Giam Cầm Tim Anh

Chương 18

Nhìn mẹ sửa soạn xong, bước xuống phòng bếp ăn điểm tâm sáng, Tịnh An không nhịn được thở dài. Mẹ cậu so với soái ca trong ngôn tình ngầu hơn gấp vạn lần. Cũng vì vậy mà hai năm nay, dù cố gắng thu thập dữ liệu về những người đàn ông xung quanh mẹ, cậu chỉ có thể chán nản quay đi. Mẹ cậu với ái tình đã dửng dưng, có thêm cậu liền trực tiếp bỏ qua ý nghĩ kết hôn, đối xử với đàn ông càng thêm lãnh đạm. Đôi khi cậu nghi ngờ, mẹ cậu giống nữ chính bách hợp hơn là soái ca ngôn tình.

Một người phụ nữ như mẹ cậu, để leo lên vị trí này, hoàn toàn không đơn giản. Chỉ đổi bằng máu và nước mắt là chưa đủ. Buổi trưa, đem cơm tới văn phòng cho mẹ, Tịnh An bắt gặp cảnh tượng trước đây đã thấy qua vô số lần. Một lão dê cụ, mặt thừa da không kể hết, đặt cạnh táo tầu liền bị nhầm lẫn đem giọng vô cùng sở khanh nói chuyện bẩn thỉu cùng mẹ cậu. Khả Khả cũng miễn dịch với thể loại nhầy nhụa này, lạnh lùng từ chối:

-         Anh Tường, tôi thấy anh đã hiểu lầm.

-         Đàn bà như cô, có thể lên tới vị trí này, e rằng cũng leo lên giường không ít người đi? Đừng ngại, tôi có nhiều kinh nghiệm lắm.

-         Mẹ!!! Con đến đưa cơm cho mẹ!

Tịnh An mặt hồn nhiên chen vào giữa Khả Khả và Tường Huy. Cô thực sự bội phục khả năng diễn xuất của Tiểu An. Trình độ đã tương đương với diễn viên hạng A. Lúc này cậu giương cặp mắt trong suốt, mỉm cười với Tường Huy, nhẹ nhàng thả bom:

-         Mẹ, ông này là ai? Bạn của cụ ạ?

Mặt Tường Huy lập tức chuyển qua màu gan của đồng loại. Hắn ở Thượng Hải vốn đứng nhất nhì trong giới kinh doanh, đến bà chủ Trác thị cũng nể nang gọi một tiếng anh. Thằng oắt con này dám chê hắn đáng tuổi cụ nó?

-         Cháu chào cụ ạ.

-         Thằng nhóc, mày gọi ai là cụ.

-         Anh Tường, là thằng nhóc nhỏ chưa hiểu chuyện. Anh lớn như vậy còn so đo với đứa nhỏ hay sao?

-         Cô Trác, cô đừng quên mình còn cần sự hợp tác của Tường Thị.

Giọng của Tường Huy sặc mùi đe dọa, hắn tin, trong ván bài này, lợi thế chắc chắn chưa thuộc về người đàn bà họ Trác. Nếu không, cô ta chẳng ngoan ngoãn như vậy.

-         Anh Tường, anh mới là người nhầm lẫn. Anh ở trong văn phòng tôi là để bàn việc. Nếu anh không nhịn được, tôi sẽ liên lạc với bạn tìm người hộ anh.

-         Cô? Cô có biết mình đang nói gì không?

-         Anh cũng thấy, giờ tôi phải ăn cơm với con trai mình, không rảnh để tiếp anh.

-         Cô chưa có chồng đã có con, còn ra vẻ cao quý quá nhỉ?

-         Trần Bảo, tiễn khách.

Khả Khả lạnh lùng hạ lệnh, lập tức Tường Huy bị lôi đi, mặt vẫn vô cùng khó chịu. Nhưng gặp ánh mắt đầy sát khí từ Trác Viễn Hạ, lời nói tới miệng liền không thể thốt lên. Khả Khả thầm nghĩ, người đàn ông kia thực sự đã ngồi đáy giếng quá lâu. Ngày mai khi công bố kết quả bỏ thầu, hắn ta mới là kẻ cầu xin sự hợp tác từ Trác thị. Thị trưởng thành phố đã sớm muốn thay đổi bộ máy lạc hậu chậm chạp, mà cơ cấu từ phía Trác thị đề ra vừa hiệu quả lại nhanh gọn. Chưa hết, việc sử dụng nhà thầu nước ngoài, sẽ có lợi cho việc thu hút nguồn đầu tư ngoại. Tuy Tường thị có thế lực, nhưng cách làm cổ hủ, quan liêu, hơn nữa từng vướng vào scandal liên kết cùng công ty trong nước gây áp lực tài chính đuổi một công ty nước ngoài khỏi Thượng Hải. Điểm yếu này là đòn chí mạng cho đề án dự thầu của Tường thị.Cửa đóng, Khả Khả xoa đầu Tịnh An, sủng nịnh nói:

-         Không cần phải quan tâm chó sủa gì, tiểu An.

