Tại cuộc họp định kỳ nửa tháng sau, khắp các chi nhánh của Tri Vi Đường đều đồng loạt đăng tải một kỳ văn xảy ra tại Dương Châu trên tiểu báo.
Chuyện kể rằng, thanh lâu lớn nhất Dương Châu lại ngang nhiên ra tay bắt người ngay giữa chợ đêm, ép nữ tử lương thiện vào con đường ca kỹ. Nếu không phải họ vô tình bắt nhầm một nữ tạp vụ của Tri Vi Đường – mà người này lại may mắn trốn thoát và tố giác sự việc – thì e rằng còn bao nhiêu nữ tử khác sẽ bị giam giữ, không ai hay biết.
Không đầy vài ngày sau, tiểu báo lại phanh phui thêm: chủ nhân thanh lâu này chuyên thu nhận những nữ nhân lai lịch mờ ám. Đáng nói hơn, còn điều tra ra được rằng Tri Châu Dương Châu – chính là Lâu Phong, cháu đích tôn của Lâu phủ – có một tiểu thiếp vốn là phụ nhân đã có chồng, bị thanh lâu bắt ép mang về!
“Thanh lâu hóa ổ cướp, hoa khôi toàn hàng trộm; lầm thay vợ người ta, ép làm thiếp quan phủ!”
Lời đồn hoang đường này nhanh chóng lan khắp Dương Châu, khiến dân chúng xôn xao bàn tán không ngớt: người thì nói nên trả nàng về cho nhà chồng, kẻ lại cho rằng đã là thiếp Lâu phủ thì phải theo về đó. Vốn dĩ, câu chuyện một người đàn bà bị gả hai lần thế này đáng ra phải được đem lên công đường phân xử rõ ràng, nhưng chưa kịp đến ngày ấy, Lâu gia đã vội đưa Tam nương trở về nhà chồng, vụ việc cũng theo đó mà tạm lắng xuống.
Người ngoài nhìn vào, chỉ cảm thấy thanh lâu kia gây nhiều nghiệp ác, cũng may Lâu gia còn biết giúp người sửa sai, vợ chồng nhà họ Khuất lại được đoàn tụ, quả là chuyện vui đáng ca tụng.
Nhưng những ai từng có chút hiểu biết về Lâu phủ đều rõ: sự việc không hề đơn giản như bề ngoài.
“Tên Lâu Phong ấy xưa nay nổi tiếng phong lưu, tám phần là vì mê sắc mà để mắt đến vợ người ta. Thanh lâu ra tay bắt người chắc chắn là làm theo lệnh gã, sao gã lại không hay biết? Con dừng chuyện lại ở thanh lâu, cũng là nể mặt Lâu gia, nhưng người của Lâu gia có biết ơn hay không thì chưa chắc. Lâu Phong từ nhỏ muốn gì được nấy, chưa từng chịu thiệt, e là chuyện này sẽ khiến gã ghi hận con và cả Tri Vi Đường trong lòng…”
Trăng tròn treo cao, ánh sáng như nước. Dưới mái hiên, Cừu Thứ khoanh tay đứng đó, nét mặt đầy lo lắng, nghiêng đầu nhìn Tô Diệu Y:
“Con biết rõ tiểu báo bây giờ đã như cây to đón gió. Nếu còn muốn tiếp tục làm, thì quyền quý, chính sự, bất kỳ điều gì cũng đều phải tránh xa.”
Lời nói ấy khiến ánh mắt Tô Diệu Y thoáng lay động. Nàng nhớ lại, trước đây cũng từng có người khuyên nàng như vậy.
Một thoáng trầm ngâm, rồi nàng nhẹ giọng đáp:
“Kế thúc yên tâm. Ta tự biết chừng mực. Nhất định sẽ làm trong khả năng của mình, giữ mình cẩn trọng.”
"Con đã tự đẩy mình ra giữa đầu sóng ngọn gió mà không hề hay biết."
Cừu Thứ hỏi ngược lại:
"Hôm nay là Trung thu. Nếu là người bình thường, e rằng giờ này đã phải vội vã đi Tri Vi Đường, rồi đến Tu Nghiệp Phường để kịp trao quà Trung thu cho từng người. Có khi phải chạy từ thành Đông sang thành Tây. Nhưng còn con thì sao?"
Tô Diệu Y cụp mắt, ngón tay mân mê đám hoa cỏ bên lan can, không đáp một lời.
Thấy vậy, Cừu Thứ dịu giọng khuyên:
"Chuyện lần này coi như bỏ qua. Diệu Y, sau này gặp chuyện như thế, có thể đến tìm ta thương lượng. Có nhiều cách để cứu người, không nhất thiết phải dùng đến Tri Vi Đường hay Tiểu Báo của con."
Tô Diệu Y khẽ “vâng” một tiếng.
"À đúng rồi, đợi qua tiết này, ta lại phải rời kinh."
"Lại đi tuần tra các nơi của Từ Ấu Trang?"
