Bóng đêm sâu thẳm, gió bắc thê lương. Trong Lục Hợp Cư, những chiếc đèn lồng lay động theo từng cơn gió, ánh lửa chập chờn trên xà nhà, tạo thành những bóng hình sắc bén, dữ tợn.
Dung Giới theo sự dẫn đường của gia nhân, men theo hành lang mà tiến vào thuỷ tạ.
Cánh cửa vừa mở ra, hắn mới bước một chân vào trong, đã nghe “choang” một tiếng vang lớn. Ngay sau đó, một làn khói hôi xộc thẳng vào mặt.
“Hay lắm, Dung Giới! Dám ngoài mặt một đằng, trong lòng một nẻo!”
Đoan Vương hất tay, chiếc lư hương vừa bị hất văng lăn đến tận dưới chân Dung Giới. Y đột ngột quay người lại, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Dung Giới thoáng dừng bước, rồi cúi mắt, điềm nhiên bước vào thuỷ tạ. “Điện hạ bớt giận.”
Người hầu run rẩy, lặng lẽ khép cửa lại rồi lui xuống.
Đoan Vương sải bước tới gần, gương mặt đầy giận dữ.
“Bổn vương bảo ngươi nói với Tô Diệu Y thu tay lại, ngươi không những không ngăn cản, còn ra sức giúp nàng! Vì tìm ra Lưu Kỳ Danh, ngươi thậm chí còn sai một đầu bếp nữ đem chuyện của nhà họ Lưu truyền đến tai Quý phi trong cung!”
Dung Giới khẽ cụp mắt, im lặng không nói.
“Lâu gia là kẻ thù của ngươi, còn bổn vương là chỗ dựa của ngươi! Bổn vương đã đồng ý giúp ngươi đối phó Lâu gia, nhưng ngươi thì sao? Giờ đây, vì một Tô Diệu Y, ngươi lại đem mũi dùi chĩa thẳng vào bổn vương, dâng món quà này cho Lâu gia… Dung Giới, ngươi điên rồi sao?”
Đoan Vương cười lạnh, cơn giận trào dâng.
“Ngươi muốn đòi lại công bằng cho một kẻ tiện dân trong hẻm nhỏ? Vậy còn thù của cha và tổ phụ ngươi thì sao? Ai sẽ báo thù thay ngươi? Ngươi định vì một cái mạng nhỏ mà quên đi huyết hận, cùng Lâu gia nhất tiếu mẫn ân cừu* ư?”
*Nhẹ nhàng bỏ qua thù oán.
Không gian trong thuỷ tạ bỗng chốc rơi vào im lặng.
Không biết bao lâu sau, Dung Giới mới cúi người, vươn tay áo phủi nhẹ lớp bụi bám trên chiếc lư hương bị hất ngã, chậm rãi nâng nó lên.
Đúng vậy, Trịnh Ngũ Nhi thì có liên quan gì đến hắn?
Hắn vốn không định nhúng tay vào chuyện này. Nhưng khi chứng kiến Tô Diệu Y liều lĩnh dấn thân, bất chấp hiểm nguy, hắn đã d.a.o động.
Trịnh Ngũ Nhi và Tô Diệu Y, rốt cuộc có quan hệ gì?
Hắn ra sức tranh đấu, là để chuộc tội thay tổ phụ và cha. Còn Tô Diệu Y, nàng liều mạng chỉ vì một kẻ không họ hàng thân thích, không dây mơ rễ má…
“Tổ phụ, phụ thân và Trịnh Ngũ Nhi… thật ra cũng chẳng khác gì nhau.”
Dung Giới khẽ run tay áo, giọng nói cất lên giữa đêm đen, tựa hồ sấm sét ngang trời.
Đến cả Đoan Vương đang ẩn trong bóng tối cũng thoáng sững người, ánh mắt híp lại.
“Vì thù nhà mà có thể làm ngơ trước sinh mạng của một kẻ vô tội…”
Ngọn nến duy nhất trong phòng bỗng lay động, ánh sáng yếu ớt. Ngoài cửa sổ, sóng nước phản chiếu bóng tối dày đặc, dần dần che phủ gương mặt của Dung Giới.
“Hành động như vậy… có khác gì Lưu gia, khác gì Lâu gia?”
Trong bóng tối, Đoan Vương bật cười lạnh.
