Ngu Đinh Lan ngẩn người, nhưng chẳng suy nghĩ lâu, ngược lại bất đắc dĩ khẽ quát: "Nha đầu này, chữ to còn không biết viết, lại còn tưởng là tên ta…”
Tỳ nữ vội vàng, nóng nảy giải thích, nhanh chóng tháo phúc bài xuống, đưa cho Ngu Đinh Lan: "Nô tỳ tuy không biết chữ, nhưng chữ ‘Cừu’ vẫn nhận ra được! Phu nhân, ngài xem thử!”
Ngu Đinh Lan cuối cùng cũng cúi mắt nhìn vào phúc bài.
Như lời tỳ nữ nói, trên phúc bài thật sự có ba chữ “Cừu phu nhân” và mặt sau là dòng chữ “Vô có tai cữu, duy khang duy thọ”.
Con ngươi màu nâu nhạt của Ngu Đinh Lan thoáng chốc co lại, bà không thể tin được mà giật lấy phúc bài, một lần nữa vuốt ve dòng chữ mới viết trên đó, lòng bàn tay không cẩn thận dính vào lớp mực chưa khô.
Mãi cho đến khi xác nhận rằng đây chính là phúc bài mà Tô Diệu Y mới treo lên, chữ viết trên phúc bài này hoàn toàn giống với những phúc bài trước đó, Ngu Đinh Lan trong lòng mới dần lộ ra một tia vui mừng. Vẻ lạnh lùng xưa nay, giờ phút này như tuyết tan dưới ánh nắng mặt trời.
“Các người sao có thể tùy tiện động đến phúc bài của người khác?”
Một giọng nữ trong trẻo đột ngột vang lên từ phía sau.
Ngu Đinh Lan giật mình, quay lại, nhìn thấy Tô Diệu Y vừa mới rời đi lại quay lại, đôi mày đẹp nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào phúc bài trong tay bà.
“Diệu Y…”
Ngu Đinh Lan khẽ giật giật môi, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tô Diệu Y cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, đối diện với ánh mắt của bà. Dường như không nghĩ rằng mình lại gặp Ngu Đinh Lan ở đây, nàng có chút luống cuống, đứng im không nhúc nhích, mắt vẫn không rời khỏi Ngu Đinh Lan khi bà bước nhanh lại gần.
“…”
Mặc dù tối qua đã lặp đi lặp lại trong đầu về cuộc gặp này không biết bao nhiêu lần, mặc dù nàng tự cho rằng đã chuẩn bị sẵn sàng về mặt tâm lý, nhưng đến khi đối mặt với khoảnh khắc hội ngộ, Tô Diệu Y mới nhận ra đã đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình.
Khi Ngu Đinh Lan bước đến gần, nắm lấy tấm phúc bài và ôm chặt nàng vào lòng, cả người Tô Diệu Y bỗng chốc chao đảo.
Đó là cái ôm mà nàng đã không nhận được suốt mười mấy năm qua, một cái ôm của mẹ. Trong khoảnh khắc đó, nàng gần như muốn theo bản năng giơ tay lên, ôm lại Ngu Đinh Lan.
Nhưng ngay khi ý niệm đó mới vừa chớm nở, nàng liền tỉnh táo lại ngay lập tức, bóp nghẹt xúc động trong chớp mắt.
Ngu Đinh Lan đã không còn là mẹ nàng.
Kể từ khi bà bỏ rơi nàng rời khỏi Lâm An một năm về trước, Ngu Đinh Lan không còn là mẹ nữa, mà là kẻ phản bội, là kẻ thù, là thứ gì đó mà nàng mãi mãi không thể xóa nhòa trong lòng.
Hôm nay, nàng treo tấm phúc bài này lên, không phải vì muốn nối lại tình cảm mẹ con, mà đơn giản chỉ là một bước trong kế hoạch, một bước mà nàng phải đi qua để tiến vào Kỵ Hạc Quán.
