Rời khỏi khách điếm lớn nhất Biện Kinh, Tô Diệu Y cùng mọi người đành phải tùy ý tìm một quán trọ nhỏ ven đường để nghỉ chân.
Tuy nhiên, tin tức ở khu vực gần Châu Kiều lan truyền quá nhanh. Khi bọn họ vừa bước vào một quán trọ, tiểu nhị trong tiệm nhìn thấy liền kích động đến mức nói năng lắp bắp. Chưởng quầy vội vàng đón tiếp, mặt mày tươi cười đầy nịnh nọt:
“Đại tiểu thư…”
Tô Diệu Y lập tức sa sầm mặt, quay người bước ra ngoài.
Cả đoàn người lần lượt ghé vào vài quán trọ khác, nhưng tình hình vẫn không khá hơn. Dù là tiểu nhị hay chưởng quầy, ai nấy đều tỏ thái độ cung kính, hiển nhiên đã biết quan hệ giữa nàng và Cừu Thứ. Mỗi lần nghe ba chữ “Đại tiểu thư." Tô Diệu Y đều cảm thấy buồn nôn.
Sau khi ra vào mấy quán trọ liền, đến khi Tô An An đi không nổi nữa, ngồi bệt xuống đất không chịu bước thêm, Tô Diệu Y đành miễn cưỡng chọn một nơi chỉ gọi nàng là “Tô lão bản” để nghỉ chân.
Dù vậy, quán trọ này vẫn thu phí như khách bình thường, nhưng lại sắp xếp cho bọn họ căn phòng thượng hạng nhất. Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị còn mang lên trà ngon, thậm chí còn đặc biệt chuẩn bị nước ô mai và điểm tâm cho Tô An An.
Tô Diệu Y cầm chén trà lên, nhấp thử một ngụm, rồi lập tức nhíu mày. Không nói lời nào, nàng dứt khoát hất cả chén trà xuống đất.
Tô An An đang nhồm nhoàm nhai điểm tâm, suýt nữa bị dọa nghẹn, hoảng hốt hỏi:
“Có… có độc sao?”
“… Không có.”
Tô Diệu Y mặt mày tối sầm.
Tô An An lúc này mới yên tâm nuốt trôi miếng bánh, tò mò hỏi tiếp:
“Vậy sao lại đổ đi?”
Tô Diệu Y nhìn những cánh trà rơi lả tả trên mặt đất, chậm rãi nói:
“Đây là trà của Cừu gia. Sau khi Cừu Thứ bắt đầu kinh doanh trà, loại này chính là thứ được bán chạy nhất.”
Nàng dừng một chút, khóe môi giật nhẹ, chậm rãi nhả ra từng chữ:
“Nó có tên là Ngạn Chỉ Đinh Lan.”
Ngạn Chỉ Đinh Lan… Ngu Đinh Lan…
Nghe nói vì Ngu Đinh Lan đặc biệt yêu thích loại trà này, nên Cừu Thứ đã mua cả trà trang, đổi tên thành “Ngạn Chỉ Đinh Lan” và biến nó thành danh trà nổi tiếng bậc nhất Đại Tề.
“Ngạn Chỉ Đinh Lan…”
Tô An An lặp lại cái tên, mắt sáng lên:
“Nghe thật hay! Tên ngọt ngào, thơm ngát, hẳn là uống cũng ngon lắm.”
Tô Diệu Y không có tâm trạng mà trêu chọc cô. Giờ phút này, sắc mặt nàng u ám, nhìn những lá trà vương vãi trên mặt đất, trong đầu chỉ toàn hình bóng Cừu Thứ, Ngu Đinh Lan và những kẻ xu nịnh kia gọi nàng là “Đại tiểu thư.”
Tô Diệu Y đến Biện Kinh là để mở rộng Tri Vi Đường, vì kinh doanh mà không thể không đi bước này. Nàng hiểu rõ, chuyến đi này chắc chắn sẽ chạm mặt Cừu Thứ, nhưng cũng biết bản thân thế đơn lực mỏng, tạm thời chưa thể đối phó ông ta. Bởi vậy, nàng vốn không định vừa đến đã xé rách mặt với Cừu gia, chỉ mong đôi bên nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng chính Cừu Thứ lại chủ động trêu chọc nàng, sỉ nhục nàng!
Ông ta khiến cả thành Biện Kinh đều nhắc nhở nàng rằng, nàng chỉ là nữ nhi bị mẫu thân ruồng bỏ! Ngay cả khi cầm một ấm trà lên cũng bị ám chỉ rằng - Cừu Thứ và Ngu Đinh Lan “phu thê tình thâm”!