“Bổn vương cứ tưởng ngươi đã biết xoay chuyển cục diện, không ngờ vẫn ngoan cố đến vậy…”
Dung Giới nhẹ giọng: “Điện hạ, có những chuyện nhường một bước cũng không ảnh hưởng đại cục. Nhưng có những chuyện, nếu nhượng bộ quá giới hạn, ắt sẽ vĩnh viễn rơi vào vực sâu.”
Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp:
“Cửu An cũng đang đánh cược. Đánh cược rằng điện hạ, cũng như ta, đều là kẻ nhẫn nhục chịu đựng, nhưng không thẹn với trời đất, không hổ thẹn với chính mình.”
Không gian trong thuỷ tạ bỗng chốc yên lặng.
Một lúc lâu sau, Đoan Vương chậm rãi vỗ tay, cười nhạt, từ bóng tối bước ra.
“Hay lắm… Hay cho câu ‘không thẹn với trời đất’.”
Y dừng lại bên cạnh Dung Giới, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt thăm dò. Cuối cùng, y vung tay áo, không buồn ngoảnh lại mà rời khỏi thuỷ tạ.
Chỉ còn lại bóng tối, tĩnh mịch bao trùm.
Dung Giới khẽ rũ mắt, khuôn mặt vẫn không chút gợn sóng. Hắn đứng đó một lúc lâu, rồi mới quay người rời khỏi thuỷ tạ.
Bên ngoài, tổng quản của Lục Hợp Cư vẫn chờ dưới mái hiên. Thấy Dung Giới bước ra, ông liền cúi đầu cung kính:
“Dung công tử.”
Tổng quản lặng lẽ đưa Dung Giới ra khỏi Lục Hợp Cư. Trước khi rời đi, ông chợt dừng lại, ý vị sâu xa dặn dò:
“Công tử đừng trách điện hạ. Người vốn trọng tình nghĩa. Giờ Thìn ngày mai, điện hạ sẽ rời khỏi Lâm An. Mong rằng công tử có thể đến tiễn đưa.”
Nói rồi, ông chắp tay, lui vào trong.
Nhìn cánh cửa Lục Hợp Cư từ từ khép lại, ánh mắt Dung Giới thoáng giãn ra. Nếu Đoan Vương thực sự có mưu tính gì, chắc chắn sẽ không dặn dò hắn những lời này.
Hắn bật cười, xoay người lên xe ngựa.
****
Hôm sau.
Tô Diệu Y tỉnh dậy sớm hơn mọi ngày. Trời còn chưa sáng, nàng đã khoác áo, đẩy cửa bước ra. Đứng giữa sân, nàng đảo mắt tìm kiếm bóng dáng hạ nhân Dung phủ, nhưng chỉ thấy một người trong phòng ăn.
“Sớm vậy.”
Bước vào trong, Tô Diệu Y liền thấy Giang Miểu đã ngồi bên bàn, vừa dùng bữa sáng vừa vẫy tay chào nàng.
Nàng ngạc nhiên: “Sao ngươi cũng dậy sớm thế?”
“Mí mắt cứ giật mãi, không ngủ được.”
Giang Miểu xoa xoa mắt, chỉ vào chén canh trong tay:
“Chiên nước trà, uống thử không? Ta nói ngươi nghe, tay nghề đầu bếp Dung phủ đúng là hơn hẳn mấy quán ăn ngoài phố! Mà không chỉ có đồ ăn đâu, giường đệm, chăn màn cũng mềm đến lạ... Thật không hổ danh là vọng tộc. Nếu không nhờ phúc của ngươi, chắc ta chẳng bao giờ được hưởng thụ thế này.”
Tô Diệu Y hơi thất thần, lẩm bẩm:
“Vậy thì ngươi cứ trân trọng đi, bởi vì những ngày tốt lành thế này cũng chẳng còn bao lâu nữa.”
Giang Miểu khựng lại, cầm thìa khuấy nhẹ trong chén, lưu luyến hỏi:
“Sắp phải dọn về rồi sao?”
“Ngươi còn muốn ở lại Dung phủ bao lâu nữa?”
Vừa nói, một nữ tỳ Dung phủ từ bếp bưng ra một chén chiên nước trà, đặt trước mặt Tô Diệu Y, nhẹ nhàng nói:
“Nương tử, mời dùng.”
Tô Diệu Y lập tức ngước nhìn nàng ấy, hỏi dồn dập:
“Đại công tử nhà các ngươi đêm qua có về phủ không? Hắn về lúc nào? Khi về có gì khác thường không?”
Giang Miểu nhướng mày nhìn nàng đầy ẩn ý:
“Quan tâm Dung Giới đến vậy à?”