Ngu Đinh Lan vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc, vội vã ôm chặt Tô Diệu Y vào lòng, đau lòng nói: “Diệu Y, là mẹ không tốt. Mẹ đã nghĩ rằng con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ…”
Tô Diệu Y nắm chặt tay, cắn răng kiềm chế, nhưng nàng vẫn không thể ngừng run rẩy.
Cuối cùng, nàng vẫn đi cùng Ngu Đinh Lan về Cừu gia.
Tuy nhiên, suốt quãng đường, không khí giữa hai mẹ con vô cùng căng thẳng và yên lặng.
Tô Diệu Y biết rằng mình nên nói gì đó, nên tìm cách giải tỏa những hiểu lầm, để mọi thứ trở nên thật hơn, nhưng nàng không chỉ đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình, mà còn đánh giá quá cao khả năng diễn xuất của chính mình. Những lời tha thứ, những nỗi niềm nhớ thương mẹ mà nàng vốn muốn nói, giờ phút này không thể thốt ra, vì thế nàng chỉ lặng im suốt quãng đường.
Ngu Đinh Lan vốn là người tính tình lạnh lùng, lúc đầu chỉ hỏi vài câu nhưng nhận được sự đáp lại lạnh nhạt từ Tô Diệu Y, khiến nỗi vui mừng và kích động của bà dần dần lắng xuống.
Hai mẹ con không ai nói câu nào, trên xe, những tỳ nữ của Cừu gia không nhịn được liếc nhìn nhau, rồi lại nhìn vào trong xe, không hiểu ra sao.
Mười mấy năm xa cách, hôm nay hai người gặp lại nhau tại chùa Đại Tướng Quốc. Một người, cả năm qua luôn mong ước cho con gái có được phúc đức, còn một người, dù không nói ra, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ thương mẹ. Mọi người tưởng rằng họ sẽ ôm nhau, khóc lóc thổn thức, không ngờ lại bình tĩnh đến vậy.
Thật kỳ lạ.
Khi xe ngựa rời khỏi con phố nhộn nhịp, đi qua những quầy hàng rong, Ngu Đinh Lan đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó, ra hiệu cho xe dừng lại. Bà liếc nhìn Tô Diệu Y, rồi ra lệnh cho tỳ nữ kéo màn xe lên: "Đi mua chút bánh ong đường.”
Tô Diệu Y chỉ nghĩ rằng Ngu Đinh Lan mua cho bản thân, nên không để tâm, chỉ lẳng lặng cụp mi, rũ mắt ngồi ở một bên.
Cho đến khi một tỳ nữ đưa vào xe một túi bánh ong đường, Ngu Đinh Lan nhận lấy, rồi lại đưa cho nàng: "Bánh ong đường, khi còn nhỏ con rất thích ăn...”
Tô Diệu Y giật mình, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta không nhớ rõ.”
Đây không phải là nàng cố tình dùng lời nói để tránh né Ngu Đinh Lan, mà thật sự là nàng đã quên, quên sạch sẽ. Nàng chỉ nhớ rằng, từ rất lâu trước đây, không biết từ lúc nào, mình đã bắt đầu cảm thấy chán ghét đồ ngọt.
Ngu Đinh Lan khựng tay giữa không trung, có chút cứng đờ: "Bây giờ không thích ăn nữa sao?”
“Đúng vậy.”
Trong mắt Ngu Đinh Lan thoáng hiện chút thất vọng, nhưng ngay sau đó, Tô Diệu Y vẫn duỗi tay nhận lấy túi bánh ong đường, ánh mắt khẽ lóe lên: "Tô An An thích, ta mang về cho nó.”
Một lúc sau, nàng khẽ nói thêm một câu: "... Cảm ơn mẫu thân.”
Cuối cùng cũng nghe thấy Tô Diệu Y gọi mình là mẫu thân, nhưng Ngu Đinh Lan lại không hề vui mừng. Bà im lặng nhìn nàng một hồi lâu, rồi mới thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng bảo xa phu dẹp đường về phủ.
