Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương

Chương 77

Lăng Trường Phong siết chặt chuôi kiếm, bàn tay vô thức siết lại, cố gắng kiềm chế cơn xúc động muốn vung kiếm bổ xuống Dung Giới. Y nghiến răng, gằn từng chữ:

"Là ngươi làm! Ngươi đã giấu nàng đi rồi... Nàng đang ở đâu?"

Dung Giới nghe vậy, khẽ cười lạnh, ánh mắt thoáng vẻ châm biếm:

"Ngươi điên rồi, hay ta mới là kẻ điên?"

Hắn khoanh tay, giọng điệu hờ hững:

"Ta đường đường là gián quan triều đình, trên thì vạch tội quân vương, dưới thì đối phó đủ loại quan lại. Hiện giờ kẻ muốn trừ khử ta nhiều không kể xiết. Chẳng lẽ vào thời điểm này, ta lại tự tay dâng lên tội danh cưỡng đoạt, cướp bóc dân thường, chỉ vì một Tô Diệu Y không hơn không kém?"

Lăng Trường Phong thoáng d.a.o động, ánh mắt khẽ lay chuyển.

Đúng vậy, trước mắt y là một Dung Giới vô cùng tỉnh táo, thậm chí lý trí đến đáng sợ, hoàn toàn không giống một kẻ hành động theo cảm tính. Huống hồ, với sự khôn ngoan của hắn, chẳng lẽ không nhìn thấu cuộc hôn nhân này vốn chỉ là nước cờ của Tô Diệu Y để tiến vào Kỵ Hạc Quán, nhằm giành lấy sổ sách quan trọng sao?

Dung Giới chắc chắn cũng nhắm vào sổ sách đó…

Vậy nên, dù hắn có ghen, cũng chẳng có lý do gì để phá hủy hôn lễ này cả.

Dù trong lòng nghĩ vậy, Lăng Trường Phong vẫn không rời đi. Đột nhiên, y siết chặt chuôi kiếm, vung thẳng về phía Dung Giới!

"Công tử!"

Khuyết Vân hoảng hốt kêu lên.

Dung Giới nghiêng người né tránh. Kiếm của Lăng Trường Phong lướt qua, chỉ kịp cắt một đường mảnh trên ống tay áo hắn.

Ngay khoảnh khắc Dung Giới lùi lại, Lăng Trường Phong lập tức lao vào trong nhà chính, lật tung từng ngóc ngách tìm kiếm. Y thậm chí không chút khách khí giật mở cả tủ đứng, lật tung mọi thứ lên.

Chỉ đến khi xác nhận trong phòng không hề có dấu vết của ai, Lăng Trường Phong mới quay lại cửa, ánh mắt sắc bén nhìn Dung Giới - người từ đầu đến cuối vẫn bình thản đứng yên tại chỗ.

"Tô Diệu Y biến mất, vậy mà ngươi chẳng hề sốt ruột?"

"Dù gì ngươi cũng là quan lại triều đình, tìm một người giữa thành Biện Kinh chẳng phải chuyện khó khăn gì."

Dung Giới bình thản như cũ, giọng nói lại lạnh lẽo vô cùng:

"Ngày mai nàng đính hôn với ai, cũng không phải ta. Chuyện làm áo cưới cho kẻ khác, ta không rảnh mà làm."

Nói rồi, hắn dứt khoát đóng sầm cửa ngay trước mặt Lăng Trường Phong.

Lăng Trường Phong nghiến răng tức tối, nhưng không thể tiếp tục dây dưa. Cuối cùng, y xoay người, bước đi thật nhanh.

Nhìn theo bóng dáng Lăng Trường Phong giận dữ rời khỏi viện môn, Khuyết Vân lúc này mới giơ tay xóa đi vết m.á.u trên cổ, giữ kín như bưng rồi quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía cánh cửa phòng đóng chặt trong nhà chính.

Bên trong nhà chính, Dung Giới đã thay chiếc đạo bào bị Lăng Trường Phong cắt rách, tiện tay ném sang một bên, rồi khoác lên mình chiếc áo ngoài màu đen tuyền thêu hoa chìm. Hắn tùy ý buông vạt áo trước, chậm rãi bước về phía kệ sách phía sau.

Bàn tay thon dài như ngọc vươn ra từ tay áo, nhẹ nhàng đặt lên viên dạ minh châu khảm ở góc kệ sách rồi xoay nhẹ. Chỉ nghe một tiếng "Cùm cụp", chiếc tủ đứng mà Lăng Trường Phong vừa lục soát bỗng tự động tách ra hai bên, để lộ một đường hầm tối đen hun hút phía sau bức tường.

Dung Giới cầm một giá nến, lặng lẽ bước vào ám đạo.

Cánh tủ phía sau khép lại, căn phòng lại chìm vào tĩnh mịch.

Tiếng nến cháy tí tách vang bên tai, Tô Diệu Y nhíu mày, vẻ mặt bất an, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ngọn đuốc trên tường lay động, ánh sáng chập chờn. Đột nhiên, nàng mở bừng mắt, hốt hoảng chống tay ngồi dậy.

