Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 52

Beta: Esther.

- ----

Tiêu Niên lần này ngủ rất lâu rất lâu.

Nửa đêm tỉnh giấc một lần, mở mắt liền cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở bên cạnh, Tiêu Niên thậm chí còn cảm thấy bản thân như đang ở nhà vậy.

Sau đó lại tỉnh lại lần nữa đã là ban ngày rồi.

Mà sao cậu lại tỉnh, bởi vì ngứa mũi.

Mũi vì sao lại ngứa, bởi Lục Tri Chu đang sờ cậu.

“Làm gì vậy.”Tiêu Niên nhíu mày một cái, kéo chăn núp mình vào trong.

Lục Tri Chu cách chăn vô cùng chính xác mà bắt được mặt của cậu, nhéo nhẹ mặt một chút: “Chú heo Tiêu.”

Giọng Tiêu Niên rất khó chịu: “Anh mới là heo.”

Lục Tri Chu: “Heo Tiêu mít ướt.”

Tiêu Niên nở nụ cười: “Làm gì đó mới sáng sớm.”

Lục Tri Chu ừ một tiếng: “Mười một giờ rưỡi sáng sớm.”

Tiêu Niên lúc này mới từ trong chăn hé đôi mắt ra: “Đã mười giờ rưỡi rồi?”

Lục Tri Chu: “Đúng vậy chú heo Tiêu.”

Tiêu Niên vén chăn ra xem, Lục Tri Chu lúc này đã thay xong quần áo, sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

“Anh sẽ không lén ăn sáng một mình chứ?” Tiêu Niên hỏi.

Lục Tri Chu nói: “Không chỉ ăn sáng rồi, còn mở một cuộc họp, viết xong hai trang luận văn, cũng giúp em thu dọn quần áo mà tối qua em vứt trên đất rồi.”

Lời trong bụng của Tiêu Niên trong nháy mắt nghẹn lại.

Cậu vô cùng hoài nghi Lục Tri Chu có thuật đọc tâm, anh làm thế nào lại biết Tiêu Niên định nổi giận sau khi anh nói đã ăn sáng rồi chứ, ăn sáng mà không gọi cậu, quá đáng. 

Bây giờ thì hay rồi, nổi giận cái gì nữa chứ, mày ngoài ngủ thì còn biết cái gì nữa hả?

“Biết rồi biết rồi.”

Tiêu Niên nhấc chân đạp hết chăn ra, hôn một cái trên mặt Lục Tri Chu rồi vọt vào phòng tắm.

Lục Tri Chu cần mẫn của chúng ta đã đem hết đồ đạc thu xếp ổn thỏa rồi.

Tâm trạng vui vẻ ngày hôm nay bắt đầu từ lúc mười một giờ rưỡi cũng không muộn. 

Đang đánh răng, cậu chợt nghĩ đến cái gì đó, thế là lại bấm vào vòng bạn bè của Lục Tri Chu.

Sau đó cậu trực tiếp nhấn chặn toàn bộ giao diện. 

Không giấu nữa, trực tiếp cài đặt thành hình nền, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy.

Ai nói cậu là bên ngoài thế giới tầm thường của ai đó chứ.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong đi ra, Lục Tri Chu đã không ở trong phòng nữa rồi, Tiêu Niên nhìn một vòng, phát hiện anh đi ra ban công rồi.

Cậu lặng lẽ đi qua đó, thấy thầy Lục bận rộn của chúng ta lại mở máy tính, đang xử lí những thứ mà Tiêu Niên xem không hiểu.

“Đang bận à.” Tiêu Niên từ phía sau đến gần.

Lục Tri Chu không quay lại nhưng trong dư quang lại chuẩn xác bắt được tay của Tiêu Niên: “Một lúc nữa.”

Tiêu Niên: “Không sao, anh làm việc đi.”

Mắt Lục Tri Chu không rời máy tính: “Đói không?”

Tiêu Niên: “Không đói.”