Trong khoảnh khắc, cơn giận bốc lên, cuốn trôi mọi nhẫn nhịn, mọi toan tính ẩn mình của nàng…
“Ta ra ngoài một chuyến.”
Tô Diệu Y đột nhiên đứng dậy. Đến cửa, nàng mới sực nhớ điều gì đó, quay lại dặn dò Tô An An:
“Ngươi ở lại khách điếm, không được tự ý đi lung tung.”
Tô An An đang vùi đầu ăn, làm như không nghe thấy.
Tô Diệu Y nhíu mày, nhắc lại lần nữa: “Nghe rõ chưa?”
“Ừm…”
Lúc này, Tô An An mới lười biếng đáp lại.
Ra khỏi phòng, Tô Diệu Y đi tìm Chúc Tương, bảo ông dò hỏi xem hôm nay Cừu Thứ đang ở đâu, sau đó mới đến gặp Lăng Trường Phong để bàn chuyện “đại sự.”
“Gây náo loạn?”
Mắt Lăng Trường Phong sáng rực: “Chuyện này kích thích nha!”
Tô Diệu Y ngồi xuống cạnh bàn, nở nụ cười đầy ẩn ý:
“Ông ta cứ khăng khăng muốn kéo ta vào quan hệ với Cừu gia, làm như ban ơn bố thí, cứ như ta đang mong chờ ánh sáng đó soi rọi vậy. Ông ta tưởng cái tên Cừu gia này ai ai cũng ham sao? Ta cố tình không cần! Ta càng muốn cho cả Biện Kinh biết - Cừu Thứ là Cừu Thứ, Tô Diệu Y là Tô Diệu Y! Dù ta có không kiếm được tiền, dù có c.h.ế.t đói, cũng tuyệt đối không ăn xin từ Cừu gia!”
"Có cốt khí!"
Lăng Trường Phong đập bàn đứng bật dậy, lập tức rút thanh Hác Thanh kiếm, vác lên vai, hùng hổ nói:
"Đi!"
Y lao thẳng ra cửa, nhưng vừa bước đến ngưỡng cửa thì bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Tô Diệu Y, ngập ngừng hỏi:
"Nhưng… người của Cừu Thứ đang ở đâu?"
Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã bị gõ nhẹ rồi mở ra. Người bước vào chính là Chúc Tương.
"Chủ nhân, ta vừa nghe ngóng được. Hôm nay, người của Kỵ Hạc Quán đang chơi đánh mã cầu ở Tùng Phong Uyển của Cừu gia. Cừu Thứ cũng có mặt ở đó."
"Kỵ Hạc Quán?"
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Tô Diệu Y khẽ nhíu mày: "Đó là nơi nào?"
Chúc Tương còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Trường Phong đã cười khẩy, xoa nhẹ lưỡi kiếm, chậm rãi nói:
"Ban đầu, đó chỉ là hội quán do mấy thương nhân Phúc Kiến đến Biện Kinh lập ra. Nhưng về sau, thế lực của họ ngày càng lớn, không chỉ giới hạn trong giới thương nhân Phúc Kiến mà còn lôi kéo thêm các thương gia có thực lực ngang ngửa. Nghe nói ở Biện Kinh có đến bốn trăm bốn mươi phường hội, nhưng chỉ có mười ba hội đứng đầu mới đủ tư cách gia nhập Kỵ Hạc Quán. Trong số đó, một nửa đều là những thương gia giàu có hàng đầu."
Lăng Trường Phong nói một mạch, rồi vô tình ngẩng lên. Đập vào mắt y là ánh nhìn kinh ngạc của Tô Diệu Y, như thể đang thầm hỏi: "Sao ngươi lại biết những chuyện này?"
Y thoáng sững lại, sau đó rũ mắt, nhàn nhạt giải thích:
"Năm đó, cha ta phải rất chật vật mới chen chân vào được Kỵ Hạc Quán. Ông vui đến mức mở tiệc suốt ba ngày liền, gặp ai cũng khoe cái con dấu của Kỵ Hạc Quán."
Nghe vậy, Tô Diệu Y mím môi, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu lại ánh mắt dò xét.
Chúc Tương dường như cũng nhớ lại điều gì đó, liếc nhìn Lăng Trường Phong với vẻ phức tạp, rồi khẽ thở dài.
