Ánh mắt Tô Diệu Y thoáng chốc đầy vẻ ngạc nhiên, càng nhìn càng sâu.
Lần đầu tiên trong đời, vị đại công tử vốn luôn cao cao tại thượng như Dung Giới lại ngẩng đầu nhìn người khác, mở miệng nói bằng giọng điệu đầy khiêm nhường đến thế...
Cũng là lần đầu tiên, Dung Giới chịu thừa nhận - chuyện hủy hôn rồi bỏ đi năm xưa - là lỗi của chính hắn.
Không rõ là ảo giác hay vì điều gì, Tô Diệu Y chỉ cảm thấy lòng bàn tay như bị lửa thiêu đốt, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ ngày càng trở nên nặng nề, cả phần da thịt nơi n.g.ự.c cũng nóng ran như bốc cháy.
Như bị bỏng, nàng bất giác rụt tay về, né tránh ánh mắt đối phương, rồi lạnh lùng nói:
"Ngươi cứu được cha ta trở về, đó là ân nghĩa. Nếu muốn ở lại, thì cứ ở lại. Nhưng ta nói trước, người nhà họ Tô không ai rảnh để hầu hạ ngươi."
Dứt lời, Tô Diệu Y lập tức lui lại hai bước, xoay người bỏ đi.
Ngoài trời vẫn đang mưa. Dung Giới khẽ chau mày, chưa kịp lên tiếng thì Tô Diệu Y đã quả quyết mở cửa bước ra, bất chấp gió mưa. Chiếc áo choàng theo gió tung bay, bóng dáng nàng dứt khoát mà kiên cường. Trước khi rời đi, nàng còn không quên khép lại cánh cửa phòng dành cho khách.
Dung Giới nhìn cánh cửa đóng chặt, không biết đã bao lâu trôi qua, chỉ đến khi cơn mưa ngoài trời dần ngớt, nét u ám giữa chân mày hắn mới tản đi đôi chút.
Trên đời liệu có thứ gọi là “thuốc hối hận” hay không, hắn không rõ.
Chỉ biết rằng, năm xưa hắn ghét cay ghét đắng Tô Diệu Y vì cho rằng nàng “tâm cơ khó lường”, thì nay, hắn lại mong nàng vẫn giữ nguyên bản tính ấy - chỉ mong bản thân có thể trở thành người có ích đối với nàng.
Chỉ khi như thế, hắn mới có thể khiến nàng không thể thẳng thừng đuổi mình đi như hôm nay.
Và cũng chỉ khi như thế... hắn mới có thể ở lại bên nàng lâu dài, từ từ tính kế...
Nhờ lập công cứu Tô Tích Ngọc đúng lúc và khiến Thánh Thượng nổi giận với người khác, Dung Giới tạm thời không bị đuổi ra khỏi phủ. Cuối cùng, hắn mặt dày ở lại dưới mắt Tô Diệu Y với danh nghĩa “dưỡng bệnh”.
Tuy vậy, thời gian Tô Diệu Y ở nhà không nhiều. Tri Vi Đường mở cửa trở lại, phần lớn thời gian nàng đều bận rộn ở đó.
Ban ngày trong phủ chỉ còn lại Dung Giới, Khuyết Vân và Tô Tích Ngọc.
Thực ra, Tô Tích Ngọc vốn định đi theo đến Tri Vi Đường – một phần để giúp đỡ, một phần cũng để tiện theo sát Tô Diệu Y, tránh để nàng hành động bốc đồng. Nhưng Tô Diệu Y nhất quyết không chịu, lo ông ra ngoài sẽ bị người của Cừu Thứ bắt đi.
“Ngươi đang lén nhìn gì thế?”
Mấy ngày nghỉ ngơi đã giúp Dung Giới hồi phục kha khá, có thể xuống đất đi lại. Hắn nhìn Khuyết Vân đang nép sát cửa sổ nhìn ra ngoài, cất tiếng hỏi.
Khuyết Vân giơ tay ra hiệu: “Tô nương tử trước khi đi có dặn ta phải canh chừng Tô lão gia, không cho ông ấy bước ra khỏi cửa nửa bước. Hôm nay nhìn bộ dạng của ông, hình như ngồi yên không nổi nữa rồi, nên ta phải để mắt kỹ một chút…”
Dung Giới nhìn theo ánh mắt Khuyết Vân, chậm rãi nói: “Đừng quá đa nghi. Tô Tích Ngọc đâu phải tù nhân. Với lại, ông ấy ở Biện Kinh, đất khách quê người, chẳng có lý gì mà lại đột nhiên muốn đi đâu cả.”
Nói đến đây, Dung Giới hơi khựng lại, như chợt nhận ra mình lỡ lời, nhưng cũng không buồn sửa.
