắt, ngay cả những ngõ hẻm nhỏ quanh châu kiều cũng chìm trong màn đêm đen kịt.
Duy chỉ có Tri Vi Đường vẫn sáng đèn.
Bánh xe in dấu trên lớp tuyết mỏng, kêu lạo xạo khi xe dừng lại trước cửa sau Tri Vi Đường.
Khuyết Vân dẫn đầu nhảy xuống, đẩy cửa sau, quan sát một lúc rồi quay lại xe, thấp giọng nói: "Công tử, có thể.”
Dung Giới lúc này mới xuống xe, bước nhanh vào Tri Vi Đường.
Sau hôn lễ, hắn đã đáp ứng Tô Diệu Y, minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*. Từ sau lần đó, hắn mỗi lần tới Tri Vi Đường, đều là lén lút qua cửa sau, không ai nhận ra.
*Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương (明修栈道,暗度陈仓):
Câu này xuất phát từ kế sách của Hàn Tín, danh tướng thời Hán Sở tranh hùng. Ông giả vờ sửa con đường sạn để khiến quân địch tưởng ông sẽ đi đường đó, nhưng thực chất lại âm thầm dẫn quân đi đường Trần Thương, nơi địch không phòng bị.
Dung Giới bước nhanh lên lầu, Khuyết Vân hiểu ý, không theo sau mà đứng canh ở dưới.
“Chủ nhân, tin tức chúng ta đã điều tra lâu rồi, sao giam quan có thể nói thu lại là thu lại!”
Mới vừa lên lầu, Dung Giới đã nghe thấy một giọng đầy tức giận vọng ra từ phía thư phòng, tựa như đang có ai đó thăm dò.
Sau một lúc im lặng, một giọng nữ lạnh lùng và có chút mệt mỏi vang lên.
“Có bản lĩnh đi vào tiến tấu viện mà ồn ào, ở đây cùng ta làm gì? Nếu giam quan không cho phép phát, vậy chúng ta cứ giữ lại trước...”
“Chủ nhân! Tiến tấu viện không cho đăng tin này, không cho viết cái kia, vậy chúng ta làm sao phát Tiểu Báo?”
“Ta chưa nói xong, lại dám đập bàn! Ngươi có thể đảm đương chức chủ nhân này không?”
“......”
“Giữ lại trước, tiếp tục điều tra ngầm. Khi có chứng cứ xác thực, chúng ta sẽ gửi lên Ngự Sử Đài. Đợi ngự sử dâng tấu, còn sợ tin này không đăng được sao?”
“......”
Một khoảng tĩnh lặng, rồi một tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên: "Chủ nhân anh minh!”
“Cút đi.”
Cửa phòng kêu lên một tiếng kẽo kẹt rồi đóng lại.
Dung Giới lặng lẽ đứng ngoài, đợi một lát, xác nhận không còn âm thanh nào khác, mới nhẹ nhàng bước vào, hạ cửa.
Ngay sau đó, bước chân vội vã lại gần, ám môn bị mở ra, ánh sáng từ nến chiếu vào, làm Dung Giới hơi hoa mắt một chút.
“Sao chàng lại đến đây?”
Tô Diệu Y quay người, sắc mặt có chút ngạc nhiên. Mới rồi còn buồn ngủ, giờ lại tỉnh táo hẳn.
Nàng xoa eo, định nói gì đó với Dung Giới, nhưng khi quay lại, lại thấy một bóng người đứng ngay bên cạnh. Hai tay hắn thò ra từ trong ống áo, vươn ra nhẹ nhàng bắt lấy không khí.
“......”
Tô Diệu Y ngập ngừng không biết nói gì.
Nàng khẽ bước qua, chạm nhẹ vào tay Dung Giới, quả nhiên cảm thấy lạnh buốt.
“...... Chàng đã chờ ở ngoài lâu rồi sao?”
Tô Diệu Y nghiêng đầu, nở một nụ cười khẽ nhìn Dung Giới, có chút xấu hổ.
Dung Giới nhìn nàng, đôi mắt hạ xuống, thanh âm nhẹ như gió tuyết ngoài kia: "Chúng ta đã nói rồi, giấu kín hôn sự, phải ở dưới cùng một mái hiên, ngủ cùng một giường. Tô Diệu Y, thành hôn mới nửa năm, nàng lại nuốt lời.”