-         Hắn có ý xúc phạm sao? Con thấy mẹ vô cùng thích đứa con này, tránh được việc kết hôn phiền phức.

Tịnh An bình tĩnh nói, đây là lần thứ n có người nói mẹ cậu như vậy. Việc cậu làm được là cố gắng thật tốt tiếp quản Trác thị, tránh mọi lời đàm tiếu. Dù sao Khả Khả cũng ghét việc đi xem mặt hay kết giao bạn trai, hai năm này sống cùng cô, cậu hiểu rõ suy nghĩ của Khả Khả từ lâu.

-         Tịnh An của mẹ đáng yêu quá chừng, hôm nay trưa có gì? Mẹ con vừa thuyết trình mệt mỏi, vừa nghĩ tới đồ ăn, con liền mang tới. Thiên thần nhỏ, con thật hiểu mẹ.

Lừ mắt nhìn cô, nếu cậu không mang đồ ăn, đảm bảo trưa nay mẹ cậu trực tiếp uống thuốc, bỏ qua bữa trưa.

-         Tối nay mẹ cần đi xã giao?

-         Ừ, con qua nhà chính mà ăn tối, ở đó luôn cũng được. Mai mẹ sẽ qua đón con.

-         Con đã để thuốc chống say trong túi, mẹ nhớ ăn rồi uống thuốc trước 30 phút.

-         An An!!! Con là soái ca của mẹ!

-         Bớt chảy nước đi, tối nay con ở nhà, mẹ nhớ về sớm.

Ra khỏi văn phòng Khả Khả, Tịnh An giở cuốn sổ nhỏ, thở dài, lại không có thu hoạch khả quan. Xem ra, cách mạng còn cả quãng đường dài phía trước.

Tối nay là tiệc xã giao giữa các công ty tham gia đấu thầu. Dù rất tẻ nhạt nhưng vẫn cần sự có mặt của Trác Viễn Hạ. Nhập gia tùy tục, đây vẫn là truyền thống làm ăn. Mang theo Trần Bảo, nếu thuận lợi cô sẽ đổi chỗ cho anh rồi cáo từ trước. Tịnh An vẫn ở nhà, cô lại không yên tâm để cậu ở nhà một mình quá khuya. Tới đêm, thỉnh thoảng cậu vẫn gặp ác mộng, mỗi lần đều cần cô ru mới có thể ngủ tiếp.

Công việc lu bù, lúc Trần Bảo vào thông báo thời gian dự xã giao đã đến, Khả Khả chỉ kịp uống thẳng thuốc chống say rồi nhanh chóng sửa soạn tới quán bar Thượng Hồng. Như dịp chứng minh thực lực của tập đoàn, mọi người đều ra sức uống, bỏ bia rượu la liệt trên mặt đất. Khả Khả lúc này nghiêm túc hối hận về sự chủ quan hồi chiều khiến viên thuốc chống say trong dạ dày cô hoàn toàn phản chủ. Lúc bàn tiệc chỉ còn lác đác một hai người ngất ngưởng, Khả Khả phân phó việc sắp xếp sau đó cho Trần Bảo, còn cô bước ra ngoài hít thở. Không khí đêm lành lạnh bao phủ khiến bản thân dễ chịu ít nhiều, hơi men cũng giảm đáng kể.

Có điều, dạ dày hoạt động quá tải giờ ê ẩm đau tới xây xẩm mặt mày, nhân lúc cô thanh tỉnh lại tiếp tục tấn công lý trí Khả Khả, khiến cô không thể đứng vững.

Lúc này, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo nhỏ của Khả Khả, kịp thời đỡ cô từ phía sau. Mùi nước hoa nam tính như có như không quấn lấy giác quan cô, khiến Khả Khả theo phản xạ níu lấy sự giúp đỡ bất ngờ này.

-         Cô không sao chứ?

Thực ra người đàn ông này mới đầu định than phiền, là cô lảo đảo ngã vào người anh trước. Vành tai cô ửng hồng không tự nhiên, làm anh liên tưởng đến tai của thỏ trắng nhỏ đáng yêu. Khoảng cách giữa hai người lúc này đặc biệt gần, mùi Channel No. 5 nhàn nhạt từ chiếc gãy trắng noãn của cô làm câu than phiền tới cửa miệng biến thành lời quan tâm.

-         Tôi không sao.

Nếu không vì công việc, Khả Khả cùng đàn ông thường giữ khoảng cách. Trước đây, cô từng có một hai người bạn trai, nhưng đều nhìn Tịnh An bằng con mắt dò xét làm cô vô cùng khó chịu, lập tức cắt đứt quan hệ. So với họ, An An vạn lần dễ thương hơn.

