Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương

Chương 57

Tô Diệu Y vừa bước ra từ phòng trong, liền chạm mặt Lăng Trường Phong.

Ánh mắt Lăng Trường Phong lập tức dừng trên chiếc khăn lụa quấn quanh cổ nàng. Đột nhiên, y vươn tay. Tô Diệu Y chưa kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt, chiếc khăn đã bị kéo xuống, để lộ vết bầm tím hằn rõ trên làn da trắng ngần.

“Ai làm?”

Mắt Lăng Trường Phong trợn to, giận dữ gầm lên. Nhớ lại việc Tô Diệu Y vừa từ Phó phủ trở về, y lập tức hiểu ra:

“Là Phó Chu! Hắn vì bị giáng chức mà ghi hận, ra tay với ngươi?”

Thấy Lăng Trường Phong xắn tay áo, quay người định đi ngay, dáng vẻ hùng hổ như muốn xông thẳng đến Phó phủ đòi công bằng, Tô Diệu Y vội ngăn lại:

“Thôi đi! Đừng gây chuyện với hắn nữa!”

Nhờ tiếng quát của Lăng Trường Phong, nhóm người Tô Tích Ngọc cũng bị kinh động. Tô Diệu Y đành phải giải thích sơ qua tình hình của Mục Lan, đồng thời dặn dò bọn họ đừng nói gì trước mặt cô.

Dù lời kể của Tô Diệu Y rất mơ hồ, chỉ nói Mục Lan sống không tốt ở Phó phủ, nhưng vừa nhìn vết bầm trên cổ nàng, mọi người lập tức hiểu rõ tất cả.

Giang Miểu lạnh lùng cười khẩy, không biết từ đâu lôi ra một con rối cỏ cùng một cây ngân châm nhỏ, vừa đ.â.m từng nhát vừa lầm bầm nguyền rủa:

“Cầm thú… Không đúng, còn chẳng bằng cầm thú…”

Người ôn hòa như Tô Tích Ngọc cũng siết chặt nắm tay, lẩm bẩm mắng Phó Chu một hồi lâu, cuối cùng tức giận đến đỏ bừng mặt, nghiến răng nói:

“Nếu cha còn sống, biết con gái bị khi dễ đến mức này, dù có phải liều mạng cũng bắt hắn trả giá đắt!”

Tô Diệu Y mím môi:

“Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm cách lấy lại một thứ từ tay hắn.”

“Thứ gì?”

“Hòa ly thư.”

Mọi người nhìn nhau, im lặng một lúc.

Cuối cùng, Tô Tích Ngọc lên tiếng trước:

“Hòa ly là chuyện đương nhiên! Nhưng tên khốn đó có chịu ký không?”

Tô Diệu Y cụp mắt, giọng chắc nịch:

“Vậy nên phải nghĩ cách khiến hắn đồng ý.”

****

Tháng Giêng năm mới, Dung Giới mang theo hai vò rượu ngon đến phủ của Lý Trưng.

Dù đã là Tri phủ, nhưng phủ đệ của Lý Trưng vẫn vắng lặng, chỉ lác đác vài gia nhân. Cả ngôi nhà chẳng khác nào một bức tranh tĩnh lặng, lạnh lẽo, chẳng hề mang dáng vẻ của một nơi quyền quý.

Lúc Dung Giới đến, Lý Trưng đang ngồi trong sân, tay áo xắn cao, tay cầm chiếc cưa, chăm chú sửa lại một chiếc ghế gỗ đơn sơ.

Thấy Dung Giới, Lý Trưng chỉ bậc thềm bên cạnh mình: “Ngồi đi.”

Dung Giới cúi đầu nhìn tấm áo lông chồn trắng như tuyết của mình, lại liếc sang bậc thềm bụi bặm, rồi đứng yên không nhúc nhích.

“Chậc.”

Lý Trưng hừ một tiếng, đặt dụng cụ xuống, rồi vào thính đường khiêng ra một chiếc ghế dựa, đặt xuống bên cạnh Dung Giới: “Dung đại công tử, mời ngồi.”

Lúc này Dung Giới mới thong thả phủi áo, rồi ngồi xuống. Vừa yên vị, hắn đã thấy một xấp công văn bay đến, đáp gọn trong lòng.

“Hửm? Cái gì đây?”

