Giai Thượng Xuân Y - Tĩnh Mộc Noãn Dương

Chương 96

Lại một đêm mưa gió cuồng loạn.

Mặt trời vừa nhô lên, ánh sáng còn mờ nhạt, hoa cỏ trong thành Biện Kinh đã héo rũ hơn phân nửa. Mặt đất đầy những cánh hoa bị gió cuốn rụng, giẫm nát lẫn trong bùn đất, đến cả màu sắc ban đầu cũng chẳng còn phân biệt được đâu là cánh hoa, đâu là cặn bẩn. Nhưng giữa đống hỗn độn ấy, nào phải chỉ có hoa cỏ?

Chỉ sau một đêm, mấy con phố từng sầm uất bên dưới cầu Châu Kiều đều hóa thành cảnh hoang tàn như vừa bị sơn phỉ cướp sạch. Gần như cứ mười bước chân lại bắt gặp một cửa tiệm tan hoang: có nơi cửa kính bị đập vỡ, thủng một lỗ lớn, có chỗ cả hai cánh cửa văng khỏi bản lề, vỡ vụn rơi xuống đất, bên trong lại càng là một mảnh bừa bộn. Những cửa hàng gặp tai ương ấy có điểm chung - bảng hiệu treo trước tiệm đều thêu to nổi bật một chữ "Cừu"...

Chỉ là lúc này, những bảng hiệu đó đã bị xé xuống, ném thẳng xuống đất. Chữ “Cừu” trên vải bị d.a.o cắt nát, không nhìn rõ nữa, bên cạnh còn có hai chữ “Diêm tặc” viết bằng m.á.u gà tanh nồng.

Ánh nắng càng lúc càng rõ rệt, người đi đường cũng đông dần. Dân chúng bịt mũi đi ngang qua những cửa tiệm của Cừu gia, không những không tỏ ra thương hại hay e ngại, mà trái lại, nét mặt ai nấy đều hả hê. Có người còn giẫm lên bảng hiệu rơi dưới đất, nhổ nước bọt một cái.

“Người vong ân bội nghĩa, đầu đội nón rơm! Lũ Diêm lang Cừu trá...”

Khi mặt trời dần lên cao, tiếng đồng d.a.o lại một lần nữa vang khắp đầu đường cuối ngõ trong thành Biện Kinh.

Ngày trước, trước cửa Cừu phủ từng là nơi quyền quý tề tụ. Giờ đây khách vẫn đông như hội, nhưng không còn là những kẻ cúi đầu khom lưng mang theo danh thiếp hay lễ vật, mà là từng người một mặt đầy phẫn nộ, tay xách rổ trứng thối, lá cải úa, miệng hô vang: "Diêm tặc!" - thay cho lời chào "Cừu lão gia" hay "Cừu đại thiện nhân" năm nào.

Chỉ đổi một dòng họ, đại thiện nhân t thiên hạ liền hóa thành ác nhân nhất thiên hạ.

Thiện hay ác, đúng hay sai, đôi khi chỉ là chuyện của một cái họ.

“Lúc còn ở Lâu huyện, ta thường xuyên nằm mơ. Trong mơ, ta dùng đủ cách kỳ quái để tranh đấu với Cừu gia - có khi thất bại thảm hại, có khi thắng lớn. Nhưng dù có bao nhiêu lần đọ sức trong mộng, chưa từng có lần nào là như hôm nay...”

Trên một con phố ở ngoại thành, Tô Diệu Y ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn về phía Cừu phủ xa xa, ánh mắt bình thản:

“Ta chưa từng nghĩ rằng để lật đổ một hào môn số một chốn triều đình... lại dễ như trở bàn tay.”

Trong xe ngựa, ngồi bên phải nàng là Ngu Đinh Lan và Tô An An. Khuôn mặt Ngu Đinh Lan tiều tụy, trắng bệch, rõ ràng là đã thức trắng cả đêm. Tô An An ngồi cạnh, đỡ tay bà, mày cau chặt, ánh mắt ngập đầy lo âu.