Trong khi đó, Lăng Trường Phong nhanh chóng lau sạch lưỡi kiếm, đưa lên trước mắt ngắm nghía. Dường như những cảm xúc thương cảm thoáng qua khi nhắc về cha đã biến mất không còn dấu vết.
Y bỗng cười nhạt, liếc sang Tô Diệu Y, buông một câu chẳng chút kiêng dè:
"Ở Biện Kinh, quan văn quan võ thượng triều ở Kim Loan Điện, còn đám phú thương thì ‘thượng triều’ ở Kỵ Hạc Quán… "
"Thiếu gia, cẩn thận lời nói!"
Chúc Tương giật b.ắ.n mình, vội vàng ngắt lời y, mặt biến sắc:
"Chuyện như vậy sao có thể ăn nói hàm hồ?"
Lăng Trường Phong bĩu môi, hậm hực ngậm miệng.
Chúc Tương hạ giọng cảnh cáo:
"Nếu Kỵ Hạc Quán là Kim Loan Điện, vậy ai là hoàng đế?"
"Còn ai vào đây nữa?"
Lăng Trường Phong nhếch môi cười lạnh.
"Tất nhiên là Cừu Thứ. Ngay từ thời cha ta, ông ta đã là kẻ đứng đầu Kỵ Hạc Quán. Bây giờ, e rằng ông ta càng như cá gặp nước, một tay che trời."
Chúc Tương không biết nói gì thêm.
Trong phòng lặng đi một lúc, rồi Tô Diệu Y mới chậm rãi lên tiếng:
"Eo buộc mười vạn quan, Kỵ Hạc giương cánh bay cao. Đi thôi, chúng ta cũng đến Tùng Phong Uyển xem thử lời đồn về Kỵ Hạc Quán có bao nhiêu phần thật."
Lăng Trường Phong lập tức vác kiếm lên, theo sát phía sau nàng bước ra ngoài.
Chúc Tương sững sờ, rồi vẫn do dự gọi với theo:
"Chủ nhân, trong thành Biện Kinh có ít nhất cả nghìn thương nhân muốn tiếp xúc với Kỵ Hạc Quán, nên Tùng Phong Uyển được canh giữ vô cùng nghiêm ngặt. Nếu không có lối vào chính thức, e rằng chúng ta khó mà qua được cửa."
Tô Diệu Y quay đầu lại, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:
"Ta cần gì phải tìm cách? Chẳng phải ta là đại tiểu thư Cừu gia sao?"
Chúc Tương lập tức cứng họng.
****
"Xin hỏi nương tử là thiên kim tiểu thư của phủ nào? Có mang theo bái thiếp hoặc tín vật của người giới thiệu không?"
Trước cổng Tùng Phong Uyển, Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong bị người gác cổng chặn lại, dò hỏi lai lịch.
Tô Diệu Y đáp gọn gàng dứt khoát:
"Không có bái thiếp, cũng không có tín vật."
Người gác cổng nghiêm mặt:
"Vậy thỉnh nương tử quay về, nếu không có hai thứ này, Tùng Phong Uyển không thể tiếp khách."
"Thật sao?"
Tô Diệu Y nhướng mày, tỏ vẻ không tin. Nàng từ trong tay áo lấy ra một túi tiền nặng trĩu, vứt tới trước mặt người gác cổng:
"Vậy thứ này có đủ để mở cửa giúp ta không?"
Người gác cổng nhận lấy, thử cân túi tiền trong tay, sắc mặt thoáng d.a.o động. Nhưng ngoài dự liệu của Tô Diệu Y, ngay sau đó, hắn ta lại hai tay dâng trả lại, vẫn giữ thái độ bình tĩnh mà nói:
"Thưa nương tử, Tùng Phong Uyển chỉ nhận bái thiếp và tín vật, không nhận vàng bạc tài vật."
"..."
Tô Diệu Y im lặng, chăm chú quan sát người nọ một lúc, rồi mới duỗi tay nhận lại túi tiền, cất vào tay áo.
"Nếu vậy, phiền ngươi chuyển lời giúp ta một câu."
Người gác cổng khẽ nhíu mày, vừa định từ chối thì nghe nàng chậm rãi nói:
"Lâm An, Tri Vi Đường, cầu kiến chư vị tiền bối của Kỵ Hạc Quán."
Cuối cùng, người gác cổng vẫn không chịu vào truyền tin.
Vừa nghe ba chữ “Tri Vi Đường." hắn ta lập tức mời Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong vào Tùng Phong Uyển, đồng thời gọi một gia nhân đến dẫn đường đưa họ đến khu đánh cúc.