Bên ngoài Cừu Thứ đang bàn chuyện làm ăn, nghe nói Ngu Đinh Lan gặp Tô Diệu Y ở chùa Đại Tướng Quốc, còn đưa tin về cho Cừu phủ, thế là vội vã kết thúc buổi giao thiệp, nhanh chóng trở về.
Khi ông ta trở về, Tô Diệu Y đang ngồi cùng Ngu Đinh Lan ở hậu viện, trong một đình lâm thủy, thả câu.
Thực ra, Tô Diệu Y không biết câu cá, cũng chẳng có hứng thú với việc đó. Nàng luôn cảm thấy hoạt động này vừa không thú vị lại lãng phí thời gian. Nhưng hôm nay, từ trong vườn bước ra, một ý tưởng bỗng nhiên lóe lên trong đầu, và nàng quyết định coi đó là một cơ hội để cứu vãn tình hình!
Khi thả câu, nàng không nói chuyện với Ngu Đinh Lan, cũng không sợ bị phát hiện, cứ thoải mái mà thả câu.
Khi Ngu Đinh Lan câu được con cá đầu tiên, Tô Diệu Y trong lòng bắt đầu tính toán diện tích đất đai của Cừu phủ; khi Ngu Đinh Lan câu được con cá thứ hai, nàng lại tự tính xem mình sẽ phải phấn đấu bao nhiêu năm nữa mới có thể mua được Cừu phủ; khi Ngu Đinh Lan câu được con cá thứ ba, nàng đột nhiên cảm thấy bi quan, nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chẳng sống đủ lâu để đạt được mục tiêu này...
“Tiểu thư! Đại tiểu thư!”
Một tỳ nữ bỗng nhiên gọi nhỏ và vội vã chạy đến gần nàng.
Tô Diệu Y tỉnh táo lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn tỳ nữ một cái.
Tỳ nữ chỉ vào cần câu: "Câu… Câu được cá rồi!”
Tô Diệu Y lúc này mới nhận ra, quay lại nhìn, quả nhiên thấy có chút động tĩnh trên mặt nước. Nàng vội vàng nâng cần câu lên, nhưng đã muộn, cá đã không còn, chỉ còn lại mặt nước lặng im.
“Thiếu một chút nữa, tiếc quá...”
Tỳ nữ tiếc nuối thở dài.
Tô Diệu Y không để bụng, lại thả cần câu xuống nước. Tỳ nữ định lên tiếng nhắc nhở, nhưng đúng lúc này, Ngu Đinh Lan lại nâng cần câu lên và câu được một con cá.
Bọn tỳ nữ vây quanh, hoan hô và vội vàng chạy đến, luống cuống lấy con cá xuống rồi ném vào thùng.
Tô Diệu Y liếc mắt nhìn, chỉ thấy thùng của Ngu Đinh Lan đã đầy cá, còn thùng của nàng thì trống rỗng.
Ngu Đinh Lan thu cần câu lại, cũng nhìn về phía Tô Diệu Y: "Con bây giờ tính tình thật sự điềm tĩnh hơn trước nhiều… Khi còn nhỏ tập viết, con có thể ngồi một canh giờ không nhúc nhích, giờ lại có thể ngồi đây cả buổi trưa.”
Tô Diệu Y nhìn chăm chú vào mặt nước, miệng lẩm bẩm: "Đối nhân xử thế, phải giữ tâm tĩnh, đừng để ngoại vật làm lung lay. Đây là cha dạy ta.”
Ngu Đinh Lan im lặng một lát, rồi hỏi: “Câu cá không bỏ mồi câu, có phải là Tô Tích Ngọc dạy con không?”
Tô Diệu Y: “...”