Nàng vừa trải qua một cơn ác mộng dài đằng đẵng. Trong mơ, nàng bị giam trong khu rừng sương mù dày đặc, không ngừng bị một con thú hung tợn bám theo như bóng với hình. Nàng chạy trốn nó suốt cả đêm, không ngừng tìm kiếm một con đường sống giữa ranh giới sinh tử. Giờ phút này, tay chân vẫn còn tê dại, cả người chẳng còn chút sức lực nào...

Tô Diệu Y xoa nhẹ thái dương, ánh mắt dừng trên chăn đệm xa lạ. Trong đầu nàng hỗn loạn, chưa thể lập tức nhận thức được tình cảnh của mình, chỉ có cảm giác bản thân ngủ quên, chẳng rõ hôm nay là ngày nào, cũng không biết mình đang ở đâu.

"Tô An An…"

Nàng khẽ hé môi, giọng khàn khàn cất tiếng: "Cho ta một ly trà…"

Lời vừa dứt, một bàn tay đã đưa tới chung trà từ phía sau.

Hơi nước ấm áp bốc lên, tạo thành một lớp sương trắng mờ ảo trước mắt nàng.

Xuyên qua màn hơi nước lượn lờ, nàng rốt cuộc nhận ra bàn tay kia - không phải của một thiếu nữ, mà là của một nam nhân trưởng thành.

Tô Diệu Y sững sờ, lập tức xoay người.

Trước mắt nàng là một gương mặt quen thuộc, lạnh lùng mà tuấn tú.

Động tác có phần mạnh bạo khiến nàng vô tình chạm vào bàn tay đang đưa trà, khiến chung trà đổ xuống. Nước trà nóng hắt lên áo ngủ của nàng, loang dần ra khu vực bên hông.

"Dung Giới?"

Hàng mi dài của Tô Diệu Y khẽ run, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.

Dung Giới cụp mắt xuống, đưa tay nhặt lại chiếc chung trà bị lật đổ trên giường. Ánh mắt hắn vô tình dừng lại trên vạt áo ướt đẫm của nàng...

Tô Diệu Y vẫn mặc nguyên bộ đồ tối qua khi chìm vào giấc ngủ. Chiếc váy dài màu tím nhạt bằng lụa sa, phần lụa bên hông ôm lấy dáng người mềm mại. Vốn dĩ vải nhẹ nhàng bồng bềnh, nhưng một khi bị nước trà thấm vào, sắc vải lập tức trở nên đậm hơn, bám sát lấy da thịt, càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn có thể ôm trọn trong một bàn tay. Mái tóc búi hờ bằng một sợi dây nhỏ, vài lọn tóc rủ xuống sau lưng, lượn sóng trên lớp váy lụa ẩm ướt, nửa che nửa hở, càng tôn lên nét quyến rũ khó tả...

Dung Giới khẽ siết chặt chén trà trong tay, sau đó bất chợt đứng dậy, bước đến bên bàn, rót thêm một ly trà cho Tô Diệu Y.

Khi hắn vừa đứng lên, ánh mắt của Tô Diệu Y cũng nhanh chóng lướt qua gian phòng mờ tối một vòng.

Đây không phải là phòng ngủ của nàng mà là một gian phòng tối, ngay cả một cánh cửa sổ cũng không có. Trong phòng chỉ có hai giá sách, một chiếc bàn, một tấm bình phong sơn đen chạm khắc ngà voi, sau bình phong là hai chiếc ghế bành. Nơi nàng đang nằm là một chiếc sập mỹ nhân bằng gỗ đàn.

Sắc mặt Tô Diệu Y thoáng biến đổi. Nàng cố nén bất an trong lòng, lập tức đứng dậy xuống giường.

"Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?"

Dung Giới đưa trà tới trước mặt nàng, giọng điềm nhiên:

"Uống một ngụm trà cho thông giọng trước đã."

Chính vẻ bình thản không gợn sóng ấy của hắn càng khiến lòng Tô Diệu Y hoảng hốt.

"Ta không uống..."

Nàng theo bản năng lùi lại một bước, tránh khỏi chén trà hắn đưa, rồi đột ngột xoay người, bước nhanh qua bình phong, muốn tìm lối ra khỏi nơi quỷ quái âm u này. Nhưng đảo mắt nhìn khắp phòng, nàng không thấy bất cứ lối thoát nào.

Khi còn đang do dự, giọng Dung Giới từ phía sau vang lên:

"Đây là mật thất trong phòng ta, chỉ có ta mới biết cách mở cơ quan để ra ngoài."

Nghe vậy, toàn thân Tô Diệu Y cứng đờ. Nàng không dám tin, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn.