Tô Diệu Y từ từ buông rèm xuống.

Cảnh tượng hỗn loạn trước Cừu phủ bị che khuất, nhưng tiếng mắng nhiếc vẫn không ngừng vọng vào trong xe, từng câu từng chữ rõ mồn một.

Mỗi lần nghe thấy một tiếng “Diêm tặc”, sắc mặt Ngu Đinh Lan lại tái nhợt thêm một phần. Cuối cùng, bà không kìm được nữa, định bật dậy, nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã đè bà xuống.

“Đừng qua đó.”

Tô Diệu Y điềm nhiên nói:

“Ngài và Cừu phủ... đã không còn quan hệ gì.”

Ngu Đinh Lan sững người, ngơ ngác nhìn Tô Diệu Y:

“…… Ý con là sao?”

“Từ hôm nay trở đi, ngài không còn là Cừu phu nhân nữa.”

Tô Diệu Y rút từ tay áo ra một tờ giấy, đưa đến trước mặt Ngu Đinh Lan rồi mở ra.

Ba chữ "Phóng thê thư" hiện rõ trước mắt, khiến đồng tử Ngu Đinh Lan co rút lại. Bà giật lấy tờ thư từ tay Tô Diệu Y, đọc đi đọc lại không tin nổi vào mắt mình.

Đến khi chắc chắn nét chữ là của Cừu Thứ, Ngu Đinh Lan mắt đỏ hoe, nghiến răng ken két:

“Ta muốn gặp ông ấy! Ta phải đối mặt nói rõ ràng với ông ấy!”

Tô Diệu Y nắm lấy tay bà, siết chặt hơn, không chịu buông:

“Ngài bây giờ đã là người bị Cừu gia hưu bỏ, còn gì để nói nữa?”

Hai mẹ con bốn mắt nhìn nhau, rơi vào giằng co không tiếng động.

Tô An An thần kinh căng như dây đàn, ánh mắt đảo qua lại giữa hai người, tim đập thình thịch. Nhưng rồi, cô không do dự mà kéo tay Ngu Đinh Lan lại:

“Phu nhân,ngài nghe cô cô đi… nàng làm vậy, nhất định là có lý do của nàng.”

Ngu Đinh Lan nhìn Tô Diệu Y, chợt cười một tiếng, giọng nói đầy cay đắng:

“Ta biết rồi.”

Bên trong xe, không khí lặng đi một lúc.

"Tiểu Báo, tờ 'Phóng thê thư’ này… tất cả đều là ý của ông ấy, đều là ông ấy đã bàn sẵn với con từ trước... có đúng không?"

Ánh mắt Tô Diệu Y cuối cùng cũng gợn sóng. Nàng chậm rãi buông tay Ngu Đinh Lan ra, khẽ mím môi, không đáp lời.

"Các người bàn từ khi nào? Là lúc ông ấy quay về kinh trước một bước, phát hiện dân gian đã truyền ra câu đồng d.a.o kia? Hay là từ ba năm trước, khi ông ấy đồng ý trao toàn bộ sản nghiệp Lăng thị lại cho Lăng Trường Phong? Ông ấy có phải đã nói với con rằng: đến một ngày nào đó, nếu thân phận Diêm Như Giới không thể che giấu, thì Tri Vi Đường nhất định phải nhanh tay hơn tin đồn, chủ động vạch trần thân thế của ông ấy, chặt đứt liên hệ, không liên luỵ toàn bộ mọi người... đúng không?"

Nói đến đây, giọng Ngu Đinh Lan dần khàn đặc:

"Ông ấy... từ lâu đã tính cả rồi, ngay cả việc dùng ‘Phóng thê thư’ để cắt đứt với ta, cũng là đã sắp đặt sẵn, phải không?"