Sau vụ án bán trẻ con ở Từ Ấu Trang thuộc Giá Phong huyện năm ấy, năm nào đến thời điểm này, Cừu Thứ cũng đích thân đi thị sát khắp các chi nhánh, phòng ngừa tiêu cực hay cấu kết ngầm tái diễn.
Cừu Thứ gật đầu, nói thêm:
"Lần này ta sẽ mang Đinh Lan theo cùng... Còn Kỵ Hạc Quán, trước mắt giao cho con tạm thời quản lý."
"Vâng, thúc cứ yên tâm."
Trong khi hai người còn đang trò chuyện trong nhà thuỷ sương, bên kia, Ngu Đinh Lan đã từ trong viện bước ra, theo sau là Tô An An.
Ba năm cảnh vật đổi thay, cô bé Tô An An ngày nào giờ đã trở thành thiếu nữ trầm lặng, ít nói. Cô vừa mới đến tuổi cập kê, vóc dáng đã cao gầy hẳn lên, khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo thanh tú. Không còn nét tròn trịa ngây thơ thuở nhỏ, mà là vẻ đẹp lạnh lùng, khó gần.
Tô Diệu Y thầm nghĩ, có lẽ do quanh năm ở cạnh Ngu Đinh Lan, lâu ngày ảnh hưởng, ánh mắt và thần thái của cô cũng ngày càng giống.
"Ta không muốn để con bé đi Dương Châu."
Ánh mắt Tô Diệu Y dừng lại trên người Tô An An một lát, rồi dời đi:
"Dương Châu đã có người được sắp xếp sẵn, thâm nhập vào thanh lâu để điều tra chứng cứ về việc cưỡng ép dân nữ. Con bé chỉ mới cập kê, sao có thể vô lo vô nghĩ mà dấn thân vào nơi hang hùm ổ sói như vậy? Kế thúc, sao người cũng không ngăn nàng?"
Cừu Thứ thở dài bất đắc dĩ:
"Nó và con, tính cách giống hệt nhau. Ta không ngăn được ngưconơi, thì cũng không thể ngăn được nó. Ba năm nay, cứ là chuyện con muốn làm cho bằng được, nó luôn là người đầu tiên lao vào. Đừng nói là thanh lâu, cho dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, nó cũng chẳng chớp mắt mà xông tới..."
Nhận ra có điều khác lạ, Tô An An ngẩng đầu nhìn lên.
Chạm phải ánh mắt của Tô Diệu Y, vẻ lạnh lùng thường thấy nơi đuôi mắt và chân mày cô chợt tan biến. Trong thoáng chốc, ánh mắt ấy trở nên bối rối, rụt rè, trông chẳng khác nào một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, hoảng hốt sợ bị trách phạt.
Tô Diệu Y mím môi, rồi chậm rãi dời ánh nhìn đi nơi khác.
Ngu Đinh Lan dẫn theo Tô An An bước tới, thử dò hỏi:
“Diệu Y, hôm nay là Tết Trung Thu, hay là ở lại dùng bữa cùng nhau?”
Lời vừa dứt, Tô An An đang nép phía sau lập tức ánh lên chút hy vọng mơ hồ. Ánh mắt cô sáng rỡ, đầy mong chờ nhìn Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y khẽ cười, nhưng cũng không chút do dự mà khéo léo từ chối:
“Cảm ơn Cừu phu nhân, nhưng trong nhà vẫn còn người đợi ta về ăn Tết, e rằng không tiện ở lại làm phiền. Xin cáo từ.”
Ánh sáng trong mắt Tô An An thoáng chốc vụt tắt.
Mãi đến khi rẽ qua khúc ngoặt ở cuối hành lang, trong bóng tối, Tô Diệu Y mới quay đầu nhìn lại một lần.
Thiếu nữ mảnh khảnh ấy đứng dưới ánh đèn dầu vàng rực rỡ, dáng vẻ ủ rũ, cúi đầu như một chú cún nhỏ bị bỏ rơi.
****
Trong Tu Nghiệp Phường của nhà họ Tô, hương quế lan tỏa khắp nơi, từng góc đều được trang hoàng đèn hoa lộng lẫy.
“Nương tử cuối cùng cũng đã trở về rồi!”
Vừa bước vào cửa, các nữ tì đã vội vàng ùa ra đón, như thể trông thấy cứu tinh:
“Tiệc đã chuẩn bị xong, các vị tân khách cũng đều đến đủ... Ngài mà không về nữa, e là không khí sẽ càng lúc càng khó xử hơn ạ...”
Tô Diệu Y nhướng mày, khẽ cười:
“Khách mời tổng cộng chỉ có hai người, tình hình còn có thể khó coi đến mức nào chứ?”
Đám nữ tì lúng túng, muốn nói lại thôi:
“Ngài tự mình nhìn sẽ rõ…”
Tô Diệu Y bán tín bán nghi bước vào sân, quả nhiên không khí nơi đây trầm xuống rõ rệt.