“Đầu xuân, ngươi phải vào kinh. Biện Kinh là nơi thế sự biến hóa khôn lường, từng bước đều đầy rẫy hiểm nguy. Ta ở Lâm An, có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm. Đây là danh sách vây cánh của Lâu Nhạc, chưa chắc đã đủ, nhưng cũng được tám chín phần mười.”

Lý Trưng vừa nói, vừa tiếp tục cưa chân ghế.

Dung Giới trầm mặc, sắc mặt dần trở nên nghiêm túc. Hắn cẩn thận thu xấp công văn vào trong tay áo, rồi đứng dậy chắp tay cúi đầu: “Đa tạ.”

Lý Trưng chẳng buồn ngẩng lên, chỉ hừ lạnh: “Lời cảm tạ ấy, mang đến đây cho ta nếm thử xem nào.”

Dung Giới khẽ cười, mở cả hai vò rượu, đưa một vò cho Lý Trưng.

Ngửi thấy hương rượu thanh mát, Lý Trưng mới vứt cái cưa trong tay, nhận lấy vò rượu.

Nhưng vừa định uống, y bỗng khựng lại như sực nhớ ra chuyện gì.

“Mùng Một tháng Giêng, ta lên chùa Am Vân, tình cờ gặp nghĩa muội của ngươi.”

Dung Giới chỉ ậm ừ, vẻ mặt chẳng tỏ ra quan tâm.

“... Nàng vừa từ Phó phủ bước ra.”

Dung Giới bổ sung:

“Hơn phân nửa là đi tìm Phó phu nhân, hai người họ là bạn chí cốt.”

Lý Trương gật đầu, nét mặt không chút cảm xúc:

“Khi rời khỏi Phó phủ, cả hai đều mang theo thương tích.”

Ánh mắt Dung Giới thoáng co rút, đột nhiên quay ngoắt nhìn Lý Trưng:

“Ngươi vừa nói gì?”

“Từ ngày Phó Chu bị giáng chức làm chủ bộ, hắn cứ thế sa sút, ngày nào cũng chìm trong men rượu. Ta sớm biết nhân phẩm hắn chẳng ra gì, nhưng không ngờ lại đến mức giơ tay đánh chính thê tử của mình…”

Lý Trưng nhíu mày, giọng trầm xuống:

“Hôm qua Tô Diệu Y đến Phó phủ, e rằng cũng vì chuyện này mà tranh cãi với Phó Chu. Trên cổ nàng ấy còn có một vết bầm tím.”

Sắc mặt Dung Giới chớp mắt trở nên đáng sợ, hắn bật dậy, xoay người định đi thẳng.

Thấy vậy, Lý Trưng nhíu chặt mày, kịp thời lên tiếng ngăn lại:

“Nếu ngươi bước ra khỏi cửa này, ngày mai Phó Chu có chuyện gì bất trắc, ta nhất định đích thân đến Dung phủ bắt ngươi.”

Dung Giới cau mày, quay đầu nhìn Lý Trưng:

“Ngươi đã biết Phó Chu làm chuyện gì, vậy mà vẫn khoanh tay đứng nhìn?”

“Thanh quan khó xử việc nhà.”

“Chỉ là việc nhà thôi sao?”

“Chỉ cần chưa xảy ra án mạng, tất cả đều là việc nhà.”

Lý Trưng nhàn nhạt nói:

“Chỉ khi bước chân vào nha môn, nó mới trở thành án của ta.”

Dung Giới nhanh chóng hiểu ra ẩn ý trong lời Lý Trưng:

“Ý ngươi là, chỉ khi Phó phu nhân tự mình cáo trạng Phó Chu lên công đường, ngươi mới có thể đứng ra làm chủ cho nàng ấy?”

Nhớ lại cảnh Mục Lan trốn sau lưng Tô Diệu Y ngày hôm đó, khóe môi Lý Trưng hơi nhếch lên:

“Chỉ cần nàng dám đứng ra tố cáo, ta tất nhiên sẽ khiến Phó Chu không thể yên thân. Đáng tiếc, nàng tuyệt đối sẽ không làm vậy.”

Dung Giới trầm mặc một lát rồi thấp giọng nói:

“Thê cáo phu tội, bị giam hai năm.”

“Trên đời này có nữ nhân nào cam tâm chấp nhận vào lao ngục, chỉ để kiện chính phu quân của mình?”