Một lúc sau, Tô Diệu Y mới khẽ ừ, giọng nhẹ như gió thoảng:

"Ngài thật sự là người hiểu ông ấy nhất."

Ba năm trước, khi nàng ký khế ước với Cừu Thứ để tiếp quản sản nghiệp Lăng thị, ông đã thêm một điều khoản cuối cùng trước khi đặt bút: Nếu có ngày thân phận Diêm Như Giới bị lộ, thì Tri Vi Đường phải lập tức tung ra Tiểu Báo, công bố chân tướng với thế nhân. Đồng thời, Tô Diệu Y phải trao 'Phóng thê thư’ cho Ngu Đinh Lan từ trước, sắp xếp cho bà rút lui êm thấm.

Bên ngoài, tiếng la hét bỗng vang lớn.

Ngu Đinh Lan bất chợt vén màn xe, chỉ thấy cổng Cừu phủ đang từ từ mở ra. Cừu Thứ một mình bước ra, khoác áo gấm lam, tay cầm ô, dáng vẻ bình thản như thể chỉ đang ra ngoài dạo chơi. Ông bước xuống bậc thềm, rồi hướng về phía đám đông cúi người hành lễ.

Đám người đang ồn ào cũng nhất thời lặng đi một nhịp khi nhìn thấy ông.

"Giờ này rồi, còn ra ngoài làm gì chứ?"

Tô Diệu Y chau mày, bất giác nghiêng người về phía trước.

Ngu Đinh Lan vẫn nắm chặt màn xe, nói:

"Các cửa hàng của Cừu gia đều bị phá trong đêm qua. Nếu ông ấy không ra mặt, chẳng còn ai thu dọn nổi mớ hỗn loạn này."

"Nhưng cũng nên mang theo vài người, sao lại một mình..."

"Năm xưa bị người trong giang hồ treo giải truy sát, những kẻ từng che chở ông ấy trong Diêm gia gần như đều c.h.ế.t sạch, chẳng còn ai sống sót. Giờ mọi chuyện vỡ lở, ông ấy làm sao còn dám kéo thêm người vô tội vào vòng xoáy?"

Ngu Đinh Lan cười khổ:

"Ông ấy từng nói: Ta sinh ra ở Diêm gia, được tổ phụ nuôi nấng, bất kể có bị mang tiếng hay bị giận dữ chửi rủa, đó đều là số phận ta phải gánh. Nhưng người khác không nên chịu đựng thay ta, càng không nên vì ta mà mất mạng..."

Ngu Đinh Lan lại nhìn ra ngoài xe. Bên ngoài, đám người vây quanh Cừu phủ lại bắt đầu huyên náo, chen chúc đổ dồn về phía bóng dáng đơn độc của Cừu Thứ.

Vì quá đông người tụ tập trước Cừu phủ, nha môn đã cho quan sai đến canh giữ từ sớm để phòng xảy ra bạo loạn. Đám quan sai ngăn cản không cho dân chúng đến gần Cừu Thứ, nhưng vòng vây vẫn ngày càng siết chặt, khiến ông đi từng bước cũng khó. Quan sai có thể ngăn được người, nhưng không ngăn được những nắm rau hỏng, trứng thối từ tay đám đông bay tới tấp...

Cừu Thứ mở ô lên, trong tiếng mắng chửi ồn ào, cất bước đi thẳng về phía trước. Rau cải dập nát và trứng thối ném trúng mặt ô giấy vẽ tranh thủy mặc, khiến lớp giấy nhòe nhoẹt, chẳng mấy chốc đã thành một mảnh lem nhem khó coi.

Từ xa, Ngu Đinh Lan lặng lẽ dõi theo. Trong khoảnh khắc, bà như bị kéo ngược về mấy chục năm trước, khi chính mắt trông thấy Diêm gia bị lục soát xét nhà.