Dù ngoài miệng đồng ý, Khuyết Vân vẫn chăm chăm theo dõi Tô Tích Ngọc không rời mắt. Không lâu sau, y thật sự phát hiện điều bất thường.
“Công tử! Công tử!”
Khuyết Vân hớt hải chạy vào phòng khách, vẻ mặt đầy kích động: “Tô lão gia đang lén lút dựng thang trèo qua tường viện phía sau!”
Dung Giới có phần bất ngờ.
" Tô lão gia tuổi tác cũng xấp xỉ rồi, vậy mà còn dám trèo tường như thiếu niên vậy à…"
Khuyết Vân xoa tay, mặt hầm hầm:
"Công tử, ta đi chặn lão gia lại nhé?"
Dung Giới không vội quyết định, mà chỉ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi mới liếc nhìn Khuyết Vân.
Khuyết Vân hiểu ý, lập tức cúi người, ghé tai lại gần.
Nghe xong lời dặn dò, Khuyết Vân tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh, vội vã chạy ra ngoài.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Khuyết Vân mới trở về, thở hổn hển vì chạy dưới cái nắng gay gắt của mùa hè. Mồ hôi ướt đẫm cả đầu, y tu liền mấy chén nước rồi mới cố bình tâm lại:
"Tô lão gia… Tô lão gia đến Lâu Ngoại Lâu rồi!"
"Lâu Ngoại Lâu của Cừu Thứ à?"
Dung Giới khép cuốn sách trong tay lại, nhướng mày nói:
"Vậy chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới?"
"Không chỉ vậy đâu…"
Khuyết Vân xua tay lia lịa:
"Tô lão gia còn nhờ người ở Lâu Ngoại Lâu chuyển thư cho Cừu gia. Ta lén nhìn thử, trong thư là hẹn gặp Cừu phu nhân, chọn ngày gặp mặt."
Sắc mặt Dung Giới chậm rãi trầm xuống. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, tựa như đang suy tính điều gì.
Trăng sáng gió lặng, khi Tô Diệu Y từ Tri Vi Đường quay về, đã được Khuyết Vân mời tới phòng khách, nói là có chuyện hệ trọng cần bàn.
Tô Diệu Y bán tín bán nghi mà đi theo, không ngờ lại nghe tin Tô Tích Ngọc lén ra ngoài trong ngày hôm nay. Nàng giật nảy mình, không thể tin nổi:
"Cha ta… hẹn gặp Ngu Đinh Lan?"
Dung Giới khẽ gật đầu.
Lông mày Tô Diệu Y nhíu lại, không nén được cơn giận, lập tức xoay người định đi thì bị Dung Giới ngăn lại.
"Ngươi định làm gì?"
“Ta phải tìm ông ấy để hỏi cho rõ ràng! Ai ai cũng bảo Cừu Thứ muốn bắt ông ấy để uy h.i.ế.p ta, ông ấy lại bênh vực, còn khen ngược! Giờ thì vội vàng tự mình đưa tới cửa! Ông ấy gặp Ngu Đinh Lan với gặp Cừu Thứ thì khác gì nhau chứ? Ta thật sự muốn nghe xem, ông ấy và Ngu Đinh Lan rốt cuộc còn điều gì muốn nói!”
Tô Diệu Y nghiến răng ken két, giơ tay định hất Dung Giới ra.
Dung Giới lại không chịu buông: “Nếu bây giờ ngươi xông lên chất vấn, liệu có thể nghe được câu trả lời thật lòng không? Nếu ngươi muốn biết Tô lão bản và Cừu phu nhân định nói gì, có cách đơn giản hơn nhiều.”
Tô Diệu Y dừng động tác giãy giụa, quay đầu nhìn Dung Giới.
****
Sáng sớm hôm sau, Tô Diệu Y như thường lệ đến Tri Vi Đường. Không lâu sau khi nàng rời đi, Tô Tích Ngọc cũng lén lút trèo qua tường viện đi ra ngoài.
Ông vừa mới bước ra khỏi ngõ nhỏ, thì Dung Giới đã cho xe ngựa dừng sẵn ở đầu phố, Khuyết Vân ngồi trước xe, Tô Diệu Y đã ở trong xe, sắc mặt lạnh lùng, khó đoán.
Dung Giới liếc nhìn nàng một cái, gõ nhẹ vào vách xe, dặn Khuyết Vân bên ngoài: “Theo sát.”
Xe ngựa từ từ chuyển bánh.
Tại nhã gian Lâu Ngoại Lâu, Tô Tích Ngọc ngồi thu mình bên bàn, tay nâng một chén trà nhỏ, nhưng chưa uống ngụm nào, trà nguội tanh.
“Kẽo kẹt…”
Cánh cửa nhã gian bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tô Tích Ngọc căng thẳng siết chặt chén trà, lưng cũng vô thức thẳng lên. Một lúc sau, ông mới cứng người quay đầu lại, đối mặt với Ngu Đinh Lan đang vén rèm châu bước vào.