Dưới gốc cây quế, một đôi nam nữ đang ngồi đối diện bên bàn tiệc. Cái bàn lớn đến thế, vậy mà chỉ có hai người, lại cứ như thể đang ngồi “xa nhau cả vạn dặm”!
Người nam mặc một bộ thường phục màu đen tuyền, thân hình cao lớn, dáng dấp thẳng tắp. Người nữ khoác áo choàng màu lam nhạt, tóc búi cao thanh nhã. Hai người cùng ngồi, mỗi người xoay mặt về một hướng, ánh mắt lạnh nhạt, chẳng ai thèm nhìn ai một cái.
Không khí thật sự rất... không dễ chịu.
Tô Diệu Y khẽ tặc lưỡi một tiếng, bước tới, ngồi xuống ngay chính giữa hai người. Nàng quay sang trái nhìn một cái, rồi lại quay sang phải nhìn một cái, đôi mắt đảo qua hai khuôn mặt đang lạnh như tiền, rõ ràng là phu thê nhưng lại cứ như người dưng nước lã, khiến nàng không khỏi nhíu mày:
“Ta có lòng tốt mời hai người đến tụ họp ngày lễ, vậy mà cả hai đều xị mặt xuống là sao?”
Nói rồi, Tô Diệu Y nghiêng người về phía nữ tử ngồi bên tay phải, tay khẽ huých hai cái sau lưng cô, cười cười hỏi nhỏ:
“Đến tìm ta đòi nợ đấy à, Lý phu nhân? Hả?”
Nữ tử kia lập tức quay lại nhìn nàng, lộ ra một gương mặt xinh đẹp quen thuộc - không ai khác ngoài Mục Lan, người đã xa cách nhiều năm.
“Lý phu nhân cái gì mà Lý phu nhân!”
Mục Lan trợn mắt nhìn nàng, đôi mắt phượng năm xưa nay lại càng thêm sắc sảo, ánh lên vẻ không vừa lòng:
“Gọi ta là Mục đại tụng sư!”
“... Được rồi, được rồi, Mục đại tụng sư.”
Tô Diệu Y vừa cười vừa đổi cách xưng hô, rồi ghé sát lại, hạ giọng hỏi nhỏ, lời nói như có d.a.o ẩn trong tiếng cười:
“Lý Trưng lại chọc gì ngươi đấy?”
Cả hai đều là khách quen trong những buổi tụ họp thế này. Đầu xuân năm nay, Lý Trưng vừa mới thành thân cùng Mục Lan, tháng trước mới từ Lâm An trở về Biện Kinh.
“Hôm nay là ngày lễ, ta bảo hắn mặc cái gì tươm tất hơn một chút, hắn thì coi lời ta như gió thoảng bên tai. Cả tủ đồ trong nhà, đen một màu từ đầu đến cuối, chẳng có lấy chút sinh khí nào!”
Mục Lan không kìm được, lầm bầm than phiền.
Tô Diệu Y nghe vậy chỉ khẽ giật giật mí mắt, cười nói:
“Cũng đừng trách Lý Trưng. Dù sao hắn mới được thăng chức làm Thị lang Hình Bộ, công việc chắc chắn bộn bề, làm gì có thời gian mà chăm chút bản thân? Vả lại, thường ngày hắn vẫn mặc quan phục là chính…”
Nàng ngừng một chút, lại cười tinh nghịch:
“Nếu ngươi thấy hắn không biết phối đồ, sao không đến cửa hàng vải đặt sẵn cho hắn vài bộ áo choàng rực rỡ? Chuyện như vậy, ngày xưa ngươi còn là Phó phu nhân, chẳng phải đã từng lo chu toàn hết thảy rồi sao?”
Dù giọng nàng hạ xuống đến mức thấp nhất, nhưng lời vừa dứt, bên trái đã lập tức thổi đến một luồng khí lạnh khiến người ta rùng mình.
Tô Diệu Y khẽ run, còn chưa kịp quay đầu nhìn, đã thấy sắc mặt Mục Lan thay đổi rõ rệt.
"Tô Diệu Y, miệng ngươi đúng là... chỉ biết nói chuyện khiến người ta tức điên!"
Mục Lan nghiến răng nghiến lợi, buông ra một câu, rồi dứt khoát đứng dậy, bỏ luôn dáng vẻ giận dỗi ban nãy, trở về ngồi cạnh Lý Trưng. Cô ho nhẹ hai tiếng, sau đó khẽ huých khuỷu tay vào Lý Trưng, ra vẻ như không có gì xảy ra, cất giọng nhẹ nhàng:
"Ngày mai chàng nghỉ, tắm gội, ta đi cùng chàng mua mấy bộ xiêm y."
Lý Trưng vẫn nhìn thẳng, cười lạnh:
"Mục đại tụng sư ngày mai còn phải rời Kinh đi thay người khác thưa kiện, sao dám làm phiền?"
"...Thì... vài hôm sau đi cũng được mà."