“Bọn họ dựa vào đâu mà bắt nạt Như Giới ca ca như vậy chứ…”

Khi ấy, Ngu Đinh Lan còn nhỏ, yếu đuối đến mức một trận gió cũng có thể khiến bà ngã bệnh. Lần đầu tiên, bà đứng trên cây thang cao, vừa run vừa khóc, vừa kêu to:

“Bọn họ đông người như vậy mà bắt nạt Như Giới ca ca một mình, ta phải xuống giúp huynh ấy…”

Bà không biết Diêm gia đã phạm tội gì, cũng chẳng hiểu Diêm Như Giới đã làm sai cái gì. Trong mắt bà, Như Giới ca ca vẫn là người hay trèo tường viện nhà mình để tìm bà, mang theo đồ ăn ngon, kể cho bà nghe những truyền thuyết thú vị mà bên ngoài ít ai biết. Ca ca ấy là người bạn duy nhất, như chú bươm bướm nhỏ bay vào khu vườn hoang lạnh trong lòng bà, mang theo sắc màu và hy vọng.

“Câm miệng! Nó là cái thá gì mà ngươi gọi ca ca? Ngươi còn dám nói nữa là muốn hại cả nhà chúng ta c.h.ế.t không kịp ngáp à?”

Ngu lão gia giận đến mặt xanh mày đỏ, quay sang đám hạ nhân quát lớn:

“Còn không mau kéo con bé này xuống! Từ nay trong phủ, cấm nhắc đến tên Diêm Như Giới! Không, đến cả chữ ‘Diêm’ cũng không được nói!”

“Con không chịu!”

Ngu Đinh Lan mắt đẫm lệ, hai tay nhỏ xíu bấu chặt mép tường viện, sống c.h.ế.t không chịu buông.

“Đứng đó nhìn gì?”

Ngu lão gia càng thêm giận dữ: "Đi lấy cưa! Cưa cái thang này xuống cho ta!”

Cây thang dưới chân bị cưa đứt. Trong lúc bị truy đuổi, Diêm Như Giới dần khuất dạng khỏi tầm mắt. Ngu Đinh Lan trượt ngã từ trên tường xuống.

“Ta là người hiểu ông ấy nhất… Thế mà ông ấy lại chưa từng hiểu ta.”

Bầu không khí trong xe ngựa lặng ngắt như tờ. Bỗng nhiên, Ngu Đinh Lan lên tiếng.

Tô Diệu Y khựng lại, ngẩng đầu nhìn bà.

Thấy bà có ý định đứng dậy, Tô Diệu Y vội giữ lấy tay áo bà. Nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ nhìn, chẳng nói nổi một lời.

Ngu Đinh Lan cụp mắt xuống, ánh nhìn phức tạp đối lại ánh mắt kia.

“Cả thành Biện Kinh đều biết, ta và Như Giới từng là vợ chồng tình sâu nghĩa nặng. Chuyện đó không phải cứ viết một tờ phóng thê thư là có thể xóa bỏ sạch quá khứ.”

“Nhưng con thì khác. Con không mang huyết mạch Diêm gia, lần này còn có công trong việc truy bắt phản nghịch. Chỉ cần đoạn tuyệt sạch sẽ với ta – người đàn bà ích kỷ này – chỉ cần tránh khỏi trận gió này, hẳn là sẽ bình an vô sự.”

“Tô hành đầu, đừng lội vào vũng nước đục này nữa. Giống như năm đó, Ngu Đinh Lan ta, đã bước đi thì đừng quay đầu lại.”

Đây là lần đầu tiên Ngu Đinh Lan gọi nàng là “Tô hành đầu”.

“……”

Tô Diệu Y khẽ run ánh mắt, lực siết trong tay cũng dần buông lỏng.

Ngu Đinh Lan nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, nhìn sâu vào mắt nàng một lần cuối. Môi nàng run rẩy, khẽ động như định nói gì đó, nhưng rốt cuộc chỉ là một câu nói không thành tiếng.

Nói dứt câu, bà lập tức dứt khoát nhảy khỏi xe ngựa, cắm đầu chạy về phía Cừu Thứ đang bị đám đông bung dù vây lấy.

