Giam Cầm Vợ Nhỏ

Chương 17

Sáng sớm hôm sau, Lục Dương đã nhanh chóng rời giường.

Trước khi hắn chuẩn bị đến công ty, Hạ Lý đứng một bên hỏi nhỏ:

“Thưa Lục thiếu, có cần đánh thức Vân tiểu thư không ạ?”

“Để cho con bé ngủ.”

“Vậy tôi vào dọn phòng tiểu thư được không ạ?”

“Không được chạm vào bất cứ thứ gì trong phòng cho đến khi Tiểu Nãi tỉnh dậy!”

Lục Dương giận dữ gằn giọng nhỏ hết mức, trừng mắt nhìn Hạ Lý đầy sát khí rồi mới chịu rời bước.

Dịch quản gia đợi Lục Dương đi rồi mới chạy đến vỗ vai Hạ Lý.

“Khổ quá bác quên nhắc cháu.

Buổi sáng Lục thiếu hơi bị khó ở, nên đừng tiếp xúc với cậu ta.”

Hạ Lý ngược lại không tỏ ra sợ hãi mà còn khấp khởi mừng thầm.

“Đấy! Cao lãnh như thế này mới xứng với Vân tiểu thư!”

********

“Phong Khê.”

“Vâng, có tôi thưa ngài.”

“Cậu có yêu không?”

“Hơ…”

Trợ lý Phong Khê khá lúng túng trước câu hỏi bất ngờ này.

Thường ngày Lục Dương chẳng mấy quan tâm về tình yêu, giờ lại hỏi vấn kì quặc.

“Có chứ, thưa ngài.

Tôi có bạn gái và đã đính hôn với cô ấy.”

“Cậu và cô ta yêu nhau bao lâu rồi?”

“Hơn 8 năm rồi thưa ngài.”

Lục Dương không nói gì thêm, xoay ghế đi chỗ khác hướng ra bước tường kính rộng lớn.

Phong Khê cũng im lặng cúi đầu rồi bước ra ngoài.

Hắn ta nhìn toàn bộ thành phố K qua lớp kính chắn, rút một điếu thuốc chần chừ đưa lên miệng bật lửa.

Làn khói thuốc nồng nặc bao trùm lấy cả căn phòng.

Điếu thuốc chỉ mới cháy một chút thì Lục Dương đã thẳng tay vứt nó vào sọt rác.

Hắn uống một ngụm trà nóng rồi quay trở về tiếp tục công việc.

Hôm nay hắn muốn tự mình đích thân điều tra thân phận rõ ràng của Vân Nãi.

Hắn bấm chuột thực hiện vô vàn kỹ thuật rồi một đống thông tin ngập đầy màn hình máy tính.

Lục Dương chăm chú lướt từng chữ nhẩm đọc trong đầu.

“Hoàng Vân Nãi”

“Tốt nghiệp cao trung A, thành tích học tập xuất sắc.”

“Ồ.”

Hắn thốt lên một tiếng nhỏ.

Cũng không ngờ Vân Nãi lại có tài năng đến như vậy.

“Chậc chậc.”

“Ước gì tôi biết em sớm hơn để đào tạo em thành thư ký riêng chuyên nghiệp.”

Con trỏ chuột tiếp tục lướt không ngừng, cuối cùng bấm vào nút “in”.

Tất cả thông tin về Vân Nãi Lục Dương in ra thành một tệp riêng, cẩn thận cất nó vào tủ chứa tài liệu đặc biệt.

Làm việc với đống số liệu và hồ sơ thế này, hắn bắt đầu thấy tẻ nhạt và chán nản.

Nghĩ đến cảnh về nhà được ôm Vân Nãi, nghe cô gọi hằn bằng cái biệt danh mới, hay chỉ ngắm cô rụt rè như con thỏ nhỏ đang lẩn trốn cũng đủ làm lòng hắn râm ran lạ thường.

Hắn nhớ lại lần đầu gặp mặt, cô đã ngây thơ mời hắn dùng bữa, vuốt ve mặt hắn khi cô vừa tỉnh dậy sau vụ đuối nước, tự nguyện hiến dâng cơ thể chỉ để giải tỏa hắn, Lục Dương cảm giác như tim mình trật một nhịp.

Hắn đã nghe rất nhiều về tình yêu sét đánh, liệu nó có thật với hắn không nhỉ?

Nhịp tim càng đập nhanh trong lồng ngực.

Lục Dương đưa tay lên cảm nhận tiếng tim đang phát ra thanh âm bịch bịch trong hắn.

Lục Dương vội bước đến kệ sách rút một cuốn khá dày màu đen tuyền in chữ vàng.

“Đây rồi!”

“Bệnh rối loạn nhịp tim, các biểu hiện và cách khắc phục.”

********

Buổi đêm Lục Dương vẫn sang phòng Vân Nãi ngủ cùng.

Cô cũng chẳng thể làm được gì, bởi cô đâu có quyền.

Đã là món đồ mua bằng chính tiền của Lục Dương nên cô im hơi lặng tiếng nghe theo ý anh.

“Tại sao anh không thích em tự nhận là vật thế nợ?”

Vân Nãi lấy hết can đảm hỏi lý nhí.

Hai cực thái dương của Lục Dương thoáng nổi gân xanh, mắt bật tia máu nhưng cũng kìm lại trả lời một cách ôn nhu nhất.

“Nghe cho rõ đây thỏ nhỏ, tôi mua em bằng chính số tiền cha em nợ, coi như hòa.

Còn nữa em là người phụ nữ của tôi, chứ đâu phải vật thế nợ?”

“Vậy vì sao anh không muốn cho em làm việc nhà?”

“Vì tôi thương em, muốn dành những thứ tốt nhất cho em.”

Dường như đáp ứng mọi câu hỏi của bản thân, Vân Nãi cũng ngừng thắc mắc kéo chăn lên một chút chuẩn bị rơi vào giấc ngủ nhưng Lục Dương đã kề bên tai cô thổi phù một cái.

“Á anh làm gì vậy?”

“Đừng ngủ giờ, tôi có vài điều muốn nói với em.”

Vân Nãi tròn xoe đôi mắt xanh dương nhìn hắn, gật đầu.

“Tính tôi hơi thất thường nên… tôi xin lỗi nếu làm em sợ.”

“Anh không đáng sợ chút nào, ngược lại em thấy anh cũng tốt tốt.”

“Tốt tốt? Ý em là nhân hậu một chút xíu hả?”

Lục Dương cười khà nhéo chóp mũi của cô một cái.

“Vậy tương lai em muốn làm nghề gì?”

“Em muốn trở thành thư ký văn phòng.”

“Ồ, vậy mai em tới làm thư ký của tôi, tôi sẽ hướng dẫn cho em thật chi tiết.”

“Thật không?”

Đôi mắt xanh dương long lanh không giấu nổi sự phấn khích, hớn hở chờ chính miệng Lục Dương khẳng định lại một lần nữa.

“Thật.

Ngủ đi mai dậy sớm đi với tôi.”

“Oa cảm ơn anh Gấu.”

Vân Nãi cười tươi ôm lấy Lục Dương cọ cọ.

Bất giác hắn đỏ mặt quay mặt đi chỗ khác, nhưng bàn tay vẫn ôm cô thật chặt luyến quyến trái ngược với biểu cảm của chủ nhân nó vậy.
Bình Luận (0)
Comment