“Sao có thể gọi là nuốt lời? Chỉ là vài ngày không về thôi...”
“Bảy ngày.”
Dung Giới lạnh lùng đáp hai chữ.
“...... Chỉ là bảy ngày thôi mà. Khi nào xong, ta nhất định sẽ về.”
Như sợ Dung Giới không tin, Tô Diệu Y quay lại bàn án, lấy đống sổ sách, hồ sơ trên đó ra cho hắn xem:
“Chàng nhìn đây, chồng tài liệu lớn này là ta xử lý trong bảy ngày qua, còn cái chồng nhỏ này thì vẫn chưa xong. Chỉ cần hai ngày nữa, hai ngày sau ta nhất định sẽ trở về!”
Dung Giới lướt mắt qua những tài liệu trên bàn, rồi ánh mắt lại chuyển sang bình phong phía sau sập nhỏ, nói:
“Ý nàng là tối nay vẫn muốn ở lại Tri Vi Đường?”
Tô Diệu Y gật đầu.
Không khí trong phòng càng thêm oi bức, hơi nóng cuộn trào không ngừng.
Dung Giới thở dài, vươn tay tháo bỏ chiếc áo bào, ném lên giá áo rồi bước đến bàn, ngồi xuống.
“... Chàng làm gì vậy?”
Tô Diệu Y đi tới, vỗ nhẹ lên vai Dung Giới.
“Ngồi cùng nàng.”
Tô Diệu Y ngẩn người, rồi nhanh chóng lên tiếng:
“Đừng làm loạn, chàng về trước nghỉ ngơi đi, nếu không ngày mai làm sao lên triều?”
“Ngày mai không cần tắm rửa cũng được, không sao đâu.”
Chưa đợi Tô Diệu Y phản ứng, Dung Giới đã kéo nàng vào lòng, một tay ôm lấy eo nàng, một tay cầm hồ sơ trên bàn đưa cho nàng:
“Nàng tiếp tục đi, đừng để ý đến ta.”
“...”
Trên người Dung Giới có chút lạnh, Tô Diệu Y vẫn quen với không khí ấm áp trong các phòng kín, bỗng dưng cảm nhận được cơn lạnh từ hắn, thế nhưng lại thấy thật thoải mái.
Nghĩ nghĩ một chút, nàng không để ý mà tựa hẳn vào lòng Dung Giới, cầm lấy những hồ sơ và sổ sách, tiếp tục công việc, như thể phần lưng đã có hắn làm điểm tựa vững vàng.
Dung Giới cúi mắt, ánh mắt không rời khỏi Tô Diệu Y, quét qua khuôn mặt nàng, nhưng không hề di chuyển.
Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên hông nàng, một lát sau, hắn không nhanh không chậm kéo vạt váy nàng lên, ngón tay chạm nhẹ dọc theo sống lưng, rồi dừng lại sau cổ, véo nhẹ mấy cái.
“A...”
Tô Diệu Y run người một chút, cuối cùng có phản ứng, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại mà chỉ hét lên:
“Đúng, đúng, đúng rồi, chính là chỗ này! Đau nhức mấy ngày nay, chàng vừa rồi xoa đúng chỗ rồi đó...”
Nhận thấy bàn tay hắn đã ngừng lại, Tô Diệu Y điều chỉnh lại tư thế ngồi, rồi tựa phần cổ mình vào lòng bàn tay Dung Giới, nhẹ nhàng thúc giục:
“Tiếp tục đi.”
Dung Giới: “...”
Trêu đùa đã thành sự giày vò, ánh mắt mị hoặc của nàng như muốn dụ dỗ người khác.
Dung Giới thở dài một hơi, chậm rãi thả lỏng tay, tiếp tục xoa bóp cho nàng.
Ngón tay hắn ấn vào những huyệt vị, lực đạo không nặng không nhẹ, nhưng vừa vặn đặt đúng chỗ, khiến Tô Diệu Y tê dại cả da đầu, nổi da gà khắp người, nhưng lại cảm thấy sảng khoái đến lạ.
Tiếng rên nhẹ của nàng lọt vào tai Dung Giới, khiến hắn có chút tức giận nhưng lại không kìm được mà muốn bật cười.