Trên đường đi, Lăng Trường Phong thấp giọng hỏi:
“Tự báo danh là có thể vào, hà tất phải làm chuyện thừa, còn dùng bạc hối lộ tên gác cổng?”
Tô Diệu Y khẽ rũ mắt, bình thản đáp:
“Chỉ là muốn thử xem tôi tớ nhà Cừu gia có giống đám người của Từ Ấu Trang không - tham tiền, dễ dàng bị mua chuộc.”
Lăng Trường Phong gật đầu:
“Cũng may bọn họ không phải.”
“Không phải nhưng cũng không có gì tốt đẹp!”
Tô Diệu Y bất giác dừng bước, nhìn Lăng Trường Phong với ánh mắt khó diễn tả, chậm rãi nói:
“Một gia tộc suy bại, tất yếu sẽ có kẽ hở từ trong mà mục ruỗng. Nhưng nếu Cừu gia trong sạch, vững như thùng sắt, chúng ta làm sao tìm ra điểm đột phá?”
Lăng Trường Phong dường như đã hiểu ra, đưa tay sờ mũi, lẩm bẩm:
“Vậy chẳng lẽ không thể quang minh chính đại mà hạ bệ Cừu Thứ? Cứ lén lút như vậy, chẳng phải trông chúng ta như phản diện sao…”
Tô Diệu Y liếc xéo y một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ.
Vừa trò chuyện, gia nhân đã dẫn họ đến khu đánh cúc phía sau Tùng Phong Uyển.
Sân đấu rộng lớn, ba mặt vây quanh bởi tường thấp, phía còn lại là dãy đài quỳnh các dành cho quan khách nghỉ ngơi và quan sát trận đấu. Giữa sân, kỵ sĩ cưỡi ngựa tranh đấu quyết liệt, bụi cát tung bay theo từng bước vó ngựa.
Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, Tô Diệu Y nhanh chóng nhận ra người đang ngồi chính giữa tầng hai của đài các - Cừu Thứ.
Nam nhân trung niên vừa qua tuổi tứ tuần, khoác trên mình bộ trường bào xanh biếc thêu cuốn vân tinh xảo, tay áo bó gọn. Trên đầu đội mũ bạc cẩn hoa sen, bên hông đeo đai ngọc, cổ tay và tay áo đều khảm họa tiết thú đầu tinh xảo.
Người đó ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, ánh mắt dõi theo trận đấu nhưng thần sắc lại hờ hững. Đôi khi ông ta cúi người trò chuyện cùng những kẻ hai bên, nhưng bàn tay đặt trước người lại thong thả xoay nhẹ chiếc nhẫn ngọc nơi ngón trỏ, giữa mày không gợn sóng, tựa như thắng bại trên sân hoàn toàn không đáng bận tâm.
Tô Diệu Y đứng yên tại chỗ, ánh mắt không chớp, lặng lẽ quan sát người đàn ông đã xuất hiện trong những tưởng tượng của nàng từ khi năm tuổi - kẻ được xem như địch nhân.
Người đang ngồi trên đài các ấy so với hình ảnh trong ký ức của nàng gần như không hề thay đổi.
Năm đó, Cừu Thứ đặt chân đến Lâm An, mở tiệc tại lầu hai Ngọc Xuyên Lâu, chiêu đãi cả nhà Tô Tích Ngọc.
Khi ấy, Tô Diệu Y đi cùng Tô Tích Ngọc và Ngu Đinh Lan, lần đầu tiên gặp Cừu Thứ. Đó cũng là lần đầu tiên nàng bước chân vào Ngọc Xuyên Lâu và lần đầu tiên nhìn thấy một người như ông ta.
Ông ta nói chuyện rất có phong thái, trong lời nói chứa đầy những điều mới mẻ. Những thứ mà ông ta dùng, những món đồ mà ông ta nhắc đến, tất cả đều là những thứ mà Tô Diệu Y chưa từng thấy qua.
Có lẽ giữa bữa tiệc ấy, giữa những kẻ trưởng thành kia có ẩn chứa bao toan tính ngầm, nhưng một đứa trẻ năm tuổi như nàng hoàn toàn không hay biết. Khi ấy, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy Cừu Thứ là một người vô cùng hiểu biết, trên đời này dường như không có chuyện gì mà ông ta không rõ.