Lục Tri Chu ừ một tiếng, động tác trên tay kéo Tiêu Niên lại gần một chút, cầm mu bàn tay Tiêu Niên dán vào mặt mình.

Lúc làm những hành động này, người này vẫn còn đang nghiêm túc làm việc.

Tiêu Niên từng nghe qua, khi một người chuyên tâm làm một việc, trong vô thức rất dễ làm ra một số chuyện vô bổ, giống như lúc gọi điện thoại cầm được một vật gì đó trên tay để chơi.

Cũng giống như lúc Lục Tri Chu làm việc, tay sẽ chơi cùng với Tiêu Niên.

Tiêu Niên hoàn toàn không để bụng trở thành một số chuyện vô bổ của Lục Tri Chu, cậu rất thích ở bên cạnh lúc Lục Tri Chu làm việc.

Nhưng mà không được bao lâu, một tay khác của Lục Tri Chu cũng cần phải dùng, anh thả tay Tiêu Niên ra.

Tiêu Niên không rời đi cũng không quấy rầy, yên tĩnh ở bên cạnh mà xem.

Mặc dù xem không hiểu, nhưng lại vô cùng nhập tâm say mê, xem Lục Tri Chu vẽ đường thẳng, đánh dấu câu, ký hiệu.

Sau khi vẽ xong một đường đỏ, Lục Tri Chu bỗng ngẩng đầu nhìn Tiêu Niên một cái.

Tiêu Niên: “Hử?”

Lục Tri Chu nở nụ cười: “Em thật ngoan.”

Tiêu Niên cũng nhìn Lục Tri Chu cười.

Lục Tri Chu tiếp tục làm việc, cũng hỏi Tiêu Niên: “Có muốn ngồi lên đùi anh không?”

Nếu Lục Tri Chu đã mời như vậy, Tiêu Niên có lý nào lại từ chối.

Tiêu Niên đi về phía Lục Tri Chu, Lục Tri Chu liền duỗi tay ra, ôm eo của Tiêu Niên kéo qua.

Tiêu Niên căn bản không nghĩ ra phải nói cái gì, Lục Tri Chu tự giải thích một câu: “Như vậy năng suất càng cao.”

Tiêu Niên cười phì một tiếng: “Tốt nhất là vậy.”

Lục Tri Chu kéo Tiêu Niên gần lại một chút: “Là thật.”

Lục Tri Chu nói một lúc là một lúc, Tiêu Niên ngồi mà mông còn chưa nóng nữa đã nhìn thấy Lục Tri Chu ấn lưu, tắt giao diện.

“Xong rồi?” Tiêu Niên hỏi

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Nhưng Lục Tri Chu lại không thả Tiêu Niên ra, mà lại mở phần mềm âm nhạc trong máy tính ra.

Tiêu Niên nhìn thấy danh sách bài hát phía trên liền cười: “Sao lại chỉ có một bài hát vậy.”

Lục Tri Chu: “Phần mềm vừa mới tải sáng nay.”

Trên đó là cái gì, là nhạc nền “Tử” mà hôm qua Tiêu Niên nhảy.

Trong lòng Tiêu Niên nở nụ cười: “Anh tải cái này làm gì?”

Lục Tri Chu: “Nghe.”

Tiêu Niên mím môi quay lại nhìn Lục Tri Chu.

Cậu đương nhiên biết là tải xuống để nghe.

“Chỉ nghe thì có gì hay chứ,” Tiêu Niên sờ mái tóc màu tím của bản thân một chút: “Không bằng để vua nhảy nhảy cho anh xem một bài.”

Lời vừa nói xong, Tiêu Niên liền nghe thấy tiếng nhấp chuột, ngay sau đó cậu liền nghe thấy khúc nhạc dạo của bài “Tử” mà cậu đã nghe tám trăm lần.

Tiêu Niên theo nhịp điệu đẩy Lục Tri Chu ra, đứng dậy theo điệu nhạc.