Ánh nến lay động, không khí ấm áp ngập tràn căn phòng. Hai người ngồi sát nhau bên bàn án, không ai làm phiền ai. Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nến cháy kêu lách tách.
“Bộp!”
Tô Diệu Y vô tình làm rơi chồng sổ sách trong tay xuống, chúng rơi ngay vào người Dung Giới.
Dung Giới ngẩn người, nắm lấy tay nàng, khiến nàng mềm nhũn như bông mà ngã vào lòng hắn.
Hắn cúi xuống nhìn, thấy nàng đã nhắm mắt, hô hấp đều đặn...
Lại là mệt đến ngủ thiếp đi!
Dung Giới không thể làm gì khác ngoài thở dài, suy nghĩ một lát, liền bế nàng lên, ôm ngang người, rồi đi ra ngoài, đi qua giá áo, tiện tay lấy chiếc áo bào của mình.
Dưới lầu, Khuyết Vân nghe thấy tiếng bước chân, vừa quay đầu thì thấy Dung Giới ôm Tô Diệu Y, người nàng bị áo bào quấn kín, đi xuống.
Khuyết Vân giật mình, vội vàng tiến lên đón.
“Ngươi lên lầu một chuyến, mang mấy sổ sách và công văn trên bàn về phủ.”
Dung Giới dặn dò, rồi ôm Tô Diệu Y lên xe ngựa.
Tô Diệu Y vẫn mê man suốt dọc đường, hoàn toàn không biết mình từ Tri Vi Đường về Dung phủ như thế nào.
Dung Giới ôm nàng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, rồi thấy nàng tựa vào gối đầu, lẩm bẩm một tiếng mê sảng, rồi vòng tay ôm lấy đệm chăn mềm mại, ngủ say trong vòng tay hắn.
“Công tử, những sổ sách này...”
Khuyết Vân mang theo các sổ sách và công văn đã xem qua, nhẹ nhàng hỏi Dung Giới.
Dung Giới nhìn về phía án thư không xa.
Khuyết Vân hiểu ý, nhẹ nhàng để đồ vật lên án thư, rồi bước lùi ra ngoài.
Dung Giới quay đầu lại, thấy Tô Diệu Y đang nằm trên đệm chăn, ánh mắt hắn chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, đôi mắt đầy sự kích động dần dần bình ổn.
Đầu ngón tay hắn khẽ chạm vào mặt nàng, rồi thấp giọng lẩm bẩm:
“Thôi... Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ tính toán với nàng...”
Nói xong, Dung Giới thu tay lại, đứng dậy, buông màn giường xuống, thổi tắt ngọn đèn ngoài giường, rồi bước đến án thư, cầm đèn xem lại những sổ sách công văn còn lại.
Một đêm phong tuyết vẫn cuồng loạn, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Tô Diệu Y.
Khi nàng từ từ tỉnh lại, đã là giờ Thìn ngày hôm sau.
Phong tuyết đã ngừng, nhưng trời vẫn mờ tối, ánh sáng từ màn lụa càng thêm u ám, như chìm trong một làn sương mờ.
Tô Diệu Y nằm một lúc lâu, rồi bỗng dưng mở to mắt, không tin nhìn xuống đệm chăn, theo bản năng muốn đứng dậy.
Nhưng ngay khi nàng động đậy, một đôi tay kiên cố từ phía sau quấn lấy nàng, kéo nàng vào lòng n.g.ự.c ấm áp, ôm chặt không buông.
“... Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói quen thuộc bên tai vang lên, mang theo chút khàn khàn, khiến mặt nàng đỏ bừng.
Tô Diệu Y lập tức hiểu ra mọi chuyện, vội vã giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay, nói:
“Ta ngủ quên, sao chàng không gọi ta dậy... Những công vụ đó đều bị trì hoãn rồi!”
Đôi tay quấn quanh hông nàng vẫn không buông, thậm chí còn siết chặt cổ tay nàng.
“Đêm qua lúc nàng ngủ, ta đã làm xong công việc rồi, xem qua sổ sách một lần. Những việc đơn giản vụn vặt, ta đã viết ý kiến phê bình, chuyển đi Tri Vi Đường. Còn một số việc quan trọng cần nàng quyết định, đã để trên án thư... Nhưng cũng không vội xử lý hôm nay.”