Tô Diệu Y ngạc nhiên đến mức không thể trả lời. Khi còn nhỏ, những người dân trong làng thường nói nàng còn nhỏ mà lời lẽ sắc bén, chẳng giống chút nào với Tô Tích Ngọc dịu dàng ôn hòa. Bây giờ nàng mới nhận ra, hóa ra chính bản thân mình, những lời nói cay nghiệt không chút kiêng nể là do học từ Ngu Đinh Lan.
Tô Diệu Y cau mày, cố chấp tiếp tục câu cá: "Cái này gọi là nguyện giả thượng câu*.”
*Nguyện giả thượng câu (願者上鈎) là một câu thành ngữ gốc Hán, có nghĩa đen là: "Người tự nguyện thì sẽ mắc câu".
Nghĩa bóng: Câu này thường được dùng với ý ai đã tự nguyện thì đừng than phiền khi rơi vào tình huống nào đó, hoặc khi ai đó “tự dính” vào một việc gì đó, dù biết rõ hậu quả hoặc bản chất, nhưng vẫn chủ động bước vào.
Ngu Đinh Lan cười khẽ, khóe môi nhếch lên, nhìn ra ngoài đình, nơi gió thổi làm mặt nước gợn nhẹ: "Chắc là trong hồ nước này không có loại cá vụng về như thế.”
Đúng lúc đó, một tỳ nữ vội vã bước tới, nhìn thoáng qua Tô Diệu Y, rồi lại bước tới gần Ngu Đinh Lan, thì thầm vào tai bà điều gì đó.
Tô Diệu Y thoáng nghe thấy từ "Lão gia", môi nhếch một chút.
Tỳ nữ đứng dậy, Ngu Đinh Lan cũng nhìn Tô Diệu Y một cái, dường như có chút chần chừ.
Tô Diệu Y quay đầu: "Là Cừu lão bản về phủ sao?”
Thấy nàng đã đoán ra, Ngu Đinh Lan cũng không che giấu: "Đúng. Nhưng ông ấy không biết con có muốn gặp hay không, nên không dám tùy tiện tới.”
Tô Diệu Y khẽ mím môi, thu lại cần câu.
Nàng không muốn gặp, nhưng làm sao không muốn gặp được?
Nàng chỉ muốn câu cá, chẳng phải là đã câu được rồi sao?
“Đây là Cừu phủ, ông ấy là chủ, còn ta là khách. Liệu có khách nào đuổi chủ đi không?”
Tô Diệu Y buông mắt xuống, vừa làm động tác câu cá lại vừa lên tiếng, giọng điệu không cảm xúc: "Mấy năm nay ta vô tri, luôn coi ông ấy là kẻ thù. Khi chưa tới Biện Kinh, ta còn cố tình lan truyền chuyện về Từ Ấu Trang cho mọi người đều biết, rồi còn tới Tùng Phong Uyển khiêu khích ông ấy, nói ra những lời khó nghe...”
“Con còn đi qua Tùng Phong Uyển à?”
Ngu Đinh Lan có chút ngạc nhiên.
Hiển nhiên, Cừu Thứ vẫn chưa kể với bà về việc đã đi qua Tùng Phong Uyển, cũng như những điều vô lý khác.
Tô Diệu Y ánh mắt thoáng chốc thay đổi, gật đầu một cái.
Ngu Đinh Lan như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi lên tiếng:
“Ông ấy sẽ không so đo với con, một tiểu bối đâu. Nếu thật sự có chuyện gì, sao ông ấy lại có thể công khai đưa lễ vật đến cho con tại Tri Vi Đường như vậy?”
Tô Diệu Y khẽ hạ mi, cố tình nhẹ giọng:
“Ta biết, ông ấy đối đãi tốt với ta là vì bà. Nhưng dù sao, ta cũng đã làm những việc đó, nói những lời đó, sao ông ấy lại không có chút khúc mắc nào trong lòng chứ?”