Hai phu thê này đúng là khiến Tô Diệu Y nhìn mà không hiểu nổi.
Năm ngoái khi nhận được thiệp mời từ Biện Kinh, nàng suýt nữa đánh rơi cả cằm. Sau này tận mắt thấy hai người ở chung, càng cảm thấy vừa lạ vừa thú vị, thậm chí có phần cảm khái.
Trước đây, khi còn là Phó phu nhân, Mục Lan gần như toàn tâm toàn ý chăm lo cho Phó Chu - từ ăn, mặc, ở, đi lại, đến việc giao tế trong hậu trạch, tất cả đều thu xếp đâu ra đấy, không có chỗ nào sơ suất. Thế mà giờ đến phiên Lý Trưng, cô lại toàn tâm toàn ý dốc vào nghiệp tụng sư của mình, chẳng còn tâm trí để ý đến y...
Dù Lý Trưng nghĩ sao đi nữa, Tô Diệu Y vẫn thấy vui thay cho Mục Lan - một Mục Lan đổi khác, đầy khí chất của chính mình.
"Giang Miểu đâu?"
Mục Lan nhìn quanh một vòng rồi hỏi:
"Không phải ngươi gọi nàng đến Biện Kinh tham gia cái hội ký tên gì đó sao?"
Tô Diệu Y nhún vai:
"Nàng nói mình không cha không mẹ, nên cũng chẳng có gì gọi là Tết Trung Thu đoàn viên. Với lại dạo gần đây nàng đang viết thoại bản mới, trách ta gọi tới Biện Kinh khiến khí hậu không hợp, một chữ cũng không viết ra nổi."
"Vậy rồi sao?"
"Vậy nên tối nay ta đặc biệt sắp xếp một chiếc thuyền cho nàng, để nàng vừa ngắm trăng trên hồ vừa viết."
Mục Lan giật giật mí mắt:
"Nàng có bệnh, còn ngươi cũng chẳng bình thường."
Tô Diệu Y lại cười rạng rỡ, trông vô cùng hài lòng.
****
Đám nữ sử đã dọn dẹp xong bát đũa, rót đầy chén rượu, rồi lặng lẽ đứng hầu một bên. Tô Diệu Y quay đầu, vẫy tay:
"Các ngươi cũng ngồi xuống đi."
Những nữ sử và hộ vệ trong Tô trạch đều là người được chiêu về vào đầu thu ba năm trước. Nơi này, họ đã ở lại suốt ba năm rồi.
Ba năm nay, việc buôn bán của Tô Diệu Y ngày càng phát đạt. Cửa tiệm mặt tiền của Tri Vi Đường và hai lầu Sao Sâm, Sao Thương lâu cũng ngày càng khang trang rộng rãi. Nàng vốn có thể chuyển đến một tòa nhà lớn giống như Cừu phủ, nhưng vẫn chọn ở lại căn tiểu viện nhỏ của Tu Nghiệp Phường.
Tô Diệu Y trong Tu Nghiệp Phường và Tô Diệu Y bên ngoài là hai hình ảnh hoàn toàn khác biệt. Ở ngoài, nàng là hành đầu nổi bật, áo gấm ngọc ngà, người hầu trước sau vây quanh. Nhưng khi trở về nhà, nàng thậm chí còn lười đeo trang sức, cũng chẳng thích có quá nhiều người bên cạnh. Trong nhà, nàng chỉ giữ lại những người hầu thân tín lâu năm.
"Hôm nay là Tết Trung thu, gọi hết mọi người lên đây ăn Tết chung cho vui."
Tô Diệu Y mỉm cười quay sang hỏi:
"Lý đại nhân có phiền không?"
Lý Trưng vẫn với gương mặt điềm tĩnh, chỉ gật đầu nói:
"Không sao."
Bọn hạ nhân nghe thế thì rụt rè kéo ghế ngồi xuống bàn, không khỏi vừa mừng vừa lo.
Mọi người cùng nhau ngắm trăng, uống rượu, tiếng cười nói làm rộn ràng cả một góc sân.
Rượu được nửa tuần, Mục Lan đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Tô Diệu Y:
"Từ khi ta đến Biện Kinh đến giờ vẫn chưa gặp lại Tô An An. Nữ nhi lớn lên thay đổi nhiều lắm, giờ chắc nàng cũng xinh lắm rồi nhỉ?"
Tô Diệu Y chỉ "Ừm" một tiếng lấy lệ.
"Nàng vẫn còn ở Cừu phủ sao? Hôm nay sao ngươi không gọi nàng đến đây ăn Tết chung?"
"......"
Tô Diệu Y gắp thêm vài món bỏ vào bát Mục Lan, chậm rãi nói:
"Nó là người nhà họ Cừu, đến Tô gia ăn Tết thì còn ra thể thống gì?"
Chuyện liên quan đến Tô An An, Mục Lan sớm đã nghe phong phanh. Nghe lời Tô Diệu Y nói, cô cũng chỉ thở dài tiếc nuối, chẳng nói gì thêm.