Sau mười mấy năm, đây là lần đầu tiên Tô Tích Ngọc gặp lại Ngu Đinh Lan kể từ sau ngày ly biệt.
“Các người lui xuống đi.”
Ngu Đinh Lan rời mắt trước, bình thản cho đám hạ nhân lui ra. Sau đó mới bước đến, ngồi xuống đối diện Tô Tích Ngọc: “Lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi… không gặp…”
Tô Tích Ngọc đáp khẽ.
Cả hai lặng đi một lúc lâu, rồi Ngu Đinh Lan đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi tìm ta hôm nay, là vì chuyện của Giới lang sao?”
“… Phải.”
Tô Tích Ngọc cúi đầu, tay vuốt ve chén trà: “Ta đến là để nói cho các ngươi biết, Diệu Y đã được ta khuyên nhủ rồi. Nó sẽ không tiết lộ bí mật đó đâu, tuyệt đối không.”
Ngu Đinh Lan nhíu mày, trong mắt ánh lên nét u sầu: “Với tính cách của con bé, ngươi khuyên được sao?”
Tô Tích Ngọc nghẹn lời, không nhịn được phản bác: “Diệu Y tuy có chính kiến, tính tình cũng bướng bỉnh, nhưng trong chuyện hệ trọng thế này, nó sẽ nghe ta. Hai ngày nay, Tiểu Báo không nhắc đến một chữ ‘Cừu’, chẳng phải là bằng chứng rõ ràng sao?”
“Nhưng đó mới chỉ là hai ngày…”
Khóe môi Ngu Đinh Lan khẽ run, giọng bà nén xuống thật thấp:
"Ngày mai, ngày sau thì sao? Ngươi tính để nó làm con rối trước mặt người khác, sau đó quay đầu lại, hoàn toàn có thể đem bí mật này tiết lộ cho kẻ khác, mượn miệng người khác để tung ra!"
Nghĩ đến ngày ấy Tô Diệu Y đến phủ họ Cừu, buông lời tàn nhẫn với mình, Ngu Đinh Lan nhắm mắt lại:
"Tích Ngọc, con bé hận ta, hận đến tận xương tủy. Nếu nó biết chuyện này, e là sẽ thành tai họa không thể trừ tận gốc..."
Ba chữ “trừ tận gốc” như một nhát d.a.o đ.â.m vào lòng Tô Tích Ngọc.
Ông bất ngờ đặt mạnh chén trà xuống, sắc mặt trở nên khó coi, giọng cũng cao lên theo bản năng:
"Vậy còn có thể làm gì? Các ngươi còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ định g.i.ế.c con bé, nhổ cỏ tận gốc?"
"Ta khi nào nói muốn làm vậy chứ?"
Mắt Ngu Đinh Lan trợn tròn, ánh mắt lóe lên vẻ đau đớn, rồi lập tức hóa thành uất ức và phẫn hận khó nói thành lời:
"Nó là con gái ta sinh ra, là cốt nhục ta mang nặng đẻ đau suốt mười tháng. Ta làm sao có thể hại nó, sao có thể đẩy nó vào chỗ chết? Năm xưa nó vì chuyện đó mà hận ta, cho rằng ta không quan tâm đến nó. Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng nghĩ như thế?"
"..."
Ngu Đinh Lan bật cười lạnh lùng:
"Tô Tích Ngọc, ngươi đừng quên, khi ta định đưa Diệu Y đi cùng, chính ngươi là người không chịu! Chính ngươi ra mặt hòa giải, nhưng lại khăng khăng giữ Diệu Y bên mình! Ngươi thậm chí còn không để ta gặp nó lần cuối, không cho ta nói một lời từ biệt..."
Giọng bà đã nghẹn lại. Trong mắt Tô Tích Ngọc thoáng hiện một tia áy náy và né tránh, nhưng ngay sau đó lại bị phẫn uất lấn át:
"Ta từng nghĩ làm vậy ngươi sẽ vì con mà ở lại! Nhưng không ngờ lòng dạ ngươi cạn tình đến mức đó, thà vứt bỏ Diệu Y, hòa ly với ta cũng muốn đi theo Cừu Thứ!"
Bầu không khí ban đầu vốn còn đôi phần kiềm chế, giờ đây đã căng như dây đàn, không còn đường lui.
Ngu Đinh Lan nghiến răng, mắt rực lửa:
"Khi chúng ta thành thân đã lập ra ba điều: không cờ bạc, không rượu chè, không chơi gái. Chỉ cần phạm một điều, thì đường ai nấy đi. Năm ấy rõ ràng là ngươi phá vỡ điều cuối cùng, vậy mà còn quay lại trách ta đòi hòa ly?"
