Giấm Chua Trên Toàn Thế Giới Đều Bị Anh Ăn Hết Rồi

Chương 7

- ----

Tiêu Niên sau khi cúp điện thoại của Lục Tri Chu thì ngẩng đầu lên, cái người tên Phùng Xuyên có vẻ ngoài rất đẹp trai mà nãy giờ Tề Nghệ cứ nhắc đến đang ở cùng nhóm bạn của cậu ta.

Nhưng khi nhìn vào đám người vừa đến thì Tiêu Niên cũng không chắc cậu ta đang đứng ở chỗ nào nữa.

Vì thế cậu hỏi: "Ai là Phùng Xuyên vậy?"

Vừa dứt câu, Tề Nghệ liền nhìn Tiêu Niên giống như đang nhìn một đứa ngốc: "Cậu không thấy được hả?"

Tiêu Niên nghi ngờ: "Cậu nghĩ tôi phân biệt được ai với ai ư?"

Thật sự thì những người đó trông rất giống nhau đó.

Tề Nghệ nói Phùng Xuyên là người đang mặc chiếc áo số mười một.

"Thấy thế nào?"

Tiêu Niên chép miệng một cái, nói: "Ừm, nhìn cũng tạm được, chỉ là một anh chàng đẹp trai bình thường thôi."

Tề Nghệ không tin được mà thốt lên: "Cái gì, cậu nói kiểu này là bình thường á?"

Tiêu Niên cũng rất ngạc nhiên: "Cậu thấy đẹp lắm hả?"

"Nếu như chúng ta đang ở quá khứ, thì có khi cậu khen người ta còn ghê hơn cả tôi nữa."

Tiêu Niên sửng sốt nói: "Thật hả?"

"Đúng vậy, không phải cậu rất thích mấy người có ngoại hình tiểu chó săn như này sao?"

"Hả?"

Có cả vụ này?

Vậy tiêu chuẩn bây giờ của cậu nâng lên tầm cao mới rồi?

"Có đi hay không?" Tề Nghệ lại hỏi cậu.

Cậu ngạc nhiên nói: "Đi đâu cơ?"

"Kết bạn Wechat với cậu ta."

Tiêu Niên "À." lên một tiếng, chợt nhớ ra lúc nãy hai người bọn họ có cá cược với nhau.

"Đi chứ."

Nói dứt câu thì cả người Tiêu Niên cũng đều phấn chấn lên.

Nhưng đã trôi qua một lúc rồi mà cậu vẫn còn chôn chân tại chỗ.

"Ha ha ha." Tề Nghệ cười nhạo: "Tôi biết ngay mà."

Tiêu Niên không biết phải nói gì.

"Rồi cậu có đi hay không thế, nếu không thì để tôi lên cho, bởi vì tôi thấy cậu ta thuộc kiểu cậu thích nên mới nhường cậu trước đó."

Tiêu Niên chỉ vào Tề Nghệ nói: "Chờ đó!"

Đi thì đi.

Tiêu Niên động viên bản thân ở trong lòng một lúc rồi bước tới.

Phùng Xuyên còn đang khởi động, đây là thời điểm thích hợp để bắt đầu một cuộc trò chuyện.

"Chào bạn học."

Khi đã đứng trước mặt cậu ta thì Tiêu Niên mới lên tiếng bắt chuyện.

Giọng điệu của cậu nghe rất lễ phép, nếu như bỏ qua quả đầu nhuộm màu lam trông giống thành phần bất lương này, thì có lẽ Tiêu Niên sẽ trở thành con ngoan trò giỏi chính hiệu, giả danh thành sinh viên đại học cũng không có vấn đề gì luôn.

Tiếp đó cậu với Phùng Xuyên trò chuyện với nhau, nói đủ thứ trên đời dưới đất, nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn đang suy nghĩ làm sao để thực hiện được mục đích lần này. Vừa thấy thời cơ cũng chín muồi Tiêu Niên liền rút điện thoại ra hỏi cậu ta có thể thêm WeChat với mình hay không.

Không ngờ rằng Phùng Xuyên lại nhiệt tình như vậy, còn chủ động quét mã WeChat của cậu nữa.

Tiêu Niên cảm thấy thật vô vị.

"Cảm ơn nha."

Cậu nở nụ cười với Phùng Xuyên nói: "Cậu chơi bóng đi, tôi không làm phiền nữa."