"Phu nhân!"

Tô An An kinh hãi thất sắc, bật dậy toan đuổi theo, nhưng lại bị Tô Diệu Y giữ chặt tay, ấn trở về.

Câu cuối cùng Ngu Đinh Lan nói, Tô An An không nghe rõ, cũng không nhìn rõ. Nhưng Tô Diệu Y thì lại nhận ra khẩu hình rất rõ ràng — Ngu Đinh Lan nói: "Xin lỗi."

"Đi thôi."

Tô Diệu Y nhắm mắt, dặn người đánh xe. Giọng nàng khàn khàn nhưng lời nói lại rõ ràng, dứt khoát như đinh đóng cột:

"Quay về Tu Nghiệp Phường!"

Xe ngựa lập tức chuyển bánh, để lại một đôi phu thê hoạn nạn bị đám đông chen lấn che lấp ở phía sau, nhanh chóng khuất hẳn ở đầu phố…

Cũng giống như năm xưa ở bến tàu, khi Tô Diệu Y khóc lóc gọi theo con thuyền hàng đã rời xa tầm với.

Xe chạy mãi không ngừng, cho đến khi tiếng người mắng chửi ngoài Cừu phủ dần dần không còn vang vọng nữa, Tô Diệu Y mới cụp mắt xuống, từng chút từng chút xé nát tờ hưu thư Cừu Thứ đã viết sẵn.

Từng mảnh giấy rơi xuống, tản ra trên lớp nệm mềm trong xe.

Tô Diệu Y mệt mỏi tựa vào vách xe, khẽ khép mắt.

Từ hôm qua đến giờ, mọi chuyện dồn dập dội xuống khiến đầu óc nàng quay cuồng. Giờ phút này, nàng chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu, để đầu óc được thanh thản đôi chút.

Tô An An ngồi bên cũng tự giác không lên tiếng, sợ quấy rầy sự yên tĩnh hiếm hoi của nàng.

Thế nhưng, khi xe ngựa còn cách Tu Nghiệp Phường một con phố nữa, nó bất ngờ dừng lại. Ngay sau đó là tiếng ồn ào vang lên chẳng khác nào cảnh tượng trước Cừu phủ.

Trong lòng Tô An An chợt dâng lên một linh cảm chẳng lành. Cô vội vén màn xe lên, liền thấy một nhóm người hùng hổ bao vây quanh xe ngựa, tay ai cũng cầm theo giỏ rau:

"Cô cô…"

Tô An An biến sắc, quay sang nhìn Tô Diệu Y.

Tô Diệu Y từ từ mở mắt.

"Con Tô Diệu Y đó, tuy không mang họ Diêm, nhưng bao năm nay ở Biện Kinh ai mà không biết, Diêm Như Giới coi nó như con ruột, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa! Lúc nó mới đến Biện Kinh, ai chẳng gọi là Cừu đại tiểu thư? Giờ chỉ nhờ một tờ Tiểu Báo là muốn phủi sạch quan hệ với Diêm gia sao?"

Tiếng mắng chửi loạn xạ chen lẫn một giọng nói the thé, đầy chua ngoa và độc địa, vang lên đặc biệt chói tai giữa đám đông.

Tô Diệu Y chỉ cần nghe vài câu là đã nhận ra người đó — kẻ thù lâu năm của nàng, chủ tiệm sách Thẩm thị, từng là hành đầu, Thẩm Khiêm.

"Con ranh đó là kế nữ của Diêm Như Giới, còn dám lớn mặt ra mặt công bố binh thư của Trọng tướng quân?"

