Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương

Chương 125

Dưới tán bạch mai cạnh suối nước nóng, hơi nước mờ ảo quấn quanh, Tô Diệu Y và Dực Quan ngồi đối diện bên chiếc bàn đá nhỏ. Trên bàn, bày rượu mà Dực Quan mang đến.

Y cúi đầu rót rượu, khói sương mịt mù che khuất dung nhan, chỉ còn thanh âm trầm thấp vang lên giữa làn hơi nóng:

"Ta sắp rời khỏi Sao Sâm, Sao Thương lâu. Chủ nhân không có gì muốn nói với ta sao?"

Tô Diệu Y tựa người vào ghế, ngón tay khẽ vuốt vành tay áo, giọng nói bình thản:

"Ngươi muốn đi, ta chẳng lẽ còn giữ lại sao?"

"Chủ nhân không hỏi vì sao ta lại đi ư?"

"Người tìm nơi cao mà tới, nước chọn chỗ thấp mà chảy…"

Nàng thản nhiên đáp: "Đó là lẽ thường tình."

Chén rượu đã đầy, thậm chí còn tràn ra một ít.

Dực Quan đặt bình rượu xuống, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chú:

"Chủ nhân nói chẳng sai. Ta muốn vươn cao, không cam lòng mãi là con hát, không muốn mãi là trò tiêu khiển trong miệng người khác. Ta cũng có những thứ mình khát khao. Nếu không thoát khỏi thân phận này, ta cả đời sẽ chẳng bao giờ có được."

Tô Diệu Y chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì.

Dực Quan cầm chén rượu lên, chần chừ giây lát rồi cười nhạt:

"Nhưng chủ nhân, cùng Sao Sâm, Sao Thương lâu, với ta đều có ơn tri ngộ. Ân tình này, cả đời khó quên… Ta kính ngài một ly."

Tô Diệu Y cũng thuận tay nhấc chén, nâng lên đáp:

"Chúc ngươi tiền đồ như gấm."

"......"

Dực Quan im lặng, chỉ chăm chú nhìn nàng.

Tô Diệu Y đưa chén rượu lên môi, nhưng bỗng dừng lại.

Ánh mắt nàng chậm rãi nhấc lên, xuyên qua làn hơi nước lờ mờ, lặng lẽ dừng lại trên gương mặt Dực Quan. Một cái liếc nhẹ mà sắc bén như mũi kiếm, nhưng thoắt cái lại ẩn dưới tầng sương khói, phản chiếu ánh nước bập bềnh, càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng và mỹ lệ khó dò.

Tim Dực Quan khẽ khựng lại một nhịp, rồi lại đập dồn dập như trống trận. Gã rũ mắt xuống, khẽ hỏi:

"...... Hôm nay ta vì chủ nhân chắn bao nhiêu ly rượu, chủ nhân lại không muốn vì ta mà uống lấy một chén sao?"

Tô Diệu Y mân mê chén rượu trong tay, một lúc lâu sau, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt sâu xa không rõ, nàng giấu tay áo mà ngửa đầu uống cạn.

Dực Quan nuốt khan một ngụm, cũng nâng chén cạn sạch, rồi chậm rãi nói:

"Chủ nhân có biết, điều ta khao khát nhất sau khi rũ bỏ thân phận con hát… là gì không?"

Tô Diệu Y cụp mi mắt, khẽ lắc đầu.

Dực Quan lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, hít một hơi sâu, rồi khẽ nói:

"Chính là… ngài."

"......"

Tô Diệu Y khẽ bật cười, không đáp lời.

Thấy nàng chẳng mảy may động lòng, Dực Quan càng thêm dồn hết dũng khí.

“Ta biết… ta ở sao Sâm, sao Thương chỉ là một gã kép hát, vốn dĩ không xứng đứng bên cạnh ngài. Cho nên, ta phải rời khỏi… ta phải cho bản thân một cơ hội…”

Gã ngừng một thoáng, lời nói đến đây dường như nghẹn lại nơi cổ họng.

Bỗng nhiên, gã đứng bật dậy, vòng qua bàn con, quỳ xuống trước mặt Tô Diệu Y, định đưa tay nắm lấy tay nàng đặt lên tay mình.