Dung Giới từ sau bình phong bước ra, giữa chân mày vẫn mang nét lãnh đạm, bình tĩnh như thường ngày. Ngay cả mái tóc dài buông xuống, vạt áo xộc xệch cũng khiến hắn trông có phần lười nhác, hòa nhã hơn, không còn vẻ nghiêm nghị thường thấy.

Nhưng chính dáng vẻ ấy lại khiến Tô Diệu Y vô thức cảm nhận được một mối nguy cơ mơ hồ.

Giờ phút này, khi nhìn thấy Dung Giới tiến lại gần, nàng có cảm giác như đang đối diện với cơn ác mộng - một con mãnh thú ngủ đông sâu trong rừng thẳm...

“Vội vàng ra ngoài làm gì?”

Dung Giới vừa hỏi vừa từng bước tiến lại gần.

Tô Diệu Y bị ép đến mức không còn đường lui, đành ngã ngồi xuống chiếc ghế dựa sát tường, đôi mắt mở to nhìn Dung Giới cúi người xuống. Hắn chống tay lên tay vịn ghế, chặn kín đường thoát của nàng.

Nàng bất đắc dĩ tựa sát vào lưng ghế, ngước đầu lên liền bắt gặp ánh mắt trầm lặng của hắn. Trong đáy mắt sâu thẳm ấy, mây đen ùn ùn kéo tới, chất chứa áp lực nặng nề.

“Ngươi thật sự muốn thành thân với Lăng Trường Phong sao?”

Tô Diệu Y giật thót, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Chỉ vì một màn kịch đính hôn với Lăng Trường Phong, mà Dung Giới lại có thể lặng lẽ bắt nàng đến nơi quái quỷ này sao?

Không đúng! Hắn đâu thể chỉ vì chuyện này mà phát điên! Hay là giống lần trước với Từ Ấu Trang, hắn chỉ muốn hù dọa nàng? Hoặc có âm mưu gì khác nên mới đưa nàng đến đây để bí mật bàn bạc...

Nghĩ vậy, Tô Diệu Y lấy lại bình tĩnh, dịch người về phía sau để kéo giãn khoảng cách với Dung Giới. Nàng kiên nhẫn giải thích:

“Ta không có ý định thành thân với Lăng Trường Phong. Ta chỉ muốn vào Kỵ Hạc Quán, tìm cách nắm được nhược điểm của Cừu Thứ và Tề Chi Viễn...”

Dung Giới không chút d.a.o động, ánh mắt lạnh nhạt:

“Ngươi còn nhớ mình đã hứa với ta điều gì không? Ngươi từng nói, bất kể gặp phải chuyện gì cũng sẽ báo trước cho ta, cùng ta bàn bạc. Tô Diệu Y, ngươi đã lừa ta.”

Tô Diệu Y sững người.

Chẳng trách tối qua nàng cứ cảm thấy như đã quên mất điều gì, hóa ra lại quên thông báo chuyện này với Dung Giới!

Tất cả là tại Lăng Trường Phong, khiến nàng tức đến hồ đồ...

Tô Diệu Y âm thầm nghiến răng, chỉ có thể mềm giọng xuống nước, mong hắn nguôi giận:

“Huynh trưởng, ta làm vậy cũng chỉ để giúp ngươi, muốn giảm bớt áp lực cho ngươi thôi. Nghĩa mẫu trước khi đi từng dặn chúng ta phải nương tựa lẫn nhau. Chúng ta là châu chấu cùng chung một thuyền...”

Lời này vừa thốt ra, nàng lập tức nhận ra sai lầm.

Dung Giới khẽ cười nhạt:

“Huynh muội sao?”

Bàn tay hắn đột nhiên siết chặt lấy eo nàng, vừa vặn đặt lên vị trí vừa bị nước trà thấm ướt...

Váy lụa ướt sũng, dán chặt vào da thịt, khiến hơi ấm nóng rực của lòng bàn tay kia càng thêm rõ ràng, khó có thể làm ngơ. Cảm giác ấy khiến đồng tử Tô Diệu Y khẽ run, nàng cuống quýt muốn né tránh. Nhưng ngay sau đó, Dung Giới lại siết chặt vòng tay, kéo nàng áp sát vào mình.

"Ngươi đã thấy nhà ai mà huynh muội lại hôn môi, thân mật quá mức, còn khoác lên mình hôn phục giống nhau chưa...?"

"Ngươi đã từng thấy huynh muội nhà nào lại giống như chúng ta bây giờ chưa?"

"Quần áo xộc xệch, tư thế thân mật..."

Ánh mắt Tô Diệu Y tối lại, sâu không thấy đáy.

Dung Giới kề sát bên tai nàng, hơi thở nóng bỏng phả nhẹ lên vành tai, tựa như bàn tay đang siết chặt eo nàng, vừa nóng rực vừa bá đạo, khiến một bên má nàng phút chốc đỏ bừng.

Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, thậm chí lời nói ngày càng rõ ràng, càng lúc càng khó nghe.

"Ngươi từng thấy vị huynh trưởng nào lại giam muội muội trong phòng tối, không cho nàng cùng người khác đính hôn...?"