Nhắc lại chuyện xưa, trên mặt Tô Tích Ngọc hiện rõ vẻ mệt mỏi và bất lực, giọng trầm hẳn xuống, đầy ảo não:
"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi... đêm đó ta uống quá chén..."
Ngu Đinh Lan lạnh giọng cắt ngang:
"Những lời đó, ta không muốn nghe thêm lần nào nữa."
Lúc này đây, nụ cười lạnh lẽo kia đã hóa thành Tô Tích Ngọc.
“Ngươi không muốn nghe cũng được. Ngươi và Diêm Như Giới là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, tình cảm khăng khít. Nếu không phải tưởng rằng hắn đã chết, ngươi căn bản chẳng bao giờ chịu lấy ai khác. Ngay khoảnh khắc thấy hắn xuất hiện với thân phận Cừu Thứ, ánh mắt ngươi đã khác rồi. Dù sau này không có chuyện ở Miên Hoa Lâu, thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ theo hắn mà đi…”
Thấy ánh mắt Ngu Đinh Lan sắc như d.a.o quét tới, Tô Tích Ngọc cười nhạt hỏi:
“Chẳng lẽ ta nói sai?”
Ngu Đinh Lan nhìn ông trừng trừng, gương mặt băng giá bị giận dữ thiêu đốt đỏ ửng lên.
“Tô Tích Ngọc, chuyện khiến ta hối hận nhất trong đời… là đã nói cho ngươi bí mật của Như Giới. Ta không ngờ lòng thành thật của ta lại đổi lấy sự nghi ngờ vô tận từ ngươi…”
Đúng là bà và Diêm Như Giới từng quen biết từ nhỏ, tình cảm sâu nặng. Nhưng hai đứa trẻ chưa tròn mười tuổi thì biết gì về tình yêu nam nữ?
Sau này tái ngộ ở Lâm An, bảo là trong lòng bà không gợn sóng ư? Vậy thì chỉ là nói dối. Thế nhưng, chưa từng có một khắc nào bà nghĩ đến việc rời xa Tô Tích Ngọc, buông bỏ Tô Diệu Y, để quay về với Diêm Như Giới.
“Ngươi cứ tự mình suy đoán về ta và Như Giới, ngày qua ngày ngờ vực, sợ ta nối lại tình xưa với hắn. Ngươi giám sát ta, theo dõi ta, đêm nào cũng lục lọi gương lược, thậm chí còn định nhốt ta trong phòng, không cho bước ra khỏi viện nửa bước…”
Chỉ nghĩ lại đoạn thời gian đó thôi, Ngu Đinh Lan đã thấy đầu đau như búa bổ, căn bệnh cũ bao năm như muốn tái phát.
“Không ngờ ngần ấy năm trôi qua, ngươi vẫn có thể mở miệng nói ta thay lòng đổi dạ, bảo ta không biết giữ phận… Tô Tích Ngọc, rốt cuộc là ngươi quá ngu ngốc, hay chỉ là không dám thừa nhận - năm đó chính ngươi vì nghi kỵ mà khiến ta quyết ý hòa ly, là ngươi từng bước đẩy ta về phía Như Giới!”
Tô Tích Ngọc như bị chạm vào vết thương cũ, sắc mặt chợt trở nên vô cùng khó coi.
Ký ức năm xưa ở Lâm An ùa về trong khoảnh khắc, như một cơn sóng nhấn chìm cả hai.
Khi đó, Ngu Đinh Lan đề nghị hòa ly, nhưng Tô Tích Ngọc không chịu. Hai người giằng co mãi không dứt. Đến khi Diêm Như Giới xen vào, Tô Tích Ngọc lại càng tin tưởng rằng giữa họ có điều mờ ám. Trong cơn ghen và giận dữ, ông cuối cùng chấp nhận hòa ly - với điều kiện Tô Diệu Y phải ở lại bên mình, và Ngu Đinh Lan không được gặp con gái lần cuối.
Nếu không...
Ông lập tức sẽ đem chuyện Cừu Thứ thực ra chính là Diêm Như Giới loan báo cho khắp thiên hạ!
Ngu Đinh Lan thành thật thẳng thắn, nhưng cuối cùng không chỉ khiến Tô Tích Ngọc sinh nghi, mà còn bị ông dùng điều đó để uy hiếp, uy h.i.ế.p vào điểm yếu của Diêm Như Giới.
Chuyện đó chẳng khác nào là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà – làm Ngu Đinh Lan hoàn toàn suy sụp.
Thân thế của Diêm Như Giới tuyệt đối không thể vì bà mà bị bại lộ, nên trước mặt bà lúc ấy, chỉ còn hai con đường: Một là vì con gái mà nhẫn nhịn, chấp nhận để Tô Tích Ngọc uy hiếp, tiếp tục sống cùng kẻ từng coi thường mình, thay vì coi phu quân như bức tường phải trèo ra ngoài...