Tô Diệu Y nghiêng người né tránh, tay áo khẽ vung, nửa cười nửa không:

“Ngươi muốn làm gì ta?”

Dực Quan cắn răng, giọng khàn khàn:

“Làm phu quân của ngài.”

Tô Diệu Y khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên càng thêm giễu cợt:

“Nhưng ta đã thành thân rồi. Ta có hôn phu.”

Dực Quan giật mình, ánh mắt hoang mang như thể không thể tin nổi, thất thanh hỏi:

“Gì cơ?”

Men rượu đỏ hồng trên mặt gã dần tan đi, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn. Rồi như vừa bị tạt một gáo nước lạnh, khuôn mặt gã méo mó, gần như mất kiểm soát.

“Là… là Dung tướng? Là hắn, đúng không?”

Tô Diệu Y không đáp lời, cũng chẳng gật đầu. Nàng chỉ yên lặng nhìn gã, ánh mắt lạnh như nước.

Dưới đáy mắt Dực Quan thoáng hiện một tia oán hận cùng chấp niệm. Trong khoảnh khắc, những cảm xúc ấy hoá thành một loại cố chấp đến đáng sợ.

Gã bất ngờ nhào tới, quỳ sát vào bên người nàng, hai tay níu lấy vạt áo Tô Diệu Y, ngẩng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ham muốn và tuyệt vọng.

“Không phải nói ta rất giống hắn sao? Vậy… coi ta là hắn đi, được không? Chỉ một ngày thôi, một đêm cũng được…”

Tô Diệu Y cụp mi mắt, nhìn xuống gương mặt gã. Nhìn kỹ một lúc, hai má nàng thoáng ửng hồng, làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng rực rỡ như hoa nở. Mà cùng lúc đó, ánh mắt nàng cũng thoáng chút mơ hồ.

Dực Quan vui mừng quá đỗi, theo bản năng liếc nhìn bầu rượu trên bàn.

Gã nín thở, nắm lấy cổ tay nàng, đưa lòng bàn tay nàng áp lên má mình, khẽ thì thầm:

“Chủ nhân… ta có thể làm kẻ thế thân. Xin ngài… cho ta một lần, chỉ một lần thôi…”

Lời còn chưa dứt, cổ tay y đột nhiên bị hất mạnh ra.

“Bốp!” — Một tiếng giòn tan vang lên giữa sân.

Má trái Dực Quan nóng rát. Y ngỡ ngàng chưa kịp phản ứng thì đã ăn trọn một cái tát như trời giáng.

Tô Diệu Y rút lại bàn tay vừa bị gã nắm, lạnh lùng nói:

“Làm thế thân? Ngươi cũng xứng?”

Nàng lắc nhẹ cổ tay như thể bị bẩn, rồi chậm rãi đứng dậy. Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh buốt như sương khuya, dẫu khóe môi vẫn vương nét cười.

“Chàng ấy sẽ không hạ lưu như ngươi, bỏ thuốc vào rượu của ta. Cũng sẽ không ngu xuẩn như ngươi, nghĩ rằng bao năm nay ta lăn lộn trong chốn thương trường mà lại dễ dàng bị một chút thủ đoạn rẻ tiền như vậy qua mặt.”

Nói đoạn, nàng không nhịn được nữa, giơ chân đạp thẳng lên vai kẻ kia một cái.

Dực Quan ngã vật xuống đất, còn nàng thì giũ lại vạt áo, đáy mắt đào hoa trong trẻo tràn đầy khinh bỉ.

“Cũng là một khuôn mặt, nhưng thần thái khác nhau một trời một vực. Đem ngươi ra so với chàng ấy, chỉ khiến ta cảm thấy xúi quẩy.”

“…"

“Trên đời này kẻ thích Tô Diệu Y không ít, nhưng ngươi là kẻ khiến ta ghê tởm nhất.”

Dực Quan nằm bẹp trên mặt đất, mặt mày đỏ gay. Gã cắn răng, trong lúc Tô Diệu Y bước ngang qua người mình, liền nhào tới, cố nắm lấy tay áo nàng.