Phùng Xuyên: "Được rồi, có chuyện gì thì cứ nhắn tin với tôi."

Tiêu Niên hài lòng khi đã lấy được WeChat, sau đó cậu thu lại điện thoại di động.

Thế nhưng vừa quay đầu...

Con mẹ nó.

Người đàn ông đứng cách đó không xa kia. 

Là Lục Tri Chu hả?

Thú thật là trái tim Tiêu Niên vừa đập hụt một nhịp, như thể cậu đang lén lút làm chuyện xấu rồi bị Lục Tri Chu phát hiện vậy.

Cậu nuốt nước bọt, theo bản năng mà đi đến chỗ của Lục Tri Chu.

"Ơ, cậu đi đâu vậy?" Đi được nửa đường thì thấy Tề Nghệ đang ngồi bệt dưới đất vẫy tay với cậu.

Tiêu Niên đơ người một lúc, rồi cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.

Tiêu Niên ơi, mày sợ cái gì vậy?

Chân của mày bị sao thế hả?

Nhưng mà cậu vẫn vẫy tay lại với Tề Nghệ và tiếp tục đi về phía Lục Tri Chu như cũ.

"Sao anh lại ở đây?" Cậu đứng trước mặt Lục Tri Chu, hỏi: "Anh không lên lớp sao?"

"Đúng vây, cậu không muốn vào lớp à?" Một người đàn ông bước ra từ phía sau Lục Tri Chu hỏi anh.

Khi Tiêu Niên nhìn sang, cậu nhận ra ngay đây là người đã đến nhà Lục Tri Chu vào sáng hôm đó, người cậu đã hỏi xin WeChat nhưng Lục Tri Chu lại không cho.

Cả hai chạm mắt nhau rồi mỉm cười.

"Xin chào, tôi tên là Lâm Nhạc Phàm."

Lâm Nhạc Phàm nói xong thì bắt tay với Tiêu Niên, thầy Lục bên cạnh đột nhiên quay đầu liếc hắn một cái.

Cậu cười với hắn nói: "Xin chào, tôi tên là Tiêu Niên."

"Tôi biết cậu."

Tiêu Niên cũng nói: "Tôi cũng biết anh."

Lâm Nhạc Phàm còn muốn nói chuyện thêm với Tiêu Niên, nhưng lại bị Lục Tri Chu ngắt lời.

Anh vừa di chuyển một bước nhỏ để che hắn lại vừa quay sang hỏi cậu: "Cậu có khoẻ không?"

Tiêu Niên giấu hai tay sau lưng, ngoan ngoãn trả lời: "Rất tốt, thuốc thầy Lục mua cho tôi rất hiệu quả, anh nhìn thử xem tôi giống người đang bệnh không?"

Lục Tri Chu không biết có nên tin lời cậu nói hay không, nên anh đưa tay áp lên trán của cậu.

Tiêu Niên sửng sốt tại chỗ, tay cũng nắm chặt lại.

Không chỉ mình cậu mà Lâm Nhạc Phàm đứng phía sau Lục Tri Chu cũng choáng váng.

Hắn ngạc nhiên nhìn anh.

Lục Tri Chu đang làm gì vậy? 

Trước bàn dân thiên hạ, cậu không biết làm hành động này trông rất mờ ám hả?

Còn nữa, dưới trời nắng chang chang thế này, chỉ là bệnh sốt nhẹ thôi mà cậu cũng làm được vậy hả?

Cậu chính là một thầy giáo đó...

Lục Tri Chu đo nhiệt độ xong cũng không nói gì, sau khi thu tay lại anh hỏi Tiêu Niên: "Cậu ở đây làm gì?"

Trước khi cậu kịp trả lời thì có một người đột ngột chạy đến khoác tay lên vai cậu.

"Bạn cậu à?" Tề Nghệ hỏi Tiêu Niên.

Tề Nghệ đứng phía sau Tiêu Niên, hắn thấp hơn Tiêu Niên một chút, nên khi nói chuyện cằm giống như là đặt hẳn lên vai của Tiêu Niên vậy.

Lục Tri Chu liếc nhìn Tề Nghệ cùng với cái tay đang đặt trên vai Tiêu Niên kia của hắn.

Tiêu Niên nói: "Không phải là bạn."