"Ngươi đã thấy huynh trưởng nào sau khi say rượu lại mơ thấy chính muội muội trên danh nghĩa của mình chưa...?"

"Ngươi có muốn biết đó là giấc mộng thế nào không?"

Giọng nói của Dung Giới như ngọn lửa quét qua bên tai nàng, từng tia từng tia nhen nhóm, thiêu đốt khiến nửa thân người nàng cũng nóng bừng.

"Ngươi thật sự điên rồi..."

Tô Diệu Y không dám nghe thêm một chữ nào nữa, liều mạng giãy giụa: "Ta không biết, cũng không muốn biết! Buông tay!"

Đêm qua, Khuyết Vân đã đốt mê hương trong phòng nàng. Giờ phút này, dù ý thức đã thanh tỉnh, nhưng dược tính vẫn chưa hoàn toàn tan hết. Dù nàng có dùng hết sức lực cũng chẳng khác nào con kiến lay cây trước Dung Giới.

Hắn chẳng mảy may bận tâm đến những cú đ.ấ.m đá vô lực của nàng, chỉ dùng một tay giữ chặt vai nàng, mặc cho nàng vùng vẫy đến mức tức nghẹn. Mãi đến khi Tô Diệu Y cắn mạnh vào tay hắn, Dung Giới mới trầm mắt xuống, vung tay ôm nàng ngồi lên đùi mình, hai cánh tay siết chặt, giam cầm nàng trong lồng ngực, không cho nàng nhúc nhích.

Trước khi nàng kịp mở miệng lần nữa, hắn đã chế trụ cằm nàng, động tác mạnh mẽ ép nàng đối diện với mình, giọng nói mang theo từng tia kìm nén, như nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra:

"Ngươi không muốn nghe, là bởi vì ngươi căn bản không cần nghe. Ta nghĩ gì, ngươi hiểu rõ hơn ai hết, chỉ là giả vờ không biết, cố tình tránh né..."

Động tác giãy giụa của Tô Diệu Y khẽ khựng lại.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Dung Giới đã xác nhận được suy đoán của mình. Cổ họng hắn khẽ động, vị chua xót bất giác lan tràn, khiến miệng đắng ngắt.

“Mỗi lần gọi ta là huynh trưởng, trong lòng ngươi đang nghĩ gì? Bề ngoài thì ngoan ngoãn, cung kính, nhưng thực ra lại đang cười nhạo ta gieo gió gặt bão, si tâm vọng tưởng, có đúng không?”

“...”

Sắc mặt Tô Diệu Y lúc xanh lúc trắng, cả người như bị điểm huyệt, cứng đờ ngã vào lòng Dung Giới, thậm chí quên cả giãy giụa.

Chính khoảnh khắc ngắn ngủi vì chột dạ mà thuận theo ấy, lại khiến thần sắc Dung Giới dịu đi đôi phần.

Hắn khẽ nâng vai nàng, buông một lọn tóc rủ xuống, ngón tay cuộn lấy, quấn vài vòng quanh chính mình. Khóe mắt, đuôi mày đã chẳng còn chút lạnh lùng, tựa như băng tuyết tan dưới làn gió xuân. Hắn khẽ nói, giọng trầm thấp mà dịu dàng:

“Không sao đâu, Diệu Y… Trước nay đều là ta sai. Trong lòng ngươi chê cười ta thế nào cũng được. Dù ngươi muốn trả thù ra sao, ta cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng…”

“Vậy bây giờ, ngươi hãy ngoan ngoãn đưa ta đi đính hôn với Lăng Trường Phong đi!”

Tô Diệu Y rốt cuộc không nhịn được nữa, đ.â.m thẳng vào điểm yếu của hắn.

Dung Giới rũ mắt, chạm phải đôi mắt kia, trong ánh nhìn như sắp bùng lên ngọn lửa.

“Chuyện này, ta không thể.”

Hắn giơ tay, che đi ánh mắt của nàng, rồi chậm rãi cúi đầu, bình tĩnh mà kiên quyết đ.â.m thủng lớp màn mỏng giữa hai người.

“Diệu Y, chúng ta vốn dĩ nên là phu thê… Và cũng chỉ có thể là phu thê…”

Hai chữ cuối cùng bị vùi lấp giữa hơi thở quấn quýt, trở nên vô cùng lưu luyến và dai dẳng.

Khi hơi ấm mềm mại từ đôi môi hắn truyền đến, lý trí của Tô Diệu Y phút chốc vỡ vụn. Trong đầu nàng chỉ còn lại bốn chữ:

Xong rồi. Tiêu rồi.

Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn không chút kiêng dè mà khiêu khích hắn, bởi vì nàng biết Dung Giới kiêu ngạo đến nhường nào. Dù nàng có lấy danh nghĩa “huynh muội” để đối phó, hắn cũng chẳng bao giờ dám vượt qua giới hạn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà nuốt trọn cay đắng vào lòng.