Ngu Đinh Lan lúc này mới nhẹ nhàng cười, duỗi tay xoa xoa tóc mai của Tô Diệu Y, vừa vuốt tóc, miệng lưỡi chắc chắn nói:
“Yên tâm, ông ấy sẽ không đâu.”
Tô Diệu Y im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Vậy bảo ông ấy đến đây đi. Thật ra, Tri Vi Đường có được như ngày hôm nay, ít nhiều cũng có sự trợ giúp từ Cừu phủ, ta cũng nên cảm ơn Cừu lão bản.”
Ngu Đinh Lan quay đầu ra hiệu cho tỳ nữ đi mời Cừu Thứ đến.
Cừu Thứ thực ra đã đến từ lâu, nhưng vì không muốn quấy rầy mẹ con họ, ông chỉ đứng đợi cách đó không xa, sai người truyền lời.
Sau khi được cho phép, Cừu Thứ nhanh chóng xuất hiện ngoài đình.
“Hôm nay xuân về, cảnh đẹp như vậy, thật đúng là một ngày lý tưởng để câu cá.”
Cừu Thứ cười bước vào: "Chỉ mong ta không làm phiền hai vị đang thưởng thức nhã hứng.”
Tô Diệu Y đặt cần câu xuống, đứng lên, có chút không tự nhiên cúi đầu hành lễ:
“Cừu hành đầu.”
Đây là lần đầu tiên Tô Diệu Y hành lễ với Cừu Thứ như vậy, khác xa với hình ảnh mạnh mẽ, quyết đoán lúc trước ở Tùng Phong Uyển, khi đó nàng còn giấu d.a.o trong tay và có thái độ kiên quyết.
Cừu Thứ thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh: "Đây là nhà của con, không cần khách khí như vậy. Nếu con muốn, có thể gọi ta là kế thúc, nếu không, chỉ cần gọi tên ta cũng được.”
Tô Diệu Y khẽ uốn người, rồi gọi:
“… Kế thúc.”
Cừu Thứ cười vui vẻ, nhìn qua Ngu Đinh Lan và Tô Diệu Y đang ngồi bên cạnh sọt cá, rồi nói:
“Thế nào, cá trong sọt của Diệu Y đã nhảy vào sọt của phu nhân rồi sao?”
Ngu Đinh Lan nhướng mày đáp:
“Chàng không khỏi quá coi thường ta rồi.”
“Vậy…”
“Ta không biết câu cá.”
Tô Diệu Y đáp: "Mã cầu, câu cá, đ.ấ.m hoàn, những thứ đó đều là thú vui của các gia đình phú quý. Ta không biết, cũng chưa ai dạy ta. Trước kia ở Lâu huyện, hay khi ở Lâm An, ta không cảm thấy có gì, không ngờ khi đến Biện Kinh, lại không quen với những thú tao nhã này, thậm chí ngay cả vì công việc cũng không làm được…”
Vừa nghe xong lời này, Ngu Đinh Lan và Cừu Thứ nhìn nhau, sắc mặt đều có phần phức tạp.
“Những chuyện đó chỉ là chút vặt vãnh, không phải là bản chất của kinh thương.”
Sau một lúc lâu, Cừu Thứ mới nhẹ nhàng nói: “Diệu Y, con có tài năng thiên bẩm, chỉ cần tìm đúng hướng rồi sau đó phát huy. Những tài nghệ đó đối với con mà nói chỉ là phô trương mà thôi. Nếu con thật sự muốn học, ta có thể dạy.”
“Thật sao?”
“Chắc chắn rồi. Mẫu thân của con ở đây, chẳng lẽ ta còn dám lừa con sao?”
Tô Diệu Y nhìn có vẻ vui mừng: "Lăng Trường Phong từng nói với ta, hắn muốn học là để trở thành học trò ưu tú của kế thúc. Nếu một ngày nào đó, ta cũng có thể giống hắn, chơi mã cầu giỏi như vậy, cũng đã đủ rồi…”
Đột nhiên như nhận ra mình vừa nói ra điều gì không nên, nàng ngừng lại, một hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Kế thúc, có một câu ta không biết có nên hỏi hay không.”