Tề Nghệ thắc mắc: "Vậy anh ta là ai?"

Hắn hỏi xong nhưng không có ai trả lời.

Tất cả mọi người ở đây có vẻ như đều đang chờ đợi Tiêu Niên giải thích xem, nếu không phải bạn thì là gì.

Thấy thế Tiêu Niên chỉ mỉm cười. 

"Anh ấy là...", Tiêu Niên nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Chồng tôi."

Lâm Nhạc Phàm bật cười nhưng đã lập tức che miệng lại, còn giả vờ ho khan hai cái.

Lục Tri Chu vẫn khá bình tĩnh, anh có vẻ như cảm thấy không có gì lạ với câu trả lời này nên không nói gì.

Nhưng Tề Nghệ ở phía sau Tiêu Niên lại cất giọng nói: "Riết rồi ai cũng thành chồng cậu."

Giọng của Tề Nghệ rất nhỏ, vì hắn chỉ muốn cà khịa Tiêu Niên nên khi nói câu đó hắn cũng chỉ muốn Tiêu Niên nghe thấy thôi, nhưng trùng hợp là các sinh viên đang chơi trên sân vừa nghỉ ngơi vì thế bên này cũng yên tĩnh lại.

Cho nên, Lục Tri Chu và Lâm Nhạc Phàm đều nghe được.

"Ơ này." Lâm Nhạc Phàm nhìn đồng hồ đeo tay rồi gượng cười nói: "Thầy Lục, đến giờ lên lớp rồi."

Lục Tri Chu cũng nhìn lướt qua đồng hồ trên tay mình.

"Tôi không sao đâu." Tiêu Niên cười nói với Lục Tri Chu: "Anh cứ lên lớp đi, lát nữa tôi sẽ tìm anh sau. Nếu có thời gian thì anh tới đón tôi nhé, nếu không thì tôi tự bắt xe về cũng được."

Lục Tri Chu "Ừ." một tiếng.

Tiêu Niên cũng cười với Lâm Nhạc Phàm: "Vậy thì các anh làm việc đi, hẹn gặp lại."

Tiêu Niên cùng Tề Nghệ nhìn theo hai vị giáo sư rời đi.

Thấy bọn họ sắp lên xe, Tiêu Niên cũng chuẩn bị đi thì Lục Tri Chu lại bỗng dưng nghiêng người nhìn về phía cậu.

Tiêu Niên đứng lại, vẫn nở nụ cười và vẫy tay chào tạm biệt với anh.

Khi xe của hai người họ đã đi xa rồi Tề Nghệ mới dùng sức vỗ mạnh vào cánh tay Tiêu Niên một cái: "Đỉnh thật đấy, giáo sư của đại học A mà cậu cũng quen biết được, họ đẹp trai quá đi mất."

Tiêu Niên nhún vai.

"Nếu không phải là cậu, thì tôi chắc chắn sẽ lên xin WeChat người ta rồi."

Tiêu Niên hỏi: "Cậu muốn thông tin liên lạc của ai nhất?"

Gọng điệu của Tề Nghệ ngay lập tức trở nên thèm thuồng, nói: "Đương nhiên là muốn cả hai, nhất là người mà cậu gọi là chồng đó." Tề Nghệ khoác vai Tiêu Niên: "Nhưng mà mối quan hệ của hai người là gì vậy? Nhìn quen nhưng cũng như không quen."

Tiêu Niên giơ ngón cái lên: "Nói hay lắm."

"Vậy anh ta là ai?"

"Chồng tôi."

"... Đậu má."

"Khó tin lắm đúng không, nói thẳng ra chính là khi lên giường thì mới gọi là chồng đó."

"Có vẻ như cậu rất khoái."

"Hờ hờ."

Hai người tiếp tục ngồi dưới đất xem các sinh viên chơi bóng rổ.

Tiêu Niên không có hứng thú với bóng rổ cho lắm, trừ khi cậu biết chơi.

Vì vậy mấy phút sau cậu đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Đặc biệt là Phùng Xuyên, cậu ta như bị tiêm máu gà vậy, ban đầu thì không sao, nhưng sau khi chạm mắt với Tiêu Niên thì lại bắt đầu biểu diễn một loạt kỹ năng.

Nhắm mắt cũng biết là cậu ta đang cố tỏ ra ngầu lòi.