Khi yến tiệc kết thúc, nàng vì một câu nói vô tư của trẻ con - rằng sau này cũng muốn trở thành một nữ chưởng quầy tài giỏi, đi theo Cừu Thứ học buôn bán - mà được ông ta tặng cho một bàn tính nhỏ bằng vàng.
Lần tiếp theo gặp lại Cừu Thứ, đó là ở bến tàu.
Tô Tích Ngọc không cho nàng ra ngoài, nhưng nàng vẫn trèo cửa sổ trốn đi, chạy một mạch đến bến tàu.
Đến nơi, vừa vặn thấy thuyền của Cừu gia đang rời bến.
Trên đầu thuyền, Ngu Đinh Lan và Cừu Thứ đứng cạnh nhau, thân hình kề sát, tình ý miên man.
Cũng trong ngày hôm đó, bàn tính vàng kia bị nàng hung hăng ném xuống dòng sông đang cuộn trào…
“Người ngồi giữa kia chính là Cừu cẩu.”
Sợ nàng không nhận ra, Lăng Trường Phong ghé sát tai nàng, hạ giọng nhắc nhở.
Tô Diệu Y hoàn hồn, không để lộ cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu. Sau đó, nàng tiếp tục vừa chậm rãi bước về phía lầu ngắm cảnh, vừa âm thầm so sánh Cừu Thứ với những người xung quanh.
So với một Tô Tích Ngọc ôn hòa, thư sinh, Cừu Thứ lại trầm ổn hơn, uy nghiêm hơn, thậm chí còn mang theo chút khí thế áp đảo.
So với những thành viên khác của Kỵ Hạc Quán đang ngồi cùng bàn, ông ta lại toát lên vẻ cao quý của kẻ ở địa vị trên, hoàn toàn khác biệt.
Nói cách khác, so với một thương nhân, Cừu Thứ lại có vẻ giống một người xuất thân quan lại hơn.
Nếu không phải đã từng gặp qua ông ta, nếu lúc này có người chỉ vào Cừu Thứ và bảo rằng ông ta là một quyền thần chốn triều đình, có lẽ ngay cả nàng cũng sẽ tin.
Đây… chính là lý do Ngu Đinh Lan vứt bỏ Tô Tích Ngọc, vứt bỏ cả nàng, chỉ để cùng Cừu Thứ rời đi sao?
“Tô nương tử, xin chờ một chút, tiểu nhân sẽ lên báo ngay.”
Người hầu dẫn đường cung kính cúi chào, sau đó nhanh chóng bước lên lầu hai, để lại Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong đứng dưới hiên lầu của gác ngắm cảnh.
Đúng lúc này, một tiếng hô vang từ sân đánh cúc tràng vọng lại, thu hút sự chú ý của cả hai.
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn sang, chỉ thấy một đội cầu thủ quấn khăn đỏ trên trán đang hò reo vui mừng.
“Hôm nay là đội nào đấu mã cầu vậy?”
Lăng Trường Phong quay sang hỏi hai gia nhân đang đứng xem náo nhiệt.
Lời còn chưa dứt, giọng người xướng trận từ xa đã truyền đến:
“Cừu thị ghi điểm, lên một bậc!”
“Hôm nay là đội mã cầu của Cừu gia ra sân, mấy vị lão bản của Kỵ Hạc Quán mỗi người dẫn một đội đến khiêu chiến.”
Một gia nhân vẻ mặt đầy kiêu hãnh đáp: "Giờ đội chúng ta đã thắng liền bốn trận, giúp lão gia thắng không ít tiền cược đâu!”
Lăng Trường Phong nhìn vào sân, khẽ khịt mũi tỏ vẻ xem thường.
Tô Diệu Y trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
“Chư vị Kỵ Hạc Quán đều là những người có gia thế, vậy khoản tiền cược này… chắc không đơn giản chỉ là bạc nhỉ?”
“Hẳn là vậy… Hình như không phải cửa hàng thì cũng là vườn tược.”
Khóe môi Tô Diệu Y khẽ nhếch lên: "Thế thì thú vị đây.”
Nàng quay sang nhìn Lăng Trường Phong:
“Ngươi biết chơi mã cầu không?”
Lăng Trường Phong lập tức hất cằm, khóe môi nhếch lên đầy đắc ý, trông chẳng khác nào một con công kiêu ngạo xòe đuôi.
“Mấy tên bên Cừu gia ấy à? Cộng hết lại cũng chẳng phải đối thủ của ta!”
Tô Diệu Y nhướn mày, còn chưa kịp cân nhắc xem lời này có mấy phần thật, mấy phần khoác lác, thì từ trên lầu chợt vọng xuống tiếng bước chân vội vã.