Nhưng cậu không có nhảy đàng hoàng, khác hoàn toàn so với ngày hôm qua, Lục Tri Chu nhìn ra được.

Lục Tri Chu dứt khoát đứng dậy, điệu nhảy Tiêu Niên biên đạo tạm thời ra lập tức nhảy đến bên người Lục Tri Chu, sau đó vịn lên vai Lục Tri Chu, sau đó đỉnh dưới vào người anh một cái.

Làm xong liền ngại ngùng nằm trên vai Lục Tri Chu cười.

“Vua nhảy nhà tôi lại hoang dã như thế.” Lục Tri Chu nói rồi ôm eo của Tiêu Niên.

Quá nhỏ nhắn, cho nên chỉ cần một tay là đủ.

Tiêu Niên cười một tiếng, cũng không nhảy nữa, chân trần dẫm trên đôi dép lê của Lục Tri Chu: “Tất nhiên.”

Vừa hay kế bên là lan can, Lục Tri Chu liền đẩy Tiêu Niên đặt cậu lên phía trên.

Đôi mắt Tiêu Niên cong cong, khóe miệng đều là ý cười, mái tóc tím nhạt phát sáng ở dưới ánh nắng không quá chói chang, làm cho khuôn mặt cậu càng trắng hơn.

Hai má ửng hồng, còn có hai bờ môi.

Vừa vặn có lúc có một nhịp điệu, Lục Tri Chu cúi đầu.

Nhưng Tiêu Niên lại ngẩng đầu lên.

Không để Lục Tri Chu thực hiện được ý muốn, Tiêu Niên đưa lưỡi ra.

Nhưng Lục Tri Chu không có dừng lại, nếu Tiêu Niên đã ngẩng đầu, anh dứt khoát cúi thấp đầu xuống, hôn lên hầu kết của Tiêu Niên.

Trong một khoảnh khắc, hầu kết của Tiêu Niên từ môi dưới của Lục Tri Chu trượt lên môi trên, lại từ môi trên trượt trở về vị trí ban đầu.

“Haha, ngứa quá.” Tiêu Niên muốn đẩy Lục Tri Chu ra.

Lục Tri Chu không buông ra, còn há miệng cắn nhẹ một cái.

Tiêu Niên càng cười lớn hơn: “Lục Tri Chu!”

Lục Tri Chu lúc này mới ngẩng đầu lên, anh hỏi Tiêu Niên: “Còn chưa đói?”

Tiêu Niên nghĩ nghĩ: “Đói rồi thì anh đút em ăn gì?”

Lục Tri Chu lập tức hiểu ra, không khách khí thở nhẹ một hơi trên cổ cậu: “Tiểu sắc lang.”

Tiêu Niên oán giận trả lời: “Anh là lão lưu manh.”

Lục Tri Chu vậy mà nói: “Phải, anh là.”

Tiêu Niên: “Vậy em,” Cậu dừng lại một chút: “Em mới không phải, anh là lão lưu manh, anh là lão sắc lang, anh là kẻ háo sắc.”

Lục Tri Chu cười: “Được, đều là anh.” anh tiện thể nói: “Trở về đút em ăn.”

Tiêu Niên cũng cười rồi.

Hay cho một giáo sư đại học thành thật ngay thẳng không có duc v0ng phàm tục.

Hai người đều không vội.

Tiêu Niên dựa vào lan can ôm Lục Tri Chu, cả người đều dính lên người anh, Lục Tri Chu cũng giữ thắt lưng Tiêu Niên, tay còn lại ở phía sau lưng cậu di chuyển theo điệu nhạc.

“Vì vậy mà anh lén lút thương lượng với Tiểu Ngọc đến đây?” Tiêu Niên hỏi

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên hừ một tiếng: “Lên kế hoạch từ khi nào?”

Lục Tri Chu: “Vào tối hôm em đi.”

Tiêu Niên: “Thế mà giấu kỹ như vậy, em một chút cũng không phát hiện.” cậu cười nói: “Ngài Lục thật nhiều thủ đoạn nha.”