Nhưng nàng vạn lần không ngờ, ngay trong khoảnh khắc này, Dung Giới lại gạt bỏ cả tôn nghiêm, chẳng màng thể diện, làm ra hành động điên cuồng đến vậy…

Đôi mắt bị bàn tay chai sạn của hắn che phủ, trước mắt nàng chỉ là một mảng tối tăm. Cảm giác vì thế mà trở nên rõ ràng đến cực hạn. Chỉ một khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi, mà hơi lạnh dọc sống lưng nàng đã bùng lên từng đợt, tựa như dòng điện chạy qua từng tấc da thịt…

Hai người càng lúc càng gần nhau, mọi biến hóa trên gương mặt Dung Giới đều bị phóng đại, khiến Tô Diệu Y nhanh chóng nhận ra.

Ánh mắt nàng chấn động, trong cơn hoảng loạn, vừa mở miệng liền cắn mạnh vào môi Dung Giới.

Một chút vị tanh nhanh chóng lan ra nơi môi chạm môi.

Đồng tử Dung Giới khẽ co lại, nhưng không rõ vì đau hay vì một điều gì khác. Hắn buông bàn tay đang che mắt Tô Diệu Y xuống, nhẹ nhàng lau đi vệt m.á.u trên môi nàng.

Khi ánh sáng lại hiện hữu trước mắt, Tô Diệu Y cuối cùng cũng có được một khoảnh khắc để thở dốc. Nhưng khi mở mắt ra, thứ đập vào tầm nhìn nàng chính là đôi con ngươi thăm thẳm, tối đen như vực sâu ngay trước mặt.

Trong đáy mắt ấy, say mê cùng điên cuồng dâng trào, tựa như dây leo quấn lấy nàng, siết chặt đến mức không thể trốn thoát...

Ngay sau đó, một cơn cuồng phong dồn dập, mãnh liệt như muốn nhấn chìm nàng trong triều sóng.

Bàn tay Dung Giới lần tìm ra sau gáy nàng, bất ngờ siết chặt, bá đạo ép nàng ngửa ra sau. Hắn mạnh mẽ tách môi nàng, tiến vào càn quét không chút kiêng dè.

Lần này, nụ hôn không còn mang theo vẻ dịu dàng.

Hơn cả một nụ hôn, Tô Diệu Y cảm giác như Dung Giới muốn nuốt chửng, muốn hòa tan nàng vào chính mình. Chưa từng có trải nghiệm như vậy, nàng chỉ biết ký ức mơ hồ trước đó - lần hắn vớt nàng lên từ dòng nước lạnh. Nhưng không ngờ, cảm giác ấy có thể cuồng nhiệt và dữ dội đến thế...

Từng chút từng chút, hơi thở trong miệng nàng bị hắn đoạt lấy. Tô Diệu Y cảm thấy toàn thân mềm nhũn, ngay cả sức lực cũng bị rút cạn. Nàng chỉ có thể liên tục lùi lại, nhưng chẳng thể tìm được chỗ trốn. Càng lùi, khoảng cách giữa hai người lại càng gần hơn, gần đến mức nàng có thể nghe thấy nhịp tim hắn đập dồn dập, như thể muốn phá vỡ lồng n.g.ự.c mà trào ra.

Nhưng Dung Giới vẫn ép sát từng bước, như muốn đẩy nàng đến bước đường cùng, nơi chỉ còn lại hai người bọn họ, không có đường lui, không còn lối thoát...

Trong căn mật thất yên tĩnh và tối tăm, thanh âm ướt át của môi lưỡi quấn lấy nhau càng trở nên rõ ràng.

Trên triều đình, hắn là vị quan gián nghị lạnh lùng, không chút cảm tình. Vậy mà giờ phút này, hắn lại không chút do dự giam cầm nghĩa muội của mình trong vòng tay. Một tay siết chặt eo nàng, một tay ghìm lấy sau gáy, hôn càng lúc càng sâu, tựa như muốn phát tiết hết thảy những ẩn nhẫn, kiềm chế suốt bấy lâu nay. Không còn nửa phần thanh lãnh, cấm dục hay đoan chính thường ngày.

Tấm áo choàng đen rộng lớn gần như bao trọn lấy thiếu nữ nhỏ bé trong lòng hắn. Từ kẽ hở nơi vạt áo, thỉnh thoảng lại lộ ra dáng người mềm mại cùng làn váy lụa tím mỏng manh, bị siết chặt đến mức tạo thành từng nếp gấp nhẹ.

Ánh nến lay động, phản chiếu hai bóng người quấn lấy nhau lên tấm bình phong. Những động tác giãy giụa, chống cự mơ hồ bị ánh sáng làm dịu đi, chỉ còn lại đường nét hòa quyện giữa nam và nữ, mờ ảo tựa như cảnh xuân tình.

Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi Tô Diệu Y gần như ngạt thở. Bản năng cầu sinh khiến nàng gom góp chút khí lực cuối cùng, giơ tay đẩy nhẹ lên vai Dung Giới.