Tô Diệu Y trừng mắt:
“Hắn bị cha ngươi gọi đến Lục Hợp Cư tối qua. Ai mà biết được cha ngươi có nổi giận vì chuyện Lưu gia mà trút lên hắn hay không…”
Vừa nghe nhắc đến người cha ở Lục Hợp Cư, Giang Miểu cứng người, cúi đầu không nói thêm gì nữa.
Nữ tỳ khẽ cười, đáp lời Tô Diệu Y:
“Công tử về phủ cũng khá muộn, nhưng trông có vẻ bình thường. Sáng nay vừa sớm đã ra ngoài, nói là đi tiễn một vị quý nhân ở Lục Hợp Cư. Xem ra giữa hai người không có gì căng thẳng vì chuyện Lưu gia.”
Tô Diệu Y lúc này mới nhẹ nhõm thở ra, chậm rãi múc một muỗng chiên nước trà, nhấp một ngụm.
Nhưng bên cạnh, Giang Miểu lại bỗng giật mình, ngẩng phắt đầu lên:
“Tiễn đưa? Chủ nhân Lục Hợp Cư sao?”
Nữ tỳ hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu:
“Vâng. Nghe nói vị quý nhân đó phải về Biện Kinh…”
Giang Miểu cau mày, ngẫm nghĩ một lát, rồi bất ngờ đứng bật dậy, vội vàng bước nhanh ra ngoài:
“Ta muốn gặp hắn!”
“Này… ”
Tô Diệu Y vội uống một ngụm lớn chiên nước trà, bị nóng đến suýt nghẹn, vừa ho sặc sụa vừa chạy theo Giang Miểu:
“Ngươi tìm hắn lúc này làm gì?”
Giang Miểu trầm mặt, lòng dạ rối bời:
“Ta muốn xem thử cha ta rốt cuộc là người thế nào! Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chưa từng lộ mặt. Rốt cuộc là chính hắn không dám nhận con, hay là chê ta không đáng được nhận hắn?”
****
Ngoại ô.
Hai cỗ xe ngựa dừng lại trên gò đất ngoài cửa thành. Dung Giới khoác một bộ trường y màu tuyết, bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, chậm rãi tiến về phía một cỗ xe khác, được trang trí thanh nhã nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng.
Bên cạnh chiếc xe ấy có hơn mười hộ vệ đứng gác. Dù bề ngoài ăn vận không khác gì tùy tùng bình thường, nhưng từ khí độ và phong thái, có thể nhận ra bọn họ đều là cao thủ hàng đầu.
Dung Giới dừng lại bên cạnh xe, chắp tay nói:
“Cửu An tới đây để tiễn điện hạ. Cầu chúc điện hạ một đường thuận lợi.”
Màn xe khẽ vén lên, lộ ra nửa khuôn mặt Đoan Vương - một nửa chìm trong bóng tối, một nửa hiện rõ trong tầm mắt Dung Giới.
“Hành trình này có thuận lợi hay không, còn chưa biết được.” Giọng y trầm thấp, mang theo ý cười nhạt. “Bổn vương chỉ biết, sau khi trở lại kinh thành, vẫn còn phải thu dọn cục diện rối ren mà các ngươi để lại.”
Tuy nói vậy, nhưng sắc mặt y không còn vẻ giận dữ như ngày hôm qua.
Dung Giới khẽ cúi đầu, im lặng lắng nghe.
Một lúc lâu sau, Đoan Vương mới bật cười, chậm rãi nói:
“Dung Cửu An, xem ra lần này ngươi đã thắng cược. Bổn vương cần một người không chỉ biết sống c.h.ế.t vì thù hận, cầm đao c.h.é.m g.i.ế.c một cách mù quáng. Bổn vương cần một cánh tay đắc lực, một mưu sĩ, một người có thể giúp ta gạn đục khơi trong…Người hợp lại vì lợi, sớm muộn cũng vì lợi mà chia ly. Chỉ có những kẻ cùng chung chí hướng, mới có thể đi bên nhau dài lâu.”
Dung Giới khẽ động ánh mắt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Đoan Vương, khóe môi khẽ nhếch:
“Điện hạ nói rất phải.”
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa dồn dập, mỗi lúc một gần. Dung Giới quay đầu nhìn, liền thấy một cỗ xe ngựa khác của Dung phủ vừa dừng lại cách đó không xa.
Ngay sau đó…
“Ôi trời, eo của ta…”
Tô Diệu Y sắc mặt tái nhợt bước xuống, lảo đảo vịn vào thành xe.