Cừu Thứ mỉm cười, ánh mắt dịu lại: "Con muốn hỏi về chuyện của Lăng gia đúng không?”
Tô Diệu Y gật đầu, nói:
"Trước kia, ta có chút hiểu lầm với kế thúc, cho nên những gì Lăng Trường Phong nói, ta đều tin. Nhưng khi đến Biện Kinh rồi, ta lại cảm thấy kế thúc không phải kiểu người sẽ đoạt gia tài của người khác, cũng không phải người vô đạo như vậy..."
"Diệu Y."
Cừu Thứ chưa kịp lên tiếng, Ngu Đinh Lan đã nói trước:
"Chuyện của Cừu gia và Lăng gia, con không cần nhúng tay vào. Con đã ở cùng Lăng gia thiếu gia cũng lâu rồi, nên hiểu rõ, hắn không phải người có thể gánh vác. Một gia nghiệp lớn như vậy mà giao cho hắn, chỉ sợ không lâu sau sẽ thất bại."
Tô Diệu Y trong lòng không khỏi cười khinh bỉ tư duy của Ngu Đinh Lan, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng đáp:
"Kế thúc làm như vậy, chắc hẳn là có lý do của người. Ta không hỏi nhiều."
Cừu Thứ lại nở nụ cười, kéo Tô Diệu Y đến, nói:
"Đến đây, ta dạy con câu cá."
Tỳ nữ nhanh chóng chuẩn bị ghế ngồi trong đình. Cừu Thứ ngồi vào vị trí của Tô Diệu Y, còn nàng ngồi ở giữa Ngu Đinh Lan và Cừu Thứ. Nhìn từ xa, ba người trông thật hòa thuận và ấm áp.
Quả nhiên, việc câu cá này tốn rất nhiều thời gian.
Chẳng mấy chốc, trời đã tối đen. Tô Diệu Y thậm chí ở lại Cừu phủ dùng bữa tối, mãi đến khi Cừu phủ cho xe ngựa đưa nàng về nhà.
Nghe nói Tô Diệu Y hiện tại sống chung với Dung Giới và Lăng Trường Phong, Ngu Đinh Lan không tán thành, muốn Cừu Thứ sắp xếp một chỗ ở cho nàng, nhưng Tô Diệu Y kiên quyết từ chối.
Thấy nàng như vậy, Ngu Đinh Lan đành bỏ cuộc.
Xe ngựa dừng lại trước cổng viện của Dung Giới. Tô Diệu Y xuống xe, nhưng vẫn nhìn theo chiếc xe ngựa cho đến khi nó rẽ vào cuối con hẻm. Đột nhiên, sắc mặt nàng thay đổi, rồi bất ngờ xoay người lao tới góc tường.
Một cảm giác tê mỏi, khó chịu lan tỏa khắp cơ thể, như thể có bàn tay vô hình đẩy nàng đến tuyệt vọng, khiến nàng không thể ngừng nôn khan.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nàng mới miễn cưỡng kiềm chế được cơn buồn nôn, vịn vào tường và từ từ ngồi dậy.
Một bóng đen dài xuất hiện đột ngột, che khuất bóng dáng nàng.
Tô Diệu Y hoảng hốt, vội vã quay người thì thấy người đứng sau mình chính là Dung Giới, trong bộ quan phục.
Bóng đêm dày đặc, trong con hẻm chỉ có hai ngọn đèn lồng lơ lửng gần cửa chính. Dung Giới nhìn chằm chằm vào nàng, mặc dù thần sắc ẩn trong bóng tối, nhưng có thể đoán được là vẻ mặt trào phúng.
"..."
Tô Diệu Y tự biết mình thật khó coi, đôi mi rũ xuống, định lướt qua Dung Giới.