Nghe vậy, Tô Diệu Y ngừng giãy giụa, cơ thể từ từ thả lỏng lại: "... Ồ.”
Dung Giới như cười một tiếng: "Tin tưởng ta không?”
Tô Diệu Y vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, trong đầu mơ màng, nàng đáp:
“Nếu là người khác thay thế, ta sẽ không yên tâm. Nhưng nếu là chàng, là Chúc thúc, là Tần quản sự, ta còn có gì không tin được, à... còn có Chúc Kiên... A!”
Nàng đau đớn kêu lên, vội vàng đưa tay che lại, nhưng Dung Giới đã cắn một ngụm vào sườn cổ nàng, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm: "Dung Giới, chàng thật giống con ch.ó điên!”
Dung Giới không lên tiếng, giọng nói không có chút cảm xúc, nhưng bàn tay lại không hề dừng lại, hắn lướt tay dọc theo eo nàng, không chút do dự mà thăm dò vào.
“Chó điên hiện giờ đang tính cắn c.h.ế.t nàng đây.”
Hắn nhẹ nhàng nói.
Tô Diệu Y nhận ra điều gì đó, đôi mắt co lại, bản năng muốn tránh đi, nhưng đã quá muộn.
Vạt áo bị vén lên, nàng bị lật người qua, Dung Giới theo sát, ấn nàng xuống, gông cùm xiềng xích quanh người nàng, không thể động đậy.
Ánh sáng mờ ảo trong phòng, Tô Diệu Y cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Dung Giới. Cùng với khuôn mặt lạnh lùng, không chút dục vọng thường ngày, là cảm giác mơ hồ dâng lên nơi đùi nàng...
Tô Diệu Y đột nhiên cảm thấy trong phòng như có than hỏa cháy quá mạnh, nóng đến mức nàng không thể thở nổi.
“Không được... Không được đâu... Ta còn phải đến Kỵ Hạc Quán...”
Nàng chống tay ngăn lại, nhưng lại dễ dàng bị đẩy ra.
“Đã bảo Khuyết Vân đi Kỵ Hạc Quán báo nghỉ rồi.”
Bàn tay của hắn men theo eo nàng, tiếp tục đi lên, thăm dò vào nơi nàng cảm thấy xấu hổ nhất, có lúc nhẹ nhàng, có lúc chậm rãi xoay chuyển.
Tô Diệu Y không tự chủ được căng thẳng cơ thể, hơi ngẩng cổ lên, hô hấp trở nên dồn dập.
Khi cảm giác tê mỏi sắp lên đến đỉnh điểm, nàng vẫn dùng lý trí còn sót lại để hỏi:
“... Chàng đã sớm dự tính, hôm nay sẽ không cho ta ra ngoài đúng không?”
Dung Giới dừng động tác, nhìn xuống thân thể nàng.
Lúc này, mặt nàng ửng đỏ như mây chiều, đôi mắt như hoa đào, diễm lệ hơn bao giờ hết. Xiêm y nàng bị vén lên một nửa, lỏng lẻo trên tay, thân hình quyến rũ bị che lấp bởi mái tóc đen, như ẩn như hiện...
Dung Giới trong mắt tràn đầy dục vọng, khẽ cười ôn nhu: "Bảy đêm chưa về, vậy hôm nay ta sẽ bù lại bảy lần, thế nào?”
“!”
Tô Diệu Y mở to mắt, chưa kịp phản ứng, cảm giác kích thích đã xâm nhập vào.
Tiếng thở dốc bị hôn chặn lại, âm thanh vang lên trong không gian, cả phòng chỉ còn lại tiếng giường kẽo kẹt.
Dung Giới là người nói được làm được, hắn thật sự không ngừng lại.
Hai lần trước còn có thể chịu đựng, mưa giông bão táp, cuồn cuộn tràn về, Tô Diệu Y tuy có chút hỗn loạn, nhưng cũng cảm thấy phần nào thoải mái, khoái cảm.
Nhưng khi Dung Giới tích tụ đủ hỏa khí, hắn liền bắt đầu không còn làm người nữa.