Do Giang Miểu liên tục thúc giục, xa phu suýt nữa quất roi đến nát cả không khí, chỉ mất nửa thời gian thông thường đã chạy tới ngoại ô. Tô Diệu Y cảm giác như eo mình sắp vỡ ra từng mảnh, cố gắng đứng vững, suýt chút nữa không kìm được mà nôn tại chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, Giang Miểu đã phóng thẳng qua nàng như một cơn gió.
“Ngươi chậm lại đã…”
Tô Diệu Y theo bản năng giơ tay giữ cô lại, nhưng bắt hụt, chỉ kịp trơ mắt nhìn tà áo của Giang Miểu lướt qua lòng bàn tay mình.
“Các ngươi tới đây làm gì?”
Dung Giới nhíu mày, vội bước lên chắn trước mặt Giang Miểu.
Nhưng cô chẳng buồn liếc hắn lấy một cái, ánh mắt kiên định nhìn về phía chiếc xe ngựa đối diện. Thấy màn xe vừa được vén lên một chút, cô khẽ cắn môi, chậm rãi nói:
“Ta là Giang Miểu. Xin quý nhân trong xe bước xuống, gặp mặt một lần.”
Người bên trong xe dường như hơi ngẩn ra, sau đó liền luống cuống khép chặt màn xe hơn, rồi khe khẽ gõ lên vách gỗ, như thể muốn ra hiệu gì đó.
Các hộ vệ hiểu ý, lập tức đồng loạt lên ngựa.
Xa phu giơ roi, chuẩn bị khởi hành.
Giang Miểu vẫn chưa cam lòng, vừa nhấc chân định lao về phía xe ngựa thì bị Dung Giới duỗi tay chặn lại.
Đúng lúc đó, Tô Diệu Y cũng chạy đến. Giang Miểu chớp mắt, lập tức túm lấy nàng kéo ra trước mặt, đẩy thẳng về phía Dung Giới.
Tô Diệu Y không kịp đề phòng, loạng choạng về phía trước.
Dung Giới hơi nheo mắt, đột nhiên buông tay khỏi Giang Miểu, thuận thế đỡ lấy Tô Diệu Y.
Tay áo nàng khẽ lướt trong gió, hương hoa quế thanh mát ngọt lành từ người nàng phả vào chóp mũi, vấn vít một thoáng. Dung Giới có chút ngẩn ra.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Giang Miểu đã lướt qua bên cạnh hắn.
Dung Giới nhanh chóng hoàn hồn, lập tức định buông Tô Diệu Y để đuổi theo.
Tô Diệu Y trong lòng dù thầm mắng Giang Miểu một câu, lại vẫn phối hợp mà níu lấy Dung Giới, còn cố tình nhăn mặt kêu lên:
"Đau quá!"
Dung Giới khựng lại, bàn tay đặt trên cánh tay nàng siết chặt, cúi đầu nhìn nàng:
"Đau chỗ nào?"
"Chân, chân trái…"
"Nhưng ngươi đang chỉ vào chân phải."
"…"
Bên kia, Giang Miểu đã lao tới sát xe ngựa.
Các hộ vệ trên lưng ngựa muốn cản cô, nhưng e dè không dám mạnh tay, chỉ chần chừ đứng đó.
Giang Miểu thừa cơ nắm lấy màn xe.
Mấy tháng qua, trong Tri Vi Đường, mỗi lần nhắc đến vị quý nhân thần bí cư ngụ tại Lục Hợp Cư, mọi người đều đùa rằng "Cha ngươi thế này, cha ngươi thế nọ" với Giang Miểu.
Ban đầu chỉ là lời nói đùa, vậy mà dần dà, chính cô cũng tin chắc vào suy đoán ấy!
Giờ phút này, đối diện màn xe khẽ động, trong lòng cô dâng trào bao cảm xúc.
"Có gan sinh ta, có gan bỏ ta, giờ lại không dám gặp ta? Ngươi rốt cuộc là ai…"
Giang Miểu bỗng dưng vén màn xe lên, lời vừa thốt ra đến chữ cuối cùng cũng không kịp thu lại:
"Cha?"
Màn xe tung lên, bên trong là một nam nhân trẻ tuổi tuấn lãng, gương mặt vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc - Đoan Vương.
Âm điệu cuối cùng của Giang Miểu bỗng chốc vỡ vụn.
Bên trong, bên ngoài xe ngựa, tất cả đều lặng thinh.
Thấy Giang Miểu đạt được mục đích, Tô Diệu Y lập tức ném tay Dung Giới ra, bước chân linh hoạt chạy đến.