“Tô Diệu Y!”

Một tia hàn quang lướt qua.

Chủy thủ đã ra khỏi vỏ. Trong khoảnh khắc nàng cắt đứt tay áo, mũi d.a.o cũng không chút nương tay vạch ra một đường m.á.u sâu trên mu bàn tay gã.

Dực Quan thét lên một tiếng đau đớn, lập tức buông tay.

Tô Diệu Y không thèm quay đầu lại, bước thẳng ra cửa viện, lớn tiếng gọi:

“Người đâu!”

Hai gã hộ vệ chạy đến trước tiên, vừa nhìn thấy tình cảnh trong sân, cả hai đều lộ vẻ kinh ngạc.

“Lôi hắn ra ngoài!”

Nàng hạ lệnh dứt khoát.

Hai người liếc nhìn nhau, không dám chậm trễ, lập tức xông vào kéo Dực Quan lôi đi.

Lúc này, Tần quản sự mới nghe tin mà đến, vội vã chạy vào. Nhìn thấy cảnh tượng nhếch nhác của Dực Quan, y cũng giật mình.

“Chủ nhân, chuyện này… chuyện này là sao vậy?”

Tô Diệu Y lạnh nhạt đáp:

“Sáng mai, lập tức đuổi hắn ra khỏi sao Sâm, sao Thương lâu. Vĩnh viễn không được quay lại.”

Tần quản sự sững sờ, ấp úng:

“Chủ nhân… hắn là người mà chúng ta dày công bồi dưỡng… Là cây hái vàng của sao Sâm, sao Thương lâu…”

Tô Diệu Y lạnh lùng liếc sang:

“Ta không báo hắn lên quan phủ vì tội dụ dỗ nữ tử đã có chồng, đã là nể mặt lắm rồi.”

Bốn chữ “nữ tử có chồng” như sấm sét giữa trời quang, khiến Tần quản sự suýt nữa đánh rơi cả cằm xuống đất.

“Ta thật không biết, ngươi là hồ đồ thật, hay giả vờ hồ đồ…”

Tô Diệu Y lặng lẽ nhìn Tần quản sự, giọng bình thản mà chắc nịch:

“Nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, ta đã là nữ tử có chồng. Đừng hòng vì ta mà xe chỉ luồn kim, dắt tơ hồng, lại càng đừng tính đưa người bên gối đến trước mặt.”

Nói rồi, nàng xoay người bước đi, tay mạnh mẽ khép cánh cổng thượng viện "rầm” một tiếng.

Chỉ khi bên ngoài hoàn toàn lặng ngắt như tờ, không còn động tĩnh gì, Tô Diệu Y mới khẽ thở hắt ra một hơi dài.

Ánh mắt nàng lướt qua chiếc bàn con, trông thấy bầu rượu đặt nơi đó, sắc mặt thoáng sa sầm. Nàng rút từ tay áo ra một chiếc khăn tay, cẩn thận lau sạch cổ tay vừa bị chạm vào, sau đó cởi cả áo ngoài, gom với khăn, ném tất cả thật xa như vứt đi thứ bẩn thỉu. Cuối cùng, nàng chỉ mặc trung y, chậm rãi bước xuống suối nước nóng.

Vài cánh mai trắng nhẹ rơi từ cành cây xuống mặt nước. Hơi nước hòa quyện cùng hương mai thoang thoảng, khiến nàng khép mắt, mày hơi nhíu lại, từng chút buông lỏng.

Tâm tư của những người đó, nàng nào phải không biết?

Nhưng cũng giống như khi ở Lâu huyện năm nào, chỉ cần tâm tư ấy không gây cản trở, thậm chí còn có thể mang lợi cho mình, nàng luôn giả vờ hồ đồ, ngấm ngầm bỏ qua.

Nếu như Dực Quan hôm nay không bước sai một bước, nàng cũng chẳng buồn đuổi đi. Tiếc thay... lòng tham lại quá lớn.

Vẫn là Dung Giới tốt hơn.