Tô Diệu Y nhanh chóng đổi chủ đề:
"Lăng Trường Phong sắp trở về kinh."
Quả nhiên Mục Lan liền bị thu hút sự chú ý:
"Thật à? Không ngờ cái tên chỉ biết ăn chơi ngày trước lại chịu được khổ, ở trong quân ba năm trời!"
"Người quân tử ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác. Ba năm nay hắn không chỉ chịu khổ, mà còn lập không ít công trạng. Ban đầu chỉ là lính chạy việc, sau làm thống lĩnh, rồi lên làm thống chế. Mới đây còn dẹp yên giặc nổi, được phong chính lục phẩm Chiêu Võ Giáo úy."
Tô Diệu Y vừa tựa đầu lên tay, vừa xoay xoay chén rượu trong tay, giọng nói thong dong mà có chút tự hào khó giấu:
"Giờ mà gặp lại hắn, ngươi phải cung kính gọi một tiếng 'Giáo úy đại nhân' đấy."
"Haha."
Mục Lan thò người lại gần, tròn mắt nhìn Tô Diệu Y, cười nói:
"Ngươi đắc ý cái gì vậy hả? A, ta hiểu rồi. Ba năm nhớ nhung đủ rồi, chờ hắn về thì ngươi làm giáo úy phu nhân phải không?"
Tô Diệu Y liếc cô một cái, khóe môi vẫn nở nụ cười, nhưng chẳng buồn đáp lời.
Hai người đang mắt đi mày lại, thì bỗng một giọng lạnh lùng vang lên cắt ngang không khí náo nhiệt:
"Dung Giới cũng sắp trở về."
Trong sân lập tức im bặt.
Trừ Tô Diệu Y ra, tất cả người hầu đều đồng loạt quay sang nhìn Lý Trưng, rồi lại như theo phản xạ cùng lúc nhìn về phía Tô Diệu Y.
"Dung Giới cũng về kinh? Nhanh vậy sao?"
Mục Lan kinh ngạc quay sang xác nhận với Tô Diệu Y.
Tô Diệu Y hơi rũ mắt, nụ cười bên môi cũng dần tắt, giọng uể oải:
"Chuyện của hắn ấy à, ta cũng không rõ lắm..."
Lần này, người hỏi là Lý Trưng.
"Ngươi không rõ lắm?" – Lý Trưng cau mày, nói tiếp:
"Thôi Tướng về hưu, cáo lão hồi hương. Vị trí Thứ Tướng để trống, chẳng ai ra mặt. Ngay lúc đó, Thánh Thượng lại triệu Dung Giới hồi kinh, phần lớn là muốn để hắn tiếp nhận vị trí kia. Vậy mà Dung Giới không hề nói gì với ngươi sao?"
Tô Diệu Y nhè nhẹ xoay chén rượu trong tay, sắc mặt vẫn thản nhiên:
"Ta với Dung đại nhân tuy kết nghĩa huynh muội, nhưng suốt ba năm nay chẳng nhận được lấy một bức thư nào từ hắn. Những chuyện như thế này, ta làm sao biết được?"
Vẻ mặt trước nay luôn điềm tĩnh của Lý Trưng lần này cũng thoáng kinh ngạc. Y liếc nhìn Mục Lan một cái, rồi không nói gì thêm.
Những người đang ngồi quanh bàn cũng nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Không khí đang vui vẻ bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, nặng nề.
Tô Diệu Y đưa mắt nhìn quanh, chỉ cảm thấy ai nấy như bị ma ám, chuyện bé xé ra to.
Dung Giới thật ra không gửi thư về, cũng có lý do riêng. Nhưng hôm nay, nàng chẳng buồn giải thích làm gì.
Nàng bật cười, lại nâng chén rượu lên:
"Một người đắc đạo, gà chó lên mây. Nếu Dung đại nhân thật sự trở thành Thứ Tướng, thì chúng ta cũng được thơm lây ít nhiều. Nào nào, chẳng lẽ không nên uống mừng sớm một chén vì Dung đại nhân?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng lục tục nâng chén.
***
Đợi rượu tản bớt, vừa rời khỏi Tu Nghiệp Phường, Mục Lan đã ở trên xe ngựa nổi đóa với thủ phạm chính – Lý Trưng.
"Yên ổn không được à? Tự nhiên lại nhắc đến Dung Giới làm gì? Bình thường chàng nửa ngày mới nói ra được một câu, sao hôm nay lắm lời thế hả? Chàng có phải lại nảy ra cái ý làm mối cho hắn không? Ta nói cho chàng biết, đừng có nằm mơ! Giờ ta ủng hộ Lăng Trường Phong, chàng nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với ta, hiểu chưa?"
Lý Trưng nhíu mày, không đáp lấy nửa lời.
Mục Lan tức đến bật cười, giơ tay chọc vào vai y:
"Ồ, giờ lại chơi trò giả câm giả điếc nữa à? Lý Trưng!"