Nàng nhón chân, vượt qua Giang Miểu, cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo thật của Đoan Vương.
Vừa nhìn rõ khuôn mặt Đoan Vương, nét tò mò và thích thú trên mặt Tô Diệu Y thoáng chốc đông cứng lại.
… Không phải lão già sao?
Vậy thanh niên trạc tuổi Dung Giới đang ngồi trong xe ngựa này từ đâu chui ra thế?
"Giang Bán Tiên…"
Đoan Vương lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng lên tiếng với Giang Miểu: "Có gì chỉ giáo?"
Giang Miểu nắm chặt màn xe, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Một lúc lâu sau, cô mới lúng túng nghẹn ra được một câu:
"Xin lỗi… Ta… Ta tưởng ngài là cha ta…"
Vừa nói xong, cô liền hối hận đến thắt cả ruột, chỉ muốn đ.ấ.m cho mình hai cái.
Sắc mặt Đoan Vương cũng trở nên kỳ quái hơn, nhưng nhất thời không biết phải nói gì. Giằng co một hồi, cuối cùng y cũng miễn cưỡng đáp lại một câu hoang đường không kém:
"Ta e là… chưa thể sinh ra một nữ nhi lớn như Giang Bán Tiên ngươi."
Giang Miểu đỏ bừng mặt, cứng đờ cười gượng: "Tất… tất nhiên rồi. Quấy rầy ngài rồi, đi thong thả, không tiễn!"
Nói xong, cô vội buông màn xe, cuống cuồng bước xuống, nhưng chân vừa trượt một cái, liền thẳng thừng ngã lăn từ trên xe ngựa xuống.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bao người, Giang Miểu ngã sõng soài xuống đất, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt.
Nghe thấy động tĩnh, Đoan Vương lập tức vén màn xe lên, nhoài người ra ngoài, lo lắng hỏi:
"Ngươi không sao chứ?"
Giang Miểu cảm thấy hôm nay mình đã mất mặt đến mức chỉ muốn độn thổ. Cô bụm mặt, xua tay liên tục, không muốn nhắc đến chuyện vừa rồi.
Tô Diệu Y cuối cùng cũng thoát khỏi cú sốc từ gương mặt thật của Đoan Vương, vội vàng chạy tới đỡ Giang Miểu dậy.
“...”
Đoan Vương thoáng do dự, nhưng rồi lại buông màn xe xuống, ra lệnh cho xa phu khởi hành.
Chỉ đến khi đoàn xe của họ khuất bóng sau con đường lớn, Tô Diệu Y mới nhịn không được mà bật cười, vừa cười vừa nói:
“Giang Miểu, cha ngươi… thật sự quá trẻ đi.”
“Ngươi còn dám nói?”
Giang Miểu cuối cùng cũng bỏ tay che mặt, giận dữ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như d.a.o quét thẳng về phía Tô Diệu Y. Giọng cô trầm xuống, đầy u ám:
“Nếu không phải ngươi suốt ngày nói hắn là cha ta, ta hôm nay có mất mặt đến thế không? Tô Diệu Y… ta muốn g.i.ế.c ngươi!”
Tô Diệu Y giật mình, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Giang Miểu đuổi theo sát nút, quyết không để nàng thoát. Tô Diệu Y cuống cuồng lao thẳng vào xe ngựa của Dung Giới, vừa chui vào đã vội kêu cứu:
“Nghĩa huynh! Giang Miểu muốn g.i.ế.c ta!”
Dung Giới chỉ liếc nàng một cái, thản nhiên ra lệnh:
“Khuyết Vân, trở về thành.”
Có Khuyết Vân chặn đường, Giang Miểu đành tức tối trở lại xe ngựa của mình, một mình chịu đựng nỗi xấu hổ vừa rồi.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Tô Diệu Y mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tựa lưng vào vách xe, nhưng vừa chạm vào liền như sực nhớ ra điều gì, lập tức ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn Dung Giới, nghiến răng nghiến lợi:
“Đều tại ngươi…”
“Tại ta?”
“Là ngươi nói với ta, chủ nhân Lục Hợp Cư còn đức cao vọng trọng hơn cả Cố Huyền Chương!”
Dung Giới nhìn nàng, giọng điềm đạm mà đầy ẩn ý:
“Tô Diệu Y, ai nói với ngươi ‘đức cao vọng trọng’ nhất định phải là một lão nhân?”
“...”