Nhưng khi nàng đi ngang qua, Dung Giới đã nắm lấy tay nàng.
"Ngươi hôm nay đi Cừu phủ sao?"
"..."
Tô Diệu Y không đáp, cau mày cố gắng tránh khỏi tay Dung Giới.
Dung Giới siết chặt tay, vẻ mặt có phần khẩn trương hơn, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng hơn trước, không còn cứng rắn như đêm qua hay sáng sớm.
"Ngươi thật sự muốn ép mình đến mức này sao? Cho dù không có ngươi, ta cũng sẽ tìm ra cách khác để điều tra rõ vụ án này. Hơn nữa, chuyện này không đơn giản như vậy, dù có tìm được chứng cứ, chưa chắc sẽ như ngươi mong muốn, đưa Cừu Thứ vào chỗ chết."
Tô Diệu Y nhìn thẳng vào Dung Giới, không mấy tin tưởng:
"Ngươi điều tra vụ tham ô này, là vì muốn lật đổ Biện Kinh phủ doãn Tề Chi Viễn phải không? Ta nghe nói, Tề Chi Viễn là thân tín của Lâu Nhạc. Nếu vụ tham ô này có thể kéo hắn xuống, thì Cừu Thứ chẳng qua chỉ là một thương nhân, sao có thể so với Tề Chi Viễn hay có thể chỉ lo cho mình được?"
Dung Giới hơi nhếch môi, im lặng một lúc.
Sau một khoảng thời gian, hắn chầm chậm nắm lấy cổ tay Tô Diệu Y, tay hắn nhẹ nhàng kéo xuống, không hề buông tay nàng ra mà lại mở lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng đặt vật gì vào trong đó.
Tô Diệu Y ngạc nhiên nhìn xuống, chỉ thấy trong lòng bàn tay là chiếc bạch ngọc khuyên tai mà Dung Giới đã lấy đi sáng nay.
Dung Giới không nói gì, chỉ thầm thì một câu mà không thể nghe rõ.
Tô Diệu Y ngơ ngác ngước mắt lên nhìn hắn:
"Cái gì?"
Dung Giới không trả lời. Hắn không nói thêm lời nào, buông tay nàng ra, rồi xoay người vào trong viện.
Cả sân lại lặng yên, Tô Diệu Y đứng đó một lúc, rồi bất giác mở cửa viện của mình
Mãi cho đến khi về tới phòng, ngồi xuống bàn trang điểm, Tô Diệu Y mới mở tay ra, nhìn chiếc khuyên tai đã mất một lúc và lấy lại được.
Nàng nhớ lại lời nói của Dung Giới, thật ra nàng đã nghe rõ, chỉ là có chút bất ngờ.
"Ta chỉ là không muốn thấy ngươi chịu ủy khuất."
Đó là lời nói nguyên văn của Dung Giới.
Tô Diệu Y thả chiếc khuyên tai lại vào hộp trang điểm, nhẹ nhàng khép lại nắp hộp.
****
Cùng lúc đó, tại Cừu phủ.
"Hôm nay có thể cùng tiểu thư giải tỏa hiềm khích, phu nhân chắc vui lắm phải không ạ?"
Ngu Đinh Lan ngồi bên cạnh tỳ nữ, vừa mở hộp trang điểm, vừa lấy chiếc lược sừng trâu có viền vàng ra, nhẹ nhàng chải tóc. Trong lúc đó, bà cười nhìn vào gương.
Thế nhưng, trái với những gì người khác nghĩ, gương mặt Ngu Đinh Lan không có vẻ vui mừng nào, mà trái lại, bà mang vẻ nặng nề, giống như phủ một lớp sương mù dày đặc.
Tỳ nữ thấy vậy trong lòng hơi lo lắng, nhưng không dám lên tiếng. Đúng lúc đó, Cừu Thứ đẩy cửa bước vào, thấy vậy, tỳ nữ tự giác buông chiếc lược sừng trâu, lặng lẽ lui ra.