Cuối cùng, Lý Trưng ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt đó khiến Mục Lan giật mình, vừa định rụt tay lại thì đã muộn.
Lý Trưng nắm lấy tay cô, kéo vào lòng, cúi đầu bịt miệng cô lại bằng nụ hôn – ngăn cái miệng lắm lời kia lại.
Mục Lan nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Mỗi lần đều như vậy, nói không lại thì dùng đến chiêu này khiến cô không thể mở miệng... Thật là vô sỉ đến cực điểm.
Tuy miệng thì mắng thầm, nhưng tay lại vô thức vòng qua vai y.
Một lúc lâu sau, Lý Trưng mới buông cô ra, ngón tay khẽ lướt qua vành tai đỏ ửng của Mục Lan, bất chợt buông một câu không đầu không đuôi:
"Hồi mới đến Lâm An, ta cũng từng nghe danh hiền lương của Phó phu nhân."
"..."
Mục Lan cứng người.
Ngay sau đó, Lý Trưng nhìn thẳng vào cô, hỏi tiếp:
"Ngươi chỉ từng nổi giận vì hắn sao?"
Không cần đoán, người y nói đến chính là Phó Chu.
Mục Lan cụp mắt, hơi thở vẫn còn gấp gáp sau trận cuồng nhiệt vừa rồi. Phải mất một lúc lâu, cô mới khẽ mấp máy môi, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
"Ta không dám."
Bên trong xe lại lặng đi một lúc. Lý Trưng không nói lời nào, chỉ siết chặt lấy cô, hôn nhẹ lên gương mặt cô, rồi cúi đầu vùi vào hõm cổ. Nỗi buồn chất chứa suốt đêm cứ thế âm thầm tan biến không một tiếng động.
****
Tô trạch.
Sau khi tiễn khách xong, Tô Diệu Y chỉ còn lại một mình trong sân, cùng đám hạ nhân dọn dẹp bàn tiệc.
Trên bàn vẫn còn sót lại một bình rượu quế hoa cuối cùng. Lúc mọi người không để ý, nàng liền xách bình rượu, lảo đảo leo lên mái nhà. Trên mái, nàng ngồi một mình, đối diện ánh trăng tròn dường như chỉ cần đưa tay ra là chạm tới, tự rót rồi tự uống.
Chưa kịp uống được mấy ngụm, nàng đã nghe thấy tiếng xe ngựa nghiến qua nền đá từ con hẻm phía dưới vọng lại - âm thanh rõ mồn một giữa đêm tĩnh mịch.
Tô Diệu Y cúi đầu nhìn xuống, thấy một chiếc xe ngựa đang chầm chậm tiến đến, rồi dừng lại ngay trước cổng nhà mình. Nàng nheo mắt, thoáng liếc qua đã nhận ra, đây không phải là xe ngựa của Tri Vi Đường.
Nhưng ngay sau đó, màn xe được vén lên, từ trong xe nhảy xuống… lại là Giang Miểu!
Tô Diệu Y sững sờ, theo bản năng đánh giá lại chiếc xe ngựa một lượt - rõ ràng không phải là chiếc mà nàng cử đi đón Giang Miểu.
Khi nàng còn đang ngạc nhiên thì từ trong xe, lại có thêm một người bước xuống.
Áo gấm, đai ngọc, dáng vẻ cao quý khó nói nên lời.
Khi nhìn rõ khuôn mặt quen thuộc ấy, mắt Tô Diệu Y bỗng trợn to. Cơn say nhè nhẹ lập tức tan biến, cả người chợt bừng tỉnh.
… Là Đoan Vương?
Chỉ thấy Đoan Vương mặc thường phục đứng đối diện với Giang Miểu bên cạnh xe ngựa. Giang Miểu đỏ bừng mặt, cởi chiếc áo choàng đen đang khoác rồi đưa trả lại cho y.
Tô Diệu Y giật mình, quay người trượt xuống thang, vội vã leo từ trên mái nhà xuống.
Khi nàng vừa chạy tới cổng thì xe ngựa của phủ Đoan Vương đã lăn bánh đi xa, chỉ còn lại một mình Giang Miểu ngẩn ngơ đứng trước cửa, dõi mắt nhìn theo hướng xe khuất, không biết đang đắm chìm trong suy nghĩ gì.
"...Hai người gặp nhau lúc nào vậy?"
Giọng Tô Diệu Y vang lên bất chợt khiến Giang Miểu giật mình quay đầu lại.
Thấy là Tô Diệu Y, cô mới nhẹ nhõm thở ra, đưa tay vuốt ngực, nói:
“Ngươi làm cái gì mà ồn ào thế? Đột ngột xuất hiện, làm ta giật cả mình, suýt nữa thì hồn bay phách lạc…”
Ánh mắt vô tình lướt qua gò má ửng đỏ của Giang Miểu, sắc mặt Tô Diệu Y lập tức trở nên phức tạp:
“Không phải ta bảo đưa ngươi ra hồ ngắm trăng sao? Thế nào lại đụng phải người này?”