Nàng quay đầu nhìn về phía cầu thang, cứ nghĩ là gia nhân vừa rồi đã quay lại, nhưng không ngờ lọt vào tầm mắt nàng lại là một bóng dáng khoác áo xanh biếc.
“Tiểu Diệu Y?”
Cừu Thứ đích thân đi xuống, sải bước nhanh về phía nàng, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Tô Diệu Y như thể bị gai nhọn đ.â.m phải, theo phản xạ lùi về sau mấy bước, gương mặt hiện rõ sự chán ghét không che giấu nổi.
Nhận thấy điều gì đó, Lăng Trường Phong lập tức bước lên chắn trước mặt nàng, ngăn Cừu Thứ tiến thêm một bước.
Thực ra, y cũng không cần phải cản.
Vì ngay khi chạm phải ánh mắt của Tô Diệu Y, Cừu Thứ liền sững lại, nụ cười trên môi cũng thoáng chùng xuống.
Lùi lại sau Lăng Trường Phong một chút, Tô Diệu Y nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, cố kìm nén sự sắc bén và địch ý vừa bộc lộ. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình thản nhìn Cừu Thứ, giọng điệu khách khí nhưng ẩn chứa sự xa cách:
“Cừu lão bản, vãn bối được đặt chân vào Tùng Phong Uyển đã là tam sinh hữu hạnh. Không biết có tài đức gì mà khiến ngài phải đích thân xuống lầu nghênh đón?”
Cừu Thứ im lặng một lát, rồi vẫn nở nụ cười, như thể hoàn toàn không nhận ra sự đối địch trong lời nàng. Nhưng khi mở miệng, cách xưng hô đã thay đổi.
“Tô lão bản. Tiểu cô nương năm xưa từng mong theo ta học buôn bán, nay đã trở thành chủ nhân một tiệm sách, đủ sức tự mình gánh vác một phương.”
Ánh mắt Cừu Thứ dừng trên khuôn mặt Tô Diệu Y một lúc lâu rồi mới dời đi, chuyển sang nhìn Lăng Trường Phong - kẻ đang trừng mắt giận dữ với mình.
“Đã lâu không gặp, Lăng hiền chất.”
Giọng nói trầm ổn, thần thái tự nhiên, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu không biết rõ ngọn nguồn, ai mà đoán được ông ta chính là kẻ đã ngấm ngầm chiếm đoạt gia sản Lăng gia, đẩy Lăng Trường Phong ra khỏi cửa?
“Đừng giả bộ thân thiết mà gọi ta như vậy!”
Lăng Trường Phong không giống Tô Diệu Y, y xưa nay không biết nói lời hai mặt. Nhưng trong mắt Cừu Thứ, dáng vẻ này chẳng khác nào một con thú nhỏ giương nanh múa vuốt, chẳng có chút sát thương nào.
Cừu Thứ quay sang Tô Diệu Y, nhìn gương mặt có sáu bảy phần giống Ngu Đinh Lan, ánh mắt chợt trở nên mềm mỏng hơn.
“Hai người các ngươi tìm đến Tùng Phong Uyển, là vì chuyện gì?”
Tô Diệu Y đưa mắt nhìn quanh một vòng, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng nói nửa đùa nửa thật:
“Chuyện này ngài định bàn ngay tại đây sao? Cừu lão bản không thể mời chúng ta lên lầu uống chén trà trước đã?”
Lời vừa thốt ra, đám hạ nhân nhà họ Cừu đồng loạt quay sang nhìn nàng, ánh mắt vừa khó chịu vừa coi khinh. Trên lầu toàn là phú thương quyền quý của Kỵ Hạc Quán, há có thể gặp là gặp?
Cừu Thứ trầm ngâm, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
Thấy vậy, Tô Diệu Y lại càng cười tươi hơn, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa gai nhọn:
“Hay là Cừu lão bản sợ chúng ta nói ra điều không nên nói, làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của ngài?”
Một tên hạ nhân có vẻ không kiềm chế được, định bước lên ngăn cản nhưng bị Cừu Thứ giơ tay ngăn lại.
“Đi theo ta.”
Nói xong, ông ta xoay người đi thẳng lên lầu.
Tô Diệu Y và Lăng Trường Phong liếc nhìn nhau rồi lập tức theo sau.