Lại còn vén áo lên để lau mồ hôi nữa chứ.

Rồi làm vậy để làm gì?

"Này, tôi thấy Phùng Xuyên nhìn cậu cứ quái quái kiểu gì ấy." Ngay cả Tề Nghệ cũng nhìn ra được.

Tiêu Niên: "... Chắc không phải đâu nhỉ?"

Tề Nghệ lập tức cười rộ lên: "Đệt! Chắc chắn là cậu, là cậu đấy."

"Tôi thật sự không làm gì cả." Tiêu Niên oan uổng.

"Cậu không đến bắt chuyện? Cậu không xin WeChat?"

Tiêu Niên: "..."

Tề Nghệ: "Rất tốt, tôi cảm thấy hai người có thể phát triển một chút."

Tiêu Niên lắc đầu như trống bỏi: "Không được, không được, không được."

"Haiz..." Tề Nghệ lắc đầu.

Sân vận động này không thể ở lại lâu được nữa, lúc đầu Phùng Xuyên nhìn cũng được đấy, nhưng càng về sau cậu ta lại càng thể hiện quá mức nên có hơi chán, vì thế Tiêu Niên nhanh chóng lôi kéo Tề Nghệ bỏ chạy.

Sau khi đi ra ngoài, Tề Nghệ đề nghị: "Muốn đi xem giáo sư của cậu lên lớp không?"

Tiêu Niên ngạc nhiên quay đầu lại.

Tề Nghệ cười rộ lên: "Hả? Sao vậy?"

Tiêu Niên giơ ngón cái lên: "Ý kiến hay!"

Vài giây sau.

Tề Nghệ thắc mắc nhìn cậu: "Vậy lớp của người ta ở đâu?"

Tiêu Niên cười khúc khích với điện thoại của mình: "Chắc là không xin được, anh ấy hẳn là sẽ không nói cho tôi biết, mà tôi cũng chẳng muốn quấy rầy anh ấy cho lắm."

Tề Nghệ bật cười: "Không phải là chồng cậu sao? Hả?"

Tiêu Niên: "Cũng không phải vợ chồng già."

Nếu muốn hỏi Tề Nghệ có lợi hại hay không, thì hắn giỏi ở một điểm.

Đó là Tề Nghệ có mối quan hệ rất rộng rãi, ngẫu nhiên hỏi một người nào đó là có thể biết ngay được Lục Tri Chu đang dạy ở đâu.

Mười phút sau, hai người đã đến trước cửa sau của lớp mà Lục Tri Chu đang dạy.

Lục Tri Chu hôm nay giảng dạy một lớp học lớn, các lớp khác nhau cùng ngồi nghe giảng, bởi vì đang mở màn hình chiếu nên rèm cửa đều được đóng lại.

Vậy nên nếu họ lẻn vào và ngồi ở hàng ghế sau thì sẽ không ai nhìn thấy bọn họ.

Tề Nghệ nghe ngóng được là hôm nay cũng có hai ba người không thuộc chuyên ngành đến nghe giảng.

Hai người quan sát một lúc, thừa lúc Lục Tri Chu cúi đầu mở tài liệu trong máy tính thì nhanh chóng lẻn vào.

Hên là hàng ghế sau còn chỗ trống, bọn họ đi vào rất yên tĩnh và nhẹ nhàng, nên cũng không làm phiền đến những sinh viên khác.

Hai người vừa ngồi xuống thì Lục Tri Chu cũng ngẩng đầu lên.

PowerPoint hiện lên trên màn chiếu.

Tiêu Niên nhìn thấy hình như Lục Tri Chu vừa liếc về phía này một cái.

Cậu nghĩ, chỉ trong một giây thì Lục Tri Chu sao có thể phát hiện được mình chứ.

Nhưng ngay giây tiếp theo cậu đã nhận được tin nhắn của Lục Tri Chu. 

Anh hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"

Tim Tiêu Niên đập liên hồi.

Cậu ngẩng đầu lên thì thấy Lục Tri Chu vừa cất điện thoại đi.

Cậu trả lời: "Đến tham gia lớp học của thầy Lục đáng kính của chúng ta."

Lục Tri Chu không trả lời cậu. 

Thế nhưng sau khi ngồi nghe được vài phút, cậu lại rơi vào trạng thái chán muốn chết.

