Khi lướt qua Mục Lan, Phó Chu bất ngờ nắm lấy khuỷu tay cô. Một tay y nâng lên, giúp cô chỉnh lại cây trâm cài đầu bằng vàng sáng rực lóa mắt, giọng trầm thấp ghé sát bên tai cô:
“Nếu nàng còn cố chấp không chịu tỉnh ngộ, sớm muộn gì cũng hại c.h.ế.t ta…”
Nói dứt lời, y nghênh ngang rời đi, để mặc Mục Lan đối diện với cục diện rối ren trước mắt.
Tô Diệu Y nhìn Mục Lan bước vào, ngồi xuống đối diện mình. Chưa đợi cô mở miệng, Tô Diệu Y đã lên tiếng trước:
“Ngươi có biết chuyện này không?”
“... Chuyện gì?”
“Trịnh Ngũ Nhi chịu hình thay cho Lưu Kỳ Danh, ngươi biết trước đó không?”
Tô Diệu Y nhìn Mục Lan thật sâu.
Mục Lan kinh hãi, vội vàng lắc đầu, cây trâm cài trên tóc cũng theo đó mà lay động.
“Nếu vậy, vì sao ngươi lại ngăn ta đi xem hành hình?”
Thực ra hai ngày nay, Tô Diệu Y đã cố tình gạt Phó Chu ra khỏi suy nghĩ của mình. Nàng không muốn đoán xem y có vai trò gì trong vụ án này, bởi vì nàng sợ rằng nếu truy cứu đến cùng, sẽ phát hiện ngay cả Mục Lan cũng dính líu vào…
Nếu Mục Lan biết rõ người bị xử trượng không phải Lưu Kỳ Danh mà là Trịnh Ngũ Nhi, vậy mà vẫn làm ngơ, thậm chí còn cố ý đến Tri Vi Đường cản nàng tìm ra sự thật… Vậy thì cô chính là kẻ tiếp tay cho tội ác, là đồng lõa đẩy Trịnh Ngũ Nhi vào chỗ chết.
Khả năng đó… Tô Diệu Y thậm chí không dám nghĩ đến.
Mục Lan mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ lắc đầu kiên quyết:
“Ta thực sự không biết…”
Trong ánh mắt cô có sự hoảng loạn, có sự bối rối, nhưng duy chỉ không có áy náy.
Tô Diệu Y quen biết Mục Lan đã nhiều năm, hiểu rõ cô tuyệt đối chưa đến mức có thể thờ ơ nhìn Trịnh Ngũ Nhi c.h.ế.t thay mà không cảm thấy lương tâm cắn rứt.
Trái tim vốn treo lơ lửng của Tô Diệu Y cuối cùng cũng được đặt xuống.
“... Là Phó Chu bảo ngươi ngăn ta lại, nhưng hắn không nói cho ngươi biết lý do.”
Nàng trầm giọng lẩm bẩm, như thể đang nói với Mục Lan, lại như đang tự nói với chính mình:
“Cũng may… chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Bất kể Phó Chu mời nàng đến đây với mục đích gì, thì mục đích nàng đến Phó phủ đã đạt được.
“Nếu không còn chuyện gì, ta về Tri Vi Đường trước.”
Tô Diệu Y đứng dậy định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, Mục Lan bất ngờ vươn tay giữ chặt cổ tay nàng.
Bước chân Tô Diệu Y khựng lại, quay đầu nhìn sang. Chỉ thấy Mục Lan thần sắc giằng co, ánh mắt chập chờn bất định.
“Diệu Y, đừng tra xét nữa…”
Hàng mi Tô Diệu Y khẽ run.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ngươi quên lời mình đã từng nói sao?”
Mục Lan vội vã đưa cả hai tay ra, nắm chặt lấy Tô Diệu Y, vừa cuống quýt vừa khẩn cầu:
“Ngươi không phải anh hùng hành hiệp trượng nghĩa, cũng chẳng phải Bồ Tát sống. Ngươi chỉ là một thương nhân, làm gì cũng vì kiếm tiền, chứ không phải để tìm chết! Lúc trước, ngươi còn có thể thờ ơ đứng nhìn Yểu Nương tìm chết, vậy tại sao bây giờ lại khăng khăng nhúng tay vào chuyện của Trịnh Ngũ Nhi? Ngươi không muốn giữ Tri Vi Đường nữa sao? Không muốn đứng đầu bảng thương hộ sao? Hà tất phải vì một kẻ đã c.h.ế.t mà tự đẩy mình vào đường cùng?”