Ở lầu hai, đám hành đầu của Kỵ Hạc Quán vốn đang say sưa đánh cờ trong sân, nhưng từ lúc Cừu Thứ rời đi, tâm trí bọn họ đã chẳng còn ở ván cờ nữa. Ai nấy đều thấp giọng bàn tán, đoán xem rốt cuộc dưới lầu có vị khách quý nào mà có thể khiến Cừu đại lão bản phải vội vàng rời tiệc như vậy.
Nghe tiếng bước chân vọng đến, những người đứng đầu Kỵ Hạc Quán cuối cùng cũng không kìm được, đồng loạt đứng dậy, trên mặt nở nụ cười khách sáo, bước lên nghênh đón “khách quý” của hôm nay.
Thế nhưng, theo sau Cừu Thứ lại là hai người trẻ tuổi, chỉ có vẻ ngoài coi như dễ nhìn, còn cách ăn mặc lại vô cùng bình thường.
Không khí thoáng chốc cứng lại, mọi người đều kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Một người cuối cùng cũng lên tiếng dò hỏi:
“Cừu huynh, hai vị đây là…”
Cừu Thứ nghiêng người, để tất cả mọi người có thể thấy rõ Tô Diệu Y, rồi chậm rãi nói:
“Vị này chính là Tô lão bản của Tri Vi Đường ở Lâm An.”
Tô Diệu Y tiến lên hành lễ:
“Vãn bối Tô Diệu Y, xin ra mắt các vị tiền bối.”
Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người lại càng thêm phần kinh ngạc. Họ đưa mắt nhìn nhau, giọng điệu trở nên đầy ẩn ý:
“Tri Vi Đường ở Lâm An à? Quả thật nghe danh tiếng đã lâu…”
Tô Diệu Y làm ra vẻ ngạc nhiên, dù trong lòng biết rõ, nhưng vẫn giả vờ dò hỏi:
“Tri Vi Đường chẳng qua chỉ là một tiệm sách nhỏ, kiếm chút lãi mọn để duy trì, đâu có danh tiếng gì mà khiến các vị tiền bối kính nể như vậy?”
Một vị lão giả râu tóc bạc phơ lên tiếng:
“Năm ngoái, Thánh Thượng đích thân ban một câu đối cho Tri Vi Đường. Chuyện lớn như vậy, cả thành Biện Kinh đều truyền tai nhau, lẽ nào chúng ta lại không biết?”
Lời thì nói vậy, nhưng ai nấy trong lòng đều hiểu rõ. Một bức câu đối do hoàng đế ngự tứ, dù từ Biện Kinh gửi tới Lâm An, cũng chưa đủ để khiến Kỵ Hạc Quán phải để mắt đến một tiệm sách nhỏ. Điều thực sự khiến họ quan tâm đến ba chữ “Tri Vi Đường”… chính là tin tức chấn động về Từ Ấu Trang thời gian gần đây!
Dĩ nhiên, ở Tùng Phong Uyển này, không ai lại dại dột nhắc đến chuyện đó vào lúc này.
Sau khi giới thiệu xong Tô Diệu Y, đến lượt Lăng Trường Phong.
“Vị này chính là…”
Cừu Thứ cố ý dừng lại một chút.
Sợ hắn sẽ thốt ra thân phận "thiếu gia Lăng gia" để khiến mình mất mặt, Lăng Trường Phong lập tức chen vào trước:
“Ta chỉ là một kẻ tầm thường chuyên chạm khắc gỗ, hôm nay đi theo chủ nhân đến đây mà thôi.”
Không gian trên lầu hai chợt im lặng hẳn.
Tô Diệu Y mới đến Biện Kinh không lâu, khi Tân quản sự gọi nàng là “đại tiểu thư,” nhóm người đứng đầu Kỵ Hạc Quán vẫn còn đang ở Tùng Phong Uyển. Vì vậy, họ chưa kịp nhận ra mối quan hệ giữa Cừu Thứ và nàng, chỉ cho rằng Tô Diệu Y chẳng qua là một con “bọ ngựa,” sớm muộn gì cũng bị “ve sầu” nghiền nát.
Một con “bọ ngựa” lại đi cùng một kẻ còn chẳng bằng “bọ ngựa”… Vậy mà Cừu Thứ không những để hai người đó vào Tùng Phong Uyển, còn đặc biệt dẫn đến trước mặt bọn họ… Rốt cuộc là có ý gì?