Lục Tri Chu: “Còn không phải để làm cho bạn nhỏ của anh vui vẻ sao.”

Tiêu Niên vui vẻ đến mức gần như bật cười thành tiếng rồi.

Mưu mô quá, Lục Tri Chu mà lại như vậy.

Đợi đến khi bài hát này kết thúc, hai người vô cùng ăn ý mà tách ra.

Trở về phòng, Tiêu Niên tranh thủ Lục Tri Chu đang sắp xếp hành lý lén lút lấy một vật từ trong hành lý của mình, khẽ đi đến bên cạnh anh.

“Lục Tri Chu, anh biết thành phố B nổi tiếng nhất là cái gì không?”

Lục Tri Chu lắc đầu: “Là cái gì?”

Tiêu Niên: “Thủ công.”

Lục Tri Chu giống như mới nghĩ ra, anh gật gật đầu: “Nghe qua.”

Tiêu Niên: “Ten tèn.”

Cậu nở nụ cười, dùng lòng bàn tay đỡ lấy, đưa món đồ qua: “Tặng anh.”

Lục Tri Chu đầu tiên sững sờ một chút, sau đó mới cầm lên.

Tiêu Niên hỏi: “Quen không?”

Lục Tri Chu cười: “Đương nhiên.”

Đương nhiên quen rồi, hình đại diện của Lục Tri Chu mà, là mấy cái hạt nhân kia đó.

Bây giờ hạt nhân trong hình đại diện biến thành hình 3D rồi, bên ngoài có một quả cầu trong suốt bao lấy, bên trong là bầu trời đêm đầy sao, là một cái mặt dây chuyền.

Tiêu Niên không xác định được cái món đồ này làm có đúng không, mím môi cẩn thận nhìn Lục Tri Chu.

Lục Tri Chu rất nghiêm túc mà nhìn một hồi: “Em làm?”

Tiêu Niên: “Một nửa, những phần đơn giản là em làm, những phần nào khó là thầy làm.”

Cậu suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Em nghĩ nếu anh đã đặt nó làm hình đại diện thì hẳn là rất thích nó, vì vậy em mới làm.”

Lục Tri Chu nhìn vào mắt của Tiêu Niên, chậm rãi nở nụ cười, cũng chậm rãi nói: “Rất tinh xảo, anh rất thích.”

Tiêu Niên cười hì một tiếng: “Thích thì tốt,” cậu tới gần một chút: “Em sợ em tìm sai không phải cái này cơ.”

Lục Tri Chu: “Không sai.” anh nói rồi kéo Tiêu Niên qua, hôn nhẹ một cái lên môi Tiêu Niên: “Anh rất thích, cảm ơn em.”

Nói tận hai lần, vậy thì chắc là thật sự thích rồi.

Tiêu Niên trong lòng vui mừng, không uổng công cậu mài rách cả da tay, mài chai cả tay thức đêm làm cái này, cái món đồ này quá nhỏ rồi, thực sự khó làm.

Việc này kết thúc, quỹ thời gian lại trở về cuộc sống thường ngày.

Lục Tri Chu thu xếp hành lý của anh, Tiêu Niên thu xếp hành lý của cậu, hai người lại kiểm tra thời gian bay, Lục Tri Chu lại lấy chứng minh thư của Tiêu Niên và giữ nó cùng nhau, rồi hai người rời khỏi khách sạn.

Điện thoại của Tiêu Niên hôm nay vẫn như cũ có một đống tin nhắn chúc mừng cậu giành được giải á quân.

Tiêu Niên suýt chút nữa đã cho trả lời tự động rồi, cũng đồng ý với đám người đang khóc lóc om sòm trở về mời bọn họ ăn cơm.

Đang nói chuyện, điện thoại của Tiêu Niên bỗng kêu lên tiếng chuông đặc biệt.

Lúc đó cậu đang trên xe, nghe thấy tiếng chuông này Lục Tri Chu không tự chủ quay qua.