Lục Tri Thu lên lớp chán thật, giọng anh còn trầm nữa nên rất thích hợp để ru ngủ người khác, chưa kể là phòng học còn tối om vì để mở máy chiếu.

Quan trọng nhất là cậu nghe không hiểu gì hết. 

Anh ấy đang giảng cái gì vậy?

"Ôi, tôi xong rồi."

Tề Nghệ đột nhiên lên tiếng nói. 

Tiêu Niên nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi đã đếm xem thử lớp này có mấy anh đẹp trai."

Tiêu Niên ngạc nhiên, giơ ngón tay cái lên với Tề Nghệ.

"Xuất sắc."

Tề Nghệ bật cười: "Vậy cậu đang làm gì vậy? Trông nghiêm túc đến thế."

Tiêu Niên: "..."

Nếu như tôi nói là tôi đang chăm chú nghe giảng, thì cậu tin không?

"Tổng cộng có bốn người, đủ để chia đều luôn." Tề Nghệ vô cùng chuyên nghiệp, thật xứng với danh người sưu tầm trai đẹp của hắn, "Nhưng tôi chỉ đánh giá từ phía sau, không thể đảm bảo phía trước người ta nhìn ra sao, cậu chọn hai người đi."

"Anh em tốt."

"Chúng ta đều là anh em với nhau mà, nhưng bọn họ có đồng ý kết bạn với cậu hay không thì phải tùy thuộc vào cậu rồi." 

"Điều này thì chắc chắn rồi."

Tiêu Niên chọn ngẫu nhiên hai người nhìn có vẻ vừa mắt.

Cậu chọn xong thì Tề Nghệ mới bắt đầu hành động.

Tiêu Niên lại bị sốc.

Cái tên này...

Nhưng vì năm trăm tệ nên một giây sau Tiêu Niên cũng tấn công.

Cậu lợi dụng lúc Lục Tri Chu cúi đầu lật sách, khom lưng đi về phía trước hai hàng tại vị trí trong góc.

Bên cạnh cậu chính là anh đẹp trai, đầu tiên cậu liếc sang nhìn thử thì thấy người ta cũng không tệ lắm, rất ưa nhìn.

Cậu lại gần một chút, nhỏ giọng nói: "Bạn học ơi."

Trên bục giảng, Lục Tri Thu sau khi lật đến trang mà mình muốn, anh ngẩng đầu lên liếc về phía nào đó theo bản năng.

Nhưng người đâu?

Ngay sau đó, anh tìm thấy Tiêu Niên đang ở hàng thứ ba dưới cùng.

Tiêu Niên gục đầu xuống bàn, cánh tay chống cằm, cười híp mắt với cậu sinh viên bên cạnh.

Cậu còn lấy điện thoại ra. 

Phòng học càng ngày càng yên tĩnh.

Càng ngày càng yên tĩnh. 

Khi Tiêu Niên nhận ra lớp học có vẻ hơi im lặng, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy tất cả sinh viên ở hàng ghế đầu đang quan sát mình.

Lục Tri Chu cũng đang nhìn cậu.

Cậu sợ hết hồn, vội vàng vớ lấy cuốn sách của bạn học đang quét mã WeChat lên che mặt lại.

Bạn học này cũng phát hiện ra điều gì đó không ổn nên lặng lẽ giấu điện thoại dưới gầm bàn, giả vờ nghiêm túc đọc sách.

Sự kỳ quái này cũng chỉ kéo dài một lúc, sau đó Lục Tri Thu cầm phấn bắt đầu viết lên bảng đen.

Phòng học cũng đã trở lại như ban đầu.

Tiêu Niên thở phào nhẹ nhõm, đưa điện thoại tới một chút, nhỏ giọng nói: "Đến đi bạn học."

Cậu sinh viên kia lần thứ hai lén lút lấy điện thoại ra, ngước lên nhìn thầy Lục trên bục giảng một chút.

Cậu ta thấy thầy Lục đã bắt đầu viết chữ rồi nên chắc sẽ không sao.

Cậu sinh viên đem điện thoại di động hướng đến WeChat của Tiêu Niên.

Di động quét xong mã QR phát ra một tiếng bíp.

Cùng lúc đó, viên phấn của thầy Lục cũng vỡ.
Bình Luận (0)
Comment