Tô Diệu Y nằm ngửa trên giường, cả người ướt đẫm, tóc rối bù, mồ hôi đọng trên má.
Nàng cảm thấy như mình trở thành con cá trên thớt, Dung Giới dùng tay nghề kỳ diệu của mình, lăn nàng qua lộn lại, từng đợt, từng đợt mơn man, chậm rãi vỗ về, kích thích, mà lại cố tình không cho nàng thỏa mãn.
“Dung, Cửu, An!”
Tô Diệu Y nghiến răng, cắn vào cánh tay hắn, ngón tay có chút trắng bệch, mặt nàng đỏ đến mức gần như chảy máu: "Chàng nếu không được thì cút đi, cọ đi cọ lại, khó chịu c.h.ế.t được...”
Khích tướng với người như vậy quả thật vô dụng, nhất là khi người đó có ý đồ xấu.
Dung Giới khóe miệng nhếch lên, khẽ kéo âm thanh "Ồ” một tiếng, thật sự buông Tô Diệu Y ra, làm bộ như muốn lùi lại.
Tô Diệu Y ngọn lửa giận bùng lên, cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, lúc này, nàng không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, thân thể cũng như tràn đầy sức lực.
Nàng đột nhiên đứng dậy, đuổi theo, đẩy hắn nằm lên giường, đôi tay chống lên n.g.ự.c hắn, tóc nàng buông xuống, chạm vào môi Dung Giới.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, rồi ngậm lấy sợi tóc đẫm mồ hôi của nàng, như thể muốn nuốt hết sự đau đớn và ngọt ngào vào trong.
Tô Diệu Y trong đầu vang lên một tiếng lớn, lòng dạ kinh hoàng, nàng há miệng muốn mắng hắn: "Chàng đúng là...”
Chưa kịp nói hết, ba chữ "hồ ly tinh” đã bị nghẹn lại, rồi bị hắn phá tan từng mảnh nhỏ...
Nước mắt và mồ hôi nhuộm màn lụa, hai người lại quấn quýt vào nhau, như đôi cá dưới nước cạn, không màng sóng gió, không màng thiên địa.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Tô Diệu Y đã không còn nhớ rõ mình đã kiệt sức bao nhiêu lần.
Nàng mệt mỏi đến mức eo như muốn đứt, ngón tay không còn sức lực, chỉ cảm thấy mình không phải là cá nữa, mà là quả mọng bị dồn nén vỡ vụn...
Cuối cùng, Tô Diệu Y miễn cưỡng nâng tay, vòng quanh cổ Dung Giới, cắn vào tai hắn, chịu thua mà nói: "Ta bảo đảm... Bảo đảm đêm nay sẽ về ngủ... Lần này cho qua, được không?”
Dung Giới cúi xuống nhìn nàng, mồ hôi cũng đã thấm trên trán, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt hắn lại mang theo vẻ cuồng loạn, như một kẻ sa vào mê lộ.
“Có thể.”
Dung Giới cúi xuống gần Tô Diệu Y, mũi hắn chạm vào nàng, giọng nói khàn khàn: "Gọi một tiếng dễ nghe, ta sẽ đồng ý để nàng nợ thêm.”
Tô Diệu Y không biết tại sao mình lại nói sai như vậy. Nàng khẽ cắn môi, rồi buột miệng thốt lên.
“Ca ca.”
Ngay lập tức, không gian trong phòng trở nên yên tĩnh đến lạ kỳ.
Khi Tô Diệu Y nhận ra mình vừa nói gì, nàng tự mình cũng ngỡ ngàng: "Ta không phải... Ưm!”
Dung Giới đưa tay bịt miệng nàng lại, trên mặt không còn nụ cười, chỉ còn sự nghiêm khắc lẫn sủng nịnh: "Muội muội vẫn là không cần nói ra tiếng.”
“...”
Giường Bạt Bộ đung đưa, tiếng vang càng lúc càng đậm, càng gấp, giữa chừng còn vang lên tiếng khóc vỡ òa hoặc những tiếng nỉ non.
Ngoài phòng tuyết vẫn bay lả tả, trong phòng lại là một mùa xuân vĩnh hằng.
... Cuối cùng, Tô Diệu Y vẫn không thể gia hạn thêm số nợ.