Tiêu Niên gật đầu: “Là mẹ em.”

Nói xong cậu liền bắt máy: “Hello.”

Mẹ bên kia cười: “Tâm trạng không tệ nhỉ.”

Tiêu Niên: “Đúng vậy, mẹ không biết con trai mẹ ngày hôm qua làm ra được đại sự gì đâu.”

Mẹ: “Nha nha nha, chúc mừng con nha, ba cũng chúc mừng con.”

Tiêu Niên ngạc nhiên mà ha một tiếng: “Mẹ biết rồi?”

Mẹ: “Việc lớn như vậy, mẹ có thể không biết sao?”

Tiêu Niên: “Mặt trời mọc từ đâu ra vậy ta, mẹ chúc mừng con?”

Mẹ: “Đúng vậy, đúng vậy, chúc mừng con,” mẹ lại nói: “Giải thưởng lớn như vậy, chúng ta chuẩn bị cho con một món quà, con tùy ý chọn đi.”

Tiêu Niên nhìn Lục Tri Chu một cái: “Thật hay giả vậy?”

Vấn đề không phải là quà hay không quà, mà là mẹ cũng quá đột ngột.

Mẹ: “Cái này còn có thể giả à.”

Tiêu Niên: “Tại sao chứ?”

Mẹ: “Ba mẹ chúc mừng con thì cái gì mà tại sao chứ.”

Tiêu Niên vẫn là không tin: “Ba mẹ không phải là lại có chuyện muốn nhờ con đấy chứ.”

Mẹ: “Mẹ là mẹ ruột của con đấy.”

Tiêu Niên nở nụ cười.

Trong đầu cậu trống rỗng, thế là tùy tiện nói ra một món: “Xây cho con căn nhà đi.”

Mẹ: “Có thể.”

Tiêu Niên sợ rồi: “Thật?”

Mẹ: “Thật.”

Tiêu Niên ồ lên một tiếng: “Thủ sủng nhược kinh(*)

rồi mẹ ạ, mẹ bị ai uy hiếp vậy?”

(*) Được sủng ái mà lo sợ.

Mẹ: “Con có muốn hay không?”

Tiêu Niên thật sự nói: “Tạm thời không cần, con không phải có một căn rồi sao, cần nhiều như vậy làm gì.”

Mẹ: “Căn đó nhỏ, còn là nhà cũ trước đây của chúng ta, con cao quý như vậy qua mấy ngày nữa thì có thể sống tiếp được không?”

Tiêu Niên cười: “Có ý gì? Con đây không còn chỗ nào ở nữa?”

Mẹ: “Đến lúc đó chuyển khỏi nhà của Tiểu Lục, con còn muốn trở về nhà ở không?”

Tiêu Niên chậc một tiếng: “Mẹ có chút hiểu con đó.”

Mẹ: “Những ngày không có người quản chắc là thoải mái lắm nhỉ?”

Tiêu Niên nghẹn một chút.

Thoải mái thì thoải mái, còn không có ai quản thì quên đi.

Bây giờ Lục Tri Chu quản cậu còn nghiêm hơn cả mẹ cậu, con trai của mẹ cai rượu cai cuộc sống về đêm mẹ dám tin không?

Tiêu Niên lười biếng mà à một tiếng, nằm lên chân Lục Tri Chu: “Đúng vậy, chuyển ra khỏi nhà Lục Tri Chu thì đi đâu đây? Ai sẽ thu nhận con đây.”

Nói chuyện vô cùng có chủ ý, không biết là nói cho Lục Tri Chu nghe hay cho mẹ nghe nữa.

Biểu hiện của Lục Tri Chu là nắm lấy cằm của Tiêu Niên.

Nhưng mẹ cậu nói: “Con còn không có người thu nhận? Vẫy vẫy tay không phải có một đống người à?”

Tiêu Niên: “Nào có giống nhau.”

Mẹ nói: “Hay là con lại mặt dày mày dạn lười biếng ở lại nhà Tiểu Lục đi.”