Giang Miểu khẽ rùng mình vì làn gió đêm lạnh lẽo, nói như than thở:
“Chuyện dài lắm… Nhưng ngươi cũng đâu định bắt ta đứng đây kể hết, phải không?”
****
Đợi hai người trở về nhà, Giang Miểu mới kể lại đầu đuôi sự việc đêm nay cho Tô Diệu Y, giọng đầy cảm khái, chẳng khác nào đang kể một đoạn truyện dài.
Thì ra cô gặp Đoan Vương trong lúc đang đi chơi thuyền trên hồ. Chiếc thuyền của Đoan Vương “vô tình” va vào cô. Để tạ lỗi, y mời cô lên chiếc thuyền lớn của mình cùng ngắm trăng.
“So với thuyền của hắn, Tô Diệu Y, thuyền ngươi cho ta đúng là quá đơn sơ!”
Giang Miểu chống tay lên má, kể tiếp:
“Vừa đặt chân lên thuyền, ta đã thấy sẵn hai ly rượu đặt trên bàn. Lúc đó ta còn tưởng hắn hẹn ai đó, ai ngờ hắn bảo một ly là dành cho mẫu thân đã khuất của mình. Hắn nói năm nào cũng thế, đến Tết là lại bày thêm một ly, xem như mẫu thân vẫn còn bên cạnh… Nghe vậy, hắn còn bảo ta nâng ly, cùng hắn kính rượu cho vong mẫu nữa kìa. Rồi bọn ta ngồi ngắm trăng, ta kể mình là cô nhi, không cha không mẹ, hắn cũng kể ta nghe vài chuyện về mẫu thân hắn… Sau đó, hắn đưa ta về thuyền cũ.”
Nghe đến đây, Tô Diệu Y c.h.ế.t lặng một lúc, há hốc miệng:
“Hắn… bảo ngươi kính rượu cho mẫu thân đã khuất của hắn sao?”
“Thì có gì đâu? Có vấn đề gì à?”
Tô Diệu Y cảm thấy đầu ong ong, bất giác đưa tay xoa huyệt Thái Dương.
Quá kỳ lạ, thật sự là quá kỳ lạ.
Mẹ đẻ của Đoan Vương là Trang phi, đã mất mấy năm trước. Mỗi dịp Trung thu, trong cung đều tổ chức cung yến, đáng lý Đoan Vương phải cùng Trang phi hiện diện nơi ấy. Sao lại có chuyện “không có dịp ăn Tết cùng mẫu thân”?
Hơn nữa, năm nay trong cung chắc chắn cũng có yến Trung thu. Đoan Vương không ở trong cung cùng Hoàng đế, lại một mình ra hồ rồi “tình cờ” gặp Giang Miểu? Còn cùng cô, kính một ly rượu dành cho Trang phi đã khuất, ngắm trăng đón Tết?
Càng nghĩ càng thấy quái lạ…
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.”
Giang Miểu liếc mắt nhìn Tô Diệu Y, bình thản nói.
Tô Diệu Y kinh ngạc quay sang:
“Ngươi biết thật?”
Giang Miểu đưa ngón tay khẽ gõ nhẹ lên má, vẻ mặt như đã tính toán từ lâu:
“Trong miệng hắn thì có được mấy lời là thật chứ. ‘Tình cờ gặp’ là giả, ‘thuyền va vào’ là giả nốt. Mời ta lên thuyền, nhắc đến vong mẫu, bày ly rượu sẵn sàng… tất cả đều là sắp đặt từ trước.”
Tô Diệu Y trừng to mắt:
“Lý do là gì?”
“Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra sao? Nhìn lại cái thoại bản ta vừa mới xem đây.”
Giang Miểu khẽ gõ lên trán Tô Diệu Y một cái, nói chậm rãi:
“Hắn thích ta, muốn quyến rũ ta.”
Ánh sáng trong mắt Tô Diệu Y chợt vụt tắt, nàng mím môi, không nói nên lời.
“Giờ ta nghĩ lại, hơn phân nửa là từ lúc còn ở Lâm An, hắn đã có ý với ta rồi. Không thì sao cứ suốt ngày gọi ta đến Lục Hợp cư? Rồi còn nhớ kỹ khẩu vị của ta như vậy? Ta mới đến Biện Kinh có mấy hôm, hắn đã không ngồi yên được, còn canh đúng lúc để đ.â.m thuyền của ta... Đem chuyện mẹ mất ra kể lể, chẳng phải là đang bán thảm lấy lòng thương hại hay sao? Phải biết rằng, yếu đuối và nước mắt chính là món hồi môn tốt nhất của một nam tử.”
Giang Miểu đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, khẽ bật cười:
“Hắn đúng là thông minh. Dù sao cũng khôn ngoan hơn ngươi - cái khúc gỗ trôi sông, đầu óc chậm chạp này nhiều.”