Sắc mặt Tô Diệu Y tái nhợt, nhưng cũng chẳng khá hơn Mục Lan là bao.
Từ ngày hành hình đến giờ, ai ai cũng nói với nàng rằng Trịnh Ngũ Nhi đã chết, rằng nàng có đòi công đạo thế nào cũng vô nghĩa. Mọi người đều bảo nếu nàng tiếp tục làm loạn, cuối cùng chỉ tự rước họa vào thân.
Nỗi uất ức bị dồn nén bấy lâu nay chẳng thể nào kiềm chế thêm được nữa, như dung nham cuộn trào, bùng lên dữ dội.
Nàng bật cười lạnh:
“Nếu con đường ta đi thực sự là tuyệt lộ, hôm nay ta đã không đứng ở đây.”
Nếu nàng thực sự đi vào chỗ chết, thì Lưu gia, Phó gia, cùng cả Lâm An phủ nha chỉ cần khoanh tay đứng nhìn nàng tự diệt vong là được. Hà tất phải phí công khuyên nhủ, thậm chí còn tìm mọi cách lôi kéo nàng?
Bởi vì bọn họ cũng đang sợ hãi!
Tô Diệu Y chậm rãi gạt tay Mục Lan khỏi cổ tay mình, gần như nghiến răng mà nói:
“Chuyện của ta, không cần Phó phu nhân bận lòng.”
Bàn tay Mục Lan cứng đờ.
Cô đứng lặng tại chỗ, đến khi bừng tỉnh thì Tô Diệu Y đã sải bước rời khỏi đình hóng mát, nhanh chóng đi dọc theo hành lang ra khỏi phủ.
Mục Lan rối bời, không cam tâm mà đuổi theo, lớn tiếng gọi:
“Tô Diệu Y!”
Cô cố chấp bước sát phía sau, cuối cùng không nhịn được mà thốt lên nỗi lòng:
“Đúng, ta không phải vì ngươi, mà là vì chính ta, vì Phó gia! Tô Diệu Y, ta biết ngươi nhất định sẽ không thua… Dù đối thủ là Lưu gia hay Hoàng gia, ngươi luôn là kẻ chiến thắng… Nhưng lần này không giống trước, lần này không giống!”
Bước chân Tô Diệu Y bỗng chững lại. Nàng quay phắt người, không kiềm được mà quát:
“Không giống chỗ nào?”
Mục Lan trừng mắt nhìn nàng, hốc mắt đỏ hoe. Một lúc lâu sau, cô mới cắn răng nói:
“Nếu lần này ngươi thắng, thì ta… sẽ thua.”
Cơn giận dữ trên mặt Tô Diệu Y đột nhiên khựng lại trong chớp mắt.
“Nếu ngươi thật sự muốn đòi lại công đạo cho Trịnh Ngũ Nhi, thì từ trên xuống dưới Lâm An phủ nha, không ai là trong sạch, tất cả đều sẽ gặp tai ương! Bao gồm cả Phó Chu… Nếu tiền đồ của Phó Chu bị hủy, thì cả đời ta cũng coi như xong!”
Đến câu cuối cùng, giọng Mục Lan khản đặc, cô gần như gào lên:
“Ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, Tô Diệu Y?”
Lần hiếm hoi, trong đầu Tô Diệu Y bỗng trở nên trống rỗng.
Nàng sững sờ nhìn Mục Lan, thấy cô đỏ mặt tía tai, thống khổ vô cùng, như thể không thể hiểu nổi.
“Hắn là hắn, ngươi là ngươi…”
“Sao có thể nói hắn là hắn, ta là ta? Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó! Đàn bà một khi đã gả đi, thì cả sinh mạng, phú quý, vinh nhục đều gắn chặt với chồng! Hắn đắc thế, ta mới được tôn quý; hắn lụi bại, ta liền thành trâu ngựa!”
Mục Lan siết c.h.ặ.t t.a.y áo Tô Diệu Y, giọng nói vừa mạnh mẽ vừa thấp hèn, trong đó còn mang theo chút nghẹn ngào:
“Tô Diệu Y, cả nửa đời sau của ta đều đặt cược vào Phó Chu! Ngươi thật sự muốn ta thua sạch cả ván cờ này sao?”