Tô Diệu Y nghẹn lời, trừng hắn hồi lâu rồi đành cắn răng quay đi, không đôi co nữa.
****
Sau khi Đoan Vương rời khỏi Lâm An, vụ án của Lưu Kỳ Danh và cái c.h.ế.t thay của Trịnh Ngũ Nhi cũng khép lại.
Lý Trưng, thân là khâm sai đại thần, hành sự quyết đoán, nói là làm ngay. Với sự “hợp tác” của Phó Chu, chỉ trong vài ngày, tất cả những kẻ liên quan đều bị định tội - kẻ đáng đánh thì đánh, kẻ đáng g.i.ế.c thì giết, kẻ đáng lưu đày thì lưu đày.
Ngoài ra, toàn bộ quan lại trong Lâm An phủ có dính líu đến Lưu gia đều bị xử lý. Chỉ có Phó Chu nhờ “tố giác” có công mà giữ được chức quan, không bị bãi chức vĩnh viễn như những người khác. Tuy vậy, y cũng bị giáng ba cấp, từ một thông phán cao quý rớt xuống thành một chủ bộ nhỏ nhoi.
Lâm An phủ thay m.á.u hơn một nửa quan viên. Người được bổ nhiệm làm tân Tri phủ không ai khác chính là Lý Trưng, khâm sai đại nhân đến từ Biện Kinh.
Vị Lý đại nhân này vừa nhậm chức đã nổi danh khắp thành Lâm An là một quan thanh liêm, ghét ác như kẻ thù, xử án công minh chính trực. Đáng nể hơn, ngoài trừng trị quan lại tham ô, y còn không quên lo liệu chu toàn cho đám dân nghèo từng kéo đến Tri Vi Đường gây náo loạn.
“Nghe nói Lý đại nhân muốn trùng tu lại nhà cửa cho dân thường trong hẻm kìa!”
Lầu 3 của Tri Vi Đường, một nhóm thư sinh tụ tập, không đọc sách mà hưng phấn bàn luận về Lý Trưng.
"Việc sửa chữa căn nhà ở phía Tây, phí tổn không nhỏ, công trình khá lớn như vậy, Lý đại nhân lấy đâu ra tiền?"
"Các ngươi không biết đâu, là Cừu gia đó!"
"Cừu gia... Cừu Thứ à?"
"Chính là vị thiên hạ đệ nhất lương thiện đó! Nghe nói, Cừu đại lão gia biết Lâm An thành đang có nhiều vụ mua bán bạch vịt, nhận ra những người dân nghèo trong khu phố, liền nói với Lý đại nhân rằng nếu có việc gì có thể giúp, Cừu gia sẽ sẵn sàng hỗ trợ, dùng thế lực giúp đỡ."
"Nhưng mà, Cừu đại lão gia cũng có điều kiện, ai muốn giúp đỡ dân nghèo này thì phải làm việc ba năm tại trà lâu, cửa hàng, hoặc Từ Ấu Trang dưới danh nghĩa của ông ấy."
"Cừu gia làm ăn, không lo về cơm áo... Cừu đại lão gia thật là người tốt!"
Lăng Trường Phong vừa lên đến lầu đã nghe những lời khen ngợi về Cừu Thứ không ngừng, suýt nữa thì không kiềm chế nổi, khụ một tiếng, sắc mặt khó chịu, "Các vị, lầu 3 là nơi để đọc sách, không phải để tán gẫu. Phiền các vị không quấy rầy khách khác được không?"
Nhóm thư sinh nhìn nhau, im lặng.
Lăng Trường Phong lắc đầu, đi đến bên cửa sổ, sau đó ngồi xuống cạnh Tô Diệu Y.
"Làm bộ làm tịch cũng phải giả vờ như đang ở Lâm An à..." Lăng Trường Phong vừa cười nhạt vừa nói.
Tô Diệu Y cũng lộ vẻ mặt buồn bực, cười khẩy, "Ai bảo người ta có tiền chứ? Ai bảo người ta là thương hộ đứng đầu, sản nghiệp trải rộng khắp thiên hạ?"
"...Xuy."
Lăng Trường Phong không phục, hừ một tiếng, "Đứng đầu bảng thì có gì ghê gớm? Không đến một năm, ngươi có thể đuổi hắn xuống ngay."
Tô Diệu Y xoay người, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lăng Trường Phong, "Đừng chỉ lo thúc giục ta, ngươi có thể giúp gì không? Chẳng hạn như nghĩ cách mở rộng Tri Vi Đường sang Biện Kinh, hay mở chi nhánh ở các nơi khác..."