Hoặc là, thà gãy chứ không chịu cúi đầu, cho dù phải trả giá bằng việc mất con gái, bị con căm hận cả đời, thì cũng quyết tâm với Tô Tích Ngọc một đao cắt đứt.
Cuối cùng, Ngu Đinh Lan đã chọn điều thứ hai.
Bà chọn chính mình.
Ngày hôm đó tại bến tàu Lâm An, Diêm Như Giới đưa bà rời đi bằng thuyền. Phía sau họ, Tô Diệu Y chạy băng băng trên con đường đầy gió bụi, ngã đến hai lần mới đến được bến tàu. Nhưng Ngu Đinh Lan khi ấy chỉ biết khóc nức nở, tuyệt nhiên không dám ngoái đầu lại nhìn con một lần...
Bởi bà biết, chỉ cần ngoảnh lại, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt giống hệt mình kia, bà sẽ không nỡ rời đi.
Sẽ vĩnh viễn không thể rời đi.
“Tô Tích Ngọc, đáng tiếc thật đấy." Bà cười lạnh, mắt hoe đỏ: "Đáng tiếc là ngày hôm đó ngươi lại không có mặt ở đó. Ngươi không được tận mắt nhìn thấy cảnh ấy – thật là tiếc!”
Nói tới đây, giọng bà run run như đang nghiến răng: “Nếu lúc đó ngươi có mặt, ngươi sẽ thấy Diệu Y chạy nghiêng ngả tới bến tàu, thấy con bé vừa khóc vừa hỏi vì sao mẹ không cần nó nữa. Ngươi sẽ thấy ta – một kẻ vì danh vọng mà vứt bỏ cả gia đình, không thương con, không ngoái đầu lại lấy một lần để nhìn đứa con gái mình sinh ra...”
Nói đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Ngu Đinh Lan dần trở nên vặn vẹo, méo mó vì đau đớn. Câu nói cuối cùng gần như được hét lên trong nghẹn ngào:
“Tô Tích Ngọc! Ngần ấy năm nay, đêm nào ta cũng bị ác mộng dày vò, tại sao ngươi lại không phải chịu đựng như ta?”
Ngu Đinh Lan, trong cơn đau đớn tột cùng, vừa xa lạ vừa quen thuộc, khiến Tô Tích Ngọc như nhìn thấy lại bà năm xưa – cái thời hai người còn chưa hòa ly, vẫn còn tranh đấu không khoan nhượng, đến mức một mất một còn...
Ông bỗng chốc trở nên lúng túng, đứng trước mặt Ngu Đinh Lan mà không dám ngẩng đầu, trong mắt đầy rẫy đau khổ và xấu hổ.
Căn phòng chìm vào một khoảng lặng.
Trong sự im lặng ấy, những gai nhọn giữa hai người cũng dần thu lại, ngàn vạn cảm xúc xáo trộn rồi cũng lặng lẽ tan đi.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, Ngu Đinh Lan mới vịn tay lên bàn, khẽ cười một tiếng, vẻ mệt mỏi hiện rõ từ thân thể đến thần sắc.
"Thôi, tranh cãi những chuyện cũ đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Năm xưa đã ồn ào đến thế, chẳng lẽ vẫn chưa đủ hay sao? Tô Tích Ngọc, chúng ta đều đã có tuổi, giữ chút thể diện đi."
Tô Tích Ngọc trầm mặc một hồi, giọng khẽ như gió thoảng: "… Dĩ nhiên."
Chỉ trong khoảnh khắc, Ngu Đinh Lan đã trở lại vẻ điềm đạm lạnh lùng thường ngày, như thể vạn sự đều không dính dáng gì đến mình. Còn Tô Tích Ngọc, cũng lại trở về dáng vẻ nhút nhát, yếu mềm, không chút sắc cạnh năm nào.
"Chuyện ở Miên Hoa Lâu, cũng như điều kiện năm đó ngươi đặt ra với chúng ta, ta chưa từng nói với Diệu Y, bây giờ cũng sẽ không. Làm mẹ mà ích kỷ, nửa đời còn lại ta không còn dám trông mong con bé tha thứ. Thay vì để con bé biết sự thật rồi đau lòng, chi bằng cứ để nó hận ta mãi vậy. Diệu Y đã mất mẹ, không thể để nó mất luôn cả cha."
Tô Tích Ngọc siết chặt bàn tay, vẻ mặt rối bời.
"Vậy nên, giữ kín chuyện này… giờ chỉ có thể trông cậy vào ngươi."
Ngu Đinh Lan ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Tô Tích Ngọc:
"Tích Ngọc, năm xưa ngươi từng dùng thân thế Cừu Thứ để đưa ra điều kiện, bây giờ đến lượt Diệu Y. Cùng một bí mật, không nên bị dùng để làm tổn thương chúng ta thêm lần nữa… ngươi thấy sao?"