“...”
Ánh mắt Tô Diệu Y hơi d.a.o động, thoáng chút mơ hồ.
Nhận ra sự do dự trong nàng, Mục Lan vui mừng, càng siết chặt lấy tay áo Tô Diệu Y, vội vã thúc ép:
“Diệu Y, từ nhỏ đến lớn ta chưa từng cầu xin ngươi điều gì, lần này coi như ta cầu ngươi một lần… Ngươi mới quen Trịnh Ngũ Nhi được bao lâu? Còn ta và ngươi đã có bao nhiêu năm tình nghĩa? Chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta còn không bằng một tên lưu manh phố chợ, một kẻ cờ b.ạ.c bợm sao? Huống hồ hắn đã c.h.ế.t rồi, ngươi không thể thành toàn cho ta một lần sao?”
Cô nuốt nước bọt, đôi mắt lóe lên một tia tham lam.
“Ngươi có biết không? Tri phủ đại nhân sắp được thăng chức, hắn muốn Phó Chu thay mình tiếp nhận vị trí này. Chỉ cần lúc này không xảy ra bất cứ sai lầm nào, thì Phó Chu chắc chắn sẽ trở thành tri phủ Lâm An! Từ nay về sau, Tri Vi Đường của ngươi cũng sẽ có tri phủ che chở, ở Lâm An thành này chẳng còn gì phải sợ nữa…”
Một cơn gió lạnh chợt lùa qua hành lang, từ lòng bàn chân xuyên thẳng vào tim Tô Diệu Y, khiến nàng lạnh buốt cả người.
Cùng lúc đó, trâm cài vàng trên tóc Mục Lan bị gió thổi lay động, phát ra những tiếng leng keng vụn vặt.
Ánh sáng phản chiếu từ trâm cài như những mũi kim nhỏ, châm thẳng vào mắt Tô Diệu Y, khiến khóe mắt nàng chua xót đến mức cay cay, thậm chí hơi ươn ướt.
Nàng khẽ mấp máy môi, giọng khàn đặc:
“Trịnh Ngũ Nhi không phải lưu manh phố chợ, cũng không phải một kẻ cờ bạc. Hắn là một mạng người vô tội. Nếu Phó Chu có thể giẫm lên sinh mạng ấy để leo cao, một bước lên mây, thì dù ngươi có toại nguyện trở thành phu nhân tri phủ, liệu ban đêm có thể ngủ yên giấc sao?”
Những lời của Tô Diệu Y mang theo thất vọng lẫn trách móc, như một nhát d.a.o cứa vào lòng Mục Lan.
Mục Lan siết c.h.ặ.t t.a.y áo nàng, nhưng rồi như bị bỏng, đột ngột hất mạnh ra.
"Tại sao ta phải ngủ không yên? Ta có làm hại hắn đâu! Chính hắn sinh ra sai chỗ, đầu thai vào tiện dân hẻm. Chính cha mẹ hắn tham tiền mờ mắt, tự tay bán hắn cho Lưu gia! Đó là một cuộc mua bán sòng phẳng, tình nguyện cả đôi bên, thì có liên quan gì đến ta chứ? Ta có làm gì sai? Phó Chu có làm gì sai? Dựa vào đâu mà chúng ta phải ngủ không yên giấc?"
Tô Diệu Y chỉ im lặng nhìn Mục Lan, không đáp.
Như thể bị chạm trúng nỗi đau, Mục Lan bỗng chốc mất kiểm soát, thậm chí hạ mình cầu tình, giọng nghẹn lại:
"Ngươi dựa vào đâu mà nhìn ta như vậy? Tô Diệu Y, người nên trằn trọc không ngủ được là ngươi mới đúng!"
Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói mỗi lúc một sắc bén.
"Ngươi tưởng mọi người đều quên rồi sao? Chính ngươi đã đuổi Trịnh Ngũ Nhi ra khỏi Tri Vi Đường! Nếu không phải ngươi làm quyết liệt đến vậy, hắn có phải trở về tiện dân hẻm không? Có phải bị cha mẹ hắn bán đi không? Ngươi nói gì mà công bằng, công đạo - chẳng qua là để xoa dịu chính mình, để có thể ngủ ngon mỗi tối!"
Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hiểu rõ tận chân tơ kẽ tóc…
Bởi vậy, ngay cả khi xuống tay, cô cũng biết đ.â.m vào đâu để đối phương đau nhất.
Mặt Tô Diệu Y tái nhợt, ánh mắt rốt cuộc rời khỏi cây bộ diêu vàng trên tóc Mục Lan, chậm rãi dừng lại trên gương mặt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, nhưng chẳng còn gì ngoài vết thương sâu hoắm, hai bên đều tổn thương nặng nề.
"Tô Diệu Y, nếu ngươi đã chọn một con đường, vậy thì đừng quay đầu nữa. Coi như từ nay về sau, chúng ta chưa từng quen biết đi."
Mục Lan cắn chặt răng, cuối cùng buông một câu dứt khoát.
Bàn tay giấu trong tay áo của Tô Diệu Y siết chặt đến run rẩy, rồi đột nhiên xoay người bỏ đi.
Lần này, Mục Lan không đuổi theo. Cô cứng rắn quay đầu, bước thật nhanh về phía cuối hành lang.
Gió lạnh rít gào trong hành lang hẹp dài, cuốn xoáy từ Đông sang Tây, nhưng rốt cuộc không thể kéo hai thân ảnh đang xa dần ấy lại gần nhau thêm lần nào nữa.
Sau khi rời khỏi Phó phủ, đi đến một góc khuất không người, đôi chân Tô Diệu Y bỗng nhiên mềm nhũn.
Nàng tái mặt, chới với vịn lấy bức tượng sư tử đá trước cổng phủ, như thể sắp nghẹt thở. Ngực phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp kéo dài một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh lại.
Một chiếc xe ngựa chạy ngang qua, xa phu cố ý dừng lại, hỏi: “Nương tử có muốn thuê xe không?”
Tô Diệu Y lắc đầu, phất tay từ chối.
Chiếc xe ngựa lăn bánh rời đi. Nàng điều chỉnh lại tâm trạng, vừa định đứng thẳng người thì bỗng có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống, nhẹ chạm vào hàng mi, để lại một cảm giác ẩm ướt.
Một màn sương mỏng phủ lên trước mắt. Tô Diệu Y sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Giữa không trung, từng bông tuyết trong veo, nhỏ như vụn ngọc lả tả rơi xuống.
Tuyết đầu mùa năm nay…
Hơi lạnh từ những bông tuyết đọng lại trên gò má khiến sắc mặt vốn đã nhợt nhạt của nàng càng thêm trắng bệch. Nhưng ít ra, nó cũng xoa dịu phần nào nỗi đau thắt nơi lồng ngực.
Tô Diệu Y đội gió tuyết, một mình bước về phía Tri Vi Đường.
Từ Phó phủ đến Tri Vi Đường phải đi xuyên qua nửa thành Lâm An.
Trên phố, dòng người qua lại dường như phấn chấn hẳn lên trước cơn tuyết đầu mùa. Đám trẻ con hiếu động không ngừng chạy nhảy giữa trời tuyết, đưa bàn tay nhỏ bé đón lấy những bông tuyết rơi.
Một cậu bé gom lại một nắm tuyết, đuổi theo bạn mình mà ném, cuối cùng lại hướng về phía Tô Diệu Y làm động tác ném tới.
Theo phản xạ, nàng hơi né sang một bên. Nhưng ngay sau đó, tiếng vỗ tay cười vang lên: “Tỷ tỷ sợ rồi kìa!”
Tô Diệu Y lúc này mới nhận ra, bông tuyết trong tay cậu bé đã tan hết từ lâu, cậu chỉ giả vờ ném không khí mà thôi.
Không hiểu vì sao, nét mặt lạnh lùng của nàng thoáng giãn ra đôi chút.
Nàng tiếp tục bước đi, ánh mắt vô định lướt qua những quầy hàng rong ven đường, những cửa tiệm nhộn nhịp và những người qua lại vội vã.
Gió tuyết dần dần lớn hơn. Người đi đường lần lượt bung dù, tốp năm tốp ba lướt qua bên cạnh nàng. Chỉ có mình nàng vẫn trơ trọi dưới màn tuyết, tay không cầm gì.