Lý Trưng hờ hững nói tiếp:

“Huống hồ theo luật, tội bạo hành thê thất còn được giảm nhẹ hai bậc. Trừ phi thương tích nghiêm trọng đến mức mất mạng, bằng không tuyệt đối không bị phán nặng. Nếu nàng thực sự dám đứng ra tố cáo, chẳng những hao phí hai năm ròng rã, mà trong tù còn phải chịu đủ giày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Đến khi ra ngoài, e rằng vẫn sẽ bị trả thù, bị người đời đàm tiếu…”

Dung Giới im lặng.

Lý Trưng liếc nhìn hắn một cái, giọng điềm đạm:

“Đối với nữ nhân, hòa ly một cách êm đẹp đã là kết cục tốt nhất.”

Cùng lúc đó, tại Tô trạch, có một vị khách không mời mà đến.

“Hòa ly?”

Phó Chu đập bàn bật dậy, như thể vừa nghe được chuyện hoang đường nực cười nhất:

“Ta còn chưa nói muốn bỏ ả nữ nhân sao chổi đó, ả lại dám mở miệng đòi hòa ly với ta?”

Tháng Giêng năm mới, khắp thành Lâm An, các gia đình, cửa tiệm đều khai trương, rước Thần Tài về nhà. Trong khi mọi người bận rộn ở Tri Vi Đường lo liệu công việc, Tô Diệu Y lại ở lại Tô phủ để chăm sóc Mục Lan.

Nàng không ngờ mình còn chưa kịp đi tìm Phó Chu tính sổ, thì tên súc sinh đó đã mặt dày tìm đến Tô phủ. Gã mở miệng ra là gọi Mục Lan là "sao chổi" mà còn đòi hòa ly.

Tô Diệu Y hận không thể lập tức đuổi hắn ra khỏi cửa, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, nàng đành nhẫn nhịn, đặt tay lên chiếc hộp bên cạnh, chậm rãi nói:

"Chỉ cần Phó đại nhân chịu hòa ly với Mục Lan, rương vàng bạc châu báu này sẽ là của ngài."

Ánh mắt Phó Chu lướt qua chiếc hộp, thoáng lóe lên tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại nhếch môi cười khinh bỉ.

"Tô Diệu Y, vì cái người là tỷ muội tốt của mình, ngươi đúng là chịu chi đấy... Nhưng so với chức quan ta đã mất, chút vàng bạc cỏn con này đáng là gì? Ngươi tưởng ta cũng như ngươi, chỉ biết ham tiền như một kẻ con buôn hèn mọn sao?"

"Phó Chu, đừng có không biết điều."

Tô Diệu Y cảm thấy việc phải đứng chung một mái nhà với gã thật ghê tởm, nhưng vẫn cố nén giận, nghiến răng nói:

"Ngươi tưởng chúng ta nhất định phải cầu xin ngươi hòa ly sao? Đừng ép chúng ta đưa đơn kiện lên quan phủ, vạch trần hết những chuyện tốt đẹp ngươi đã làm!"

Phó Chu cười khẩy:

"Cứ đi đi! Ta cũng muốn xem các ngươi định kiện ta tội gì đây? Tội không làm tròn trách nhiệm? Hôm ấy ở nha môn, chính ngươi, Tô Diệu Y, đã đích thân đứng ra đảm bảo rằng ta có công trong vụ điều tra án Bạch Vịt. Bây giờ nếu muốn lật lại lời khai, chẳng phải chính ngươi cũng sẽ tự chuốc họa vào thân sao?"

Tô Diệu Y cắn chặt răng.

Chỉ vì một phút mềm lòng, không những không thể khiến gã hồi tâm chuyển ý, mà còn vô tình để gã nắm được nhược điểm…

"Kiện ta tội hành hung, cố ý gây thương tích ư? Cùng lắm cũng chỉ bị giảm hai bậc quan, nhưng Mục Lan của các ngươi thì sao? Ả ta ngược lại sẽ bị tống giam suốt hai năm!"

Giọng điệu Phó Chu tràn đầy châm chọc:

"Các ngươi tính toán kiểu gì vậy? Đả thương địch tám trăm, tự tổn hại một ngàn à?"

Tô Diệu Y siết c.h.ặ.t t.a.y đặt trên nắp hộp.