Tiêu Niên cười: “Đây là lời mà người với tư cách là một người mẹ có thể nói sao?”

Mẹ: “Được rồi, không nói chuyện vu vơ với con nữa, cuộc thi kết thúc thì không còn việc gì nữa đúng không, vì con mà cuộc hẹn đi ăn cơm với Lục tổng đã dời lại mấy ngày rồi.”

Tiêu Niên: “Ò.”

Mẹ: “Tối mai hay tối nay con chọn một cái đi.”

Tiêu Niên: “Tối nay không rảnh, tối mai đi.”

Mẹ: “Được.”

Nói xong liền cúp, không hổ là mẹ cậu.

Mà Lục Tri Chu biết đã cúp điện thoại thì giây tiếp theo lại nắm lấy cằm của Tiêu Niên.

Tiêu Niên vì thế mà nói chuyện không rõ ràng: “Làm gì vậy làm gì vậy.”

Lục Tri Chu thả Tiêu Niên ra, cúi đầu hỏi cậu: “Muốn chuyển đi?”

Tiêu Niên không có nói là đúng: “Có lí do gì để ở lại đâu?”

Lục Tri Chu: “Lý do gì cũng được, chỉ cần em muốn.”

Tiêu Niên bật cười: “Nhưng mà chúng ta đang yêu đương vụng trộm mà.”

Tiêu Niên lại rít một tiếng: “Mẹ em rất kì lạ, thế mà nghiêm túc chúc em đạt giải.”

Lục Tri Chu nói: “Bà ấy tiếp nhận chuyện em vô cùng ưu tú rồi.”

Tiêu Niên nhướng mày: “Vậy sao?”

Lục Tri Chu: “Đúng vậy.”

Lục Tri Chu nói xong liền hỏi: “Buổi tối em có việc gì?”

Tiêu Niên trả lời: “Vui vẻ cùng anh đó.”

Lục Tri Chu hẳn là không nghĩ tới câu trả lời này, lập tức  nở nụ cười.

Tiêu Niên vẫn một bộ mặt vô tội nhìn Lục Tri Chu: “Lẽ nào không phải hả?”

Lục Tri Chu gật đầu: “Đúng.”

Tiêu Niên không biết thầy Lục này mất bao nhiêu thời gian để đến đó.

Đến nhà hàng, ăn cơm được một nửa, anh nhận được một cuộc điện thoại rồi lại mở máy tính ra.

Có người phải làm việc, Tiêu Niên tự nhiên đóng vai người câm.

Nhưng kể cả như vậy, cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Tiêu Niên.

Kể từ hôm qua lúc nhận được bó hoa kia đến bây giờ tâm trạng của Tiêu Niên đều đang lơ lửng trên mây.

Đến mức Lục Tri Chu tùy tiện nói gì đều có thể chọc cho cậu cười thành tiếng.

Nhưng Tiêu Niên không nghĩ đến rằng tâm trạng tốt của cậu chẳng mấy chốc sẽ không còn nữa.

Khi Lục Tri Chu làm việc đến phút thứ hai, điện thoại Tiêu Niên rung lên một chút, cậu nhấc lên xem, thấy người gửi tin nhắn là Trịnh Lĩnh.

Tiêu Niên ngay lập tức cau mày cái đầu tiên trong ngày. 

Trịnh Lĩnh chỉ gửi hai chữ: [Tiêu Niên.]

Tiêu Niên trả lời hắn: [?]

Tiêu Niên: [Có việc?]

Trịnh Lĩnh: [Anh không phải thích Phùng Xuyên à? Tại sao lại hẹn hò với thầy Lục?]

Trịnh Lĩnh: [Đùa vui không?]

Tiêu Niên cảm thấy buồn cười: [Con mắt nào của cậu thấy tôi thích Phùng Xuyên?]

Tiêu Niên: [Tôi hẹn hò với ai thì có quan hệ gì với cậu?]