Lăng Trường Phong giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng lau bàn ghế, một bên hừ nhỏ, một bên tránh xa Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y nhìn Lăng Trường Phong, giận đến mức không biết nói gì. "Đẹp mà không dùng được!"
Đột nhiên, dưới lầu vang lên tiếng gọi của Tô Tích Ngọc, giọng nói vỡ vụn, lộ rõ vẻ hoảng sợ và bất an. "Diệu Y, xuống dưới ngay!"
Tô Diệu Y vội vàng quay người, hoảng hốt rời khỏi cửa sổ, lao nhanh xuống cầu thang.
Dưới lầu, Lý Trưng, tri phủ tân nhiệm, mặc quan phục, dẫn theo mấy chục nha dịch, nối đuôi nhau vào Tri Vi Đường.
Các khách nhân trong Tri Vi Đường nghe tin lập tức kéo đến, tụ tập ở các lan can lầu một và lầu hai, tò mò nhìn đám quan sai, xì xầm đoán xem họ đến vì lý do gì.
"Tô Diệu Y đâu?"
Lý Trưng tay cầm một chiếc hộp dài và hẹp, khuôn mặt không biểu cảm quét mắt một vòng.
Tô Diệu Y sắc mặt hơi thay đổi, vội vã dẫn theo làn váy, bước nhanh xuống dưới lầu, "Ta ở đây."
Khi đứng trước mặt Lý Trưng, lòng bàn tay Tô Diệu Y đã ẩm ướt vì mồ hôi lạnh. "Không biết đại nhân đến Tri Vi Đường, có chuyện gì cần sai bảo?"
Lý Trưng ánh mắt nghiêm nghị, nhìn nàng một cái rồi đưa chiếc hộp lên phía trước, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống."
Tô Diệu Y trong lòng chấn động, ánh mắt hoảng hốt nhìn Lý Trưng.
Ngay sau đó, vị Tri phủ đại nhân mới nhậm chức thở dài, thêm hai chữ. "Tiếp chỉ."
"..."
Tô Diệu Y hít một hơi thật sâu, rồi quỳ xuống, phát ra một tiếng "bùm".
"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu rằng, tư nghe Lâm An Tô thị nữ huệ chất lan tâm, vì dân mà thương, tố giác Lâm An phủ bạch vịt c.h.ế.t thay một án có công, đặc ban câu đối một bức, cũng thưởng hoàng kim trăm lượng, lấy kỳ ngợi khen... khâm thử!"
Lời vừa dứt, toàn bộ Tri Vi Đường như bùng nổ, sóng gió nổi lên.
Từ lầu ba xuống lầu một, mọi khách khứa đứng quanh đều không thể kìm chế, trao nhau ánh nhìn đầy kinh ngạc.
Hoàng đế ban cho câu đối…
Ý nghĩa này là gì? Điều này có nghĩa là, chỉ cần Tri Vi Đường treo câu đối này lên, toàn bộ Lâm An thành sẽ biết đến, và sẽ chẳng ai dám làm ngơ.
Tô Diệu Y còn ngỡ ngàng trước ân sủng này, đứng như chôn chân, ngây ra một lúc lâu mới giơ tay nhận lấy chiếc hộp, thanh âm có phần run rẩy: "Dân nữ tạ ơn…"
Lý Trưng đưa hộp xong, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, lãnh nha dịch rời đi một cách kiêu hãnh.
Sau khi bọn họ rời đi, Tô Tích Ngọc, Lăng Trường Phong và mọi người không kiềm chế được nữa, vội vã chạy đến bên Tô Diệu Y, kích động: "Mau mở ra xem đi! Đây chính là ngự tứ câu đối!"
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tô Diệu Y lơ đãng mở hộp, từ từ mở hai tấm câu đối bên trong ra. Những dòng chữ kim văn trên đó ngay lập tức lóe sáng, khiến mọi ánh mắt đều dán chặt vào.
"Kinh thương thủ lợi không quên nghĩa, truyền giáo dục phú tất trước nhân."
Trong chốc lát, Tri Vi Đường vang lên tiếng chúc mừng và khen ngợi không ngớt.
Tô Diệu Y đứng giữa đám đông, nhìn Lăng Trường Phong vui mừng rạng rỡ cầm câu đối, cùng Tô Tích Ngọc bận rộn tìm nơi treo câu đối. Nàng vẫn cảm thấy mọi chuyện như một giấc mơ, chưa thể tin vào sự thật.