Nàng mất một lúc lâu để lấy lại bình tĩnh, rồi cười lạnh, giọng chua chát:

"Phó chủ bộ, ta phát hiện từ sau khi ngươi không còn được xem xét làm tri phủ, ngay cả cái mặt nạ cũng chẳng buồn đeo nữa."

Vừa nghe hai chữ "chủ bộ", sắc mặt Phó Chu lập tức vặn vẹo. Gã siết chặt nắm đấm, suýt nữa thì ra tay, nhưng nghĩ đến thế lực nhà họ Dung đứng sau Tô Diệu Y, lại đành kìm nén.

Ánh mắt gã càng lúc càng u ám, giọng nói sắc như dao:

"Ngươi cứ việc chửi rủa, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không hòa ly với Mục Lan, thậm chí còn không bao giờ bỏ ả ta. Ta sẽ giam ả suốt đời trong Phó phủ, để ả đến c.h.ế.t vẫn phải mang danh Phó phu nhân! Ả ta càng thống khổ, càng dằn vặt, ngươi, Tô Diệu Y, cũng sẽ càng ăn không ngon, ngủ không yên... Tô Diệu Y, chính các ngươi đã đẩy ta vào bước đường này, thì đừng mong một ai có thể thoát thân! Ta sẽ kéo tất cả cùng xuống địa ngục với ta!"

“Ngươi…”

Tô Diệu Y tức giận, bất ngờ bật dậy, lao thẳng đến trước mặt Phó Chu. Nàng giơ tay lên, nhưng chưa kịp giáng xuống thì đã bị gã siết chặt cổ tay.

Phó Chu lạnh lùng hất tay nàng ra, như thể vừa rửa được mối hận lớn, trên mặt lộ rõ vẻ hả hê. Gã cười ngông cuồng, giọng điệu đầy vẻ châm chọc:

“Ta khuyên ngươi một câu cuối cùng - trước khi mặt trời mọc ngày mai, hãy mau chóng đưa phu nhân của ta về Phó phủ! Nếu không, đến lúc đó, đừng trách ta đến nha môn cáo ngươi tội bắt cóc quan gia và hành hung người khác…”

Nói rồi, Phó Chu giơ cánh tay đang quấn băng của mình lên, vết thương do Mục Lan đ.â.m hôm trước vẫn còn đó.

Tô Diệu Y trừng mắt nhìn theo bóng Phó Chu nghênh ngang rời đi, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai nắm tay siết chặt đến run lên, gân xanh bên thái dương giật giật.

Tên cặn bã này dám uy h.i.ế.p nàng? Còn dám vênh váo đòi trả đũa?

Chẳng lẽ trên đời này, kẻ vô sỉ lại càng dễ dàng chiến thắng? Chẳng qua chỉ là ra công đường một chuyến, nàng há lại sợ gã sao?

Tô Diệu Y nghiến răng, lòng đã hạ quyết tâm.

****

Khi màn đêm buông xuống, nàng đến Túy Giang Nguyệt gọi vài món rượu và thức ăn, mang theo hộp đựng đồ ăn đến chỗ ở của Mục Lan.

“Phó Chu đồng ý hòa ly rồi.”

Vừa bước vào, Tô Diệu Y đã gạt đi cơn bực bội ban ngày, trên mặt treo một nụ cười nhẹ như không, tuyên bố một “tin vui” với Mục Lan.

Mục Lan vừa mở hộp đồ ăn, đang định bày rượu và thức ăn ra bàn, nghe vậy thì sững người, ngẩng lên nhìn Tô Diệu Y, không giấu nổi vẻ kinh ngạc:

“Thật sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì chứ…”

Tô Diệu Y thản nhiên đáp, giọng điệu đầy chắc chắn:

“Ngươi và hắn đã trở mặt, hơn nữa ta còn nhắc đến Lý đại nhân và Dung Giới. Hắn mà không chịu hòa ly, chính hắn cũng chẳng thể yên ổn.”

Thấy Mục Lan vẫn nửa tin nửa ngờ, Tô Diệu Y nhướng mày:

“Ngươi không tin ta sao? Trên đời này, hiếm có chuyện gì ta không làm được.”

Lúc này, sự nghi hoặc trong mắt Mục Lan mới dần tan đi. Cô khẽ mỉm cười:

“Cũng đúng.”

****

Đêm nay, ánh trăng trong trẻo như nước. Hai người dọn rượu và thức ăn lên bàn, cố ý kê chiếc bàn nhỏ sát bên cửa sổ, mở hé cửa để gió đêm lùa vào, vừa ngắm trăng vừa uống rượu.