"…"
Nói xong câu ấy, Ngu Đinh Lan liền xoay người rời đi, chỉ để lại một mình Tô Tích Ngọc ngồi lặng trong nhã gian, cõi lòng trăm mối ngổn ngang.
Bỗng một âm thanh lạ khẽ vang lên.
Tô Tích Ngọc giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn theo tiếng động, mới thấy trên tường nhã gian treo một bức tranh lụa. Tranh vẽ chim muông sinh động như thật, đặc biệt là đôi mắt kia – sống động đến lạ thường.
Tô Tích Ngọc không dám để lòng mình loạn thêm, vội vã thu hồi ánh mắt rồi nhanh chóng rời khỏi nhã gian.
Cánh cửa nhã gian vừa khép lại hoàn toàn, phía sau bức rèm lụa mới vang lên tiếng động sột soạt khe khẽ. Trong căn phòng không một bóng người, âm thanh ấy lại trở nên đặc biệt rõ ràng, thậm chí còn mơ hồ nghe được tiếng nức nở nghẹn ngào của một nữ tử.
Xuyên qua bức họa rèm chỉ thêu chim muông là một lỗ tròn trên tường. Lỗ tròn ấy xuyên thẳng qua bức tường, thông với nhã gian bên cạnh.
Lúc này, trong nhã gian kế bên, Tô Diệu Y đang đứng trước lỗ tròn đó, thu hết vào mắt hình ảnh tranh cãi vừa rồi giữa Tô Tích Ngọc và Ngu Đinh Lan.
Ngay khoảnh khắc đó, nàng đã định xông ra ngoài, lao thẳng sang phòng bên. Nhưng vừa nhấc chân, nàng lập tức bị Dung Giới giữ chặt từ phía sau, thậm chí còn bị bịt kín miệng…
Sắc mặt Tô Diệu Y trắng bệch xen lẫn xanh xao, đôi mắt vằn đỏ tơ máu. Cùng với lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, mười ngón tay nàng cũng cắm sâu vào mu bàn tay Dung Giới, rịn ra từng giọt m.á.u nhỏ.
Dung Giới giữa hai hàng mày không hề nhíu lại, mãi đến khi nghe được tiếng động cho thấy Tô Tích Ngọc đã rời đi, hắn mới buông nàng ra.
Tô Diệu Y lập tức thoát khỏi vòng tay hắn, lao nhanh về phía cửa, nhưng vừa bước ra thì đã không còn thấy bóng dáng Tô Tích Ngọc và Ngu Đinh Lan đâu nữa.
Nàng bất ngờ quay ngoắt lại, lồng n.g.ự.c phập phồng không dứt, vừa thở hổn hển vừa trừng mắt nhìn Dung Giới. Trong mắt nàng, một màu đỏ giận dữ đang dần lan rộng.
Nàng cắn chặt môi, cả người như một dây đàn căng hết mức, giằng co giữa ranh giới phát tiết và kìm nén, chỉ chờ một cú chạm để đứt tung.
Nhìn thấy m.á.u đã rịn ra từ cánh môi nàng, Dung Giới cũng thoáng hiện nét xót xa. Hắn bất ngờ bước lên, nhẹ nhàng vuốt má Tô Diệu Y, lòng bàn tay dán lên khóe môi nàng, dùng chút lực nhẹ ép, khiến nàng dần nới lỏng lực cắn.
“Diệu Y." Hắn khẽ nói: "Chuyện vừa rồi, nếu ngươi muốn lao ra ngoài, thì hãy nói với ta trước… Nói với ta trước, được không?”
Một câu nói, như mở toang cánh cổng cõi lòng Tô Diệu Y. Cảm xúc bị kìm nén bao lâu nay trào ra như nước lũ vỡ bờ.
“Vì sao? Vì sao lại tới Miên Hoa lâu? Nếu ngươi yêu Ngu Đinh Lan đến vậy, tại sao lại đến nơi đó?”
“Tại sao không nói cho ta biết? Tại sao từ đầu đến cuối đều giấu ta? Ngu Đinh Lan từng muốn đưa ta rời khỏi nơi này, tại sao ngươi không để ta gặp bà lần cuối? Ngươi đang sợ điều gì? Đang chột dạ điều gì?”
Chỉ trong thoáng chốc, dường như nàng đã thật sự xem Dung Giới là Tô Tích Ngọc. Sự tức giận cùng tuyệt vọng trong đôi mắt nàng như dâng trào, suýt nữa đã nhấn chìm hắn.