Tuy rằng hắn cũng tham lam chẳng kém, tối hôm qua còn vì chút việc mà cãi nhau, nhưng lúc này, nàng lại bất giác nhớ đến hắn.

Nước ấm từ suối ngấm vào tận xương cốt, xua tan hết mỏi mệt, lòng nàng cũng nhẹ đi không ít.

Nàng tựa lưng vào vách tường trì, bỗng chốc cảm thấy gì đó bất thường. Đôi mắt lập tức mở to, nàng quay phắt lại.

Trước mắt, là vạt áo trắng quen thuộc.

Tô Diệu Y sững người, ngẩng đầu lên, liền thấy Dung Giới đứng thẳng dưới tàng mai trắng, cách lớp hơi nước mờ ảo, lặng lẽ cúi đầu nhìn nàng, chẳng nói một lời.

“……”

Ánh mắt nàng m.ô.n.g lung, hoài nghi không biết ly rượu ban nãy rốt cuộc là uống vào hay phun ra rồi hoa mắt. Phải mất một lúc lâu, nàng mới khẽ gọi:

“Dung Giới?”

Dung Giới như thở dài, sau đó nửa ngồi xuống sát mép suối:

“Là ta.”

Hơi thở quen thuộc đến gần, Tô Diệu Y lúc này mới tin không phải ảo giác. Nàng nhẹ giọng hỏi:

“Sao chàng lại tới?”

Dung Giới không trả lời câu hỏi, chỉ nói:

“Không để ai thấy.”

Chuyện vừa rồi với Dực Quan đã làm nàng quẳng hết tâm tư lặt vặt đêm qua ra sau đầu. Tô Diệu Y cười cợt nhả, vốc một vốc nước hất về phía hắn:

“Tới rồi thì cùng tắm luôn đi?”

Dung Giới tránh không kịp, vài giọt nước b.ắ.n vào mặt, mày khẽ nhíu lại. Hắn đứng dậy, cởi áo ngoài, chỉ mặc trung y bước xuống suối.

Hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu ngắm mai, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng.

Một hồi lâu, Tô Diệu Y mới buông một câu nhẹ bẫng:

“Chàng tới từ khi nào vậy?”

Dung Giới lặng đi một lúc rồi đáp:

“Khi hắn nói muốn nàng thành toàn cho hắn một lần.”

Một trận gió lạnh bất chợt lùa qua, Tô Diệu Y chợt thấy suối nước không còn ấm, bạch mai cũng chẳng còn hương.

Nàng mở mắt, cười gượng:

“Tới sớm thế à? Nhưng đến cũng thật vừa lúc. Ta đã giữ mình trong sạch ở bên ngoài, chàng thì vẫn cứ nghi thần nghi quỷ không yên lòng…”

Dung Giới khẽ đáp:

“Không phải không yên tâm.”

Không ổn… rất không ổn…

Tô Diệu Y thầm nghĩ trong bụng.

Theo lẽ thường, sau khi thấy nàng xử trí Dực Quan dứt khoát như vậy, dù không vui vẻ gì, Dung Giới cũng nên thở phào nhẹ nhõm mới phải. Cớ sao giọng nói lại như vừa c.h.ế.t đi một nửa?

Nghĩ vậy, nàng lặng lẽ trườn về phía hắn, tóc dài buông lơi trong nước như dây leo quấn lấy. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi khẽ:

“Chàng sao vậy?”

Dung Giới cũng nhìn nàng, khuôn mặt mơ hồ giữa làn hơi nước mờ mịt, chậm rãi nói:

“Từ trước đến nay, mọi người nói hắn và ta giống nhau, ta chưa từng để tâm.”

Tô Diệu Y hừ một tiếng:

“Không giống.”

“Nhưng vừa rồi…”

Dung Giới ngừng lại một thoáng, rồi tiếp lời:

“Ta lại thấy… quả thật có vài phần giống.”

“……”

Tô Diệu Y kinh ngạc:

“Chàng biết mình đang nói cái gì không?”

Dung Giới đưa tay, khẽ vớt lấy một lọn tóc nàng nổi trên mặt nước. Trong khoảnh khắc đó, trên gương nước dường như thoáng hiện lên gương mặt của người Dực Quan – dữ tợn, đau đớn, vì yêu mà hóa hận.