Tô Diệu Y xoa nhẹ thái dương, thì thầm:
“...Ta chỉ sợ ngươi quá khôn ngoan thôi.”
“Vậy ngươi nói xem, hắn làm tất cả những chuyện đó còn vì lý do gì khác được nữa?”
Giang Miểu hỏi lại, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.
Tô Diệu Y không biết trả lời ra sao, nhưng cũng không thể để mặc Giang Miểu chìm sâu hơn, đành ngập ngừng nhắc nhở:
“Nhưng... ngươi còn chưa biết thân phận thật của hắn...”
Chưa kịp nói hết câu, Giang Miểu đã đưa tay giữ lấy mặt Tô Diệu Y, ngăn nàng tiếp tục:
“Hắn chỉ nói hắn họ Vương, tên là Viêm.”
“Vương Viêm... Viêm như lửa...”
Khóe môi Tô Diệu Y giật giật một chút.
“Còn về những chuyện khác, ta tạm thời không muốn biết.”
Giang Miểu nghiêm túc nói:
“Hắn là người thế nào, tình cảm dành cho ta là thật hay giả, sẵn sàng vì ta làm được những gì... thời gian sẽ trả lời hết. Còn thân phận, địa vị - mấy thứ đó đều không quan trọng.”
“…”
Tốt lắm, một người thì không cho nàng nói, người kia lại chẳng buồn nghe.
Nghĩ đến việc triều Đại Dận trước nay cũng không thiếu những nữ tử xuất thân bình dân trở thành vương phi, Tô Diệu Y cuối cùng cũng từ bỏ ý định khuyên can Giang Miểu. Nàng chỉ nói một câu:
“Cầu mong ngươi gặp nhiều may mắn.”
Dù vậy, tối hôm đó, khi đi ngủ, Tô Diệu Y vẫn mơ mơ màng màng, lòng không yên.
Nàng mơ thấy Giang Miểu bị Đoan Vương phụ bạc, trở thành thiếp thất bên ngoài trong cảnh khốn khổ, còn mang thai đến tìm nàng cầu cứu. Nàng vất vả lắm mới giúp Giang Miểu thoát khỏi sự kìm kẹp của Đoan Vương, nhưng chưa kịp thở phào thì chỉ trong chớp mắt, Đoan Vương đã dẫn theo một đám người xông vào Tri Vi Đường. Y giẫm lên tay nàng đang chống đỡ, khuôn mặt lạnh lùng âm trầm, lưỡi đao kề sát cổ nàng.
“Tiện nhân đó đâu?”
Tiếng gào giận dữ của Đoan Vương vang vọng trong tai, khiến Tô Diệu Y đầm đìa mồ hôi lạnh mà choàng tỉnh.
Tim vẫn còn đập thình thịch, nàng tự thấy mình chắc là do đọc quá nhiều mấy truyện tình cảm bi kịch của Giang Miểu nên mới sinh ra mộng mị như thế.
Một đêm không ngủ ngon, rửa mặt xong ngồi trước gương trang điểm, nàng vẫn mệt mỏi rã rời. Nhưng hôm nay còn phải tiễn Khuất Kê và Ngụ Tam Nương rời kinh, nên nàng cố gắng thoa thêm chút son phấn rồi vội vã ra cửa.
Hai cỗ xe ngựa rời khỏi thành, dừng lại ở vùng ngoại ô.
Khuất Kê và Ngụ Tam Nương liên tục cảm tạ nàng không dứt. Thấy phu thê bọn họ vẫn yêu thương gắn bó như xưa, không hề có dấu hiệu bất hòa, Tô Diệu Y mới yên tâm được phần nào.
“Các ngươi tạm thời không thể quay lại Dương Châu, ta sẽ cho người đưa các ngươi tới Lâu huyện. Thời gian này cứ cố gắng sống thật kín đáo, cẩn trọng một chút. Dù sao thì...”
Nàng chưa kịp nói hết câu, Khuất Kê đã hiểu ý, liền gật đầu:
“Tô lão bản cứ yên tâm, ta hiểu rõ.”
Nhìn xe ngựa của hai người dần rời đi, Tô Diệu Y mới quay trở lại xe của mình, dặn phu xe quay về thành.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh. Nàng buồn ngủ, dựa vào vách xe mơ màng thiếp đi. Nhưng chưa được bao lâu, xe chợt rung mạnh rồi đột ngột dừng lại. Thân thể nàng đổ về phía trước, giật mình bừng tỉnh, vội đưa tay vịn lấy thành ghế, cố giữ thăng bằng.
“Chuyện gì vậy?”
Từ bên ngoài, giọng trầm của hộ vệ vang lên:
“Chủ nhân, có người chặn đường.”
Tô Diệu Y nheo mắt, kéo một góc rèm lên nhìn ra ngoài - chỉ thấy hơn mười hắc y nhân che mặt, tay cầm kiếm đang ào ào lao thẳng về phía xe ngựa...