Giam Cầm Vì Yêu

Chương 8


Anh hai, bây giờ em về học, nhất định sẽ chăm chỉ.

" Tư Đồ Dương nói rồi định chuồn đi mất.

Tư Đồ Duệ giữ bả vai cậu ta lại, đưa tay ra: "Đưa thẻ cho anh.

"
"Thẻ, thẻ nào!" Tư Đồ Dương giả vờ không hiểu, tay giữ khư khư túi của mình.

"Anh nghĩ một tháng tới em sẽ không có cơ hội đến Ngân Tứ đâu, nếu đã thế thì để anh cất thẻ giúp em.

"
Tư Đồ Dương nghe vậy, khuôn mặt yêu nghiệt không khỏi nhăn lại: “Anh hai, không cần phải thế đâu, em đồng ý với anh thì chắc chắn là làm được mà!"
Tư Đồ Duệ không nói gì nhưng không thu tay về, ý tứ rất rõ ràng.

Tư Đồ Dương chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể lấy tấm thẻ bạch kim của mình ra đưa cho Tư Đồ Duệ, còn không quên nhắc đi nhắc lại: "Anh hai, sau khi thi cuối kì anh phải trả cho em, nói phải giữ lời đấy.

"

Tư Đồ Duệ nhận thẻ, bỏ ly rượu xuống, đứng dậy nói: "Được rồi, không còn sớm nữa, mau về đi, về thẳng trường là được, anh đã nói với bố mẹ rồi.

"
Tư Đồ Dương không thích ở lại trường, truớc đây cứ dăm ba ngày lại chạy về nhà, điều này làm cậu ta càng không chú tâm học tập.

"Biết rồi, em về đây.

" Tư Đồ Dương nói, mắt còn nhìn chằm chú vào tay Tư Đồ Duệ, nếu không có thể thì hoàn toàn không thể vào Ngân Tứ, lại thêm việc anh hai cậu ta là bạn của ông chủ Ngân Tứ, có muốn làm thêm một cái thẻ nữa sợ là cũng không được.

Nghĩ đến việc thời gian này chỉ có thể ở trong trường, Tư Đồ Dương như muốn phát điên!
"Vậy anh hai có về nhà không?"
"Anh ở đấy một lúc, em về trước đi!"
"Vâng, em đi trước đây anh hai.

" Tư Đồ Dương đáp lời, luyến tiếc không nỡ đi ra ngoài.

Vừa đến của thang máy đã có người gọi cậu ta: "Chà, đây không phải cậu ba à? Sao trùng hợp thế, cậu cũng ở đây sao?"
Người bắt chuyện là một thằng bạn cùng lớn lên trong khu với Tư Đồ Dương, cháu trai út của nhà họ Khương, một trong bốn dòng họ lớn nhất thủ đô, Khương Thừa Hữu.


Tư Đồ Dương quay đầu lại nhìn, thấy cậu ta thì cũng lười đáp lại.

Khương Thừa Hữu chơi với cậu ta từ nhỏ đến lớn, bạn xấu chơi với nhau từ nhỏ nên cũng biết tính nhau.

Cậu ba Tư Đồ thường xuyên phát điên, đây là chuyện mọi người đều biết, cậu ta cũng chẳng để bụng, bỏ lại bạn gái bước đến cạnh Tư Đồ Dương, thấp giọng nói: "Thế nào, đồ tối qua tôi cho cậu dùng tốt nhỉ!"
Tư Đồ Dương quay người lại nhìn Khương Thừa Hữu, không hiểu gì: "Đồ gì?"
Bây giờ cậu ta còn đang nghẹn một bụng tức vì anh hai tịch thu thẻ của cậu ta, đâu có nghĩ ra đồ mà cái tên Khương Thừa Hữu này nói là gì.

"Tôi bảo này Tiểu Dương, cậu đừng giả vờ với tôi nữa, tối qua, chỗ phòng riêng, không phải tôi đã đưa cho cậu một túi nhựa nhỏ à? Bên trong có đựng đồ mà, không phải sao?"
Tư Đồ Dương được cậu ta nhắc, cuối cùng cũng nhớ ra, lấy cái túi nhựa trong túi áo ra rồi lắc trong tay: "Cái này hả?"
"Đúng vậy, chính là nó, không phải tối qua bảo cậu tìm gái thử sao? Cậu không thử à?" Khương Thừa Hữu thấy dáng vẻ Tư Đồ Dương vẫn không hiểu gì là biết chắc chắn người này không nghe lời mình nói rồi.

Tư Đồ Dương nhíu mày, hỏi: "Rốt cuộc đây là cái gì? Tối qua cậu chẳng nói cho tôi biết.

"
"Tôi nói này, tự dưng cậu ngu từ lúc nào thế, đã bảo cậu tìm gái thử rồi thì còn có thể là đồ gì nữa, cậu giả ngu với tôi đúng không?"
Tư Đồ Dương suy nghĩ, lập tức nhận ra: "Thuốc kíƈɦ ɖụƈ?"
“Bảo thuốc kíƈɦ ɖụƈ thì mất mặt quá, gọi là thuốc trợ hứng, đảm bảo cậu có thể happy hơn trên giường.

Người đưa cho tôi nói chỉ cần phụ nữ uống vào thì trinh nữ cũng thành kỹ nữ, không dễ có được đâu, nể tình hai chúng ta là anh em nên tôi mới cho cậu một ít.

Cậu em, thấy tôi có thành ý chưa!”

Bình Luận (0)
Comment