“Ta chỉ nghĩ… nếu một ngày kia, nàng chán ghét ta, một cước đá ta ra khỏi đời mình…”

Hắn ngẩng lên, nhìn nàng chăm chú:

“Ta… liệu có trở thành một trò cười chẳng khác hắn là bao?”

Tô Diệu Y lặng người hồi lâu, nhất thời chẳng biết nên mở miệng thế nào. Nàng ngẩng đầu nhìn vòm hoa mai trắng đang nở rộ trên cao, lại cúi xuống ngắm làn nước lăn tăn gợn sóng dưới chân. Một lúc sau mới khẽ thở dài:

“Dung Cửu An, chàng thật đúng là một kẻ phiền phức.”

Không chỉ phiền phức, mà tâm tư lại còn quái đản vô cùng.

Nàng ra ngoài chỉ để dạo ngắm hoa, hắn đã như nổi điên.

Nàng thẳng tay trừ cỏ tận gốc, hắn lại không thể hiểu nổi cái đạo lý “thỏ c.h.ế.t thì chó săn cũng chẳng còn đất dụng võ*”.

*Ý là dù bản gốc Dung Giới có c.h.ế.t thì thế thân như Dực Quan cũng đừng mơ tưởng gì.

Tô Diệu Y nhíu mày, giọng nhẹ như khói:

“Vậy chàng nói xem, ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ phải thành toàn cho hắn?”

Dung Giới khẽ siết sợi tóc đang vướng nơi tay, động tác bỗng chậm lại, giọng nói cũng trầm xuống, lạnh lẽo như gió bấc:

“Nếu nàng thành toàn cho hắn... vậy thì ta sẽ g.i.ế.c hắn.”

Tô Diệu Y bật cười, nghiêng người ghé sát tai hắn, thì thầm:

“Vậy thì cứ g.i.ế.c hắn đi. Nhưng... chàng không g.i.ế.c ta sao?”

“……”

Dung Giới buông lỏng tay, thả rơi lọn tóc mảnh. Ngay sau đó, hắn vươn tay giữ lấy nàng, kéo mạnh về phía trước, ép nàng áp sát vào bờ suối, cúi đầu phủ xuống một nụ hôn cháy bỏng.

Tiếng nước róc rách hòa cùng hơi sương mờ ảo. Dưới làn hơi nước trắng xóa, hai thân ảnh quyện lấy nhau chẳng rời. Mái tóc dài của cả hai tán loạn trôi trên mặt nước, cánh hoa mai trắng khẽ rơi xuống, điểm xuyết lên làn tóc ấy, vẽ nên một khung cảnh nửa mộng nửa thực.

Dưới hơi nước nóng bỏng bốc lên từ ôn tuyền, cùng với thế công cuồng liệt tựa muốn nghiền nát đối phương của Dung Giới, chân Tô Diệu Y mềm nhũn như không còn chút lực. Nàng chỉ còn biết vịn chặt lấy cánh tay hắn, mới có thể miễn cưỡng giữ mình khỏi ngã.

Chỉ đến khi gò má nàng đỏ ửng, gần như không thể thở nổi, Dung Giới mới chậm rãi lùi lại một chút, cúi đầu kề bên cần cổ nàng, giọng nói khàn đặc: "Luyến tiếc không g.i.ế.c nàng... Tha thứ cho nàng."

Tô Diệu Y hơi ngừng lại, cảm nhận nhiệt khí trong người từ từ tan đi. Nàng vươn tay lên cánh tay Dung Giới, cố gắng đẩy ra: "Chàng rõ ràng là muốn làm ta tức chết!"

Dung Giới khẽ cười, tay vẫn mải vuốt nhẹ quanh vòng eo nàng, như thể an ủi.

Tô Diệu Y thở dốc, nhưng nàng không thể chỉ im lặng, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Tại sao chàng luôn lấy mình ra so sánh với những người không liên quan? Giờ là Dực Quan, trước kia ở Lâu huyện, là những tên công tử mà ta chẳng nhớ nổi tên nữa..."