Trịnh Lĩnh: [Anh thật thô lỗ.]

Tiêu Niên: [?]

Trịnh Lĩnh: [Anh mà cũng xứng với thầy Lục ư?]

Trịnh Lĩnh: [Ăn chơi chè chén, không biết tại sao thầy Lục lại bị anh mê hoặc nữa.]

Tiêu Niên còn chưa nói gì, Trịnh Lĩnh lại gửi qua hai đường liên kết.

Một cái app mà Tiêu Niên chưa thấy bao giờ được gửi qua, cái đầu tiên gọi là “Chướng ngại vật chắn đường của ai, là chắn đường của tôi”, phía dưới là giới thiệu tóm tắt “Lục Tri Chu x Chương Vũ”.

Cái thứ hai là “Chướng ngại vật của bức tường danh vọng; amp; đường chi tiết, giới thiệu tóm tắt: Người hiểu thì đều hiểu, người đập thì đến đập.”

Trịnh Lĩnh: [Anh nhìn thầy Chương đi, anh lại nhìn anh xem.]

Trịnh Lĩnh: [Anh làm gì có tư cách mà đứng cạnh thầy Lục chứ.]

Tiêu Niên lúc này tức giận rồi.

Thô lỗ phải không?

Tiêu Niên: [Mẹ nó có bệnh thì chữa đi.]

Tiêu Niên: [Đi bệnh viện khám mắt khám não sớm một chút, xem coi có bị thối hư rồi hay không.]

Tiêu Niên: [Lục Tri Chu muốn hẹn hò với tôi không có một chút quan hệ gì với cậu, không có việc gì thì đi súc miệng đi, đừng đi ra ngoài làm hôi người khác.]

Nói xong cậu liền chặn Trịnh Lĩnh.

Cái quái gì vậy chứ.

Tiêu Niên rất muốn ném điện thoại lên bàn, nhưng ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt thay đổi kế hoạch của Lục Tri Chu.

Tiêu Niên một hơi nuốt lại vào bụng, chậm rãi đặt điện thoại xuống bàn.

Đúng lúc lúc này Lục Tri Chu ngẩng đầu lên.

Tiêu Niên biết đó là thói quen của Lục Tri Chu, mỗi lần Tiêu Niên ở bên cạnh cùng anh làm việc, Lục Tri Chu luôn luôn ngẩng đầu nhìn cậu.

Thế là Tiêu Niên liền cười một cái với Lục Tri Chu.

Không biết nụ cười này như thế nào, Lục Tri Chu cau nhẹ mày lại một chút: “Làm sao vậy?”

Tiêu Niên nghi ngờ một tiếng: “Cái gì làm sao?”

Lục Tri Chu nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, có lẽ là không phát hiện ra điều gì không đúng, hỏi Tiêu Niên: “Không ăn nữa?”

Tiêu Niên: “Không ăn nữa.”

Lục Tri Chu: “No chưa?”

Tiêu Niên: “No rồi.”

Lục Tri Chu gật gật đầu, vẫy tay với Tiêu Niên: “Lại đây, ngồi kế anh.”

Tiêu Niên nói được một tiếng liền qua đó ngồi.

Đến ngồi bên cạnh, Lục Tri Chu xoa xoa đầu của Tiêu Niên rồi tiếp tục vẽ, cũng nói với Tiêu Niên: “Sắp xong rồi.”

Tiêu Niên: “Không sao cả, còn thời gian.”

Lục Tri Chu ừ một tiếng.

Nhưng Tiêu Niên lúc này lại không nghiêm túc ngồi ngắm Lục Tri Chu làm việc như hồi sáng nữa.

Cậu ngắm nhìn gò má của Lục Tri Chu, nhìn tay Lục Tri Chu, lại nhìn máy tính của Lục Tri Chu.

Cuối cùng, cậu cũng vẫn không nhịn được mà mở đường liên kết Trịnh Lĩnh gửi đến.
Bình Luận (0)
Comment