“Ngươi luôn khiến ta tin rằng, là Ngu Đinh Lan đứng núi này trông núi nọ, rằng bà ham mê vinh hoa phú quý nên mới theo Cừu Thứ – người chỉ gặp đúng một lần. Ta đã đã tin rằng bà ấy phụ bạc ngươi, rằng bà ấy chê ta là gánh nặng, nên mới rời đi không chút do dự, thậm chí cam tâm tình nguyện bỏ mạng…”
Nhưng tất cả… đều là sai lầm.
Có lẽ là vì Ngu Đinh Lan từng gặp lại Cừu Thứ và tình xưa nhen nhóm, hoặc cũng có thể vì Tô Tích Ngọc đã lầm đường lạc lối, tự tay đẩy bà về phía Cừu Thứ. Nhưng những rối ren tình cảm của người lớn, những mối quan hệ phức tạp ấy, liệu với Tô Diệu Y mà nói, có thật sự quan trọng đến thế không? Nàng có thực sự quan tâm đến chúng không?
Tô Diệu Y trong lòng hiểu rõ - suốt mấy năm nay, cây châm cắm trong tim nàng chưa từng rút ra, giống như ánh nắng trưa hè gay gắt thiêu đốt, đến mức mặt đất cũng bốc hơi bỏng rát.
Nàng đã từng cuống cuồng chạy khỏi nhà, dốc hết sức lực lao về phía bến tàu, chỉ mong kịp giữ mẹ lại, mong được gặp mẹ một lần cuối.
Ngay khi va phải người đi đường đầu tiên ở đầu phố, nàng đã đá bay đôi giày dưới chân. Từng bước sau đó giẫm lên mặt đường lát gạch, đau buốt như giẫm lên bàn ủi.
Bàn chân bị bỏng, nhiều lần ngã nhào chật vật, thêm vào đó là ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường - tất cả đều hóa thành những mảnh ký ức sắc nhọn, đóng đinh vào khoảnh khắc nàng nhìn thấy Ngu Đinh Lan đứng trên con thuyền nơi cuối phố, không một lần ngoảnh lại.
Hình ảnh ấy đóng băng trong ký ức, biến thành một mảnh vỡ sắc lạnh - mảnh vỡ ấy, mỗi lần nhớ đến đều khiến tim nàng đau như bị cứa…
Nàng chưa từng dám thừa nhận rằng điều khiến nàng oán hận không phải là việc Ngu Đinh Lan rời đi, mà là ở cái buổi trưa oi ả ấy, người ấy đứng trên thuyền, không hề quay đầu lại nhìn nàng một lần, càng không buồn nói lời từ biệt.
Ánh mắt Tô Diệu Y giờ đây sắc lạnh như lưỡi dao, nhìn thẳng vào Dung Giới, nghiến từng chữ:
“Vì sao ngươi biết hết, biết ta mấy năm nay oán hận điều gì, mà vẫn có thể đứng nhìn, không nói một lời? Ngươi cứ để mặc ta một mình chìm trong nỗi đau bị mẹ ruột bỏ rơi như vậy sao?”
Vừa nói, ánh mắt đào hoa mang theo hàn ý ấy lại dâng lên từng gợn sóng - không còn sắc như gai nhọn, mà hóa thành làn nước long lanh sắp tràn mi.
Ngay cả Dung Giới cũng gần như không dám nhìn vào mắt nàng. Hắn khẽ vuốt tóc mai nàng, giọng khàn đặc:
“Ít nhất bây giờ ngươi đã biết… họ đều yêu ngươi.”
“Vậy sao?”
Tô Diệu Y bất ngờ quay mặt đi, hàng mi khẽ chớp, đôi mắt ngập sương mù phút chốc tan biến, giọng nhẹ mà lạnh lẽo:
“Ngu Đinh Lan yêu ta, nhưng bà ấy càng yêu bản thân mình hơn. Cho nên mới chọn ra đi dứt khoát thay vì kìm nén mà ở lại…”
“…”
“Tô Tích Ngọc cũng yêu ta, nhưng càng yêu mẹ ta hơn. Vì yêu sinh hận, nên ông mới dùng thủ đoạn mà chính mình cũng cho là bẩn thỉu nhất - để rồi sau cùng tự mình thấy nhục. Ngươi tưởng rằng ông ấy làm vậy vì không nỡ rời xa ta, nên mới không từ thủ đoạn để giữ ta lại sao? Ngươi sai rồi. Ông ấy làm vậy là để trả thù mẹ ta…”
Tô Diệu Y đột ngột tiến lại gần, túm lấy cổ áo Dung Giới. Mắt nàng giờ không còn sương mù, nhưng vành mắt vẫn đỏ hoe, như cánh hoa đào héo rũ trong giông tố.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Dung Giới, toàn thân run rẩy, giọng nói cũng run:
“Ngươi có hiểu không? Ông ấy giữ ta lại, chỉ để biến ta thành con d.a.o găm - khiến Ngu Đinh Lan đau, khiến bà cả đời không thể quên ông ấy… Còn ta nghĩ gì, ta có đau hay không, chẳng ai quan tâm cả!”