Trên môi nàng hiện lên chút buồn bã: "Chàng với bọn họ, trước nay đâu có giống nhau."

Dung Giới khẽ nhếch môi: "Cho dù ta đã từng bỏ đi, rời xa nàng..."

Tô Diệu Y không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ vẽ hai vòng tròn trên mặt nước: "Đây là người thích Dung Giới, đây là người ghét Dung Giới. Chàng có lúc ở đây, có lúc lại nơi khác..."

"Họ thì sao?"

"Họ chẳng có chỗ trong ao Tô Diệu Y này."

Dung Giới như thể bị điều gì đó đánh thức, lồng n.g.ự.c nóng dần lên, nhiệt độ trong suối nước ấm càng khiến hắn không thể kìm nén. Nhưng hắn không để lộ điều gì, chỉ nhẹ nhàng cúi xuống, môi chạm vào môi nàng.

"Nàng lúc tâm trạng tốt, lời nào cũng ngọt ngào. Nhưng khi tâm trạng không tốt, chỉ cần ta liếc nhìn cũng thấy phiền."

Tô Diệu Y mơ hồ lẩm bẩm: "Dung Giới, chàng đừng tham lam quá. Ta đã cho chàng rất nhiều rồi..."

Dung Giới buông tay ra, cúi xuống hôn nàng một lần nữa, giọng nói vang lên từ môi nàng: "Vẫn chưa đủ..."

Nước trong hồ dập dờn, gió thổi dài qua, mang theo chút lạnh. Hoa mai trắng theo gió mà bay rơi, rồi lại nhanh chóng rơi xuống mặt nước, cuộn theo sóng.

Tô Diệu Y ướt sũng, lớp áo mỏng dính trên thân khiến da thịt nàng càng thêm ửng đỏ. Nàng siết chặt lấy Dung Giới, mi mắt ướt đẫm nước, lông mi lay động như muốn rơi xuống.

Trước kia, nàng cảm thấy Dung Giới như một ngôi trăng lạnh lẽo trên bầu trời, ánh sáng chiếu lên người nàng mà chẳng có chút hơi ấm. Nhưng giờ, nàng không ngờ rằng, ánh trăng ấy lại trở thành một hố sâu không đáy, nuốt chửng toàn bộ nàng, và vẫn không thỏa mãn.

Tô Diệu Y cắn răng, hai tay vòng quanh cổ hắn, đầu ngón tay như muốn cắm sâu vào, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, nàng liền tự kìm lại, ngược lại túm lấy một lọn tóc của Dung Giới, xoắn chặt.

"Không thể để lại dấu vết gì, nếu không sẽ lại bị ai đó nắm thóp không buông..."

"Giờ thì đủ chưa?"

Nàng thở hổn hển, hỏi.

Dung Giới bàn tay giữ c.h.ặ.t c.h.â.n nàng, kéo nàng sát lại giữa mình và bức tường, từng dấu tay hằn lên khắp nơi, động tác càng lúc càng mạnh: "Vẫn chưa đủ..."

Hắn ngước mắt lên, ánh nhìn mãnh liệt, đôi mắt đen thẫm tràn ngập dục vọng, lại pha lẫn một chút sát khí: "Diệu Y... Cho ta thêm một chút nữa..."

Những cơn kích thích dồn dập như mưa gió, khiến Tô Diệu Y không thể kiểm soát, thân thể run rẩy. Ngay khi tiếng thét chuẩn bị bật ra, nàng cắn mạnh lên vai Dung Giới.

Nước hồ vỗ mạnh vào bức tường, tạo nên âm thanh vang dội, như tiếng sấm động trời đất.

Mọi âm thanh bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ.

Tô Diệu Y sắc mặt hồng như hoa, lông mi run rẩy, cả người như bị rút hết sức lực, nằm gọn trong lòng Dung Giới: "Vẫn chưa đủ sao?"

Dung Giới khẽ hôn lên tóc nàng, hơi thở nóng bỏng dừng lại bên tai nàng: "Chưa đủ."

"Ta cảm thấy chàng thật sự muốn ta chết..."