Thực ra lực đẩy ấy rất yếu, chẳng đáng kể so với lúc trước. Nhưng Dung Giới cuối cùng cũng tìm lại được chút lý trí, biết rằng không thể tiếp tục. Hắn thuận thế buông lỏng vòng tay.

Mất đi điểm tựa, cả người Tô Diệu Y mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu xuống.

Dung Giới vội vàng đỡ nàng lên, ôm chặt rồi đặt xuống ghế.

Tô Diệu Y hổn hển thở dốc, đôi môi đỏ thắm khẽ hé mở, mái tóc rối bời, gò má nóng bừng đến mức tưởng chừng có thể rỉ máu. Chiếc trâm lỏng lẻo, sợi dây cột tóc trượt xuống theo những cử động của hai người, vắt ngang qua lớp váy lụa nhăn nhúm đến khó coi.

Nàng ngẩng đầu, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ gây chuyện. Đột nhiên, nàng giơ tay lên, định mạnh mẽ tát Dung Giới một cái, nhưng cánh tay mềm nhũn, không còn chút sức lực, dễ dàng bị hắn giữ chặt.

Dung Giới chậm rãi quỳ xuống, ánh mắt chăm chú nhìn nàng. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy...

Rồi thẳng tay tát vào mặt mình.

"Chát!"

Tiếng động vang lên sắc bén trong căn phòng tối.

Tô Diệu Y sững sờ nhìn dấu bàn tay in hằn trên má hắn, chỉ cảm thấy cả trời đất như đảo lộn.

Kẻ điên...

Dung Giới đúng là một kẻ điên thực thụ.

Ngay sau đó, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau đi hơi ẩm trên đôi môi mềm mại. Giọng nói hắn trầm thấp, dịu dàng đến lạ:

"Ngươi muốn đánh, muốn mắng ta thế nào cũng được."

Tô Diệu Y gạt hắn ra, cố gắng đứng dậy. Nàng loạng choạng lùi về phía sau, giọng khàn khàn mang theo một nét quyến rũ không ngờ:

"…Ta chỉ muốn rời khỏi đây."

Hiện tại, nàng không còn muốn đánh, cũng chẳng muốn mắng Dung Giới nữa.

Nếu trước đó nàng còn giận dữ, còn oán hận, thì giờ đây, mọi cơn thịnh nộ đều đã bị cái tát vừa rồi xóa sạch. Chỉ còn lại sự sững sờ đến nghẹn lời.

Dung Giới là kẻ điên, một kẻ điên mà nàng không thể đối phó. Nàng chỉ muốn chạy thoát khỏi hắn...

Tô Diệu Y nghiến răng, lặp lại một lần nữa:

"Thả ta đi."

Dung Giới khẽ cụp mi, giọng bình thản:

"Ngươi muốn gì cũng được… ngoại trừ việc rời khỏi đây."

"..."

Cơn giận dâng lên làm Tô Diệu Y choáng váng, đôi chân nàng lảo đảo. Nhưng nàng không muốn nhìn hắn thêm nữa, chỉ có thể vội vàng vòng qua bình phong, quay lại giường, ngồi xuống điều chỉnh hơi thở.

Không ai nói gì thêm.

Căn phòng tối dần lấy lại sự tĩnh lặng, yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi trên sàn. Bầu không khí ám muội ban nãy cũng theo đó mà tiêu tán.

Dung Giới nâng mắt, ánh nhìn xuyên qua bình phong, dừng lại trên bóng dáng nhỏ nhắn ngồi bên mép giường. Đôi mày hắn khẽ chau lại, đáy mắt ẩn hiện một tia lạnh lùng.

Dục vọng dần rút đi, lý trí quay về - hắn nhận ra mình vừa đánh mất kiểm soát.

Hắn giam Tô Diệu Y ở đây chỉ để phá hủy lễ đính hôn giữa nàng và Lăng Trường Phong, vì vậy chỉ cần kéo dài thời gian là đủ. Ban đầu, hắn không định làm gì cả, càng không có ý vạch trần nàng vào lúc này. Bởi vì hắn biết rõ, một khi lớp giấy mỏng kia giữa huynh muội bị xé rách, thì chẳng thể nào vãn hồi.

Đáng tiếc, hắn đã đánh giá quá cao sự kiên nhẫn của mình và xem nhẹ sức ảnh hưởng của Tô Diệu Y đối với hắn…

“Ngươi thả ta ra ngoài. Chuyện xảy ra trong mật thất này hôm nay, ta có thể xem như chưa từng có.”

Giọng Tô Diệu Y đột ngột vang lên từ phía sau bình phong.

Dung Giới sững người, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

“Nếu bây giờ ngươi thả ta đi, ta sẽ xem như chưa từng có chuyện gì. Sau khi rời khỏi đây, ta vẫn có thể giữ thể diện mà gọi ngươi một tiếng huynh trưởng. Mọi chuyện giữa chúng ta có thể bàn bạc, ta cũng sẽ không kháng cự hay xa lánh ngươi như trước. Nhưng nếu ngươi cứ cố chấp đi vào đường tối, giữa chúng ta sẽ không còn đường lui.”