Cả ngày ồn ào náo loạn, mãi đến khi Tri Vi Đường không còn tiếp tục kinh doanh, một đám người tới chúc mừng thương hộ chủ nhân mới rời đi. Tô Diệu Y đứng một mình ngoài cửa Tri Vi Đường, ngẩng đầu nhìn lên câu đối ngự tứ đã được dán ngay ngắn, thần sắc bất chợt hoảng hốt.
Đột nhiên, nàng nhớ lại lý do Trịnh Ngũ Nhi chết, nhớ lại cái c.h.ế.t của lão Thôi, và thậm chí là vụ án tử liên quan đến câu đối. Đó chính là một bức ngự tứ câu đối do tiên đế ban cho Thôi gia.
Quay đi quay lại, kết quả lại chỉ là một bức câu đối, mà bức câu đối ấy lại là ngự tứ, ban cho chính nàng ở Tri Vi Đường.
Suy nghĩ ấy khiến niềm vui trong lòng Tô Diệu Y dần phai nhạt, thay vào đó là cảm giác buồn bã, lo lắng và một chút chột dạ.
Khi Trịnh Ngũ Nhi đứng ra thay thân, nàng rõ ràng đã chấp nhận đánh cược, quyết tâm dốc hết sức, nhưng không ngờ lại có chuyện này xảy ra, và nó lại rơi ngay lên đầu nàng…
"Kinh thương thủ lợi không quên nghĩa, truyền giáo dục phú tất trước nhân."
Nàng nào có thể xứng với những lời ấy?
****
Ánh trăng thanh thản, tại biệt viện Dung phủ, mọi người Tô gia đang vô cùng nhộn nhịp thu dọn hành lý.
Dung Hề ngăn một chiếc nắp rương lại, rồi dặn dò Tô An An, "Ngày mai để bọn họ làm hộp đồ ăn cho ngươi, nếu không quần áo đều sẽ bị đập vụn hết đó."
Tô An An vui vẻ đáp: "Được rồi!"
Dung Hề lại tỏ ra không vui, quay sang nhìn Tô Diệu Y, "Diệu Y tỷ tỷ, sao các ngươi không thể cứ ở lại Dung phủ? Dung phủ nhà rộng, lại có nhiều tôi tớ, hầu hạ thêm vài người cũng chẳng sao mà."
Tô Diệu Y bật cười, "Ta có nhà riêng, sao lại phải ở nhờ nhà các ngươi?"
Dung Hề không cam lòng, "Diệu Y tỷ tỷ, ngươi khách sáo rồi. Ngươi là nghĩa nữ của Dung thị, Dung phủ cũng chính là nhà của ngươi mà."
Tô Diệu Y chỉ cảm thấy đau đầu, đỡ vai Dung Hề, mạnh mẽ xoay người y lại, rồi đẩy một cái, "Đi đi, đừng có làm phiền, ngươi là người lớn mà cứ nói như trẻ con vậy. Trở về đi, nơi nào của ngươi thì về đó đi."
Dung Hề bị đẩy ra ngoài cửa, vừa quay lại đã thấy một bóng dáng cao lớn đứng trong sân. "Huynh trưởng!"
Tô Diệu Y hơi ngừng động tác, theo ánh mắt Dung Hề nhìn lại, chỉ thấy Dung Giới khoác áo lông chồn, đứng dưới bóng cây, như ẩn như hiện.
Dung Hề quay đầu nhìn Tô Diệu Y, trên môi nở một nụ cười, nhưng lại mang chút sắc thái kì quái. “Người lớn à, cứ để các ngươi - những người lớn nói chuyện đi.”
Tô Diệu Y chỉ biết im lặng.
Nàng theo Dung Giới bước ra ngoài biệt viện, âm thanh cãi vã ầm ĩ dần khuất xa, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu quanh quẩn.
“Vội vã dọn đi thế này, vì ở Dung phủ không thoải mái sao?”
Dung Giới khẽ cúi mắt, nhìn nàng.
“Làm sao có thể?”
Tô Diệu Y khẽ sờ mũi, nói tiếp: “Hiện giờ Dung phủ từ trên xuống dưới đều đối đãi ta như đại tiểu thư, không có gì phải không thoải mái.”
“Vậy sao còn phải đi?”
Tô Diệu Y cười nhẹ: “Dù sân của Dung phủ có đẹp đến đâu, hạ nhân chăm sóc cẩn thận đến đâu, nhưng đó cũng không phải là của ta.”
Dung Giới khẽ nhíu mày, sắc mặt có phần cứng lại.