Bất giác, nàng lại đi ngang qua quán trọ mà lần đầu tiên đặt chân đến khi mới đến Lâm An. Vì mải suy nghĩ, nàng không để ý, nhưng chủ quán bên trong đã trông thấy nàng.
“A, Tô nương tử!”
Chủ quán hồ hởi chào hỏi: “Định đi đâu thế? Đang về Tri Vi Đường à? Tuyết ngày càng lớn, sao không gọi xe ngựa mà đi?”
Tô Diệu Y dừng bước, quay đầu nhìn vào quán trọ, miễn cưỡng cười cười: “Ra ngoài đi dạo một chút thôi.”
“Vậy cũng phải mang theo ô chứ!”
Chủ quán ngoảnh lại quát lớn: “Còn đứng đó làm gì? Mau lấy ô đưa cho Tô nương tử đi!”
Tô Diệu Y vừa định nói không cần, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì ánh mắt chợt khựng lại.
Một tiểu nhị dáng người nhỏ gầy, tuổi còn trẻ, tay cầm chiếc ô, vội vã lao ra từ khách điếm. Trên mặt cậu là nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng chạy về phía nàng.
Suýt nữa Tô Diệu Y đã nhận nhầm người. Chỉ đến khi tiểu nhị dừng lại trước mặt, nàng mới dứt bỏ bóng hình trong ký ức, nhìn rõ gương mặt xa lạ nhưng non nớt ấy.
"Tô nương tử, đây ạ!"
Tiểu nhị tươi cười, dúi chiếc ô vào tay nàng, sau đó thoăn thoắt quay người, chạy ngược vào trong khách điếm.
Mãi đến khi bóng dáng cậu khuất sau bậc thang, Tô Diệu Y mới thu lại ánh nhìn, cụp mắt định rời đi.
Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt nàng lơ đãng lướt qua bên đường.
Chỉ một cái liếc nhẹ, cả người Tô Diệu Y bỗng cứng đờ. Cảm giác kinh ngạc và hoảng hốt dâng lên, còn mãnh liệt hơn cả lúc nhìn thấy tiểu nhị khi nãy.
Trời giá rét, gió tuyết đan xen.
Giữa những đám cỏ dại khô vàng, một đóa hoa dại trắng điểm chút vàng run rẩy vươn lên, như đang e dè mà hé nở.
Khoảnh khắc đó, mọi âm thanh xung quanh dường như lặng đi. Trong tâm trí nàng, chỉ còn văng vẳng giọng nói của một thiếu niên đã từng khiến nàng day dứt khôn nguôi.
"Bởi vì chúng sắp nở hoa rồi."
…
Bên trong khách điếm, tiểu nhị vừa tiễn khách xong liền quay người trở lại.
Nhưng khi nhìn ra bên ngoài, bóng dáng Tô Diệu Y đã biến mất.
Chiếc ô cậu đưa cho nàng vẫn còn ở đó, lặng lẽ nằm bên lề đường - như thể vừa bị vứt bỏ.
Tiểu nhị sững sờ một chút, nhưng rồi vẫn bất chấp gió tuyết mà chạy ra.
Chạy đến ven đường, cậu cúi xuống nhặt chiếc ô lên, lúc này mới nhìn thấy một đóa hoa dại nhỏ bé được che chắn bên dưới.
Tiểu nhị chớp mắt, nhìn quanh một vòng, rồi lặng lẽ đặt lại chiếc dù vào chỗ cũ, để đóa hoa ấy tiếp tục được bảo vệ khỏi gió tuyết.
****
“Bổn vương đây là lần đầu tiên thấy tuyết rơi ở Lâm An thành…”
Bên trong Lục Hợp Cư, Đoan Vương khoác chiếc áo lông hồ trắng muốt, đứng bên cửa sổ thủy tạ, lặng lẽ ngắm tuyết bay ngoài trời.
Bên cạnh hắn, Dung Giới khoác áo choàng xanh đen, cũng lặng lẽ đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, không chút gợn sóng.
“Tô Diệu Y là nghĩa nữ của Dung gia, với ngươi – vị nghĩa huynh này – chắc hẳn nàng cũng phải có chút nể nang?”