-         Cô Trác, xe của cô đã chuẩn bị xong.

-         Cảm ơn anh, tôi xin phép cáo từ.

Vừa lúc người lái xe tới đón, Khả Khả nhanh chóng nói lời từ biệt, để lại người đàn ông trầm ngâm nhìn theo bóng lưng cô. Mà Khả Khả từ tới cuối, thủy chung keo kiệt, không hề ban phát cho anh ta một ánh mắt.

-         Tìm hiểu cô ấy là ai – Bóng cô biến mất sau hành lang, ánh mắt của anh trở lại nhiệt độ lạnh lẽo vốn có, anh quay sang thuộc hạ, chậm rãi phân phó.

Thuộc hạ 1 trợn tròn mắt, không phải là ông chủ trong lúc khảo sát câu lạc bộ tiện tay giúp người mà muốn gây ấn tượng với con gái nhà người ta. Hình như người kia nói cô họ Trác. Không phải là Trác Viễn Hạ, người đàn bà đang làm mưa làm gió trên thương trường thời gian gần đây chứ?

Dù thế nào, vài ngày tiếp theo, thuộc hạ anh vẫn phải chạy tới chạy lui điều tra tung tích của người phụ nữ kia. Đại ca tỏ ra hứng thú với nữ giới, anh mừng còn không hết.

Dạ dày cùng mùi cồn khiến Khả Khả khó chịu cực điểm, lên xe liền mê man, không nhớ bằng cách nào sáng vẫn có thể thức dậy trên giường. Hài lòng mở điện thoại nhìn tin nhắn báo hồ sơ đấu thầu được thông qua, cô cho bản thân nghỉ ngơi một ngày. Vì dự án, Khả Khả gần 3 tháng chưa ngày nào ngủ quá 4 tiếng, hơn nữa, hôm nay cũng là ngày cô hẹn Tịnh An tới xem trường mới. Đứa con này của cô, ngày càng giống ông cụ non, đến trường cũng không chịu. Công bằng mà nói, xét kiến thức hiện tại của cậu, việc học chung với mấy đứa bé cấp 1 có phần chênh lệch. Nhưng học tập là phụ, trải nghiệm mới đóng phần cốt yếu. Khả Khả muốn cậu từng chút từng chút một trở về tuổi thực của mình. Mãi mãi rời xa quá khứ tăm tối kia.

Tịnh An vô cùng bất mãn nghe mẹ nói sẽ đi xem trường cùng mình.

Cậu định hôm nay ở nhà, xem nốt đại cương luật kế toán. Việc xem trường, chỉ cần mở qua Google sau đó từ chối là được. Với trình độ hiện tại, đi học hay không chưa phải là điều khiến cậu quan tâm nhất.

-         Không được, đến tuổi phải tới trường, không học nhà trẻ có thể thương lượng, tiểu học bắt buộc phải đi.

Khả Khả cứng nhắc nói, một chút cơ hội chối bỏ cũng không chừa, khiến cậu đành ngoan ngoãn nghe lời. Ý nghĩ học cùng với một lũ trẻ con hỉ mũi chưa sạch khiến cậu cau mày.

-         Con có nhăn nhó cũng không làm mình già hơn được, tiểu quỷ.

-         ... - Cậu phản đối việc mẹ dễ dàng đọc được suy nghĩ của mình!!!

-         Mau sớm về phòng tắm rửa chuẩn bị. Sau khi thăm trường, mẹ con mình đi mua đồ, hôm nay con sẽ được thưởng thức trù nghệ nấu ăn tuyệt đỉnh của mẹ Khả Khả, chịu không?

Dù thấy chuyện xem trường nhàm chán, nhưng dịp đi chơi với mẹ không nhiều, Tịnh An nhanh chóng đứng dậy về phòng chuẩn bị.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, Khả Khả đầy sủng nịnh nhìn Tịnh An thoăn thoắt bước về phòng. Cậu có cố tỏ ra trưởng thành cũng không thể cưỡng lại đòn dụ khị của cô. Mỗi lần nghĩ tới việc cậu lớn lên, dẫn bạn gái về nhà giới thiệu, cô lại thấy cần trân trọng những khoảnh khắc đáng quý hiện tại.

Bạn gái? Khả Khả có thể trở thành mẹ chồng độc ác trong truyền thuyết? Qủa là không tệ nha. Nhưng trước hết, nhân cơ hội còn có thể tự tay chọn đồ cho cậu, Khả Khả bước vào phòng Tịnh An, chuẩn bị quần áo dạo phố cùng cô.

Mở ngăn kéo, mắt cô lập tức ngạc nhiên mở lớn...
Bình Luận (0)
Comment