Dung Giới nhanh chóng ngậm chặt miệng nàng, không để nàng nói tiếp những lời bất mãn.

Tô Diệu Y liếc nhìn hắn, ánh mắt đảo qua bờ vai hắn, rồi dừng lại ở bờ bên kia. Bất chợt, ánh mắt nàng sáng lên, chỉ tay về phía đó: "Ôm ta qua đó..."

Dung Giới không hiểu lý do, nhưng vẫn tuân theo, ôm nàng sang bờ.

Đến bên bờ, Tô Diệu Y khẽ duỗi tay ra, cố gắng với tới bàn, tìm đến bầu rượu mà Dực Quan mang tới. Nàng cầm lấy, rót đầy chung rượu, rồi liếc mắt nhìn Dung Giới một cách mị hoặc.

Dung Giới nhìn nàng, đôi mắt mở lớn. Tô Diệu Y uống cạn một hơi, không chần chừ.

Chung rượu và bầu rượu bị ném qua một bên, lơ lửng trên mặt nước. Tô Diệu Y nhìn Dung Giới, môi khẽ mở: "Chỉ có thể cho chàng nhiều như vậy thôi..."

Dược chất phát tác rất nhanh, mặt nàng đỏ bừng, vừa lúc một cánh hoa mai rơi xuống, điểm xuyết bên khóe mắt. Dung Giới cảm thấy thần hồn d.a.o động, m.á.u dâng trào, từ trái tim tê dại đến tận đầu ngón tay.

Đây chính là Tô Diệu Y.

Hận thù sắc bén, ái tình trần trụi.

Nàng căm ghét hắn, hận không thể lôi hắn cùng xuống địa ngục.

Nhưng khi nàng thiên vị hắn, thì chỉ mong muốn đem tất cả trái tim mình dành cho hắn, vì hắn m.á.u chảy đầu rơi, vì hắn nguyện c.h.ế.t muôn lần cũng không từ chối...

Dung Giới bỗng dưng duỗi tay, kéo Tô Diệu Y đang sắp ngã xuống, xoay người nàng lại, không để nàng thấy được vẻ mặt đầy xấu hổ, khi hắn sắp mất kiểm soát.

Tiếng nước mạnh mẽ lại vang lên, như sóng lớn ập vào, như mưa rào và sấm sét, vùi dập Tô Diệu Y trong thanh âm rách nát và trầm luân...

Sóng nước dâng cao, đêm tối như mơ hồ hỗn loạn.

Dung Giới như một con chim điên cuồng, bay vụt đến Tô Diệu Y, thân thể hắn lao vào nàng, tạo thành một cơn lở đất ầm ầm.

****

Hậu quả của ly rượu kia, chính là suốt đêm không ngừng. Dù sau nửa đêm, chiến trường đã kéo dài tới tận phòng trong, nhưng cả hai đều vẫn chưa nghỉ.

Hôm sau, khi trời vừa sáng, Tô Diệu Y không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể bò dậy từ giường. Nhưng nàng vẫn bừng tỉnh từ trong mộng, mệt mỏi vô lực mà đẩy Dung Giới, giọng khàn khàn: “Không thể để Tần quản sự và họ phát hiện…”

Dung Giới kéo nàng vào trong lòng: "Khuyết Vân sẽ xử lý.”

“Lam Khê biệt viện vẫn có người muốn đến vẩy nước quét nhà…”

“Khuyết Vân cũng sẽ xử lý.”

Tô Diệu Y hơi mê man, phản ứng chậm chạp: “...Hắn xử lý như thế nào?”

“Nàng không phải thích nơi ấm áp sao?”

Dung Giới hôn lên trán nàng: "Ta đã bảo hắn mua nơi này, sau này nàng có thể đến bất cứ lúc nào.”

“!”

Tô Diệu Y bỗng trợn mắt, đầu tiên là hoảng hốt, rồi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng, nàng cảm thấy đau đớn rồi lại buồn ngủ, mệt mỏi mà cuộn mình trong lòng Dung Giới: "Chàng đúng là nam nhân phá gia bại sản…”

Biết rằng Dung Giới đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, Tô Diệu Y chìm vào giấc ngủ sâu.