Dung Giới chậm rãi ngẩng đầu lên.

Cô gái vừa rồi còn run rẩy, hoảng loạn trong vòng tay hắn, giờ phút này dường như chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy một nén nhang, nàng đã gạt bỏ hết những dư vị hoảng loạn, khôi phục sự bình tĩnh, thậm chí còn chủ động đưa ra “thuốc hối hận” mà hắn khao khát nhất lúc này…

Như thế, chẳng phải cũng là một loại tâm ý tương thông sao?

“Dung Giới, ngươi hiểu rõ ta là người thế nào. Ta có thù tất báo, không cam chịu để người khác sắp đặt, mềm nắn rắn buông. Cưỡng ép ta chỉ khiến ta phản kháng quyết liệt hơn. Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Ngươi thật sự muốn cùng ta đi đến kết cục cá c.h.ế.t lưới rách sao?”

Tô Diệu Y mở lời chẳng khác nào đang cò kè mặc cả trong một vụ làm ăn, dùng đến những thủ đoạn ép giá và dẫn dụ đầy tính toán. Trong giọng nói của nàng chẳng hề có chút thẹn thùng hay oán hận, chỉ có sự mạnh bạo phô trương, như kẻ buôn bán khéo léo nắm bắt đúng nhu cầu của đối phương...

Thế gian này e rằng chẳng có nữ tử thứ hai nào thông minh, xảo trá mà vẫn khiến người ta mê muội như nàng.

Dung Giới siết chặt nắm tay, trong mắt gợn lên những tia cảm xúc khiến người khác không khỏi kinh hãi.

Hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

Giờ đây, dù chẳng nhìn thấy mặt Tô Diệu Y, chỉ nghe giọng nói nàng thôi, nghe từng lời khéo léo dẫn dắt, từng câu thuyết phục đầy nghiêm nghị, hắn cũng đã có một thứ cảm giác vô cùng kỳ lạ. Như thể trúng phải một loại cổ độc mang tên “Tô Diệu Y", ngày qua ngày đắm chìm, lún sâu, hoàn toàn không thể tự thoát ra…

Tô Diệu Y không biết Dung Giới đang nghĩ gì, nàng chỉ biết, ngay khoảnh khắc vừa rồi, suy nghĩ của mình đã trở nên rõ ràng.

Dung Giới giam nàng ư? Không quan trọng.

Dung Giới cùng nàng vạch trần mối quan hệ này ư? Cũng không quan trọng.

Dung Giới cưỡng ép nàng ư? Cùng lắm chỉ coi như bị chó cắn một cái, cũng chẳng đáng bận tâm!

Điều duy nhất nàng để ý lúc này là tiệc đính hôn và Kỵ Hạc Quán.

Vậy nên, mọi thứ đều có thể nhượng bộ, chỉ cần Dung Giới chịu để nàng rời đi.

Nhưng Dung Giới mãi vẫn không đáp lại.

Sự kiên nhẫn của Tô Diệu Y gần như bị thời gian bào mòn đến cạn kiệt. Đến khi nàng cất tiếng lần nữa, giọng nói đã có phần sốt ruột.

“Ta chỉ muốn lấy chứng cứ hối lộ của Cừu Thứ, chuyện này có trăm lợi mà không một hại với ngươi! Hay là trong lòng ngươi, chuyện ta có tổ chức đính hôn yến hay không, có gả cho Lăng Trường Phong hay không, lại còn quan trọng hơn cả việc ngươi có thể lật đổ Tề Chi Viễn, báo thù cho tổ phụ và phụ thân sao?

Dung Giới, hôm nay nếu ngươi có thể nói một câu rằng vì ta, Tô Diệu Y, mà nguyện từ bỏ báo thù, vậy ngày mai ta chẳng cần đính hôn với ai khác nữa, cứ đổi thẳng thành ngươi cũng được. Nhưng thử đặt tay lên n.g.ự.c tự vấn đi, ngươi làm được không?”

Dù cách một tấm bình phong không thấy được vẻ mặt của Dung Giới, nhưng Tô Diệu Y vẫn cảm nhận rõ ràng - sau khi lời này thốt ra, bầu không khí trong căn phòng đột ngột đông cứng lại.

Cuối cùng, nàng cũng không còn cảm giác như đang đ.ấ.m vào khoảng không nữa…

Tô Diệu Y vừa mới vui mừng trong thoáng chốc thì đã nghe giọng nói của Dung Giới truyền đến từ sau tấm bình phong, hờ hững đến mức như chẳng liên quan đến mình.

“Diệu Y, đừng giở những trò khôn lỏi ấy với ta. Ta muốn nàng, cũng như ta muốn báo thù, cả hai chuyện này chẳng hề mâu thuẫn.”

“...”