Vì vết thương trên mặt Mục Lan chưa lành hẳn, bầu rượu hôm nay chỉ đựng nước ô mai.

“Thời gian trôi nhanh thật. Năm ngoái vào thời điểm này, chúng ta vẫn còn ở Lâu huyện…”

Mục Lan chợt hỏi:

“Tô Diệu Y, ngươi còn nhớ mùng năm tháng Giêng năm ngoái đã xảy ra chuyện gì không?”

Tô Diệu Y lười biếng nhớ lại một chút, rồi cười đáp:

“Mùng năm tháng Giêng là ngày nghênh đón Thần Tài. Tiệm sách nhà ta và tửu lâu nhà ngươi cùng khai trương. Sáng sớm, ta và Tô An An đốt pháo trước cửa. Ngươi cũng đốt, nhất quyết tranh với ta xem nhà ai đốt pháo to hơn, nổ vang hơn…”

"Ngươi không thắng được ta."

Nhớ lại tiếng pháo trúc ngày ấy, Mục Lan khẽ nhướng mày.

Tô Diệu Y nghẹn họng, thầm trợn mắt: "Cha ta keo kiệt, lại không tin tưởng mấy thứ này, nên tiện thể mua pháo trúc rẻ tiền. Làm sao có thể so được với nhà ngươi! Nếu ta tự mình đi mua, chắc chắn sẽ không thua ngươi..."

Nghĩ tới điều gì đó, nàng chột dạ gãi gãi mũi: "Nhưng có chuyện này ngươi có lẽ chưa biết. Hôm đó, vì pháo trúc không đủ vang, bị ngươi chê cười, ta tức đến phát điên. Nhân lúc các ngươi không để ý, ta liền quét hết đống rác từ tiệm sách, đổ thẳng vào bãi rác ngoài tửu lầu nhà ngươi..."

"Cái gì?"

Mục Lan trừng lớn mắt, "phịch" một tiếng vỗ mạnh xuống bàn, tức đến suýt sùi bọt mép: "Mùng Một tháng Giêng, rác rưởi đầy đường, ngươi lại đổ ngay trước cửa tửu lầu nhà ta... Tô Diệu Y, ngươi có lương tâm không hả?"

Tô Diệu Y xấu hổ bịt tai, cười hì hì: "Bớt giận, bớt giận... Sau đó ta cũng đã sai Tô An An dọn sạch sẽ rồi, cả nhà ngươi nữa."

"..."

Lúc này, Mục Lan mới thu lại cơn giận, ngồi xuống: "Sau đó, ngươi lại đi gây họa nhà ai?"

Tô Diệu Y hạ giọng: "Tiệm tạp hóa của lão Thái gia kế bên, kẻ lòng dạ hiểm độc ấy."

Mục Lan lập tức giãn mày, nâng ly chạm vào ly của Tô Diệu Y: "Thay trời hành đạo."

Hai người phá lên cười.

Uống xong một chung ô mai, Tô Diệu Y lại rót thêm rượu cho Mục Lan. Nhưng cô chỉ nhìn ra cửa sổ, trên mặt vẫn mang ý cười, ánh mắt lại thoáng nét thẫn thờ.

"Hồi đó, dù hay cãi nhau ầm ĩ, nhưng ngày tháng trôi qua vẫn xem như yên bình. Nếu cứ mãi như vậy, cũng không tệ... Đáng tiếc..."

Nói đến đây, cô thu lại ánh nhìn: "Không bao lâu sau, ngươi nhặt một nam nhân xa lạ về nhà. Từ đó, cả năm ấy, mọi chuyện bắt đầu đổi thay."

Tô Diệu Y sững sờ.

"Ngươi mang Dung Giới về, chẳng mấy chốc đã muốn thành thân với hắn. Ta sợ bị bỏ lại phía sau, bèn theo đuổi Phó Chu, ban sai ở huyện Lâu. Rồi sau đó, ta lấy chồng, còn vị hôn phu của ngươi lại bặt vô âm tín. Vòng đi vòng lại, cuối cùng tất cả chúng ta lại gặp nhau ở Lâm An thành..."

Tô Diệu Y mấp máy môi, nhưng không biết phải nói gì.