Lẫn trong đám đông, Thẩm Khiêm lớn tiếng gào lên:

"Mấy năm nay, con Tô Diệu Y đó nhờ vào 'Đạp Vân Kỳ Lược' mà kiếm được bao nhiêu danh lợi, còn chưa đủ sao? Một bên thì nhận cha Diêm, một bên lại hút m.á.u nhà Trọng tướng! Thật sự là trời không dung, đất chẳng tha! Nó còn đê tiện vô sỉ hơn cả Diêm Như Giới! Bề ngoài là Bồ Tát, bên trong rắn rết, trước mặt giả làm người, sau lưng thành quỷ!"

Ngay cả Tô Diệu Y cũng không thể không thừa nhận: Thẩm Khiêm đúng là một kẻ có khiếu làm báo.

Chỉ vài câu đã khiến đám người vốn đang bất mãn trở nên càng thêm kích động, gào thét đòi lôi Tô Diệu Y xuống xe, không cho nàng trốn trong đó như rùa rụt cổ.

Bỗng nhiên, chiếc xe ngựa rung lên dữ dội, tiếp đó là một tiếng hét thảm thiết vang lên bên ngoài. Âm thanh ấy phát ra từ lão xa phu đã làm việc ở Tri Vi Đường nhiều năm.

Đồng tử Tô Diệu Y co lại, không thể tiếp tục nhẫn nhịn thêm, nàng lập tức vén rèm xe, nhảy ra ngoài.

“Gian thương!”

“Tiểu nhân!”

“Lừa đời lấy tiếng!”

“Kiếm tiền bất chính, ngươi không sợ xuống địa ngục báo ứng sao?”

Tình cảnh bên ngoài còn tệ hơn nàng tưởng. Tiếng mắng chửi ập đến không ngớt, mấy gã đàn ông lực lưỡng đã chen lên phía trước, lôi lão xa phu xuống xe, sau đó lại nhào tới, nắm lấy càng xe và kéo váy nàng.

“Buông tay cho ta...”

Tô Diệu Y nghiến răng, đá bật những kẻ đang kéo mình ra, cúi xuống định đỡ lão xa phu dậy, nhưng trong chớp mắt ông đã bị xô đẩy lùi vào trong đám đông. Nàng vội rút tay lại, song ống tay áo đã bị mấy người kia túm chặt, giằng mãi cũng không thoát.

Và rồi, nàng bắt gặp ánh mắt Thẩm Khiêm đang đứng trong đám đông, cười lạnh.

“Gian thương!”

Tiếng hét căm phẫn vang lên. Ai đó từ trong rổ ném tới một loạt trứng thối và cải úa, nhắm thẳng vào Tô Diệu Y.

Ống tay áo bị xé rách, nàng tránh cũng không tránh được, chỉ còn biết trơ mắt nhìn những thứ dơ bẩn đó bay về phía mặt mình.

Đột nhiên, một luồng gió lớn từ bên cạnh đánh tới.

Ngay sau đó, trước mắt Tô Diệu Y bỗng có một bóng trắng.

Tựa như một trận tuyết lớn từ trời giáng xuống, tầm nhìn của nàng bị lấp đầy bởi một màu trắng của tuyết, che khuất hết thảy cải úa và trứng thối. Một làn khí lạnh mỏng manh, pha chút hương thơm thanh đạm ùa tới, xua tan thứ mùi hôi thối nồng nặc quanh nàng. Tiếng ồn ào la hét cũng như bị đè nén, trở nên mơ hồ và xa xăm…

Tô Diệu Y chớp mắt, mới nhìn rõ trước mặt mình là một cánh tay áo - làm từ gấm tuyết quý giá, viền tay áo ánh bạc ẩn hiện hoa văn tinh xảo.

Ngay lúc đó, một tiếng xé gió rít lên, lướt qua tai nàng, kéo theo sự trở lại của âm thanh náo loạn.

Tiếng đầu tiên lọt vào tai nàng là giọng nói quen thuộc, đầy giận dữ và sát khí:

“Dừng tay hết cho ta!”

“Xoạc!”

Tiếng vải bị xé vang lên cùng lúc. Tô Diệu Y cảm thấy ống tay áo lỏng ra, cơ thể loạng choạng mất thăng bằng, ngã về phía sau.

Nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã nhanh chóng ôm lấy vai nàng, vừa đỡ nàng, vừa đưa nàng trở lại trong xe.

Tô Diệu Y ngồi phịch xuống sập, rơi vào vòng tay của người vừa xuất hiện. Ngay khoảnh khắc rèm xe rũ xuống, nàng kịp nhìn thấy Lăng Trường Phong tung người đáp xuống trước xe, rút thanh Hắc Thanh kiếm vẫn còn dính vết rách ống tay áo của nàng, rồi quét ngang qua đám người phía trước, lạnh giọng nói:

“Ai dám động thêm một bước thử xem?”

Tô Diệu Y chậm rãi trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía sau mình.

Quả nhiên, ánh mắt nàng chạm phải một đôi mắt ôn hòa mà trong trẻo – lúc này lại ánh lên vẻ sốt ruột, lo lắng.

“Nàng có biết bọn ta đã tìm nàng bao lâu rồi không?”

Dung Giới đặt tay lên vai nàng, giọng không giấu được căng thẳng: “Bây giờ nàng đang ở trong tình thế thế nào, sao lại dám cứ thế mà xuất hiện công khai như vậy?”

“Dung tướng, cô cô tối qua vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân Cừu gia, vừa mới đưa phu nhân về đến Cừu phủ thôi…”

Một bên, Tô An An không nhịn được mở miệng giải thích.

Lúc này, Dung Giới mới để ý thấy trong xe ngựa còn có Tô An An, tay đang nắm lấy tay Tô Diệu Y cũng hơi buông lỏng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của nàng đầy lo lắng: “Không sao chứ?”

Tô Diệu Y lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên bộ y phục màu tuyết hắn đang mặc, rồi đột nhiên nhớ lại lúc nãy người che chắn trước mặt mình chính là cánh tay áo này. Nàng khẽ hỏi: “……Còn ngươi thì sao?”

Dung Giới buông tay, lùi lại nửa bước.

Ống tay áo bên phải của hắn đã trở thành một mớ hỗn độn – vỏ trứng vỡ nát, lòng trắng lòng đỏ lẫn lộn, xen lẫn cả vài mảnh lá cải – tất cả bám đầy lên lớp gấm màu tuyết thêu chỉ bạc, trông vô cùng chướng mắt.

Tô Diệu Y và Tô An An không khỏi đồng loạt nhíu mày, trong lòng quặn thắt. Nhưng thứ họ đau lòng, chưa chắc đã là Dung Giới, mà là tấm sa tanh tốt nhất kia bị vấy bẩn.

Dung Giới cũng không ngoại lệ. Cúi đầu nhìn vết bẩn trên ống tay áo, sắc mặt hắn đanh lại, âm u như mây kéo giăng.

Dù sao cũng là vì nàng mà rước lấy phiền toái, Tô Diệu Y cắn nhẹ môi, lấy khăn lụa ra, cố nén ghê tởm mà đưa tay tới, định lau giúp hắn. Nhưng tay nàng còn chưa kịp chạm vào đã bị Dung Giới gạt đi.

Hắn cau mày, đẩy nhẹ tay nàng:

“Đừng chạm vào, bẩn lắm.”

“Vậy ngươi…”

Dung Giới trầm ngâm một lát rồi chìa tay ra:

“Con d.a.o của nàng đâu?”

Tô Diệu Y hiểu ý, liền lấy chủy thủ Lăng Trường Phong từng tặng mình, đưa cho hắn.

Dung Giới nhận lấy, ngừng một chút rồi vung tay rạch một đường lên ống tay áo, sau đó xé phần vải bẩn ném thẳng ra ngoài xe.

Bên ngoài lập tức vang lên một tràng mắng chửi.