Dung Giới cười nhạt, khóe môi chỉ hơi nhếch lên một chút, giọng điềm nhiên:
“Điện hạ quá đề cao ta rồi. Xá muội… vô pháp vô thiên, kiêu ngạo khó thuần.”
Nhớ lại chuyện hôm trước, Đoan Vương cũng bật cười:
“Hôm đó ở công đường, ta đã được tận mắt chứng kiến. Đúng là gan trời cũng không sợ.”
Nụ cười của y chậm rãi thu lại, giọng điệu cũng trầm xuống:
“Nhưng là con người, ai cũng phải biết sợ hãi, cũng phải có điều kiêng kỵ. Cửu An, ngươi nói có đúng không?”
Dung Giới nghe vậy, nụ cười nhạt bên môi liền biến mất, giọng bình thản:
“Điện hạ muốn nói gì?”
Đoan Vương xoay người, nghiêm mặt nhìn thẳng vào hắn:
“Lưu gia án, bảo Tô Diệu Y đừng truy cứu thêm nữa.”
Dung Giới khẽ biến sắc.
Nhận ra sự do dự của hắn, Đoan Vương nhàn nhạt nói tiếp:
“Ngươi hẳn là đang thắc mắc, tại sao chính bổn vương đã ra lệnh cho Lâm An phủ nha điều tra Lưu Kỳ Danh, nhưng bây giờ lại muốn dừng chuyện này tại đây?”
Dung Giới im lặng, không trả lời.
“Lúc phủ nha điều tra Lưu Kỳ Danh g.i.ế.c người, bổn vương cũng không biết hiệu cầm đồ của họ Lưu lại có liên hệ với Lưu công công trong cung. Nhưng hôm qua, Lưu công công từ Biện Kinh đã gửi thư đến, bảo ta phải nhắm một mắt mở một mắt, nhất định phải giữ mạng cho đứa con kế nghiệp của ông ta.”
Dung Giới cau mày, giọng nói lạnh nhạt:
“Chỉ vì một kẻ như vậy mà tìm người c.h.ế.t thay, thật quá hoang đường.”
Đoan Vương yên lặng nhìn hắn, giọng nói mang theo một tia sâu xa:
“Dung Giới, có lẽ ngươi chưa biết, Lưu công công từng là người hầu cận bên cạnh mẫu phi ta. Sau khi mẫu phi qua đời, ông mới chuyển sang hầu hạ phụ hoàng, rồi dần thăng chức thành tổng quản thái giám, nắm giữ quyền cao chức trọng trong cung. Ông không chỉ là người nuôi nấng ta từ nhỏ, mà còn là trợ lực lớn nhất, lợi thế quan trọng nhất của bổn vương trong hoàng cung này.”
Ngừng một lát, y nhấn mạnh:
"Vì vậy, Dung Cửu An, ngươi đã cam tâm tình nguyện làm trợ thủ cho bổn vương, cùng ta và Lưu công công chung một con thuyền. Nếu bây giờ lại xảy ra nội đấu, thì con thuyền này còn có thể đi được bao xa? Hãy để mọi chuyện kết thúc tại Tô Diệu Y."
Dung Giới khẽ cụp mắt, chậm rãi mở miệng, chỉ đáp một chữ:
"... Vâng."
Vừa rời khỏi không bao lâu, tổng quản của Lục Hợp Cư đã vội vã xin diện kiến.
"Điện hạ, Giang nương tử lại đến. E rằng vẫn là vì chuyện của Lưu gia…"
Bàn tay Đoan Vương khựng lại bên lò hương, đôi mày khẽ nhíu, lộ ra vài phần bất đắc dĩ - thứ cảm xúc mà y chưa từng để lộ trước mặt Dung Giới.
"Nói với nàng, bổn vương đã rời khỏi Lâm An."
Giọng y trầm xuống.
Tổng quản lĩnh mệnh lui ra, vừa bước đến cửa thủy tạ thì lại nghe Đoan Vương dặn thêm:
"Dùng xa giá của ta đưa nàng về."
"... Tuân lệnh."
****
Trời đã xế chiều, tuyết lớn rơi trắng xóa.
Dung Giới ngồi trên xe ngựa trở về Dung phủ. Vì những lời Đoan Vương nói, dọc đường đi, hắn giữ vẻ mặt trầm mặc, tâm tư nặng trĩu, ngay cả khi Khuyết Vân đến đón cũng không nghe rõ y nói gì.