Mục Lan nhìn ra sự do dự trong mắt nàng: "Ta nói vậy không phải để trách ngươi và Dung Giới. Chung quy, cũng là do ta quá muốn thắng ngươi, dù chỉ trong một chuyện nhỏ nhoi."

Nghe vậy, Tô Diệu Y khẽ thở dài, mệt mỏi mà tha thiết nhìn Mục Lan: "Mấy trò ganh đua ấu trĩ này, đến đây là dừng lại đi. Sau này, chúng ta không so đo nữa, được không?"

Mục Lan cười, nhưng không đáp.

Tô Diệu Y chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, cơn buồn ngủ như cơn sóng ập đến, suýt nữa không ngồi vững. Nàng dụi mắt, nhìn chằm chằm chén rượu của mình, lẩm bẩm: "Rõ ràng ô mai không có cồn mà... Sao ta lại thấy... hơi say..."

Lời còn chưa dứt, cả người nàng đã trở nên mơ màng, rồi ngã xuống bàn dài, ngủ say lúc nào không hay.

Mục Lan ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn Tô Diệu Y gục xuống, nhưng trên mặt không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cứ như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của cô.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng nhấc cánh tay Tô Diệu Y lên, tránh để chạm vào chén rượu, rồi cẩn thận dùng khăn lau sạch. Sau đó, cô đặt lại chén rượu ngay ngắn trên bàn.

Lúc ban ngày, nhân khi trời nắng đẹp, cô có ra ngoài dạo quanh Tô trạch, vừa đi vừa phơi nắng. Không ngờ lại tình cờ gặp Phó Chu đến tận cửa làm ầm ĩ.

Những lời lẽ vô sỉ của Phó Chu, cô đã nghe không sót một chữ:

"Trước khi mặt trời lên vào ngày mai, tốt nhất là ngươi nên đưa phu nhân của ta về Phó phủ! Nếu không, đừng trách ta đến nha môn kiện ngươi tội bắt cóc vợ quan, thậm chí còn giơ gậy hành hung người khác…"

Mục Lan hạ quyết tâm, đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Diệu Y, đỡ nàng lên giường rồi đắp chăn cẩn thận.

"Thuốc này đủ để ngươi ngủ đến trưa mai."

Nói rồi, cô vươn tay, buông trướng màn xuống.

Ngay trước khoảnh khắc màn trướng khép lại, Mục Lan cụp mắt, lặng lẽ nhìn gương mặt đang say ngủ của Tô Diệu Y. Giọng cô trầm xuống, như đang tự nói với chính mình:

"Dẫu cho trên đời này chẳng có chuyện gì làm khó được ngươi, nhưng Tô Diệu Y, lần này ta cũng muốn thắng một lần."

****

Trời đông khắc nghiệt, đêm dài lê thê.

Giờ Mão, Lâm An thành vẫn chìm trong màn đêm đen kịt, sương mù bảng lảng giăng đầy.

Tiếng trống canh vang lên rành rọt, cửa lớn phủ nha Lâm An bật mở. Bên trong, tam ban lục phòng, từ quan viên cho đến nha dịch, tất cả đều lục tục tụ tập trước công đường để điểm danh.

Thật ra, mấy tháng trước, dù đến muộn một lát cũng không thành vấn đề. Nhưng quan mới nhậm chức thường có ba đốm lửa ra oai, huống chi vị Tri phủ này lại nổi tiếng nghiêm khắc, tự giữ mình trong sạch, cũng không dễ dàng khoan dung cho kẻ khác.

Theo quy củ, giờ Thìn y mới cần có mặt ở nha môn. Nhưng không, ngày nào cũng vậy, y đều đến từ giờ Mão, cùng mọi người điểm danh, kiểm tra đủ mặt mới thôi.

Dưới ánh mắt của y, từ trên xuống dưới nha môn, chẳng ai dám lơ là dù chỉ một chút.

Quả nhiên, bọn họ vừa điểm xong giờ Mão, bên ngoài nha môn liền vang lên tiếng động của kiệu dừng.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn. Từ phía chân trời, ánh sáng đầu tiên lóe lên, chiếu rọi lên đỉnh kiệu vừa ngừng lại trước cửa nha môn.

Từ trong kiệu, Lý Trưng bước xuống, chỉnh lại mũ cánh chuồn và quan phục. Vừa định tiến vào nha môn, bỗng một bóng người xuất hiện ngay trước mặt.