Nói xong một hơi, dường như toàn bộ khí lực trong người Tô Diệu Y cũng theo đó mà cạn kiệt.
Nàng mệt mỏi buông mắt, chậm rãi thả tay ra khỏi cổ áo Dung Giới, rồi loạng choạng lùi lại, nhẹ nhàng thốt ra:
"Bọn họ đều yêu ta, nhưng không ai yêu ta nhất, thậm chí vì những người khác, vì chuyện khác, mà sẵn sàng bỏ rơi ta… Thương tổn ta…"
Dung Giới ngây người nhìn Tô Diệu Y, đột nhiên hắn hiểu ra câu nói của Ngu Đinh Lan trước khi rời đi.
“Ta năm đó không nói cho Diệu Y, hiện tại cũng sẽ không.”
“Diệu Y không thể vừa mất đi mẫu thân vừa mất đi phụ thân.”
Đứng lặng, Dung Giới nhìn Tô Diệu Y từng bước lùi lại, dần dần khuất bóng dưới ánh nắng không chiếu tới. Lòng hắn bỗng như rơi vào vực sâu. Đây là lần thứ hai trong đời, từ khi sinh ra, hắn cảm nhận được sự sợ hãi, giống như năm ấy khi thấy tổ phụ và phụ thân bị xử tội.
Giống như một đứa trẻ, hắn đột ngột chạy theo, vội vã, lo lắng, rồi ôm chặt lấy Tô Diệu Y vào lòng:
"Diệu Y..."
Hắn siết chặt nàng, muốn giữ lại chút sức sống cho nàng, muốn truyền cho nàng chút hơi ấm. Nhưng ngay sau đó, hắn nghe thấy bên tai vang lên tiếng cười pha lẫn nỗi đau, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại sắc bén như dao.
"Dung Giới à, ngươi giống như bọn họ..."
"Ngươi cũng vứt bỏ ta."
Trong đầu Dung Giới chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lớn.
Cảm giác lạnh thấu xương từ bên tai lan ra, chạy dọc theo máu, nhanh chóng bao trùm toàn thân, làm hắn như bị đông cứng tại chỗ. Cảm giác đó, giống như hàng ngàn nhát gai đ.â.m xuyên qua tim, để lại vết thương sâu hoắm, m.á.u rỉ ra, chảy xuống không ngừng.
Mặt hắn nhợt nhạt, như không còn chút sức lực.
Đúng vậy, hắn đã từng vứt bỏ Tô Diệu Y, hắn chính là kẻ đã thương tổn nàng nhiều nhất…
Cho đến hôm nay, cho đến giây phút này!
Dung Giới mới thật sự nhận ra, lúc trước, dưới sự tức giận, khi bỏ hôn lễ mà đi, những lời hắn nói với Tô Diệu Y, rốt cuộc có ý nghĩa gì…
Trong lòng Tô Diệu Y, tất cả đều yên tĩnh đến lạ lùng, tĩnh lặng đến mức Dung Giới gần như không thể cảm nhận được nhịp đập trái tim nàng, hoặc có lẽ là do nàng quá đau đớn, đau đến mức không còn cảm giác gì nữa.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Dung Giới mới gắng gượng lấy lại tinh thần, khó khăn lắm mới lên tiếng.
“Bọn họ yêu ngươi đến mức nào, có lẽ Tô Diệu Y lúc nhỏ từng rất quan trọng đối với họ… Nhưng đối với ngươi bây giờ, tất cả chỉ là chuyện không đáng kể.”
“Ngươi càng cố chấp, càng mong muốn, thì càng dễ bị mắc kẹt mãi tại chỗ…”
Dung Giới siết c.h.ặ.t t.a.y đặt trên lưng Tô Diệu Y, các mạch m.á.u trên thái dương căng lên, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Hắn tự hỏi liệu mình có nên nói những lời an ủi khuyên nhủ, có nên khuyên Tô Diệu Y thay đổi suy nghĩ, tha thứ cho Tô Tích Ngọc, tha thứ cho Ngu Đinh Lan, tha thứ cho những người đã từng vì lý do này lý do nọ mà bỏ rơi nàng, bao gồm cả chính hắn…
Nhưng khi đôi môi hé mở, những lời ấy cứ mãi xoay vòng trong đầu, cuối cùng lại biến thành một câu duy nhất mà hắn tiếc nuối nhất, cũng là câu mà hắn không nên nói. Nói ra câu đó, như thể hắn đã cắt đi một nửa trái tim của mình.
Dung Giới nói.
“Đừng bận tâm đến họ, cũng như ngươi không cần bận tâm đến ta…”
“Diệu Y, hãy đi đi, đừng quay lại nhìn nữa.”