Chỉ đến khi xuyên qua tiền viện, hắn mới sững lại.
Dưới trời tuyết trắng, một bóng dáng cô đơn đứng lặng giữa sân.
Sắc trời u ám, tuyết phủ mênh mang. Nữ tử khoác trên mình chiếc áo bông xanh thẳm, dáng người cao gầy, kiên cường tựa ngọn cỏ xuân không khuất phục trước gió lạnh. Sự hiện diện của nàng khiến cả sân phủ như bừng lên sức sống.
"Công tử, Tô nương tử cố ý đến tìm ngài…"
Lúc này, Dung Giới mới thực sự nghe rõ lời của Khuyết Vân.
Hắn lập tức căng ô ra, sải bước đi về phía nàng.
Nghe tiếng bước chân phía sau, Tô Diệu Y xoay người lại, liền thấy Dung Giới đã đứng trước mặt mình, chiếc ô trong tay che chắn cho nàng khỏi tuyết rơi.
Nàng hơi mím môi, giọng nói trầm xuống:
"Ta có chuyện muốn nhờ. Dung Giới, ngươi giúp hay không?"
Dung Giới cúi mắt nhìn nàng. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, từng sợi tóc, từng hàng mi của nàng đều thấm ướt tuyết, ánh lên vẻ long lanh trong suốt.
Thực ra, ngay khi thấy nàng xuất hiện, hắn đã đoán được lý do nàng đến. Nhưng hắn vẫn cố tình hỏi lại:
"Chuyện gì?"
Tô Diệu Y gằn từng chữ:
"Lưu Kỳ Danh đã bỏ trốn đến Biện Kinh."
Nàng nhìn thẳng vào hắn.
"Giúp ta, tìm gã."
Trong viện chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió rền vang và âm thanh tuyết đọng trên cành cây lả tả rơi xuống.
Tô Diệu Y cụp mắt, không nhìn biểu cảm của Dung Giới, chỉ lặng lẽ dõi theo vạt áo của hắn, nơi những bông tuyết trắng muốt khẽ rơi xuống, tan chảy, thấm ướt vải áo trầm sắc…
Không biết qua bao lâu, nàng mới nghe thấy Dung Giới cất giọng, trầm ổn nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ:
"Tô Diệu Y, Trịnh Ngũ Nhi đã chết."
Hắn chậm rãi hỏi, giọng điệu không hề gợn sóng:
"Vì một người đã chết, có đáng không?"
Nghe vậy, Tô Diệu Y mới ngẩng đầu, chạm thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Dung Giới.
Nàng bất chợt bật cười giễu cợt:
"Toàn bộ Lâm An thành này, người không có tư cách hỏi ta câu đó nhất - chính là ngươi, Dung Giới."
Dung Giới nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa trong veo mà lạnh lùng ấy. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, rồi bỗng dưng nở nụ cười - một nụ cười hiếm hoi, chạm đến tận đáy mắt.
Chỉ trong khoảnh khắc, ý cười ấy lại bị một ngọn lửa mãnh liệt thiêu rụi, bùng lên như cỏ khô bén lửa, khiến cả cơ thể hắn nóng bừng, m.á.u cuộn trào, thậm chí linh hồn cũng run rẩy.
Giây phút này, Dung Giới khao khát Phù Dương huyện chúa có mặt ở đây.
Như thế, hắn có thể chỉ vào Tô Diệu Y mà nói với bà:
"Mẫu thân, người xem đi - trên đời này, kẻ vì người c.h.ế.t mà kiên quyết không lùi bước, không oán không hối, không chỉ có một mình con."
Hai kẻ cứng đầu ngang bướng cứ thế đứng giữa trời tuyết. Bốn mắt giao nhau, giữa cơn gió lạnh, phong tuyết cũng như hóa lặng.
Một lúc lâu sau, Dung Giới giơ tay lên.
Hắn cố gắng kiềm chế dục vọng muốn kéo nàng vào lòng, chỉ khẽ phủi đi bông tuyết vương trên trán nàng. Giọng nói trầm thấp, nhưng kiên định như thể khắc sâu vào cốt tủy:
"Muốn làm gì, cứ làm."
Dù trời có sập, đất có lún - ta cũng sẽ đỡ lấy ngươi.