Trong lúc những kẻ có kinh nghiệm nhất vẫn còn chưa hiểu ra sao, thì Tô Diệu Y đã mở miệng, bày tỏ mục đích của mình:
“Nghe nói hôm nay các vị tiền bối Kỵ Hạc Quán tổ chức một trận mã cầu tại Tùng Phong Uyển, phần thưởng vô cùng hậu hĩnh. Vì vậy, vãn bối đặc biệt đến đây để góp vui, mong có thể giúp trận mã cầu này càng thêm kịch tính.”
Nghe đến đây, những người đứng đầu Kỵ Hạc Quán lập tức hứng thú hẳn lên, đồng loạt hỏi:
“Nói thử xem?”
"Ta mang đến một cao thủ mã cầu!"
Vừa nói, Tô Diệu Y vừa kéo Lăng Trường Phong từ phía sau ra, đẩy y lên trước: "Hắn chính là vị tướng quân bất bại, từng một mình đấu mười người ở sân mã cầu Lâm An!"
Lăng Trường Phong: "..."
Bị đẩy lên bất ngờ, Lăng Trường Phong bỗng thấy có điềm chẳng lành. Nhưng vào lúc này, dù thế nào y cũng không thể phá hỏng màn giới thiệu của Tô Diệu Y. Vì thế, y lập tức phối hợp, chắp tay thi lễ với mọi người: "Chính là tại hạ."
"Nghe nói các vị tiền bối cùng Cừu lão bản thường giao đấu trên sân mã cầu, nhưng thắng lợi không dễ dàng gì. Nay có trận cầu đảo ngược, chẳng hay có hứng thú không? Hôm nay ta đặc biệt mời đến vị cầu vương giỏi nhất Lâm An, để các vị thử sức một phen, lấy hên cầu tài!"
Dù không đoán được dụng ý của Tô Diệu Y, nhưng vì tò mò về nàng và Cừu Thứ, cũng như khát khao thắng một trận, đám người trên lầu ai nấy đều sáng mắt, liên tục gật đầu tán thưởng ý tưởng của nàng.
Nhưng chỉ họ đồng ý thì chưa đủ.
Tô Diệu Y chậm rãi quay sang Cừu Thứ, nở nụ cười như có như không: "Không biết Cừu lão bản có để bụng không?"
Cừu Thứ thong thả vuốt ngọc ban chỉ trên ngón trỏ, hờ hững đáp: "Cứ tự nhiên."
"Cừu lão bản quả nhiên là người rộng lượng."
Buông một câu khen có lệ, Tô Diệu Y liền đích thân dẫn Lăng Trường Phong xuống lầu. Khi đến chỗ vắng người, nàng mới hạ giọng, nhanh chóng phun ra một câu: "Nếu những gì ban nãy ngươi nói là tự biên tự diễn, ngươi nhất định phải chết."
Lăng Trường Phong rùng mình, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Ta lâu lắm rồi không chơi mã cầu, tay nghề có chút đi xuống là chuyện bình thường mà…"
Tô Diệu Y nhướng mày, vừa định giơ tay, Lăng Trường Phong đã nhanh nhẹn nhét thanh Hắc Thanh kiếm vào tay nàng, sau đó sải bước dài, nhảy phắt ra ngoài.
Đúng lúc đó, gia nhân dắt ngựa đến. Lăng Trường Phong nhanh chóng túm lấy dây cương, tung người nhảy lên, động tác dứt khoát mà tiêu sái. Y giơ tay buộc chặt chiếc khăn lam trên trán, nhận lấy nguyệt trượng từ gia nhân.
Ngồi trên lưng ngựa cao cao, y ngoái lại nhìn Tô Diệu Y, ánh mắt tràn đầy tự tin. Dáng vẻ thấp thỏm ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nụ cười có phần ngông nghênh:
"Dọa ngươi thôi! Yên tâm, dù mấy năm chưa chạm đến nguyệt trượng, thì tiểu gia đây cũng có thể đánh bọn họ đến người ngã ngựa đổ!"
Khuôn mặt thanh xuân tràn đầy khí phách, đôi mắt sáng ngời như ánh mặt trời giữa trời hạ, khiến Tô Diệu Y bỗng chốc hoa mắt, lòng hơi rối loạn, không dám nhìn thẳng.
"Tô Diệu Y, nhìn cho kỹ!"
Lăng Trường Phong kiêu ngạo mà dõng dạc hô: "Xem ta làm thế nào giúp ngươi hạ bệ Cừu Thứ!"
Dứt lời, cổ tay y khẽ xoay, nhẹ nhàng vung nguyệt trượng vài vòng trên không. Sau đó, y kéo dây cương, thúc ngựa lao vút vào sân đấu.