“Đại nhân cẩn thận!”

Hai hộ vệ theo sát lập tức đứng chắn trước người Lý Trưng, tay nắm chặt đao, sẵn sàng ứng biến.

Lý Trưng hơi mím môi, ánh mắt lướt qua vai hộ vệ, rơi xuống người nữ tử vận áo vải giản dị, đang quỳ trước kiệu không xa.

Cô cúi rạp xuống đất, khuôn mặt không rõ, chỉ thấy tóc búi theo kiểu phụ nhân.

Trong lòng Lý Trưng dâng lên một suy đoán, nhưng vẫn chưa dám chắc. Ánh mắt y thoáng sắc lại, lạnh giọng hỏi:

“Kẻ quỳ trước kiệu là ai? Đến đây vì chuyện gì?”

Nữ tử bỗng ngẩng đầu, hai tay nâng một quyển trạng thư lên quá đỉnh đầu, ánh mắt kiên định chạm vào mắt Lý Trưng.

“Tri phủ đại nhân, dân phụ Mục Lan, đến cáo trạng hôn phu của mình - Phó Chu, chủ bộ cửu phẩm của phủ Lâm An!”

Lời vừa dứt, ánh bình minh xuyên qua tầng mây, rọi sáng gương mặt cô.

Những vết thương mờ nhạt trên mặt Mục Lan dường như tan đi dưới ánh sáng. Gương mặt cương nghị, kiên cường của cô bỗng trở nên rực rỡ lạ thường, khiến người ta không thể rời mắt.

Lý Trưng thoáng sững lại, nhưng rất nhanh đã giơ tay vỗ nhẹ lên vai hai hộ vệ.

Hai người hiểu ý, lập tức lùi sang một bên. Lý Trưng tiến lên một bước, đón lấy cáo trạng thư Mục Lan dâng lên, lặng lẽ mở ra xem.

Mục Lan hạ tay xuống, giọng mạnh mẽ dõng dạc:

“Dân phụ cáo trạng ba điều! Một, Phó Chu nghiện rượu thành tính, đánh vợ để hả giận! Hai, hắn tàn nhẫn vô nhân tính, biết luật mà phạm luật, vô cớ đánh c.h.ế.t nô tỳ! Ba, hắn lười nhác ăn bám, tiêu xài hoang phí, nợ nần chồng chất…”

“Bản cáo trạng này…”

Lý Trưng bỗng cắt ngang, nhíu mày hỏi:

“Ai viết giúp ngươi?”

Mục Lan sững lại. Khí thế quyết liệt ban nãy bỗng chốc tan đi phần nào, vẻ mặt có chút lúng túng.

“Là… là dân phụ tự viết…”

Nghe vậy, Lý Trưng cúi mắt xem lại, sắc mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, không lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Mục Lan càng thêm bất an, dè dặt hỏi:

“Dân phụ lần đầu viết cáo trạng, có chỗ nào không ổn sao?”

“Không có.”

Không những không có chỗ nào không ổn, mà còn là một bản cáo trạng cực kỳ chặt chẽ, hệt như được chấp bút bởi một vị tụng sư lão luyện.

Bên trong nha môn, tin tức về việc Mục Lan chặn kiệu cáo phu nhanh chóng truyền đến tai Phó Chu.

Gã hoảng hốt lao ra, vừa đến cửa nha môn đã trông thấy Mục Lan quỳ trước kiệu của Lý Trưng.

Sắc mặt Phó Chu lập tức biến đổi, quát lớn:

“Mục Lan, ngươi điên rồi sao?”

Mục Lan hoảng hốt quay đầu liền thấy Phó Chu giận đến tím mặt, lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong khoảnh khắc ấy, cô như bị kéo trở lại những ngày tháng tối tăm, nơi thân thể và tinh thần đều chịu đày đọa. Cả người không kìm được mà run rẩy.

Nhưng ngay sau đó, trước mắt cô bỗng chốc tối sầm.

Phó Chu, với vẻ mặt dữ tợn đầy phẫn nộ và nắm tay giơ cao, đã bị chặn lại hoàn toàn bởi một bóng dáng khoác quan phục tím.

“Người đâu.”

Giọng Lý Trưng vang lên, lạnh lùng mà bình tĩnh.

Hai hộ vệ lập tức lao tới, ghìm chặt Phó Chu, không cho gã động đậy.