Một giấc ngủ kéo dài cả ngày, chỉ bị đánh thức khi nàng phải uống một chén thuốc đắng.

Khi nàng tỉnh lại, người đã ở trên xe ngựa, trở về thành.

“Nàng tỉnh rồi?”

Dung Giới cúi xuống, áp trán mình vào trán nàng, thử độ ấm: "Khá hơn chút nào chưa?”

Thực sự là không tốt...

Tô Diệu Y cảm thấy cả người đau nhức, như bị tan vỡ, và cảm giác yếu ớt sau đêm qua vẫn còn. Nàng tức giận dỗi Dung Giới: "Vậy chàng uống thử một ly rượu đó xem?”

Dung Giới im lặng, đôi tai như bị ù đi.

Tô Diệu Y lúc này mới chợt nhận ra mình vừa nói lời ngu ngốc.

Dù Dung Giới uống rượu đó, sao có thể trách hắn, khi chính nàng cũng lao vào tình cảnh đó?

Nàng khẽ cắn môi, thở dài đầy ẩn ý: “Thật là liều mình vì kẻ điên... Tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Dung Giới cười: "Được.”

Nụ cười của hắn nhẹ nhàng, ấm áp, hoàn toàn khác với dáng vẻ cầm thú của đêm qua.

Khi xe ngựa đến cửa sau của Dung phủ, Tô Diệu Y, không còn sức lực, chỉ có thể giơ tay để Dung Giới ôm mình xuống xe.

Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống, Dung Giới ôm nàng vừa bước xuống xe thì nghe thấy tiếng kêu của Khuyết Vân, đầy ngạc nhiên.

“Ngươi làm gì ở đây?”

“Ta đến bái phỏng Dung tướng! Cứ tránh ra đi…”

Giọng nói ngốc nghếch, âm điệu quen thuộc.

Tô Diệu Y bỗng cảm thấy một cảm giác không lành, quay đầu lại, đối diện với cái nhìn của Tỉnh bộ đầu, người vừa mới bị nàng đuổi đi lúc trước.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều như bị sét đánh giữa trời quang.

“Chủ nhân?”

Giọng của Tỉnh bộ đầu giờ đây thay đổi hẳn.

Tô Diệu Y ôm cổ Dung Giới, nhẹ buông tay, nhắm mắt lại, giả vờ bất tỉnh, mặt vùi vào n.g.ự.c hắn.

“……”

Giọng của Tỉnh bộ đầu càng thêm run rẩy: "Dung, Dung tướng…”

Dung Giới nhàn nhạt nâng mắt nhìn y, môi mỏng hé mở, nói một câu: “Xin lỗi, tạo nghiệt.”

====Tác giả có chuyện muốn nói:

Mấy ngày sau, Tô Diệu Y cùng đồng nghiệp bàn luận về kịch bản, từng vòng kịch bản cứ như cuồng phong bão táp, khiến tâm tư chẳng thể an ổn.

Đầu tiên, là phòng kịch bản bị suy sụp, Diệu Y không thể nào dừng lại, tâm trí cứ mãi quay cuồng không thể tỉnh táo.

Tiếp theo, lại xuất hiện một kịch bản mới, mang theo ngọn lửa đam mê mà các đại gia chưa từng dám tưởng tượng, một cặp đôi mà trước đây chưa ai nghĩ đến.

Cặp đôi này, tên và kịch bản đều giống nhau.

《Giai Thượng Xuân Y》

Ngoài việc thầm thán phục ban đầu, ngay cả Tô Diệu Y, bản thân nàng cũng không hay biết rằng, người viết kịch bản này chính là Dung Giới.

Nam nữ chủ, phiên ngoại sau hôn nhân tạm thời dừng ở đây, về sau nếu có gì mới mẻ thì sẽ tiếp tục viết. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu thay đổi thành nhánh phụ.

Phiên ngoại của các vai phụ cũng có, nhưng nhánh phụ của nam nữ chủ dường như được nhiều người quan tâm hơn, cho nên tôi sẽ ưu tiên viết nhánh này trước.

[Thẹn thùng]

Bình Luận (0)
Comment