“Dù không có chứng cứ từ Kỵ Hạc Quán, dù không thể lật đổ Tề Chi Viễn, ta vẫn có cách khác để hạ bệ Lâu gia. Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.”

Dung Giới khựng lại một chút, như thể đã hạ quyết tâm, giọng kiên định như c.h.é.m đinh chặt sắt: “Ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Tô Diệu Y khó khăn lắm mới chuẩn bị tâm lý, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã sụp đổ. Ý nghĩ “đừng dây vào kẻ điên” lập tức bị ném lên chín tầng mây.

“Bây giờ không chịu buông tay? Vậy còn trước kia thì sao? Khi đó ngươi đã làm gì?”

Nàng bật dậy, ánh mắt căng thẳng khóa chặt vào bóng dáng mơ hồ sau tấm bình phong.

“Khi ấy, ta một lòng một dạ muốn gả cho ngươi, là ngươi bỏ rơi ta, chỉ lo tìm đường trốn chạy! Hôm nay, ngươi lấy tư cách gì mà nhắc đến hôn sự của chúng ta, nhắc đến bộ hôn phục năm đó? Ngươi có từng thấy ta khoác lên mình chiếc áo cưới ấy chưa? Ngươi có biết dải lụa vắt trên áo là màu gì không? Có biết cổ tay áo thêu hoa văn gì, đai lưng đính bao nhiêu viên châu ngọc không?”

Như vết thương cũ bị xé toạc, nỗi oán giận chôn vùi bao năm lại trào dâng cùng từng giọt m.á.u xót xa. Tô Diệu Y siết chặt nắm tay, giọng nghẹn lại:

“Ta vĩnh viễn không quên ngày thành hôn ấy. Khách tới đầy nhà, tân lang thì biến mất. Ta một mình khoác áo cưới, đơn độc bước qua hỉ đường… Ngươi có biết ánh mắt bọn họ nhìn ta khi đó ra sao không? Giống như đang nhìn một con ch.ó rơi xuống nước! Ngươi biến ta thành trò cười của cả Giá Phong huyện, thành câu chuyện bàn tán lúc trà dư tửu hậu! Thế mà giờ đây, khi ta sắp đính hôn với người khác, ngươi lại phát điên, sống c.h.ế.t lao tới đoạt hôn?”

Tô Diệu Y giận quá hóa cười, chẳng buồn lựa lời mà mắng thẳng:

“Dung Giới, ngươi là chó điên sao? Người khác ban cho thì không cần, cứ phải giành giật mới thấy ngon miệng… Ngươi thật hèn hạ đến vậy ư?”

Lời này vừa thốt ra, không chỉ khó nghe mà còn có phần chói tai.

Thế nhưng, bên kia tấm bình phong, người nọ vẫn lặng như tượng, cúi đầu, chẳng nói chẳng rằng.

Khuyên bảo không nghe, chửi rủa cũng vô ích.

Ngọn lửa trong lòng Tô Diệu Y càng lúc càng bốc cao, nàng dứt khoát chẳng buồn kiêng dè nữa. Vừa đi đi lại lại trên giường, vừa không ngừng buông lời chua chát.

Mắng đến khàn cả giọng, đến mức không còn sức mà nói thêm, nàng mới mệt mỏi ngã người xuống giường, nhắm mắt.

Lúc cất lời lần nữa, giọng nàng đã yếu ớt hẳn đi:

“Dung Cửu An, nếu sớm biết ngươi là kẻ điên như vậy, ta tuyệt đối sẽ không chủ động trêu vào ngươi ở Lâu huyện. Chưa nói ta và Lăng Trường Phong chỉ là diễn trò, dù có từ diễn thành thật, ngươi cũng không xứng để xen vào…”

“...”

Sau tấm bình phong, Dung Giới, người vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt.

“Ta muốn phu quân, bất kể là vinh hoa phú quý hay thanh bần cơ cực, bất kể là quyền khuynh thiên hạ hay thấp kém như cỏ rác, tất cả đều không quan trọng. Điều duy nhất quan trọng, là hắn không được phép cản trở ta.”

“Ai cản đường ta, ta liền vứt bỏ kẻ đó. Bấy nhiêu năm nay, ta đã vứt bỏ bao nhiêu kẻ giống ngươi, mới có thể trở thành Tô Diệu Y của ngày hôm nay.”

“Nghĩ lại mà xem, Lăng Trường Phong vẫn hơn ngươi rất nhiều. Dù hắn vô dụng đến đâu, ít nhất hắn cũng không mưu toan kiểm soát ta.”

Lời còn chưa dứt, Tô Diệu Y bỗng cảm nhận được một luồng hàn khí lạnh thấu xương tràn đến, khiến từng sợi lông tơ trên người nàng dựng đứng.

Mở mắt ra, nàng liền thấy Dung Giới đã đứng ngay bên giường, bóng dáng cao lớn che khuất ánh nến phía sau, hắt xuống một cái bóng dài hẹp, gần như bao trùm lấy nàng.

Bình Luận (0)
Comment