Lý Trưng thản nhiên thu lại trạng thư, sau đó quay sang nhìn Mục Lan, lúc này sắc mặt đã tái nhợt.

“Mục nương tử, nếu đã viết đơn kiện này, hẳn ngươi hiểu rõ hình luật triều đình. Thê tố cáo phu, dù thắng kiện cũng bị phạt lưu đày hai năm. Như vậy, ngươi vẫn muốn kiện chứ?”

Mục Lan siết chặt tay, đôi mắt trong veo như ngọc ánh lên sự kiên định. Cô nghiến răng, từng chữ từng chữ thốt ra không chút do dự:

“Kiện!”

Mặt trời đã lên cao, Tô Diệu Y vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ. Nhưng vừa mở mắt, đập vào tầm nhìn của nàng lại là một khuôn mặt xa lạ – một lão nhân tóc bạc, râu dài.

Nàng lập tức bừng tỉnh, giật mình ngồi bật dậy, lùi nhanh về phía sau:

"Ông là ai?"

Lão nhân cầm trong tay một cây ngân châm mảnh dài, cười ha hả rồi lùi sang bên mép giường:

"Đại công tử, Tô nương tử tỉnh rồi."

Tô Diệu Y sửng sốt.

Chỉ trong nháy mắt, Tô Tích Ngọc cùng mọi người ùa vào như một đàn ong. Dung Giới cũng theo ngay phía sau bọn họ.

"Diệu Y, con không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không? Nhất định phải nói với đại phu đấy…"

Tô Diệu Y còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng đảo mắt nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong phòng của Mục Lan, lúc này mới dần tỉnh táo:

"Ta… sao lại ngủ đến giờ này? Tối qua ta cùng Mục Lan ngồi bên cửa sổ uống rượu, nhưng rõ ràng chỉ là canh ô mai, đâu phải rượu…"

"Nương tử bị hạ mê dược trong canh ô mai. Nếu lão phu không điểm huyệt cho nàng, e rằng đã mê man đến tận trưa."

"Mê dược?"

Tô Diệu Y sững người.

Dung Giới lập tức nhíu mày, quay sang vị đại phu để xác nhận:

"Loại mê dược này có hại gì đến sức khỏe không?"

"Đại công tử yên tâm, chỉ khiến người ta hôn mê một lúc, không ảnh hưởng gì cả."

"Mục Lan!"

Tô Diệu Y bỗng nhiên hốt hoảng, đảo mắt tìm kiếm khắp phòng:

"Nàng đâu rồi?"

Giang Miểu cau mày:

"Khi ta đến tìm ngươi thì nàng đã không còn ở đây. Trong phòng chỉ có mình ngươi. Ngươi lại mê man không tỉnh, bọn ta lo lắng ngươi trúng độc nên vội vàng gọi đại phu, tạm thời chưa kịp đi tìm nàng."

Sắc mặt Tô Diệu Y lập tức thay đổi. Nàng vội vàng xốc chăn đệm, lao xuống giường, giọng gấp gáp:

"Chính nàng đã hạ dược ta!"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Cô cô, tại sao tỷ ấy lại làm vậy?"

Tô An An ngập ngừng hỏi.

"Nhất định là vì hôm qua Phó Chu đến đây, nàng đã thấy và nghe được tất cả! Phó Chu uy h.i.ế.p ta, nếu ta không đưa nàng về Phó phủ, hắn sẽ tố cáo ta trước công đường!"

Tô Diệu Y nghiến răng, nói một hơi rồi lập tức chạy ra ngoài.

Nhưng vừa bước đi, Dung Giới đã sớm đứng chờ sẵn, vững vàng chắn trước mặt nàng. Hắn đưa tay cản lại, giọng trầm xuống:

"Trước hết bình tĩnh lại."

"Tránh ra! Giờ nàng rất có thể đã bị đưa về Phó phủ rồi!"

Tô Diệu Y cố gắng vùng khỏi tay hắn, nhưng lực nắm của Dung Giới đột nhiên siết chặt. Giọng hắn nghiêm nghị hơn:

"Tô Diệu Y, Mục Lan không về Phó phủ!"

Động tác của nàng khựng lại, ngước mắt nhìn hắn:

"Vậy nàng…"

Dung Giới mím môi, chậm rãi nói:

"Nàng đang ở Lâm An phủ nha."

Bình Luận (0)
Comment