Tô Diệu Y rốt cuộc cũng dời sự chú ý khỏi Dung Giới, nghe rõ ngoài xe người ta đang la hét chất vấn: Lăng Trường Phong từ đâu chui ra, dựa vào cái gì mà dám vung đao múa kiếm với họ, đòi đánh đòi giết.

Lăng Trường Phong chẳng thèm dây dưa cùng bọn họ lý lẽ. Y đứng chặn trước xe ngựa, tay đặt ngang chuôi kiếm, phong thái lạnh lùng bá đạo như muốn nói: gặp thần g.i.ế.c thần, gặp quỷ c.h.é.m quỷ. Mũi kiếm chỉ thiếu chút nữa là đ.â.m vào người phía trước, khiến cả đám phía dưới sợ hãi kêu thất thanh.

“Ngươi dám hành hung giữa phố đông người? Ta sẽ báo quan, nhất định phải báo quan!”

Lăng Trường Phong mặt không đổi sắc, đáp:

“Tốt thôi, để xem quan phủ đến là bắt lũ ô hợp các ngươi – bọn chuyên gây rối bên đường, hay bắt ta!”

Trong đám đông, Thẩm Khiêm sớm đã lùi về phía sau, giờ lại thừa cơ lớn tiếng reo lên:

“Hắn là gia chủ Lăng gia, là vị hôn phu của Tô Diệu Y! Lăng gia với Diêm Như Giới xưa nay cùng một giuộc, là bè lũ phản nghịch! Hôm nay nên nhân cơ hội này quét sạch dư nghiệt của Diêm thị, báo thù cho Trọng tướng quân!”

Đám đông bị kích động, bắt đầu đồng thanh gào to:

“Quét sạch dư nghiệt Diêm thị!”

Nhưng dù la hét thế nào, Lăng Trường Phong vẫn là người duy nhất cầm kiếm. Miệng họ kêu, chân lại không ai dám bước lên gần xe ngựa nửa bước.

“Dư nghiệt Diêm thị à?”

Lăng Trường Phong tức đến bật cười:

“Nói về công, ta là Giáo úy quân Đạp Vân, suốt ba năm qua chinh chiến nơi sa trường, vào sinh ra tử để bảo vệ giang sơn. Nói về tư, hậu nhân nhà Trọng thị là bạn tri kỷ của ta. Cả bản thảo [Đạp Vân kỳ lược] cũng là do chính tay ta chỉnh sửa từng trang. Lũ đạo chích các ngươi, lấy tư cách gì gọi ta là dư nghiệt Diêm thị? Lại còn đòi ‘một lưới bắt hết’?”

Tiếng la hét lập tức im bặt trong thoáng chốc.

Không đợi đám người kịp hoàn hồn, Lăng Trường Phong đã kéo phu xe trở lại ngồi vào chỗ, lớn tiếng quát:

“Đừng để ý đến bọn chúng! Kẻ nào còn dám cản đường, cứ thế nghiền qua người chúng mà đi!”

Bên trong xe ngựa, Tô Diệu Y vừa nghe đến đó thì bồn chồn không yên.

Lăng Trường Phong nói gì hung dữ cũng không sao, nhưng nếu thật sự đ.â.m bị thương một hai người, thì chuyện sẽ rắc rối vô cùng.

“Lăng…”

Nàng hơi nhổm dậy, định gọi y lại.

Nhưng Dung Giới bên cạnh đã đưa tay ngăn nàng, rồi giành trước mà hô ra ngoài:

“Khuyết Vân!”

Cách đó không xa, Khuyết Vân đã chờ sẵn. Nghe tiếng gọi, y lập tức xông tới giữa đám đông, trên tay dắt theo hai con mái linh tinh ranh.

Y nhanh chóng buộc hai con thú này vào hai bên xe ngựa, rồi nhẹ nhàng vỗ vào chúng một cái.

Theo tiếng chuông leng keng vang lên, hai con thú quay đầu, để lộ trên trán chúng một ký hiệu được khắc tinh xảo — chữ “Dung”.

Bình Luận (0)
Comment