Cửa phòng vừa khép lại, Cừu Thứ đã đứng ở phía sau Ngu Đinh Lan. Ông vốn mang nụ cười trên môi, nhưng khi ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt trầm lặng của Ngu Đinh Lan, nụ cười trên môi dần tắt hẳn.
"Sao vậy?" Cừu Thứ vừa nói đùa: "Con gái đã nhận nàng rồi, sao vẫn còn vẻ mặt này? Ta nhớ rõ mấy ngày trước, nàng từng nói với ta, phải dứt khoát cắt đứt, đừng can thiệp vào Tri Vi Đường nữa. Nhưng hôm nay, nàng lại tự mình đưa Diệu Y về Cừu phủ..."
Ngu Đinh Lan ánh mắt hơi run lên, thấp giọng nói: "Ở chùa Đại Tướng Quốc, ta thấy con bé treo phúc bài cho ta, mới nghĩ nó mấy năm qua vẫn chưa hề oán hận ta."
"Vậy là đúng rồi." Cừu Thứ thở dài, đặt tay lên vai Ngu Đinh Lan: "Máu mủ tình thâm, dù sao nàng vẫn là mẹ của con bé. Có những chuyện, ta có muốn cũng không thể giúp, phải do chính nàng nói ra và tự tay làm. Ta đã từng nói, chỉ cần nàng chịu cúi đầu, mối quan hệ mẹ con của hai người chắc chắn sẽ hòa thuận."
Cừu Thứ đang nói, thì Ngu Đinh Lan đột nhiên ngẩng lên, nhìn thẳng qua lớp kính yên tĩnh trước mặt, ánh mắt xuyên qua đó, hướng về phía ông: "Chàng thật sự không nhận ra sao?"
"…"
"Con bé nói sẽ không thả câu, nhưng ta lại cảm thấy nó đã câu được rồi. Nó chỉ không muốn câu trong ao cá, cũng không dùng mồi câu mà bắt tôm bắt cá."
Dừng lại một chút, ánh mắt Ngu Đinh Lan lại mang theo chút thất vọng và ưu sầu: "Thật ra, con bé đang nhắm vào chàng."
Cừu Thứ siết c.h.ặ.t t.a.y trên vai Ngu Đinh Lan, im lặng một lúc lâu, rồi trầm giọng nói: "Không sao."
"…"
"Đinh Lan, ta vốn không xứng có con nối dõi. Nữ nhi của nàng, cũng chính là của ta. Dù con bé có mưu đồ gì, ta cũng đều có thể đáp ứng. Nói khó nghe một chút, dù ta có phải thuê Tô Diệu Y tới giúp nàng giải khuây thì sao? Chỉ cần làm nàng vui, ta luôn sẵn lòng bỏ ra mọi thứ."
Ngu Đinh Lan hình như bị động lòng, định nói gì đó, nhưng lại bị Cừu Thứ ngắt lời: "Yên tâm, con bé dù thông minh, nhưng vẫn chưa đủ sâu sắc. Ta đã sống đủ lâu, liệu còn có thể thua trong tay con bé không? Cho nên nàng cứ yên tâm tận hưởng niềm vui đoàn tụ của hai mẹ con, những chuyện khác, không cần phải lo lắng."
Sau khi trấn an Ngu Đinh Lan, Cừu Thứ rời khỏi phòng ngủ.
Trăng đã lên cao, gió thổi mạnh, bóng cây lắc lư. Ông bước đi trên hành lang, không còn vẻ nhẹ nhàng như lúc trong phòng, mà khuôn mặt trở nên nghiêm nghị hơn.
Một tùy tùng theo sau, lặng lẽ cầm đèn, bước chân nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.
Không biết đã qua bao lâu, Cừu Thứ mới cất giọng trầm thấp, vang lên trong gió đêm:
"Ngày mai bảo Tô An An đến gặp ta."
"Vâng."